Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược không đành lòng khiến con mất hứng, liền phối hợp hắn nói: “Năm ngày là có thể hóa hình sao? Nhanh như vậy?”
Đản Đản vui vẻ nói: “Bởi vì hắn nhỏ, rất nhanh liền có thể hóa hình.”
“Vậy hai đệ đệ khác thì sao, cần bao lâu mới có thể hoá hình?”
“Cần… Ách……” Đản Đản đếm ngón tay, nhưng mười ngón tay nhỏ nhỏ mũm mĩm của hắn căn bản không đủ để hắn đếm.
Ô Nhược nhìn bộ dáng không đếm được hết sức đáng yêu của hắn, không nhịn được hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Không đếm được sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Đản Đản rầu rĩ đếm lại lần nữa, trước mắt hắn chỉ biết đếm từ một tới mười.
Ô Nhược nghĩ nghĩ, hỏi: “Hai đệ đệ khác bị một phân thành hai, thời gian bọn họ hóa hình hẳn là bằng một nửa của ngươi, đúng không?”
Đản Đản vội vàng gật đầu.
Ô Nhược tính tính ở trong lòng, từ đời trước đến đời này, mất khoảng trên dưới hai tháng, vậy hai đứa nhỏ kia cũng cần ít nhất một tháng mới có thể hóa hình: “Bọn họ có giống ngươi, uống sữa linh lực liền có thể lớn to như ngươi hay không?”
“Có thể.”
“Ừm, vậy chúng ta cần phải chuẩn bị quần áo cỡ như ngươi mới được.”
Một lớn một nhỏ tới Rã Rời Các nói ra tên của Thâm Tụng, tiểu nhị lập tức nghênh đón bọn họ đi lên sương phòng trên lầu.
Cửa phòng vừa mở, liền thấy gương mặt tươi cười sang sảng của Thâm Tụng: “Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ không tới.”
Ô Nhược cười nói: “Ngươi mời chúng ta tới tửu lầu tốt như vậy ăn cơm, cho dù có bò cũng phải bò tới.”
Đản Đản hưng phấn nói: “Ta muốn ăn món ngon nhất.”
Thâm Tụng nói với tiểu nhị bên cạnh: “Nghe thấy không? Tiểu thiếu gia của chúng ta muốn ăn món ngon nhất của tửu lâu các ngươi, ngươi liền bưng món ngon nhất đắt nhất của tửu lâu lên đây.”
“Vâng.” Tiểu nhị cười tủm tỉm mà xoay người rời đi.
Ô Nhược nhướng mày: “Ngươi mang đủ bạc không?”
“Mời các ngươi tới đây ăn cơm, đương nhiên phải mang đủ ngân phiếu.”
Tuyển Hành ngồi bên trong thấy bọn họ vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, lên tiếng nhắc nhở: “Đừng cứ đứng ở cửa, mau vào đây ngồi.”
Thâm Tụng thấy Đản Đản đi vào liền bế lên: “Đứa trẻ này nhà ngươi, sao lại còn đeo mặt nạ?”
Đản Đản sợ hắn sẽ kéo mặt nạ của hắn xuống, vội vàng che lại khuôn mặt nhỏ.
Thâm Tụng cười ha ha: “Ngươi đừng che, nếu ta thật sự muốn gỡ mặt nạ của ngươi xuống, mười ngón tay nhỏ nhắn của ngươi cũng không ngăn được.”
Khóe miệng Tuyển Hành cong cong, hỏi Ô Nhược: “Còn không biết nhi tử ngươi tên là gì.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Đản Đản.” Ô Nhược lo lắng sẽ gọi nhầm trước mặt bọn họ, liền trực tiếp nói ra tên của Đản Đản.
“Đản Đản, nhũ danh sao?”
“Ừm.”
Thâm Tụng cười nói: “Thực thích hợp với đứa bé.”
Tuyển Hành rót cho Ô Nhược một ly trà: “Ta nghe chưởng quầy Vọng Nguyệt Các nói, ngươi đã trả phòng, vậy bây giờ các ngươi đang ở đâu?”
“Trước mắt không có chỗ ở cố định, du tẩu khắp nơi.”
“Nếu về sau chúng ta muốn tìm ngươi, làm sao mới có thể tìm được ngươi đây?”
Ô Nhược nghĩ nghĩ: “Nếu ngươi muốn tìm ta, liền gửi lời ở Rã Rời Các, ta rảnh liền tới đây nhận tin tức.”
“Được.” Tuyển Hành gắp cho Đản Đản một miếng điểm tâm: “Chờ ăn cơm xong, các ngươi có thời gian cùng ta đi đến một nơi không?”
“Đi đâu?”
Tuyển Hành thần bí nói: “Chỉ là dẫn ngươi đi gặp vài người.”
Ô Nhược hỏi: “Có thể trở về trước buổi tối không?”
“Có thể.”
“Được.”
Bốn người vô cùng vui vẻ cùng nhau ăn cơm trưa, liền rời khỏi Rã Rời Các đi nha môn, thông qua Truyền Tống Trận đi đến một trấn nhỏ xa xôi trên tầng một, lập tức, Ô Nhược liền nghe thấy được rất nhiều tiếng cười sung sướng của đám trẻ.
Đản Đản nhanh chóng trượt khỏi người Ô Nhược, chạy ra bên ngoài nha môn, nhìn thấy cả đường đều là trẻ nhỏ, hưng phấn kêu lên: “Cha, mau ra đây.”
Ô Nhược bước nhanh đi ra ngoài, phố lớn ngõ nhỏ đều là bóng dáng của đám trẻ, có đứa thì đang chơi chuồn chuồn, có đứa đang chơi chong chóng, còn có đứa đang đá cầu, quả thực chính là thiên đường của đám trẻ, đám trẻ trên mặt tất cả đều là thiên chân hoạt bát tươi cười, rất hiếm khi nhìn thấy có người lớn đi qua.
Tuyển Hành đi đến bên cạnh Ô Nhược, nhìn bọn nhỏ nói: “Nơi này là Đồng Trấn, ý tứ là thị trấn chỉ có nhi đồng.”
Ô Nhược nghi hoặc: “Cha mẹ bọn họ đâu?”
“Trẻ con ở đây đều bị mắc chứng Khuyết Dương, đa số là từ nhỏ đã bị vứt bỏ ở ven đường, người của chúng ta liền đem bọn họ về đây, còn có một số ít là những đứa trẻ bị cha mẹ đưa tới, bởi vì bọn họ không có năng lực nuôi nấng đứa trẻ, mà hoàn cảnh ở tầng chót thật sự không thích hợp cho bọn họ sinh sống, chúng ta liền mua một cái thị trấn ở tầng một để bọn nhỏ đều sống ở đây.” Tuyển Hành nâng cánh tay y lên vỗ vỗ: “Phán Dương, ta có thể gọi ngươi Phán Dương không?”
Ô Nhược ngẩn người, mặt có hơi do dự gật gật đầu, kỳ thật y rất muốn nói cho hắn tên thật của mình, nhưng vẫn là nhịn xuống.
Ánh mắt Tuyển Hành lộ ra cảm kích: “Phán Dương, cảm ơn ngươi.”
Thâm Tụng nói: “Từ Tam công tử, nếu không phải ngươi cho phương thuốc, Đồng Trấn sẽ vẫn là một trấn nhỏ tràn ngập tử khí giống như trước. Nếu một tháng trước ngươi đến đây, nhất định không thấy được một người, bởi vì bọn nhỏ đều nằm ở trên giường, suy yếu đến mức không xuống giường được.”
Hắn cười với Ô Nhược: “Từ sau khi dùng phương thuốc ngươi cho, nơi này mỗi ngày đều tràn ngập tiếng cười vui của bọn nhỏ.
Lúc này, có đứa bé phát hiện Tuyển Hành cùng Thâm Tụng đã đến, bọn họ vui mừng chạy tới: “Tuyển Hành đại nhân, Thâm Tụng đại nhân, các ngươi đã tới.”
Tuyển Hành cùng Thâm Tụng hàn huyên với đám trẻ vài câu, bảo bọn họ dẫn Đản Đản cùng đi chơi.
“Các ngươi thật được bọn trẻ hoan nghênh.” Ô Nhược bị tươi cười của đám trẻ làm cảm động: “Tuyển Hành đại nhân, ngươi nói dẫn ta đi gặp vài người, chính là đám trẻ này à.”
“Ừm.” Tuyển Hành hơi hơi gật đầu: “Ta dẫn ngươi đi dạo quanh một chút.”
“Được.” Ô Nhược đuổi kịp bước chân: “Ở đây có người chăm sóc bọn trẻ không?”
“Có. Bọn họ phụ trách giặt quần áo nấu cơm cho bọn nhỏ, còn có người phụ trách dạy bọn nhỏ học.”
Tuyển Hành dẫn hắn đi xem nơi bọn nhỏ ở, bố trí của mỗi căn phòng đều hết sức đơn giản, cũng vô cùng đơn điệu, ở cạnh cửa sổ là một loạt giường đệm, đối diện chính là ngăn tủ, ở giữa bày bàn ghế ăn cơm, bọn nhỏ thích đọc sách viết chữ sẽ ngồi trên ghế dựa nghiêm túc viết chữ.
Tuyển Hành từ phía sau đi qua, nhìn thấy đứa trẻ viết sai, liền sẽ chỉ dẫn hắn sửa cho đúng.
Ô Nhược lặng lẽ quan sát Tuyển Hành, người này tuy rằng thường xuyên xụ mặt, không hay cười, nhưng con người rất lương thiện, bằng không cũng sẽ không thu nhận cưu mang nhiều hài tử mắc chứng Khuyết Dương như vậy.
Tuyển Hành dẫn Ô Nhược đi dạo một vòng ở thị trấn, nhíu mày nói: “Phòng ở đây tất cả đều là trẻ con, nhưng mà, vẫn còn có rất nhiều đứa trẻ còn ở tầng dưới cùng.”
Ô Nhược hỏi: “Đều là đứa trẻ mắc chứng Khuyết Dương sao?”
“Đúng vậy.”
Ô Nhược khẽ nhíu mày: “Tầng cuối cùng rét lạnh như vậy, bọn họ sao chịu nổi? Liệu không có biện pháp làm tầng dưới cùng ấm áp hơn một chút sao? Ví dụ như dùng pháp khí hoặc là trận pháp, linh phù gì đó để sưởi ấm?”
Tuyển Hành nói: “Trước kia đã từng thử dùng pháp khí sưởi ấm, nhưng mà cần phải có một lượng lớn vật liệu để chế tạo pháp khí, còn cần có linh lực điều khiển nó, nhiệt khí phát ra lại không lớn, dùng một khoảng thời gian sau sẽ lại bị hư, đa số người ở tầng cuối cùng không mua nổi pháp khí, cho nên pháp khí không thực dụng. Sau đó, chúng ta sử dụng linh phù, ngoài không cần một lượng lớn vật liệu ra, cái khác cũng không khác với pháp khí lắm. Sau đó nữa chúng ta lại sử dụng trận pháp, nó phát ra nhiệt khí rất lớn, người thường đều không chịu nổi, thậm chí còn từng xảy ra sự cố ngoài ý muốn, có vài người chết dưới trận pháp.”
Ô Nhược kinh ngạc: “Nghiêm trọng như vậy?”
“Ừm” Tuyển Hành chỉ chỉ đỉnh đầu: “Ngươi nhìn lên bên trên xem, trận pháp trước kia bố trí vẫn còn.”
Ô Nhược ngẩng đầu lên nhìn, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết của trận pháp: “Đây là trận pháp bố trí ở vài thập niên trước ư? Mờ hết cả rồi. Trước đây các ngươi bố trí trận pháp gì?”
“Chính là trận pháp dùng để luyện đan, không phải nó có thể tản ra nhiệt khí sao? Chúng ta chính là dùng nó để sưởi ấm.”
Ô Nhược: “……”
Lúc trước y cũng nghĩ đến dùng trận pháp đó để sưởi ấm.
“Chúng ta còn đã từng dùng đến trận pháp chuyên dùng để sưởi ấm, nhưng quá tốn linh lực, dùng một thời gian liền không dùng nữa, chúng ta còn nghĩ tới thông qua trận pháp thu nhiệt khí của mặt trời vào đây.”
Tuyển Hành dẫn Ô Nhược đi vào nha môn, chỉ vào trận pháp vẽ trên vách tường nha môn nói: “Chính là trận pháp này, có thể hấp thu nhiệt khí của mặt trời, lại bởi vì chúng ta bị nguyền rủa, khiến cho những người này bị nhiệt khí nướng chín, sau đó, chúng ta cũng không dám thử lại nữa.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“……” Ô Nhược tiến lên xem xét trận pháp, cùng Truyền Tống Trận có chút tương tự: “Các ngươi có phải bố trí trận pháp ở trên mặt đất, sau đó, thông qua trận pháp trên mặt đất hấp thu nhiệt khí của mặt trời, lại đem nó truyền tống đến đây hay không?”
“Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?”
Ô Nhược lắc đầu.
Tuyển Hành mím môi: “Ta thật sự là hy vọng ngươi có thể nhìn ra vấn đề.”
Ô Nhược: “……”
Tuy nói Ô gia cũng nghiên cứu trận pháp, nhưng y còn chưa lợi hại đến mức có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề.
Ô Nhược lại nhìn chằm chằm trận pháp một hồi, lắc đầu: “Rất muốn giúp được các ngươi, nhưng năng lực có hạn, nhưng mà, theo lý thuyết … Chúng ta hẳn là sợ bị ánh mặt trời nướng cháy, không nên sợ nhiệt khí mới đúng, nhưng sao lại có thể bị nhiệt khí nướng cháy chứ?”
Y nghe Hắc Tuyển Dực nói qua về chuyện nguyền rủa, nguyền rủa hẳn là làm người Tử Linh Quốc không thể thấy ánh mặt trời, chứ không phải sợ nhiệt.
“Chúng ta cũng nghĩ như thế này.”
“Vậy liệu có thể là các ngươi lầm, truyền tống ánh mặt trời vào đây hay không?”
“Nếu là truyền tống ánh mặt trời vào đây, hẳn là phải có ánh sáng mới đúng, nhưng khi chúng ta khởi động trận pháp cũng không có ánh sáng.”
Ô Nhược lại nhìn trận pháp them vài lần, không hề cùng Tuyển Hành thảo luận vấn đề này.
Tuyển Hành dẫn Ô Nhược đi vào một căn phòng ở bên cạnh nha môn: “Chỗ này có mấy vị đại phu chuyên môn nghiên cứu chứng Khuyết Dương.”
Ô Nhược cong cong môi: “Người mà ngươi thực sự muốn dẫn ta đến gặp hẳn là đại phu bên trong đi?”
Tuyển Hành gật đầu: “Hy vọng ngươi không để ý, ta chỉ là muốn mau chóng trị khỏi được chứng Khuyết Dương mà thôi.”
“Tuyển Hành đại nhân, ngươi tin tưởng ta có thể trị khỏi chứng Khuyết Dương như vậy? Có phải là ngươi quá đề cao ta rồi hay không?”
“Ít nhất là qua nhiều năm như vậy rồi, ngươi là người đầu tiên có thể giúp cho bọn nhỏ có thể xuống giường chơi đùa giống như người bình thường.”
Ô Nhược nói: “Ta chỉ vào xem chút thôi.”
“Được.”
Ô Nhược cùng hắn đi vào trong phòng, bên trong cũng không khác Thái Y Viện lắm, khắp nơi chất đầy thảo dược cùng tràn ngập dược vị, sáu vị đại phu đang thương thảo trị liệu chứng Khuyết Dương như thế nào, nội dung thương thảo cũng không khác với lần đầu tiên y bước vào Thái Y Viện nghe thấy các thái y thảo luận cho lắm.
Các đại phu nhìn thấy Tuyển Hành đã đến, cũng không dừng thảo luận.
Ô Nhược dạo qua một vòng ở bên trong liền rời đi.
Tuyển Hành cũng không nói gì, mời Ô Nhược cùng Đản Đản ăn cơm chiều rồi mới đưa bọn họ vào Truyền Tống Trận rời đi.
Thâm Tụng hỏi: “Chủ tử, ngươi có hỏi Từ Tam công tử xem y có nguyện ý ở lại đây cứu đám trẻ đó không?”
Tuyển Hành nhàn nhạt nói: “Ta không hỏi y.”
Thâm Tụng nôn nóng nói: “Sao ngươi lại không hỏi hắn, lần này ngươi gặp hắn còn không phải là muốn giữ hắn lại sao? Sao lại không giữ người lại? Lần sau gặp lại y không biết lại phải đợi tới khi nào.”
Tuyển Hành nhìn Truyền Tống Trận không nói gì.