Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
U Diệp bế Ô Trúc bay đến phía sau Ô Bách.
“Tiểu Bách.” Ô Trúc kích động kêu lên.
Ô Bách cũng đang tìm kiếm xem có người Ô gia ở đây hay không nghe thấy thanh âm quen thuộc, lập tức xoay người, giây phút nhìn thấy Ô Trúc, hắn kích động đến mức chân trước bắt chân sau vội vàng chạy đến lấy cánh tay Ô Trúc: “Tứ ca, là ngươi, thật sự là ngươi.”
“Là ta.” Ô Trúc vui vẻ cười nói: “Cha ta bọn họ đang ở đằng kia, ngươi muốn đi qua đó không?”
“Muốn, ta cũng muốn gặp Tam bá bọn họ.” Ô Bách buông cánh tay hắn ra: “Tứ ca, ngươi là đi cùng tằng tổ phụ bọn họ tới đây sao? Sau khi ta rời khỏi Hoàng Đô Thành, liền không gặp lại bọn họ, đến bây giờ cũng sắp được một năm rồi, ta vô cùng nhớ bọn họ, không biết cha cùng tằng tổ phụ bọn họ có khỏe không.”
Ô Trúc bỗng ngưng tươi cười.
Nghe lời này của hắn liền biết Ô Bách còn chưa biết về chuyện Ô gia bị tru di cửu tộc.
“Ta nghe nói cuộc tỷ thí giữa các thuật sư lần này mời người từ tất cả các quốc gia, liền cố ý đến đây chờ bọn họ lại đây, theo như tính tình của bọn họ, tuyệt đối sẽ đến tham dự tỷ thí.” Ô Bách càng nói càng hưng phấn: “Cũng không biết bọn họ gần đây sống thế nào, cha……”
Nói tới đây, hắn cười khổ một tiếng: “Cha liệu có trách ta lúc trước không từ mà biệt hay không.”
Ô Trúc nhíu chặt mày: “Sau khi ngươi rời khỏi Hoàng Đô Thành, đã đi đâu?”
“Ta đi theo một đội ngũ thuật sư thích du lịch rời khỏi Thiên Hành quốc.” Ô Bách khôi phục lại tươi cười: “Đi theo bọn họ, ta học được rất nhiều điều.”
Ô Trúc cười cười: “Ta cũng nhìn ra được ngươi trưởng thành lên không ít, hẳn là thăng cấp linh lực.”
Ô Bách hưng phấn mà gật gật đầu: “Bây giờ ta đã là thuật sư cấp năm, lát nữa sẽ lên đài tham gia tỷ thí.”
“Ta cùng cha ta cũng muốn tham gia tỷ thí thuật sư cấp năm.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Thật ừ? Vậy lát nữa chúng ta cùng nhau đánh.”
Ô Trúc hỏi: “Ngươi không cần lên đài thi đấu cùng với người của đội ngũ thuật sư sao?”
Ô Bách nói qua về tình hình của mình bây giờ: “Một thời gian trước, ta bị người bắt làm nô lệ bán ở chợ nô lệ Tử Linh Quốc, sau đó liền bị lạc mất bọn họ.”
“Bị bắt làm nô lệ ở chợ nô lệ? Vậy ngươi hiện tại……”
Ô Bách cười nói: “May mắn có người đã cứu ta, nếu không, liền phải trở thành nô lệ của người khác.”
“Vậy là tốt rồi.”
Ô Trúc dẫn theo Ô Bách đi đến trước mặt Ô Tiền Thanh.
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên kinh ngạc, đại ca y vậy mà lại tìm được Ô Bách rồi.
Ô Bách kích động mà ôm lấy Ô Tiền Thanh: “Tam bá.”
Ô Tiền Thanh không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy những thân nhân khác, hốc mắt đỏ lên ôm lấy Ô Bách: “Tiểu Bách, không nghĩ tới còn có thể gặp được ngươi.”
Quản Đồng cùng Ô Hi đều đỏ hồng mắt nhìn bọn họ.
Sau khi tâm tình của Ô Bách ổn định trở lại, hỏi: “Tam bá, các ngươi gần đây có ổn không?”
“Ổn, đương nhiên ổn.” Ô Tiền Thanh buông hắn ra, cẩn thận đánh giá một phen, cười nói: “Tiểu Bách đã trưởng thành hơn rồi, chiều cao sắp vượt qua ta rồi, người cũng thành thục ổn trọng hơn rất nhiều.”
Ô Bách ngượng ngùng cười cười: “Tam bá, cha ta bọn họ không đến đây cùng các ngươi sao? Bọn họ gần đây sống như thế nào?”
Tươi cười của Ô Tiền Thanh hơi hơi cứng đờ.
Ô Trúc lo lắng nói ra chuyện này sẽ ảnh hưởng đến trận tỷ thí, liền nói: “Sắp đến lúc mở màn rồi, chờ chúng ta tỷ thí xong rồi nói sau, thế nào?”
Ô Bách gật gật đầu: “Được.”
Ước chừng hơn một chén trà nhỏ thời gian, trọng tài bắt đầu cho các thuật sư cấp năm lên đài chuẩn bị, sau đó bắt đầu thi đấu.
U Diệp đứng ở dưới đài trông có vẻ còn khẩn trương hơn so với Ô Trúc, nhìn thấy Ô Trúc bị đánh, sắc mặt âm trầm còn đáng sợ hơn cả mưa giông bão tố, đến cả tự xưng cũng thốt lên: “Một lũ không biết sống chết, dám đả thương người của bản tôn, chờ sau khi xuống đài, bản tôn nhất định phế đi ngươi.”
Dạ Ký, Cức Hi: “……”
Khóe mắt Ô Nhược giật giật: “Đại tẩu, ngươi bình tĩnh một chút.”
U Diệp thở sâu, sau đó, cười hiền lành nói: “Vừa rồi nói giỡn.”
Ô Nhược: “……”
“Ta nhiều nhất cũng chỉ phế đi mệnh căn tử của hắn thôi.”
Ô Nhược trừng hắn một cái: “Đại tẩu, khó có được cơ hội Ma tộc cũng đi vào Tử Linh Quốc, ngươi không định gặp mặt người của ngươi một lát sao?”
“Sau khi bọn họ gặp được ta, khẳng định lại muốn ta trở về chủ trì đại cục, mỗi ngày đều ngồi trên vị trí lạnh như băng, nhàm chán chết đi được.” U Diệp giơ tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ của tiểu Ô U: “Vẫn là ở bên phu quân với tiểu Ô U thú vị hơn.”
“Nói đến cái này, làm ta nhớ tới một việc, lúc trước, khi Dạ Ký nhìn thấy đại tẩu, lại không nhận ra ngươi chính là ma đế, cũng không biết công chúa trông như thế nào, cũng quá là kỳ quái.”
“Trước kia ta đều đeo mặt nạ, không có mấy người được nhìn thấy dung mạo thật của ta, mà Dạ Ký vì muốn có được đá tam thất nên mới tiến vào quân đội Ma tộc, nhiều năm bên ngoài lập công tích, đương nhiên cũng không có cơ hội nhìn thấy U Nhiên.” U Diệp nhìn thấy lại có người đánh tới Ô Trúc, bỗng chốc trầm khuôn mặt: “Bản tôn nhất định phải tiêu diệt những tên phế vật chạm vào quần áo của phu quân ta.”
Ô Nhược: “……”
Tuy rằng linh lực của Ô Trúc cùng Ô Tiền Thanh bọn họ cùng đẳng cấp với những người trên đài, ba người liên thủ cũng lợi hại hơn so với người chỉ có một mình rất nhiều, nhưng nếu gặp phải thiên tài tu luyện hoặc là người có kinh nghiệm đánh nhau phong phú, bọn họ liền không chống đỡ được, khi ở trên đài chỉ còn khoảng hai trăm người, bọn họ cũng bị đánh khỏi lôi đài.
Ô Nhược bọn họ vội vàng chạy qua đó, đút thuốc trị thương cho Ô Trúc bọn họ.
Ô Hi nôn nóng hỏi: “Cha, các ngươi không sao chứ?”
Ô Tiền Thanh cười nói: “Chúng ta đều không sao cả, chỉ là bị một vài vết thương nhẹ, bôi chút thuốc trị thương là có thể khôi phục lại.”
Ô Trúc cảm thán: “Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, tuy rằng bị đánh khỏi đài, nhưng lại học được kinh nghiệm thực tiễn, cũng được mở mang tầm mắt với những huyền thuật khác nhau, cho dù không đạt được vị trí mười người đứng đầu cũng đáng đến đây thử xem.”
Hắn nhìn về phía Ô Bách: “Tiểu Bách tiến bộ rất lớn, phản ứng mau, thi triển huyền thuật thuần thục, ta và cha đều hổ thẹn vì không sánh bằng, có thể thấy rằng một năm nay ngươi tích lũy được không ít kinh nghiệm.”
Ô Bách ngượng ngùng cười cười: “Tứ ca quá khen.”
Ô Trúc biết trong lòng hắn sốt ruột muốn biết về tin tức của Ô Tiền Đồng, liền nói: “Chúng ta đến khu nghỉ ngơi phía trước nghỉ ngơi chút đã, thế nào?”
“Được.” Ô Bách vui vẻ gật gật đầu: “Vừa rồi lúc tỷ thí, ta nhìn thấy vài người của mười đại gia tộc Thiên Hành quốc, có Lăng gia, Vân gia, Yến gia, đáng tiếc, chỉ là không nhìn thấy người Ô gia, bọn họ có lẽ là tỷ thí ở chỗ khác rồi.”
Ô Trúc cùng Ô Tiền Thanh liếc nhau.
Ô Nhược nói: “Ta còn muốn tiếp tục xem tỷ thí, ta không qua đó đâu.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Là y phái Pi Pi bọn họ giết chết Ô Tiền Đồng bọn họ, cho nên, y không muốn ngụy trang thành một bộ dạng không biết gì để đối mặt với Ô Bách, thứ hai là y thật sự muốn ở lại nơi này xem người trên khán đài thi triển huyền thuật, để trộm lấy huyền thuật của bọn họ về đây.
U Diệp, Cức Hi cùng Dạ Ký cũng biết rõ lát nữa Ô Tiền Thanh bọn họ sẽ nói chuyện gì, vì không muốn gánh chịu không khí bi thương, cũng ở lại đây cùng với Ô Nhược.
Ô Tiền Thanh bọn họ vừa đi, Đản Đản liền nói: “Cha, ta đói bụng, ta muốn đi phố mỹ thực ăn vặt.”
Ô Nhược thả Đản Đản cùng Tiểu Tiểu xuống dưới.
Tiểu Ô U nói theo: “Ta cũng muốn đi.”
Tiểu Dạ Cức cùng Tiểu Tiểu cũng tỏ vẻ muốn đi.
Dạ Ký nói: “Bổn tọa cùng Cức Hi dẫn bọn hắn đi đến khu mỹ thực.”
Đản Đản lập tức cự tuyệt: “Không cần.”
Tiểu Ô U nói theo: “Đúng vậy, không cần các ngươi dẫn.”
Tiểu Dạ Cức nhàn nhạt nói: “Các ngươi đi, không được tự nhiên.”
Dạ Ký, Cức Hi: “……”
Ô Nhược nhíu mày: “Dạ Ký bọn họ cũng sẽ không quản các ngươi ăn bất cứ thứ gì hoặc là ăn bao nhiêu món, vì sao không cần bọn họ đi theo?”
Tiểu Ô U nói: “Có người lớn ở cùng, sẽ quản thúc chúng ta.”
Ô Nhược: “……”
Đúng thật như thế.
Nếu bọn họ đi theo cùng, khẳng định không cho bọn họ làm cái này làm cái kia.
U Diệp ôm tiểu Ô U lên trước mặt, dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn: “Các ngươi sẽ không lén lút làm cái gì đó sau lưng chúng ta chứ?”
Tiểu Ô U lắc đầu.
U Diệp quay đầu hỏi Tiểu Tiểu: “Các ngươi thật sự muốn đi phố mỹ thực?”
Tiểu Tiểu ngoan ngoãn gật gật đầu.
U Diệp đặt tiểu Ô U xuống mặt đất: “Đi đi.”
Tiểu Ô U vui vẻ nhào về phía Đản Đản: “Chúng ta đi.”
Tiểu Dạ Cức ôm lấy Tiểu Tiểu, để cho tiểu Ô U lôi kéo Đản Đản chạy về phía khu phố mỹ thực.
Bốn người lớn đứng tại chỗ tám mắt nhìn nhau.
Ô Nhược bất đắc dĩ thở dài: “Thôi bỏ đi, để cho bọn họ chơi đi.”
Có người của Hắc Tuyển Dực bảo vệ bọn họ, y cũng tương đối yên tâm.
U Diệp đau lòng nói: “Vẫn là lúc bọn nhỏ còn quấn tã tốt hơn, có thể tùy ý để ta lăn lộn, bây giờ bọn hắn lớn rồi, không cần phụ thân nữa rồi.”
Dạ Ký liếc hắn một cái: “Ngươi có thể làm giống như quá khứ.”
U Diệp hừ nhẹ: “Ta không muốn làm con chán ghét ta đâu.”
Nửa canh giờ sau, tỷ thí giữa các thuật sư cấp năm kết thúc, nghỉ ngơi khoảng chén trà nhỏ thời gian, tỷ thí giữa các thuật sư cấp sáu bắt đầu, trọng tài để cho thuật sư cấp sáu lên đài.
U Diệp quay đầu nhìn về phía bên phải: “Các ngươi có cảm ứng được không?”
Ô Nhược cùng Dạ Ký nhìn nhau một cái gật gật đầu: “Đản Đản cùng Tiểu Tiểu còn ở trong sân tỷ thí.”
Dạ Ký nói tiếp: “Bọn họ hình như đang đi về phía lôi đài.”
U Diệp cùng Ô Nhược bọn họ trầm mặc nhìn nhau một lát, kinh ngạc nói: “Bọn họ không phải là muốn tham gia tỷ thí giữa các thuật sư chứ?”
Ô Nhược: “……”
Cức Hi nói: “Khẳng định là lên đài tỷ thí. Lần trước bọn họ đi đấu võ đài bị Hắc Tuyển Dực phát hiện, cho nên không cam lòng, lần này liền lén lút mà tự mình lên lôi đài.”
“Bọn họ đúng thật là lên lôi đài.” Một tiếng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ở phía sau bọn họ.
Ô Nhược nghe thấy thanh âm này, nhanh chóng xoay người, nhìn thấy Hắc Tuyển Dực cùng Hắc Tuyển Đường đeo da giả đứng ở phía sau bọn họ.
Y vui sướng đi qua ôm chặt tay Hắc Tuyển Dực: “Ngươi làm xong công vụ rồi?”
Hắc Tuyển Đường khiếp sợ hỏi: “Đại ca, ngươi mới vừa nói Đản Đản bọn họ lên lôi đài?”
“Ừm.” Hắc Tuyển Dực lôi kéo Ô Nhược đi về phía lôi đài.
Ô Nhược vội vàng hỏi: “Đi đâu?”
“Đi tìm Đản Đản bọn họ.”
U Diệp nghe thấy vậy, cũng cùng Dạ Ký bọn họ đi theo.
Bọn họ đi đến phía bên kia lôi đài, Hắc Tuyển Dực nhìn vào bên trong thông đạo có một bóng dáng, khóe miệng cong lên cười.
Ô Nhược bọn họ nhìn theo ánh mắt hắn, trong thông đạo đi lên lôi đài, có một thuật sư mặc áo choàng màu đen, đầu bịt khăn trùm đầu màu đen, trên mặt đeo mặt nạ màu vàng, trông như cành liễu uống say, thân thể lung lay, ngã trái ngã phải đi về phía lôi đài, một vài thuật sư bên cạnh đều bị hắn dẫm phải chân, thiếu chút nữa còn đánh nhau, may sao người này tích cực xin lỗi mới không khiến cho nhiều người tức giận, nhưng người vẫn là một bộ dáng lung lay sắp đổ, dường như thân trên thân dưới không phối hợp. Khi đi lên cầu thang lên lôi đài, hắn đi vô cùng chậm, không những vậy còn phải vịn vào bả vai người khác mới bình yên vô sự đi lên lôi đài, sau đó, nhảy nhót chạy về giữa lôi đài.
Ô Nhược nhìn đến đây, quay đầu nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Người kia……”
Y chỉ chỉ tên thuật sư liên tục đụng phải vài người khác: “Cái tên thuật sư có khăn chùm đầu, đeo mặt nạ kia chẳng nhẽ là Đản Đản bọn họ xếp thành theo kiểu la hán sao?”