Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
10 ngày sau, cửa hàng của Ô Nhược cuối cùng cũng khai trương.
Giờ Thìn, Lão Hắc đốt pháo trúc, kéo tấm vải đỏ che biển hiệu ngoài cửa lớn xuống, cũng tuyên bố với mọi người của hàng số một chính thức khai trương.
Mọi người tới xem náo nhiệt cũng sôi nổi chúc mừng, ăn uống.
Ô Nhược cũng dẫn Ô Tiền Thanh bọn họ tới xem cửa hàng khai trương, thuận tiện để cho bọn họ biết vị trí của cửa hàng số một ở đâu.
Ô Trúc hỏi: “Tiểu Nhược, ngươi không phải nói tên của của hàng là hiệu thuốc số một sao? Sao lại biến thành tiệm tạp hóa số một rồi.”
Ô Nhược nhỏ giọng nói: “Đây là biển hiệu Đế Hoàng tự tay viết, hắn biết được cửa hàng của ta không chỉ là bán thuốc, liền nói lấy tên hiệu thuốc số một quá mức hẹp nghĩa, liền đổi thành tiệm tạp hóa số một, nói tên này sẽ càng hấp dẫn người khác, ngươi xem bên trên biển hiệu còn có con dấu và tên húy của Đế Hoàng.”
Y vừa mới dứt lời, liền có người chú ý tới bên trên biển hiệu của cửa hàng còn có con dấu và tên húy của Đế Hoàng.
“Các ngươi mau xem, trên biển hiệu của cửa hàng có phải là viết tên huý cùng con dấu của Đế Hoàng Tử Linh Quốc hay không?”
“Ấy, đúng thật là con dấu của Đế Hoàng.”
“Người đứng sau tiệm tạp hóa số một quả nhiên có chỗ dựa, vậy mà lại có thể khiến Đế Hoàng Tử Linh Quốc tự mình đề bút viết biển hiệu cho y.”
“Nếu không có chỗ dựa, có thể mua được cửa hàng số một trong một đêm sao?”
Mọi người càng thêm tò mò đối với tiệm tạp hóa số một, sôi nổi bước vào trong tiệm tham quan vật phẩm bán bên trong cửa hàng.
Ô Hi líu lưỡi: “Thật náo nhiệt.”
Trong cửa hàng tất cả đều là người, còn nhiều người không chen vào được, tuy rằng có rất nhiều người từ bên trong đi ra, nhưng ngay sau đó liền có thêm một đống người xông vào.
Kỳ thật đa số mọi người đã chú ý đến người đứng sau cửa hàng này từ tháng trước, sớm đã dự định chờ đến khi khai trương liền đi xem. Hiện nay lại có Đế Hoàng Tử Linh Quốc tự tay viết biển hiệu, càng là khiến cho mọi người tò mò bên trong bán thứ gì, hơn nữa, Lão Hắc có đầu óc kinh doanh, treo một tấm gỗ hấp hẫn ánh mắt của mọi người ở ngoài cửa, bên trên viết loại hàng hóa mà mỗi một tầng lầu bán, mọi người đều muốn lên để xem những đồ vật mà mình chưa từng nhìn thấy một lần.
Ô Tiền Thanh hơi hơi mỉm cười: “Cũng không biết những người đi vào sẽ có mấy người là thực sự tới mua đồ vật.”
Ô Nhược nói: “Vào xem chẳng phải sẽ biết.”
Bọn họ chờ một đám người ra ngoài, ngay lập tức chen vào đại đường lầu một, người mua thuốc cực kỳ nhiều, bởi vì có rất nhiều chủng loại dược liệu, giá cả ghi ở bên cạnh nên cũng rất tiện lợi, không cần đến các cửa hàng khác mua, cũng có thể mua được tất cả các loại dược liệu, cho nên, không cần phải vòng tới vòng lui ở trong thành tìm tiệm thuốc nữa, mọi người có thể trực tiếp đến tiệm tạp hóa số một mua thuốc.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược bọn họ vất vả lắm mới lên được đến lầu hai, không khác gì lầu một, trên lầu hai cũng chen đầy toàn người là người.
Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy đan dược có vẽ phù văn, vô cùng tò mò, đều an tĩnh nghe chưởng quầy giới thiệu: “Đây là một viên đan dược cấp thấp, bởi vì bên trên có vẽ phù văn, cho nên sau khi uống xong, công hiệu ngang ngửa với đan dược trung cấp, nhưng giá cả lại rẻ hơn so với đan dược trung cấp, nếu mọi người không tin, mọi người có thể nếm thử một viên. Mọi người nghe cho kĩ, chỉ có người thực sự muốn mua đan dược mới có thể nếm thử, nếu thấy không có lấy một chút hiệu quả nào, có thể không mua đan dược của chúng ta, mọi người có thể nếm thử trong vòng ngày hôm nay, nếu cảm thấy tốt, mong rằng mọi người hỗ trợ chúng ta quảng cáo ra bên ngoài.”
Hắn vừa nói xong lời, lập tức có một người nói muốn nếm thử.
Sau khi người này nếm thử xác thật có hiệu quả như vậy, lập tức mua những đan dược mình cần, sau đó lại lên tầng lầu khác đi xem có cái gì tốt hay không.
Có một người mua, liền sẽ có người thứ hai nếm thử, dần dần, người mua càng ngày càng nhiều, ba gã tiểu nhị đều sắp không lo liệu hết được quá nhiều việc như này.
Ô Tiền Thanh cùng Ô Trúc bọn họ líu lưỡi, chỉ là vẽ thêm chút phù văn, đan dược liền trở nên dễ bán như vậy.
Bọn họ đi lên tầng thứ ba, vẫn là có rất nhiều người, mọi người đều chưa từng nhìn thấy linh phù của Âm dương sư, Vu sư, tế sư, Ma tộc vẽ nên đều sôi nổi mua mấy tấm về thử một lần, thời gian còn chưa quá một chén trà nhỏ, liền bán được vài trăm tấm linh phù, may mắn là khoảng thời gian này, Ô Tiền Thanh bọn họ đã vẽ được rất nhiều linh phù đưa cho Lão Hắc, nếu không sẽ không đủ bán.
Ô Hi hết sức kích động: “Vậy mà lại có nhiều người mua linh phù như vậy.”
Ô Nhược cười nói: “Nếu người mua về cảm thấy dùng tốt, về sau người mua sẽ càng nhiều hơn.”
“Còn nhiều người hơn so với hôm nay sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa, số lượng mua cũng sẽ càng nhiều.”
Ô Hi bỗng nhiên có một loại cảm giác mình sắp phát đại tài.
Ô Trúc nói: “Nếu sau ngày mỗi ngày đều bán được nhiều như hôm nay, quả thực còn kiếm được nhiều bạc hơn so với đi làm nhiệm vụ.”
Quản Đồng cười nói: “Mọi vật trên đời này đều do hiếm lạ nên mới quý, nếu nơi nơi đều bán linh phù chúng ta vẽ, liền không còn bán được nhiều như vậy, cũng không thể bán giá cao như vậy.”
“Nương nói đúng.” Ô Nhược đi về phía cầu thang lên lầu bốn: “Chúng ta lại lên lầu bốn nhìn xem.”
Tuy rằng cấp bậc của pháp khí trên lầu bốn không cao, nhưng làm rất tinh tế, cũng bán rẻ hơn các cửa hàng khác, vô cùng thích hợp cho các thuật sư không có nhiều bạc trên người đến mua sắm.
Ô Trúc hạ giọng hỏi: “Tiểu Nhược, ngươi lấy đâu ra nhiều pháp khí như vậy?”
Ô Nhược nói: “Là pháp khí Tuyển Dực luyện chế từ nhỏ, hiện nay ở nhà kho trong cung diện chúng ta còn có trên dưới ba vạn cái.”
Ô Trúc kinh ngạc: “Nhiều như vậy?”
Ô Nhược cười nói “Ừm, nếu mỗi ngày đều có nhiều người mua pháp khí như vậy, khoảng chừng nửa năm là có thể bán hết.”
Ô Hi nhỏ giọng hỏi: “Nhị ca, hôm nay cửa hàng khai trương, Dực ca sao lại không tới?”
“Hắn có việc bận phải làm, không thoát thân được, trước khi đón năm mới, khả năng đều sẽ rất bận.”
“Làm thái… Khụ, thật không dễ dàng.”
Ô Tiền Thanh nói: “Chúng ta lên lầu năm nhìn xem.”
Bọn họ xoay người, liền nhìn thấy cầu thang lên lầu năm đang chen đầy người, căn bản là không thể đi lên.
Người không thể đi lên liền bắt lấy người từ trên lầu xuống dưới hỏi cổ trùng là thứ gì.
Người từ trên lầu xuống dưới nói: “Chính là dùng các loại sâu luyện chế thành cổ trùng, nghe chưởng quầy giới thiệu, hình như rất tà môn, vừa có thể dùng cổ trùng khống chế người, cũng có thể làm dược liệu cứu người, còn có thể nguyền rủa người.”
“Vậy có người mua cổ trùng không?”
“Có, ví dụ như cổ trùng khống chế người, nếu ngươi muốn khiến ai nghe mệnh lệnh của ngươi, có thể mua cổ trùng khống chế đối phương.”
Ô Nhược nghe đến đó, liền đề nghị: “Chúng ta vẫn là đi xuống đi.”
Quản Đồng bọn họ gật gật đầu.
Rời khỏi tiệm tạm hóa số một, Ô Tiền Thanh liền hỏi: “Tiểu Nhược, bán cổ trùng cho những người khác có ổn không? Liệu có thể hại người khác hay không?”
Ô Nhược nói: “Cha, có người muốn hại người, cho dù không mua cổ trùng của chúng ta cũng vẫn sẽ đi hại người, ví dụ như bọn họ có thể mua linh phù của chúng ta để giết người, bởi vì linh phù cũng có lực sát thương, còn có dược liệu chúng ta bán, có thuốc bổ, đương nhiên cũng có thuốc độc.
Ô Tiền Thanh ngẫm lại thấy cũng đúng, liền không hỏi đến nữa.
Ô Hi hưng phấn nói: “Nhị ca, nếu mỗi ngày đều có nhiều người mua đồ trong tiệm chúng ta như vậy, chỉ có vài người chúng ta căn bản lo liệu không hết quá nhiều việc như này, mấy ngày nữa, linh phù cùng đan dược cổ trùng còn không phải là sẽ bán hết rồi sao?”
“Đồng thời với việc bán đồ, ta cũng sẽ thu mua đồ của những thứ khác tới bán với giá thấp, như vậy liền sẽ không thiếu đồ vật để bán, về sau mỗi cuối tháng sẽ để cho các ngươi kết toán bạc.”
Ô Trúc cười nói: “Người đến tiệm tạm hóa số một mua đồ, nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.”
Ô Nhược lấy ra một cái chai đưa cho Ô Trúc: “Đại ca, đây là thuốc trị thương dành cho đại tẩu bọn họ, sau khi trở về, ngươi bôi cho bọn hắn.”
Ô Trúc cầm lấy chai thuôc nói: “Cảm ơn, hiện tại thương thế của bọn họ đã tốt lên rất nhiều, không tới một tháng nữa, thịt của bọn họ hẳn là đã mọc lại hoàn toàn rồi.”
“Bây giờ đã có thể xuống đất đi lại chưa?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Có thể, chỉ là, khi đi lại, quần sẽ cọ xát vào đùi, cho nên, cố gắng để bọn họ bớt đi lại một chút.” Ô Trúc nhìn sắc trời: “Cũng sắp đến buổi trưa rồi, chúng ta hồi phủ ăn cơm, thế nào?”
Ô Nhược hỏi: “Hiếm khi được tới Biên Thành, các ngươi không định ở đây đi dạo một chút sao?”
Ô Trúc dùng ánh mắt dò hỏi Ô Tiền Thanh bọn họ.
Ô Tiền Thanh nói: “Hiếm khi được lên mặt đất, nên đi dạo khắp nơi một chút, phơi ánh nắng, khá tốt cho sức khỏe.”
Ô Nhược liền đề nghị: “Chúng ta đến tửu lâu ăn cơm trước, ăn no xong, các ngươi hẵn đi dạo.”
Ô Trúc nhíu mày: “Nghe ý tứ của ngươi, là không định đi với chúng ta ư?”
“Ta còn có một chút việc cần xử lý.”
“Vậy được rồi.”
Ô Nhược đi cùng bọn họ ăn cơm no xong, liền trở lại Hoàng Đô Thành, lại thông qua Truyền Tống Trận đi đến Đồng Trấn.
Người mới vừa đi ra Truyền Tống Trận, liền nghe thấy tiếng kêu vui sướng của Thâm Tụng: “Từ Tam công tử.”
Ô Nhược ngẩng đầu, liền thấy Thâm Tụng ngồi ở trên tảng đá vui vẻ nhảy dựng lên.
“Từ Tam công tử, ngươi quả nhiên sẽ tới.” Thâm Tụng kích động chạy tới.
Ô Nhược không chắc chắn lắm hỏi: “Ngươi đang đợi ta?”
“Từ cái ngày ngươi rời khỏi Đồng Trấn, ta vẫn luôn đợi ngươi.”
Ô Nhược nhướng mày: “Ngươi biết ta sẽ còn đến nơi này?”
“Chủ tử ta nói, ngươi nhất định sẽ còn đến nơi này.”
Ô Nhược kinh ngạc: “Hắn biết bói toán?”
“Chủ tử ta không biết bói toán, hắn chỉ dựa vào suy đoán ngươi nhất định sẽ lại đến, bởi vì ở đây tất cả đều là những đứa trẻ đáng thương, Từ Tam công tử cũng là người làm cha, nhất định sẽ không đành lòng nhìn bọn họ chịu khổ.”
Ô Nhược cong cong môi: “Chủ tử nhà ngươi thật đúng là đoán được tâm tư của người khác.”
Thâm Tụng kiêu ngạo nói: “Chủ tử của ta đương nhiên là lợi hại, đúng rồi, ta phải phái người báo cho chủ tử lại đây.”
Ô Nhược cũng không ngăn cản, bởi vì y vừa lúc có việc muốn tìm Tuyển Hành.
Sau khi Thâm Tụng phái người đi báo cho Tuyển Hành, liền hỏi Ô Nhược: “Từ Tam công tử, lần này ngươi mang đến tin tức gì tốt?”
Ô Nhược cười nói: “Chưa gì ngươi đã xác định lần này ta tới sẽ mang đến tin tức tốt như vậy?”
Thâm Tụng sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Ô Nhược không trêu hắn nữa: “Bây giờ ta vẫn còn chưa biết là có được không, cho nên, không coi như là tin tức tốt.”
Thâm Tụng kích động nói: “Có phải là có thể trị khỏi chứng Khuyết Dương hay không?”
Ô Nhược lắc đầu: “Không phải.”
Sau khi trải qua vụ việc của Bàng thúc, y không muốn lại dễ dàng tự mình động thủ lấy người khác làm thí nghiệm nữa.
Thâm Tụng có chút mất mát: “Vậy thì là cái gì?”
“Chính là có biện pháp có thể sưởi ấm mà không lo bị thiêu cháy.”
Thần sắc Thâm Tụng sáng ngời: “Thật sự? Làm như thế nào? Sao có thể sưởi ấm được?”
Ô Nhược trợn trắng mắt: “Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, còn chưa biết đã được không đâu.”
Vốn dĩ y muốn cùng Hắc Tuyển Dực thử trận pháp y đã sửa một lần, nhưng gần đây Hắc Tuyển Dực trở về càng ngày càng tới muộn, không chỉ vậy, thức dậy cũng càng ngày càng sớm, nếu nửa đêm không tỉnh lại, y căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Hắc Tuyển Dực đâu. Mà chủ yếu là y cũng không muốn lấy những người khác để làm thí nghiệm, cho nên, y liền nghĩ tới Tuyển Hành.
Trận pháp hấp thu ánh nắng mặt trời của y là nhìn thấy ở chỗ này của Tuyển Hành, cho nên y đến đây tìm hắn thí nghiệm hẳn là sẽ không có vấn đề.
“Ngươi cũng đừng úp úp mở mở, mau mau nói cho ta biết làm như thế nào.”
Ô Nhược cùng Thâm Tụng đi ra bên ngoài nha môn, chỉ vào trận pháp trên của nha môn nói: “Ta đã sửa trận pháp này……”
Thâm Tụng rất nghiêm túc lắng nghe.
Khi Tuyển Hành đi vào Đồng Trấn, liền nhìn thấy Ô Nhược đang giảng giải cho Thâm Tụng, dung mạo tuyệt mỹ cùng với thần sắc nghiêm túc, ở dưới ánh đèn đẹp đến kinh người.