Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Cách thời gian hiến tế càng ngày càng gần, người đi về phía ngoại thành cũng càng ngày càng nhiều.
Dung mạo và cách ăn mặc của thuật sư ở các quốc gia khác đều vô cùng dị biệt, có quốc gia thì có làn da rất đen, đen không khác gì một hòn than, có quốc gia thì cổ của các thuật sư dài hơn so với người bình thường, còn có quốc gia thì có những lỗ mũi vô cùng lớn, lớn đến mức đủ có thể nhét cả mấy ngón tay vào, trừ những điều đó ra, còn có rất nhiều yêu thú đi lại ở trên phố, cũng có người của Quỷ tộc và Ma tộc bay trên không trung.
Ô Nhược bọn họ nhìn những thuật sư xung quanh cảm thấy hết sức mới lạ, trong số đám người bọn họ, không một ai từng nhìn thấy nhiều người của các quốc gia khác nhau cùng một lúc như vậy.
Ô Trúc kinh ngạc cảm thán: “Chỉ là một cuộc tỷ thí giữa các thuật sư, mà có thể nhìn thấy nhiều người ở nhiều quốc gia khác nhau như vậy, cứ như là được đi đến khắp các quốc gia.”
Ô Tiền Thanh cũng cảm thán nói: “Đúng vậy, cho dù không phải tới tỷ thí, tới đây xem cũng không tồi.”
Hắc Tuyển Dực gật đầu: “Ừm, cơ hội vô cùng khó có được.”
“Khu mỹ thực ở đâu?” Đản Đản chỉ cảm thấy hứng thú với cái này.
Ô Nhược buồn cười mà xoa bóp cái mũi nhỏ của hắn: “Ngươi đứa nhỏ này.”
Hắc Tuyển Dực nói: “Đi thêm mười dặm nữa mới đến nơi tổ chức hiến tế, lại đi về phía trước thêm một đoạn nữa mới đến nơi dựng lều trại, bên trái nơi hiến tế chính là khu mỹ thực, bên phải là nơi các quốc gia bán hàng hóa, đợi lát nữa sau khi hiến tế xong, chúng ta có thể đi dạo một chút.”
Đản Đản lập tức nói: “Đi đến khu mỹ thực trước đã.”
“Được.” Ô Nhược gật đầu đồng ý, khi nào đi đến chỗ bán đồ ăn, chỉ cần mua mỗi loại đồ ăn một chút là được, tốc độ sẽ tương đối nhanh, sau đó đi đến chỗ bán hàng hóa chậm rãi chọn lựa đồ vật bọn họ thích.
Hơn nửa canh giờ sau, Hắc Tuyển Dực bọn họ cuối cùng cũng đi đến nơi diễn ra hiến tế.
Lúc này, đã có rất nhiều người bá chiếm vị trí đằng trước đài hiến tế, người nào đến sau chỉ có thể đứng ở đằng sau xem, may sao đài hiến tế khá cao, người đứng ở xa cũng có thể nhìn thấy người trên đài.
Ô Tiền Thanh quan tâm hỏi: “Đồng nhi, ngươi không có linh lực có thể nhìn rõ người trên đài không?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Nơi bọn họ đứng hơi xa so với đài hiến tế, người không có linh lực căn bản là nhìn không rõ người ở trên đài.
“Không nhìn rõ.” Quản Đồng cười nói: “Ngươi không cần phải lo cho ta, tới đây chỉ là xem náo nhiệt, có thể nhìn rõ người trên đó hay không đều không sao cả.”
Ô Tiền Thanh vốn dĩ còn muốn nói cái gì đó, liền nghe thấy một tiếng nói lanh lảnh ở phía sau hắn hô: “Tiểu đồng, Tiểu Nhược.”
Ô Nhược bọn họ nghe thấy tiếng, lần lượt quay đầu, một phụ nhân mặt che mành trắng đứng ở phía sau bọn họ.
Quản Đồng nương ánh lửa trên đầu nhìn về phía chiếc khăn che mặt bên ngoài làn da xấu xí, vui vẻ nói: “Quỷ Bà!”
Ô Nhược tò mò: “Quỷ Bà, nơi này nhiều người như vậy, sao ngươi có thể tìm thấy chúng ta?”
Quỷ Bà hơi hơi mỉm cười: “Trước khi ta đi nhận nhiệm vụ, từng vẽ bùa ẩn hình truy tung trên người Tiểu Đồng.”
“Nhiệm vụ có thuận lợi không? Sau này ngươi còn nhận nhiệm vụ nữa không?”
“Chờ sau khi cuộc tỷ thí giữa các thuật sư chấm dứt lại đi nhận nhiệm vụ.”
Quản Đồng nói: “Quỷ Bà, nếu ngươi thiếu bạc hoặc là có khó khăn gì thì hãy nói cho chúng ta, chúng ta có thể giúp ngươi, ngươi không cần thiết mạo hiểm đi làm nhiệm vụ.”
Quỷ Bà không muốn nhiều lời về việc làm nhiệm vụ, ừ một tiếng liền không nói chuyện nữa.
Lúc này, hiến tế bắt đầu.
Một nam Tát Mãn trên người treo các mảnh vải đủ mọi màu sắc, cầm pháp trượng treo đầy lục lạc đi lên trên đài, trên mặt hắn bôi phấn trắng bạch, ngay cả trên môi cùng lông mày cũng đều là bột phấn trắng, trên đầu đội chiếc mũ được chế tác từ những chiếc lông chim thật dài, tứ chi đều đeo vòng lục lạc, đôi chân trần nhảy dựng lên ở trên đài.
Ngay sau đó, mấy chục danh tướng cùng cả trai lẫn gái trang điểm kì dị tay cầm chiếc trống đi lên trên đài, người gõ người vỗ trống kết hợp cùng tiếng chuông dồn dập dệt thành những giai điệu dễ nghe, nam Tát Mãn miệng lẩm bẩm, dường như đang niệm tế văn.
Đa số người ở đây đều không hiểu hiến tế ngữ hắn niệm, nhưng mọi người đều có thể cảm giác được rõ ràng thân thể xuất hiện biến hóa, uyển chuyển nhẹ nhàng thoải mái, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.
“Các ngươi mau nhìn lên không trung.” Đột nhiên có người hưng phấn kêu lên.
Mọi người nghe vậy, sôi nổi ngẩng đầu, chỉ thấy trên không trung giáng xuống những đốm sáng màu trắng, trông như những bông tuyết nhẹ bay xuống dưới, đầu tiên là dừng trên người Quỷ tộc cùng Ma tộc đang bay ở trên không trung, sau đó những đốm sáng khác rơi xuống trên người những người đang đứng trên mặt đất.
“Thật đẹp.” Ô Hi vươn tay tiếp được một đốm sáng màu trắng trong số đó, nhưng sau khi rơi xuống tay nàng, đốm sáng màu trắng lại biến mất vô tung vô ảnh.
Ô Trúc nhìn đốm sáng màu trắng biến mất ở trên người bọn họ, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Quản Đồng giải thích: “Là nam Tát Mãn ngưng tụ linh khí trong không khí thành đốm sáng màu trắng, sau khi thấm vào trong thân thể người, có thể gia tăng linh lực, nhưng mà cũng không nhiều, nếu không cẩn thận cảm nhận, căn bản là không cảm thấy gì, cho nên đây chỉ biểu thị là nam Tát Mãn đang cầu phúc cho chúng ta.”
Đản Đản há to miệng đón lấy một đốm sáng màu trắng, sau đó, tạp tạp miệng: “Sao lại không có hương vị gì?”
“Ngươi đúng là cái gì cũng muốn ăn.” Ô Nhược tức giận vỗ nhẹ cái mông nhỏ của hắn: “Cái này cũng không phải là đồ ăn, sao có thể có mùi vị được chứ.”
Đản Đản chu chu cái miệng nhỏ, nói với Tiểu Tiểu trong lòng ngực Dạ Cức: “Tiểu Tiểu mau ăn nhiều một chút để có thể giúp ngươi gia tăng linh lực.”
Ô Nhược hỏi: “Những đốm sáng này có lợi cho thân thể của Tiểu Tiểu sao?”
Đản Đản gật gật đầu: “Thân thể của chúng ta quá lớn, chỗ linh lực này không có tác dụng đối với chúng ta gì, nhưng đối với Tiểu Tiểu mà nói lại vô cùng hữu dụng, nói không chừng có thể giúp cho thân thể lớn hơn.”
Tiểu Tiểu nói: “Ta cũng cảm giác được thân thể có chút thay đổi.”
“Thật ư?” Ô Nhược nhìn những đốm sáng trên không trung vừa vui vẻ lại vừa buồn bực, phần lớn những đốm sáng màu trắng đều bị Quỷ tộc cùng Ma tộc trên bầu trời hấp thu hết mất rồi.
Cức Hi ôm lấy Tiểu Tiểu: “Bổn tọa bế hắn lên trên bầu trời hấp thu bạch quang.”
Hắn bay lên lên trên đỉnh bầu trời, mang theo Tiểu Tiểu đi hấp thu bạch quang.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Sau khoảng một chén trà nhỏ, nam Tát Mãn niệm xong tế văn liền lui xuống dưới đài, sau đó, một nữ Tát Mãn ăn mặc diễm lệ xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, dùng linh lực bay từ trên không trung xuống theo tiếng nhạc, đi đến bên người nam Tát Mãn nhẹ nhàng nhảy múa, khi thì giống cành liễu thướt tha uốn éo đủ vẻ, khi thì lại giống con bướm rực rỡ bay nhảy trên không trung, đẹp đến làm người say mê.
“Điệu múa của nàng thật là đẹp mắt.” Ô Hi tán thưởng nói.
Ô Nhược nhìn chằm chằm nữ Tát Mãn một hồi lâu, thông qua Ảnh Trộm nhìn thấy linh lực chảy khắp toàn thân trong cơ thể nàng: “Ta khá tò mò nàng bay lên đó như thế nào, chẳng lẽ nàng là người Quỷ tộc hoặc là Ma tộc?”
Quản Đồng giải thích: “Bọn họ có thể dùng thanh âm khiến chính mình bay lên, giống như tế sư, có thể mượn thanh âm để giết người.”
Ô Trúc kinh ngạc nhìn Quản Đồng: “Nương, sao ngươi lại hiểu biết về thuật sư Tát Mãn như vậy?”
Quản Đồng cười nói: “Ta đã từng rèn luyện ở Tát Mãn tộc, ở lại đó khoảng hai tháng mới rời khỏi Tát Mãn tộc, cũng không tính là hiểu biết nhiều về bọn họ.”
Ô Nhược lại nhìn chằm chằm nữ Tát Mãn một hồi lâu.
Sau khi điệu múa kết thúc, mọi người đều vỗ tay kịch liệt, rất nhiều người còn kêu lên: “Đẹp.”
Sau khi tất cả các đốm sáng màu trắng đều biến mất, Cức Hi ôm Tiểu Tiểu bay xuống dưới trả về trong tay Ô Nhược.
Ô Nhược vội vàng hỏi: “Tiểu Tiểu, cảm thấy thân thể thế nào?”
Tiểu Tiểu nở ra một nụ cười đáng yêu: “Cảm thấy rất thoải mái.”
Ô Nhược cẩn thận hỏi: “Có thể lớn hơn không?”
“Không biết”
“Tiểu Tiểu như vậy là đã tốt rồi.” Hắc Tuyển Dực đặt Tiểu Tiểu lên trên vai hắn: “Đợi lát nữa là hoạt động Tát Mãn du hành các ngươi có muốn xem không?”
Ô Nhược hỏi: “Hoạt động du hành của bọn họ có giúp mọi người gia tăng linh lực như vừa rồi không?”
“Không.” Quản Đồng trả lời.
“Vậy ta dẫn Đản Đản đi mua đồ ăn, các ngươi thì sao, muốn đi cùng chúng ta, hay là muốn đi xem hàng hóa của các quốc gia khác?”
Hắc Tuyển Đường lập tức nói: “Ta dẫn Tiểu Hi đi xem hàng hóa.”
Nói xong, hắn liền lôi kéo Ô Hi rời đi, trong nháy mắt liền biến mất ở trong đám người.
Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng cũng định đi xem hàng hóa, mà U Diệp bọn họ liền lựa chọn cùng Ô Nhược bọn họ đi mua đồ ăn cho bọn nhỏ.
“Quỷ Bà thì sao?” Ô Nhược hỏi.
Quỷ Bà từ khi bắt đầu hiến tế liền vẫn cứ im lặng không nói cầu nào, dường như không thấy y hỏi chuyện, ngơ ngác mà nhìn đài hiến tế đến xuất thần.
Ô Nhược lại thử gọi nàng một tiếng: “Quỷ Bà?”
Quỷ Bà vẫn là không trả lời.
Ô Nhược nhìn theo hướng ánh mắt nàng, nữ Tát Mãn ở đài hiến tế trên kia đã đi xuống dưới đài, đứng ở trên bệ đài thấp bằng nửa đài hiến tế, y nhìn đến nam Tát Mãn trước đó đang đi theo một nam tử tuấn lãng nói chuyện.
Quỷ Bà là đang nhìn nam Tát Mãn, hay là đang nhìn vị nam tử kia?
Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực, dùng khẩu hình miệng không tiếng động hỏi: “Ngươi có quen biết nam Tát Mãn cùng nam tử bên người hắn không?”
Hắc Tuyển Dực lắc đầu.
Ô Nhược lại hỏi: “Chưa từng tiếp xúc với nam Tát Mãn bọn họ sao?”
Hắc Tuyển Dực lại lần nữa lắc đầu.
“Quỷ Bà?” Quản Đồng quan tâm vỗ nhẹ bả vai Quỷ Bà: “Ngươi làm sao vậy?”
Quỷ Bà giống như bị điện giật, cuống quít thu hồi tầm mắt, nhanh chóng sờ sờ vào mặt mình, trong mắt lộ ra vẻ thống khổ.
“Quỷ Bà?”
Quỷ Bà chậm rãi lấy lại tinh thần, nói giọng khàn khàn: “Ta không sao.”
Ô Nhược nhíu chặt mày: “Có phải ngươi khó chịu trong người không? Có cần chúng ta phái người đưa ngươi trở về nghỉ ngơi hay không?”
“Không cần, ta muốn ở lại đây đi dạo.” Quỷ Bà lại lưu luyến nhìn về phía đài hiến tế, nhìn thấy nam Tát Mãn cùng nam tử đang chuẩn bị bước xuống đài, nàng cuống quít xông ra ngoài, chỉ là, mới vừa chạy được hai bước liền dừng lại.
“Không, không thể qua đó.” Nàng thất hồn lạc phách lắc đầu.
Quản Đồng lo lắng đuổi theo nàng: “Quỷ Bà, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?”
Quỷ Bà ngơ ngác nhìn Quản Đồng, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần nói: “Các ngươi bây giờ muốn đi đâu? Ta đi cùng các ngươi.”
Ô Nhược nói: “Chúng ta cùng bọn trẻ muốn đi đến khu mỹ thực mua đồ ăn, nương ta cùng cha ta bọn họ liền đi đến nơi bán hàng hóa, ngươi thì sao, muốn đi đâu?”
“Ta đi cùng Tiểu Đồng bọn họ.”
“Được.”
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực bọn họ xoay người rời đi, cho đến khi không nhìn thấy Quỷ Bà bọn họ nữa mới thôi, Ô Nhược hỏi Hắc Tuyển Dực: “Ngươi nói nam Tát Mãn cùng nam tử bên người hắn liệu có thể là Thị Chủ hay không?”
Hắc Tuyển Dực nói: “Thị Chủ cũng không phải là người Tát Mãn tộc, không có khả năng tự mình trang điểm thành Tát Mãn để lên đọc tế văn, hơn nữa, mặt mũi Tát Mãn trang điểm trắng toát, ai nhận ra hắn là ai.”
“Cũng đúng.” Ô Nhược nhìn chằm chằm mặt Hắc Tuyển Dực: “Nếu ngươi cũng trang điểm trắng toát như vậy đứng ở trên đài cao đằng xa, khẳng định ta cũng không nhận ra được. Nói như vậy Quỷ Bà là đang nhìn nam tử bên cạnh Tát Mãn, nhưng nam tử đó trông khá trẻ tuổi, hẳn không phải là Thị Chủ, cũng chính là ông ngoại ta chứ?”
Hắc Tuyển Dực cong cong môi: “Ngươi ngẫm lại Đại Linh Sư đi.”
Đại Linh Sư hơn bốn trăm tuổi, còn không phải là trông trẻ tuổi như vậy sao.
Ô Nhược “……”