Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Biên thành đêm nay cũng là một biển người tấp nập giống như đêm qua, tất cả mọi người đều dũng mãnh đi về phía đài thi đấu ngoài thành.
Lôi đài được kiến tạo từ những nguyên liệu đặc thù, ước chừng cao khoảng 3 mét, có thể chứa được trên dưới mười vạn người, vô cùng rộng lớn, mỗi góc lôi đài đều vẽ bùa phòng ngự, có thể phòng ngừa mọi người đánh hỏng lôi đài.
Ô Trúc nhìn phù văn trên đài hiếu kỳ nói: “Những phù văn vẽ trên đài là phù văn của nước nào?”
U Diệp híp híp mắt: “Không biết là của quốc gia nào, nhưng thoạt nhìn giống……”
Hắn híp mắt nhìn Quỷ Bà đứng ở phía sau Quản Đồng, hạ giọng nói: “Có chút giống phù của Quỷ Bà vẽ.”
Ô Trúc nhìn Quỷ Bà liền không nói chuyện nữa.
Ô Tiền Thanh thấy Hắc Tuyển Dực không theo đến đây, liền hỏi: “Tuyển Dực, không tới xem Đản Đản thi đấu sao?”
Ô Nhược nói: “Tỷ thí vừa mới bắt đầu, có khả năng sẽ có người gây sự, cho nên, hắn phải phụ trách tuần tra, nếu rảnh liền sẽ lại đây xem, cũng có thể bây giờ đang theo dõi trị an ở gần đây.”
Ô Hi nói: “Dực ca, thật sự quá bận.”
“Đúng vậy.”
Ô Tiền Thanh hỏi: “Hắn bận như vậy, chẳng phải là không thể tham gia tỷ thí?”
“Hắn cùng các đệ đệ muội muội của hắn đều không tham gia tỷ thí.”
Ô Hi đáng tiếc nói: “Vậy thì thật là đáng tiếc, nếu Dực ca lên đài, nhất định có thể lọt vào xếp hạng mười người đứng đầu cuộc tỉ thí.”
U Diệp nhìn về phía Ô Nhược: “Tiểu Nhược, sao hôm nay ngươi lại không mặc quần áo hôm qua Tuyển Dực đưa?”
“Tối nay còn chưa tới phiên chúng ta lên đài, mặc cũng vô dụng.”
“Nhiều người tới tham gia tỷ thí như vậy, ít nhất cũng phải tới ngày thứ năm mới đến phiên chúng ta lên đài.”
“Tiểu Hi, có phải ngươi có chỗ nào không khỏe trong người hay không?” Quản Đồng đột nhiên cất tiếng hỏi.
Mọi người đều nhìn về phía Cức Hi, hắn lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắn chỉ là đột nhiên có chút choáng váng đầu.
Dạ Ký nhíu mày: “Sắc môi ngươi có chút tái nhợt, thật sự không có việc gì sao?”
Ô Tiền Thanh nói: “Để Tiểu Nhược bắt mạch xem.”
Cức Hi xoa xoa huyệt thái dương: “Ta thật sự không có việc gì.”
Ô Nhược cũng nhận thấy được hắn không ổn lắm, cũng mặc kệ hắn có đồng ý hay không, trực tiếp kéo tay hắn bắt mạch.
Dạ Ký quan tâm hỏi: “Tình hình của hắn như thế nào?”
Ô Nhược lắc đầu: “Không có bất cứ vấn đề gì.”
“Ta đã nói ta không có việc gì rồi.” Cức Hi thu tay lại.
Dạ Ký sờ sờ mặt hắn, lại sờ sờ tay hắn, xác định không lạnh băng hoặc là nóng lên mới nói: “Nếu thân thể có chỗ nào không khỏe liền phải nói ra, đừng có cậy mạnh.”
Cức Hi vỗn dĩ muốn phản bác vài câu, nhưng nhìn hắn quan tâm đến mình như vậy liền gật gật đầu.
“Có người lên đài.” Quỷ Bà bỗng nói.
Ô Nhược nhìn về phía lôi đài, liền thấy có người chậm rì rì mà đi lên cầu thang: “Người kia hình như là Lục tổng quản?”
Ô Trúc hỏi: “Lục tổng quản? Công công trong cung?”
“Không phải, hắn là tổng quản chợ đen.”
Quản Đồng không có linh lực, khoảng cách lại xa, nhìn không rõ dung mạo của người trên đài: “Tiểu Nhược, ngươi nói Lục tổng quản có phải là người trẻ tuổi dung mạo bình thường, lông mày rất đậm, mũi to hơn người bình thường, hơn nữa còn luôn trưng một bản mặt không có biểu tình gì hay không?”
“Đúng vậy. Nương, ngươi quen biết hắn sao?”
Quản Đồng hơi hơi mỉm cười: “Hắn là người con ông ngoại ngươi nhận nuôi, là một người rất biết làm người.”
Ô Nhược hỏi: “Vậy hắn tên là Lục cái gì?”
Quản Đồng bật cười.
Ô Hi kỳ quái nhìn nàng: “Nương, ngươi cười cái gì?”
Ô Nhược nhướng mày: “Chẳng nhẽ là tên của Lục tổng quản rất buồn cười sao?”
“Đương nhiên không phải.” Quản Đồng xua xua tay: “Ta cười là bởi vì hắn vốn dĩ tên là Lục Tổng Quản.”
Ô Nhược bọn họ: “……”
Ô Hi xấu hổ: “Sao lại có người đặt tên như vậy chứ.”
Quản Đồng cười nói: “Tên này là ông ngoại các ngươi đặt, con người hắn có đôi khi rất lười, có đôi khi lại bướng bỉnh như một đứa trẻ, khi nhặt được Lục tổng quản, ông ngoại các ngươi liền nói Lục tổng quản là người về sau phải làm tổng quản, liền đặt tên cho hắn thành Lục Tổng Quản.”
“Hắn họ Lục sao?”
“Đúng vậy.”
Quỷ Bà che miệng cười khẽ.
Quản Đồng nói: “Quỷ Bà có phải là cũng cảm thấy cha ta có đôi khi khiến người khác thật bất đắc dĩ hay không?”
“Ừm.” Tươi cười của Quỷ Bà càng sâu, cũng càng thêm dịu dàng.
Ô Nhược nhìn Quỷ Bà một lát, liền dời mắt.
Trên đài, Lục tổng quản đi vào giữa lôi đài.
Mọi người thấy đã có người lên đài, đều xôn xao nói: “Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, có người lên đài.”
Chung quanh tất cả đều là tiếng vang ong ong.
“Keng——-” Đột nhiên dưới đài có người bắt đầu gõ chuông đồng, tiếng chuông đồng được linh lực thúc giục mạnh mẽ như sóng biển, hết sức chói tai, mọi người vội vàng che lỗ tai lại, người chịu không nổi thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược nhíu chặt mày, người ở chợ đen thật là cao thủ nhiều như mây, chỉ là gõ một tiếng chuông đồng liền có thể khiến cho mọi người ở đây cảm thấy không khoẻ.
Mọi người đều dừng lại tiếng nói chuyện, nháy mắt, xung quanh trở nên một mảnh im ắng, đến cả tiếng kêu của sâu cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Lục tổng quản dùng linh lực nói chuyện, để tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy thanh âm của hắn: “Ta từ trước đến nay đều không thích nói nhiều lời, những lời như mở màn ta liền lựa chọn trực tiếp nhảy qua, sau đó, nói cho mọi người vài câu về quy củ của trận tỉ thí, trận đầu là tỷ thí của trẻ con, chỉ cần là trẻ con dưới mười tuổi, bất kể cấp linh lực cao bao nhiêu, đều được sắp xếp ở đài thi đấu của trẻ con. Bởi vì nhân số tương đối nhiều, cho nên, chỉ cần là người bị đánh xuống đài liền mất đi tư cách, mười người cuối cùng đứng ở trên đài sẽ tiến vào trận chung kết 5 ngày sau, sau đó tiếp tục tỷ thí để tiến hành xếp hạng. Còn có, trong khi thi đấu, không được sử dụng pháp khí, cũng không thể nhân cơ hội đả thương người, nếu không cho dù ngươi là người nước nào, chợ đen chúng ta đều có quyền xử quyết ngươi, hoặc là nhốt ngươi lại, cuối cùng, ta muốn nói chính là thắng bại chỉ cần một chút là được.”
Nói xong, hắn liền xuống đài, tiếp theo, trọng tài lên đài nói: “Trẻ con dưới mười tuổi mời lên đài.”
U Diệp cùng Dạ Ký đặt bọn nhỏ xuống mặt đất.
Ô Trúc xoa xoa đầu tiểu Ô U: “Thắng thua không sao cả, chỉ cần ngươi cố gắng hết sức là được, còn có, đừng để chính mình bị thương.”
Ai, từ sau khi làm phụ thân, hắn liền cảm thấy tâm lực tiều tụy rất nhiều, mỗi ngày đều phải nhọc lòng chuyện của con, cho dù con có an an tĩnh tĩnh mà đứng ở trước mặt hắn, cũng sẽ lo lắng hắn có phải là tâm tình không tốt hay không, hoặc là thân thể không thoải mái.
Tiểu Ô U gật gật đầu: “Cha, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ thắng.”
U Diệp đắc ý nói: “Nhi tử ta khẳng định có thể thắng.”
Tiểu Ô U cười hì hì, lôi tay tiểu Dạ Cức tay chuẩn bị đi lên trên đài.
U Diệp nhìn về phía Dạ Ký: “Ngươi không định nói vài câu với con ngươi sao?”
Dạ Ký nhìn đứa nhỏ nhà mình: “Ta tin ngươi có thể.”
Tiểu Dạ Cức gật gật đầu.
U Diệp lắc đầu: “Hai phụ tử các ngươi thật là ít nói, cũng chỉ có Cức Hi chịu được các ngươi.”
Cức Hi cũng không phải là một người giỏi nói những câu khích lệ, vỗ vỗ bả vai nhi tử bảo hắn lên đài.
Ô Nhược cũng đặt Đản Đản xuống mặt đất: “Nếu ngươi thắng, ta liền dọn cả khu phố ăn vặt về hoàng cung cho ngươi ăn đủ.”
“Được.” Đản Đản vui vẻ mà tươi cười.
Ô Nhược véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của hắn: “Nhưng cũng không thể cậy mạnh, biết không?”
Đản Đản gật gật đầu.
“Đưa Tiểu Tiểu cho ta.” Ô Nhược vươn tay về phía hắn.
Đản Đản ôm chặt Tiểu Tiểu, vội vàng xoay người chạy về phía lôi đài.
“A, Đản Đản, ngươi……”
Ô Nhược vội vàng đứng lên, U Diệp bên cạnh đè bờ vai của y lại: “Đừng lo lắng, bọn hắn sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Tiểu, hơn nữa, Tiểu Tiểu cũng không phải là đứa trẻ bình thường, cũng không có dễ dàng bị thương như vậy, lại nói nếu mà Tiểu Tiểu không muốn lên đài, Đản Đản cũng sẽ không miễn cường hắn, đúng không?”
Ô Nhược cười nói: “Ta đúng thật là lo lắng quá mức.”
Bọn nhỏ đẩy đám người ra đi vào đi thông đạo thông lên trên lôi đài, sau đó, chậm rãi chạy lên trên lôi đài.
Mọi người nhìn thấy chiều cao của bọn nhỏ so le không đồng đều, không khỏi bất bình thay cho bọn trẻ có thân hình nhỏ: “Bọn nhỏ tỷ thí thật sự quá không công bằng, căn bản đều là lấy lớn ức hiếp nhỏ, đứa trẻ tròn mười tuổi tu luyện nhiều năm so với một đứa trẻ ba tuổi, đối với những đứa trẻ mới vừa tu luyện mà nói nói khẳng định sẽ thua.”
“Đây cũng là là chuyện bất đắc dĩ, nếu mà phân cấp bọn nhỏ để tỷ thí, thì lại phải tốn thêm chút thời gian, còn nói, nếu có đứa trẻ mười tuổi nào là thuật sư cấp ba, vậy hắn chẳng phải là phải đấu với người lớn, đối với bọn hắn mà nói cũng thực không công bằng.”
Quan điểm của mọi người đều không giống nhau.
Ô Nhược bọn họ cũng không quan tâm tỷ thí có công bằng hay không, hiện tại bọn họ chỉ vội vã tìm kiếm bóng dáng của Đản Đản bọn họ.
Ô Hi nhảy dựng lên nhìn về phía thông đạo: “Đản Đản bọn họ đâu rồi? Sao nhoằng cái đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu?”
Quản Đồng đè nàng lại: “Ngươi đừng có nhảy tới nhảy lui nữa, ngăn trở tầm mắt của những người đằng sau, bây giờ ngươi không nhìn thấy bọn hắn nói không chừng là do bị người khác che mất.”
Ô Tiền Thanh cười nói: “Bọn hắn hẳn là nhỏ tuổi nhất trong đám trẻ tham gia tỉ thí, chiều cao cũng có lẽ là lùn nhất, rất dễ bị người khác che mất bóng dáng, chờ sau khi lên đài, có lẽ là có thể thấy được.”
Dạ Ký cùng Cức Hi bay lên.
U Diệp cũng ôm Ô Trúc bay lên không trung.
Ô Hi hâm mộ nhìn bọn họ: “Nếu ta có thể bay thì tốt rồi.”
Quỷ Bà dán lên lưng nàng một tấm Phi hành phù, tức khắc, Ô Hi bay lên.
“A! A a!” Ô Hi kích động nói: “Ta bay lên rồi, ta bay lên rồi.”
Ô Nhược hỏi Quỷ Bà: “Ngươi dán cho nàng phù gì vậy?”
“Phi hành phù.”
“Còn không?”
Quỷ Bà lắc đầu: “Không còn nữa, vẽ Phi hành phù vô cùng tiêu hao linh lực, chỉ là, một tấm Phi hành phù có thể dùng ba lần.”
“A———-” Ô Hi hét lên một tiếng: “Quỷ Bà, hình như ta sắp rơi xuống.”
Ô Tiền Thanh vội vàng dơ tay ra, để ngừa khi nàng rơi xuống còn có thể đỡ được nàng.
Quỷ Bà nói: “Dùng linh lực khống chế cân bằng.”
Ô Hi vội vàng sử dụng linh lực, quả nhiên vững vàng hơn rất nhiều, lại còn có có thể tự do khống chế phương hướng cùng tốc độ phi hành.
Ô Tiền Thanh hô lên với Ô Hi: “Tiểu Hi, ngươi cẩn thận một chút.”
Ô Nhược ngẩng đầu hỏi: “Đại ca, các ngươi có nhìn thấy Đản Đản bọn họ không?”
“Không.” Ô Trúc nhíu mày, ánh mắt liếc tới liếc lui tìm kiếm trong đám trẻ.
U Diệp nói: “Người quá nhiều, tạm thời chưa tìm thấy.”
Đám trẻ lên đài càng ngày càng nhiều, một lát sau, trên lôi đài đã chen đầy trẻ con, rất khó tìm thấy bóng dáng của bọn nhỏ.
Ô Tiền Thanh hô: “Các ngươi đừng có gấp, có lẽ bọn hắn đã lên đài rồi.”
Quản Đồng cười nói: “Bọn hắn giống ngươi khi còn trẻ, luôn ngầm lo lắng con mình bị người bắt nạt hoặc là đi lạc.”
Ô Tiền Thanh xấu hổ cười.
Lúc này, trọng tài thúc giục nói: “Đứa trẻ nào còn chưa lên đài, mau mau lên đài.”
Những đứa trẻ còn đang trên đường đi cũng bước chân nhanh hơn, mau chóng lên lôi đài.
Trọng tài bay lên không trung, nhìn thấy tất cả đám trẻ trong thông đạo đều đã lên lôi đài, liền nói: “Cho những đứa trẻ còn chưa kịp lên lôi đài thêm nửa nén hương nữa, nếu còn vẫn chưa lên đài, liền tính là bỏ quyền.”