Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Hắc Tuyển Dực không cần nhiều lời vô nghĩa, sau buổi tối hôm nay, đại thần toàn triều đình cho đến nô bộc đê tiện nhất trong nhà cũng đều sẽ biết chuyện đã xảy ra ở gia yến, sau này có muốn khua môi múa mép linh tinh cũng phải ngẫm lại lời của Thái Tử tối nay nói.
Hắc Tuyển Dực cũng đã nói hết những điều nên nói, lại để cho mọi người vào chỗ dùng bữa.
Đế Hoàng, Đế Hậu cùng nhóm con cháu của mình ngồi một bàn, những người khác thì dựa vào bối phận để ngồi vào chỗ, sau khi tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, hai bên bảo tọa của Đế Hoàng lại để trống mấy cái bàn, dựa theo thông lệ, đó là chỗ ngồi của người có bối phận tối cao.
Hắc Tuyển Dực đặt Tiểu Tiểu lên mặt bàn, liếc nhìn bàn trống bên cạnh: “Cao tổ phụ bọn họ không tới sao?”
Đế Hoàng nói: “Cao tổ phụ của ngươi người bọn họ coi trọng nhất chính là ngươi, trong lúc nhất thời không thể tiếp thu được chuyện ngươi cùng nam tử thành thân.”
Hắc Tử Hà cười lạnh: “Một đám người bảo thủ, hiện tại ván đã đóng thuyền, còn muốn náo loạn như thế nào nữa?”
Đế Hậu ôm Đản Đản ngồi vào bàn cũng nói: “Bọn họ chỉ là không muốn hạ thấp mặt mũi đến đây, nếu biết mình có hai đứa chắt đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ hận không thể mỗi ngày đều được ôm chúng vào trong ngực chơi đùa.”
Ô Nhược kỳ quái hỏi: “Cao tổ phụ bọn họ không biết đến sự tồn tại của Đản Đản cùng Tiểu Tiểu sao?”
“Đương nhiên biết.” Đế Hậu giải thích cho y: “Chỉ là quan niệm của bọn hắn có chút bảo thủ, cho rằng bọn nhỏ không phải là do thể tử Tuyển Dực danh chính ngôn thuận cưới về sinh ra, nếu vui vẻ chạy tới xem bọn nhỏ, sẽ làm cho thê tử của Tuyển Dực không dễ chịu trong lòng, cho nên, một phần là bọn họ cũng bận tâm tâm tình của ngươi, cho thấy ở đáy lòng bọn họ cũng đã chấp nhận chuyện ngươi cùng Tuyển Dực đã từng bái đường thành thân, phần khác thì lại không tiếp thu nổi việc nửa kia của Hắc Tuyển Dực lại là một nam tử, cho nên trong lòng bọn họ cũng hết sức mâu thuẫn.”
“Lần trước khi Tuyển Dực tuyên bố bọn nhỏ là ta sinh ra, không nói cho bọn họ sao?”
“Không, Tuyển Dực muốn chúng ta tạm thời giữ kín chuyện này trước đã.” Đế Hậu nhìn đại nhi tử của mình, cười nói: “Ta nghĩ Tuyển Dực hẳn là muốn nhìn xem thái độ của những người khác đối với ngươi.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắc Tuyển Húc cười khẽ: “Qua tối hôm nay, bọn họ biết được bọn trẻ là con ruột của đại tẩu, nhất định không ngồi yên được, sau đó, sẽ lén chạy tới xem Đản Đản bọn họ.”
“Sau khi Thái Tử tuyên bố bọn trẻ là con ruột của Thái Tử Phi, bọn họ cũng đã ngồi không yên.” Một thanh âm chen vào giữa cuộc nói chuyện phiếm của bọn họ.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy, Đại Linh Sư cười cười ngồi xuống bên cạnh Ô Nhược.
“Đại Linh Sư.” Đế Hoàng cùng Đế Hậu chào hỏi với ngữ khí cung kính.
Đại Linh Sư nói: “Khi ta vừa tới, mấy đứa nhóc kia đang đi đi lại lại trong đại viện, muốn vào lại ngượng ngùng không dám vào, trông có vẻ như là chờ các ngươi mời bọn họ vào đây, chỉ là, đã bị ta tống cổ trở về, miễn cho bọn họ tiến vào lại còn tự cao tự đại, ảnh hưởng đến khẩu vị của mọi người.”
Ô Nhược nghe thấy lời này quả thật là cảm thấy không còn gì để nói, một nam nhân nhìn có vẻ tuổi tác không khác biệt với mình lắm, lại gọi tổ phụ của Đế Hoàng là mấy đứa nhóc, nghe kiểu gì cũng có chút khôi hài.
Đại Linh Sư chú ý tới ánh mắt của Ô Nhược, quay đầu cười yêu mị với y: “Không cần để ý tới những đám người bảo thủ đó làm gì, nếu không phải do bọn họ, cũng sẽ không có thanh âm phản đối nhiều như vậy.”
Đế Hoàng nhíu mày: “Tống cổ hết bọn họ trở về có ổn không? Bọn họ hẳn là sẽ càng tức giận hơn đi?”
“Ta nói với bọn họ, chờ sau khi thực sự chấp nhận được Tiểu Nhược thì hẵn đến xem bọn nhỏ, miễn cho mọi người lại bắt đầu náo loạn, sẽ chọc cho bọn nhỏ không thích bọn họ, bọn họ vừa nghe thấy bọn nhỏ sẽ không thích bọn họ, liền vội vàng rời đi.” Đại Linh Sư cười duỗi tay khẽ vuốt đầu nhỏ của Tiểu Tiểu: “Hai đứa nhỏ các ngươi sau này nếu nhìn thấy đám người bảo thủ đó, phải lên mặt cho bọn hắn xem, nếu bọn hắn không chấp nhận cha ngươi, liền không cần nói chuyện với bọn họ nữa.”
Tiểu Tiểu gật gật đầu.
Đế Hậu nhịn cười nói: “Như vậy cũng tốt, để cho bọn họ cũng nếm thử tư vị không được người khác chấp nhận.”
Khóe miệng Đế Hoàng cùng Ô Nhược giật giật.
Hắc Tuyển Dực không nói gì, cho thấy hắn cũng không phản đối Đại Linh Sư làm như vậy.
Đế Hoàng thấy đồ ăn đã được bưng lên bàn xong, liền tuyên bố khai tiệc.
Đại Linh Sư nói thầm bên tai Ô Nhược: “Ta biết ngươi mở một cửa hàng, việc làm ăn buôn bán vô cùng rực rỡ, vừa lúc trong cung điện ta có rất nhiều linh phù đan dược, ngươi thay ta bán được không?”
Ô Nhược nhỏ giọng hỏi: “Bao nhiêu?”
Đại Linh Sư tính toán một chút: “Linh phù có khoảng hơn một ngàn rương, đan dược cũng có vài trăm rương.”
Ô Nhược kinh ngạc nói: “Sao lại nhiều như vậy?”
“Khi ta không có việc gì hoặc là khi tức giận liền vẽ bùa luyện đan để tĩnh tâm, mấy trăm năm tích tụ lại liền trở nên nhiều, đa số đều là đan dược cấp thấp cùng linh phù cấp thấp trước khi ta trở thành Đại Linh Sư luyện chế ra, không cho đi được, vứt đi thì tiếc, ta vẽ đẹp như vậy, vứt thì thì thật là đáng tiếc.”
“Sao lại không cho đi được?”
“Cũng không phải là không cho đi được, vừa mới bắt đầu thì thân phận của ta tương đối thấp, ngại đưa cho người khác, lo người khác sẽ không nhận, hoặc là sau khi nhận lại ở sau lưng giễu cợt ta vẽ khó coi. Sau này sư phụ ta không cho ta tùy tiện cho đi mấy thứ này. Chờ sau khi ta trở thành Đại Linh Sư, mọi người đến chỗ ta đều là muốn xin đan dược linh phù cao cấp, để không hạ thấp thân phận của ta, đan dược linh phù trước kia luyện chế chỉ có thể cất vào một chỗ.”
Ô Nhược dở khóc dở cười: “Đan dược của ngươi đưa đến trong cung điện ta, linh phù thì đưa đến tiệm tạp hóa số một bảo Lão Hắc thu lấy, mỗi tháng cuối tháng sẽ thanh toán cho ngươi.”
“Được.” Đại Linh Sư cười tủm tỉm nói: “May sao ta chưa vứt chúng nó đi, bằng không, đã bị lỗ rất nhiều bạc.”
Ô Nhược: “……”
Hắc Tuyển Đường ngồi ở đối diện nhìn thấy Ô Nhược cùng Đại Linh Sư nói chuyện vui vẻ đến như vậy, liền thuận miệng hỏi: “Đại Linh Sư, đại tẩu, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Đại Linh Sư ngại nói ra chuyện nhờ Ô Nhược bán linh phù, liền lấy đề tài gần đây rất nhiều người đều thảo luận để nói: “Chúng ta đang nói về chuyện một tháng sau có cuộc tỷ thí giữa các thuật sư.”
Hắc Tuyển Đường kinh ngạc nói: “Đại Linh Sư cũng muốn tham gia sao?”
“Ta thân là Đại Linh Sư, tham gia tỷ thí giữa các thuật sư thật sự là mất thân phận quá rồi.” Đại Linh Sư vô cùng tự tin nói: “Nhưng nếu ta mà tham gia, tuyệt đối sẽ được giải nhất.”
Hắc Tuyển Húc cười nhạo: “Có đại ca ta ở đây, ngươi còn muốn lấy giải nhất?”
Ô Nhược giật mình. Hắc Tuyển Dực còn lợi hại hơn cả Đại Linh Sư bốn trăm tuổi? Nói giỡn à.
Hắc Tuyển Dực nói: “Hôm tỷ thí ta phải phụ trách trị an ở Tử Linh Quốc, không thể tham gia tỷ thí.”
Ô Nhược nghe vậy, cảm thấy vô cùng may mắn vì không cần phải đối đầu với Hắc Tuyển Dực, nhưng mà nếu Hắc Tuyển Dực không tham gia, cơ hội lấy được phần thưởng tốt nhất liền giảm bớt rồi.
Hắc Tuyển Dực liếc nhìn Hắc Tuyển Đường bọn họ: “Mấy người các ngươi tốt nhất là đừng tham gia.”
Hắn lo có người sẽ nhân cơ hội ở trên đài giết chết Hắc Tuyển Đường bọn họ.
Hắc Tuyển Húc bọn họ gật gật đầu.
Bữa tối qua đi, mọi người đều rời khỏi hoàng cung.
Sau khi Đản Đản rời khỏi Ngự Tường Cung, liền thoải mái nằm liệt trong lòng ngực Ô Nhược, bảo Ô Nhược xoa bụng nhỏ tròn vo cho hắn, sau đó, thỏa mãn ợ vài cái, đồng thời lại còn thả một cái rắm vang, cười hì hì: “Ăn no nên thư giãn một chút.”
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Ô Nhược buồn cười mà vỗ nhẹ mông hắn: “Thối chết ta mất.”
Đản Đản bĩu môi nói: “Cha gạt người.”
Ô Nhược nhướng mày: “Sao ta lại gạt người?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Mùi thối đều đã tản ra hết trong không khí rồi.
“Cha đã nói, ta ở trong mắt ngươi đều là tốt nhất, vậy ta thả rắm, hẳn là ngươi cũng ngửi thấy mùi thơm.”
Khóe miệng Ô Nhược giật giật.
Hắc Tuyển Dực cong cong khóe miệng, vừa muốn cười ra tiếng, lại nghe thấy có người xì một tiếng, còn giành trước hắn một bước cười ra tiếng.
“Ai?” Ô Nhược nhìn về phía tiếng cười, lại không nhìn thấy có người.
Hắc Tuyển Dực lạnh nhạt nhìn một cái, lôi tay Ô Nhược trở lại Hành Tinh Cung.
Ô Nhược hỏi: “Vừa rồi là ai đang cười?”
“Cao tổ phụ bọn họ.”
Ô Nhược líu lưỡi: “Bọn họ không phải rời đi rồi sao?”
“Bọn họ chưa được nhìn thấy bọn nhỏ sao có thể cam lòng rời đi, nếu sau này bọn họ không tự mình hiện thân, liền không cần để ý đến bọn họ.” Hắc Tuyển Dực đưa bọn nhỏ về phòng, liền đi thư phòng xử lý công vụ.
Ô Nhược vừa cởi đồ cho bọn nhỏ, vừa hỏi Hắc Tín: “Tin bá, Cao tổ phụ của Tuyển Dực còn sống, vì sao lại đến phiên phụ hoàng làm đế?”
Hắc Tín cười nói: “Cao Tổ Đế bọn họ không thích quản chính sự, sau khi con cái có thể chống đỡ đại cục, liền vội vàng truyền ngôi cho đời sau. Thái Tử Phi, chờ sau khi ngươi cùng Thái Tử đại hôn, Đế Hoàng có lẽ cũng sẽ làm như vậy.”
Ô Nhược xấu hổ: “Không phải chứ?”
“Từ khi Đế Hoàng bắt đầu tiếp nhận vị trí, Đế Hậu liền bắt đầu la hét bảo Đế Hoàng thoái vị cho con, Đế Hoàng cũng không thích quản chính sự, cho nên, đa số mọi việc đều sẽ giao cho Thái Tử xử lý, cố gắng chờ sau khi Thái Tử thành thân, sẽ truyền vị trí cho hắn.”
Ô Nhược nói: “Ta cũng không thích Tuyển Dực làm hoàng đế, hắn sẽ không có thời gian ở cùng ta.”
Y xoa xoa đầu Đản Đản: “Ngươi nhanh nhanh lớn lên, tiếp nhận vị trí của phụ thân ngươi.”
Đản Đản buồn ngủ cuộn người trong ổ chăn nói: “Cha, ta không muốn làm hoàng đế.”
Ô Nhược có chút phát sầu mà nhìn hắn: “Vì sao không muốn?”
“Ta không thích bình tĩnh ngồi ở trên long ỷ.”
“Cũng đúng, ngươi là một đứa trẻ không chịu ngồi yên, nếu ngươi làm hoàng đế, ta còn phải thời thời khắc khắc lo cho ngươi liệu có làm cho Tử Linh Quốc diệt vong hay không.” Ô Nhược nhìn về phía Tiểu Tiểu yên tĩnh ngồi ở trên cái giường nhỏ: “Vẫn là Tiểu Tiểu tương đối thích hợp.”
Nhưng mà, vóc dáng của Tiểu Tiểu quá nhỏ, đại thần nào ánh mắt không tốt, khéo còn không nhìn thấy trên long ỷ có người.
“Lão nô cũng cảm thấy tiểu điện hạ tương đối thích hợp.”
Ô Nhược cười nói: “Chúng ta nói cái này cũng quá sớm, nếu là ở các quốc gia khác thảo luận những việc này, chỉ sợ đã sớm bị kéo đi ra ngoài chém đầu, đúng rồi, Tín bá, vừa rồi lúc ăn cơm, ta thấy mọi người đều không dám phản bác lời Tuyển Dực nói, vì sao lại như vậy?”
“Thái Tử đều đối xử bình đẳng với tất cả mọi thân thích, sẽ không bởi vì là thân nhân mà nhân từ nương tay, cũng sẽ không để cho bọn họ không kiêng nể gì làm càn ở trước mặt hắn, dần dà, liền trở nên vô cùng uy nghiêm, hình thành hiện tượng mọi người có thể dám phản bác Đế Hoàng nói, lại không dám ở trước mặt Thái Tử nói một chữ không, bọn họ cực kỳ rõ ràng chỉ cần dựa theo lời Thái Tử nói mà làm, Thái Tử sẽ lấy lễ đối đãi với bọn họ.”
“Hóa ra là như vậy.” Ô Nhược nghĩ nghĩ lại hỏi: “Lúc ăn cơm, Ngũ đệ nói nếu Tuyển Dực tham gia tỷ thí giữa các thuật sư, Đại Linh Sư liền không thể đạt được giải nhất, vì sao lại vậy? Đại Linh Sư không phải có hơn bốn trăm năm tu vi sao? Chẳng lẽ so ra còn kém hơn Tuyển Dực?”
Hắc Tín nói: “Cũng không phải vấn đề tu vi, mà là xét xem bí thuật có đủ cường đại hay không. Thái Tử kế thừa tất cả bí thuật tiên nhân để lại, cho nên, khi đối mặt với Đại Linh Sư, phần thắng vẫn là rất lớn.”
“Bí thuật gì?”
“Lão nô cũng không hiểu biết lắm về bí thuật, ngươi vẫn là chờ khi nào Thái Tử rảnh liền hỏi lại hắn đi.”
“Được.” Ô Nhược đắp chăn cho bọn nhỏ đàng hoàng rồi mới rời khỏi phòng.