Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Bởi vì đột nhiên tới, Ô Nhược cũng không kịp chuẩn bị lễ vật gặp mặt, may sao Kim Luyện không để ý, phải nói là hắn đã khẩn trương đến nỗi còn không dám nhìn Ô Nhược, khi nói chuyện, đôi mắt vẫn luôn nhìn Hắc Tuyển Dực, bằng không, hắn căn bản là nói không nên lời.
Nếu hắn không phải là sư phụ Hắc Tuyển Dực, Ô Nhược thật đúng là muốn trêu hắn một phen, đường đường là một tráng hán cao lớn cường tráng như vậy, cất giọng nói có thể làm chấn động toàn bộ đường cái, vậy mà khi nhìn thấy người nào có diện mạo tuấn tú liền trở nên thẹn thùng như một cô con dâu nhỏ, thật là khiến cho Ô Nhược dở khóc dở cười.
“Kia, cái kia……” Kim Luyện lắp bắp nói chuyện.
Hắc Tuyển Dực uống ngụm trà, che lại khóe môi đang cong lên cười.
Ô Nhược cảm thấy Hắc Tuyển Dực là cố ý không để cho y đeo mặt nạ để khiến sư phụ hắn khẩn trương.
“Ta, ta khi còn nhỏ, lớn, lớn lên vô cùng xấu, thấy, nhìn thấy người nào xinh đẹp, liền, liền sẽ tự ti khẩn trương, nhiều năm như vậy, năm qua đi, vẫn, vẫn là không đổi được cái thói quen này, khiến, khiến ngươi cười chê rồi.”
Ô Nhược nghe thấy lời này liền nhớ tới lúc mình vẫn còn là một tên béo mập, liền lấy mặt nạ ra đeo lên: “Khi ta còn nhỏ cũng vì bản thân cực kỳ béo mà vô cùng tự ti.”
Kim Luyện nhìn thấy mặt nạ xấu xí, tức khắc thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi trước kia béo đến nhường nào?”
Ô Nhược cười nói: “Béo đến mức có thể bị kẹt ở cửa không thể động đậy.”
“Thật sự?” Kim Luyện kinh ngạc hỏi: “Không phải là ngươi vì muốn khiến ta không khẩn trương nữa mới nói như vậy chứ?”
“Ta lúc ấy là bởi vì trúng cổ mới trở nên béo như vậy, khi ta cùng Tuyển Dực thành thân, thân thể phải to béo đến sáu thước, trông không khác gì một người tàn phế, nếu không có người ở bên cạnh trợ giúp, chuyện gì cũng không làm được, hơn nữa, linh lực bị người phong ấn, ta vẫn luôn cho rằng mình là người thường, hay bị người khác bắt nạt, cho nên, ta có thể cảm nhận được tâm tình của ngươi.”
Kim Luyện đau lòng vỗ vỗ bả vai Ô Nhược, sau đó tức giận nói: “Con mẹ nó, tên khốn kiếp nào dám hạ cổ đồ thê của ta, còn phong ấn linh lực y, nếu như để ta biết được ta nhất định sẽ đánh chết hắn.”
Ô Nhược cười cười nâng mặt nạ lên uống một ngụm trà, ai ngờ Kim Luyện lại khôi phục bộ dáng khẩn trương, y đành phải đeo mặt nạ lại như cũ.
Hắc Tuyển Dực thấy bộ dáng của sư phụ mình một hồi túng, một hồi dũng, không khỏi cười nhẹ một tiếng.
Kim Luyện trừng mắt Hắc Tuyển Dực: “Tên tiểu tử hư đốn nhà ngươi, mỗi lần có việc cần cầu ta, liền tháo da giả xuống làm ta khẩn trương, ta khẩn trương, liền sẽ lập tức đáp ứng yêu cầu của hắn.”
Hắc Tuyển Dực nhướng nhướng mày: “Chiêu này dùng rất tốt không phải sao?”
Kim Luyện hừ nhẹ.
Ô Nhược cười nói: “Hắn cũng thường xuyên dùng chiêu này đối phó ta.”
Kim Luyện kinh ngạc nhìn y: “Khi ngươi nhìn thấy mặt hắn cũng sẽ khẩn trương?”
“Ta không phải khẩn trương, mà là bị sắc đẹp của hắn dụ dỗ.”
Kim Luyện cười ha ha.
Ý cười của Hắc Tuyển Dực càng sâu.
Bọn họ ngồi ở cửa hàng nhỏ nửa canh giờ mới đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, Kim Luyện lấy ra ba cái pháp khí đưa cho Ô Nhược làm lễ vật gặp mặt: “Chiếc nhẫn này là tặng cho ngươi, ngày thường chỉ cần đeo trên ngón tay là được, khi sử dụng nó, liền lấy nó đối phó với linh lực của đối phương, khi đối phương điều khiển linh lực, chiếc nhẫn sẽ phát ra ánh sáng mãnh liệt làm cho đối phương bị choáng tạm thời, nhưng mà, cấp linh lực của địch quân càng cao, thời gian bị choáng sẽ càng ngắn.”
Chiếc nhẫn trông hết sức bình thường, chỉ là một chiếc nhẫn tròn màu bạc, vừa vặn có thể đeo ở ngón giữa của Ô Nhược.
“Cái da mặt này là cho tiểu đồ tôn Đản Đản, chỉ cần đeo ở trên mặt, là có thể biến hóa ra hơn trăm khuôn mặt khác nhau.”
Ô Nhược cười nói: “Đản Đản nhất định sẽ rất thích.”
Kim Luyện vui vẻ chỉ vào chiếc vòng cổ chỉ to bằng chiếc nhẫn nói: “Chiếc vòng cổ nhỏ này là cho Tiểu Tiểu, có thể công cũng có thể phòng, ngươi để hắn chậm rãi nghiên cứu.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Cảm ơn sư phụ.” Ô Nhược có chút ngượng ngùng khi nhận lấy nhiều lễ vật gặp mặt như vậy.
“Lần sau các ngươi phải đem bọn trẻ đến thăm ta.”
“Chờ bọn hắn tỷ thí xong, liền dẫn bọn hắn tới gặp ngươi, nếu không bây giờ ngươi cùng chúng ta tiến cung, là có thể nhìn thấy bốn đứa trẻ nghịch ngợm bọn họ.”
Kim Luyện sửng sốt: “Bốn đứa? Các ngươi không phải chỉ có hai đứa nhỏ sao?”
“Chúng ta chỉ có hai đứa nhỏ, một đứa khác là của đại ca ta, còn có một đứa là của bằng hữu ta, bốn đứa nhỏ ở bên nhau, liền có thể phá hỏng cửa hàng của ngươi.”
“Ta hoan nghênh bọn hắn tới phá cửa hàng của ta.” Kim Luyện cười ha ha: “Ta không biết còn có hai đứa nhỏ nữa, chờ lần sau bọn họ tới, sẽ bổ sung lễ vật cho bọn hắn.”
Ô Nhược hàn huyên thêm vài câu với hắn, liền cáo biệt rời đi, sau đó, hỏi Hắc Tuyển Dực: “Sư phụ ngươi không phải là luyện khí sư sao? Sao lại mở tiệm rèn sắt, hắn cũng biết làm vũ khí sao?”
Hắc Tuyển Dực giải thích: “Hắn mở cửa hàng rèn là vì không muốn quá nhiều người tới tìm hắn nhờ luyện pháp khí.”
“Nhưng mà vừa rồi vẫn có nhiều người đến tìm hắn nhờ luyện pháp khí.”
Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Bởi vì người bên ngoài đều truyền rằng hắn đã từng đến Tu chân giới học luyện pháp khí, cho nên, người tìm hắn nhờ luyện pháp khí rất nhiều.”
“Hắn thật sự từng đến Tu chân giới sao?”
“Ta không hỏi hắn, hắn cũng chưa từng nói với ta, nhưng mà, phương pháp hắn luyện pháp khí quả thật là không giống người khác.”
Ô Nhược há miệng thở dốc, vốn dĩ còn muốn hỏi cái gì, liền thấy phía trước có một cô nương diện mạo tú mỹ đang vui vẻ mà phất tay với bọn họ, dường như có quen biết bọn họ.
Cô nương tú mỹ đi tới hỏi: “Các ngươi đi đâu vậy?”
Ô Nhược nghe thanh âm của nàng hình như là Nhị muội của Hắc Tuyển Dực, Hắc Tử Hà, không khỏi bắt đầu đánh giá nàng, quần áo trên người là võ phục nữ màu đỏ, tóc buộc cao cao phía sau đầu giống nam nhân, trên tay cầm roi dài màu đỏ, còn không ngừng vỗ vỗ vào tay bên kia.
“Ngươi……” Hắc Tuyển Dực nhíu mày, mới vừa mở miệng, cô nương tú mỹ liền nói: “Ta biết, hiện tại ta liền rời đi.”
Nàng soái khí lưu loát mà xoay người cùng đồng bạn của nàng rời đi.
Ô Nhược nghi hoặc: “Các ngươi quen nhau?”
Hắc Tuyển Dực than nhẹ: “Nàng là Nhị muội.”
Ô Nhược: “!!!!!!”
Rất khó tưởng tượng được cô nương ăn mặc một thân lưu loát kia lại chính là Hắc Tử Hà cực kỳ thích đeo trang sức vàng.
“Nàng không phải là thích một thân kim quang lấp lánh sao?”
“Ta lệnh cho nàng khi tuần tra nhất định phải mặc võ phục, cố gắng hết sức hành sự gọn gàng.”
Ô Nhược cười nói: “Quen nàng lâu như vậy rồi, lần đầu nhìn rõ dung mạo của nàng, như vậy trông khá hơn so với ngày thường nhiều.”
Vừa dứt lời, bước chân của y hơi hơi ngưng lại, xa xa đối diện bọn họ, có một cô nương xinh đẹp nhưng lại mang vẻ mặt hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ.
Ô Nhược nhíu mày, nhớ rằng đối phương tên là Từ Toàn Huỳnh.
“Toàn Huỳnh, còn không tiến vào.” Trong tiệm có người hô một tiếng với Từ Toàn Huỳnh.
Từ Toàn Huỳnh hung ác mà trừng mắt với Ô Nhược, xoay người đi vào trong tiệm.
Hắc Tuyển Dực thấy Ô Nhược nhìn mặt phố đối diện, liền nhìn theo ánh mắt y, chỉ thấy bóng dáng của một cô nương: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Nhìn thấy một người quen.” Ô Nhược kéo tay Hắc Tuyển Dực: “Đi, chúng ta hồi cung.”
Tối mùng 6 tháng 9, là tỷ thí giữa mười người đứng đầu bảng xếp hạng thuật sư cấp năm cùng thuật sư cấp sáu.
Trước khi diễn ra thi đấu, Ô Nhược giao cho Đản Đản bọn họ da giả và vòng cổ Kim Luyện đưa.
Sau khi Đản Đản nhận được da giả hết sức hưng phấn: “Thật tốt quá, về sau không cần phải đeo mặt nạ nữa.”
Độ dày của tấm da giả mỏng như tờ giấy, dán ở trên mặt không chỉ không có bất cứ cảm giác gì, cảm nhận còn không khác gì với da thật của mình.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Sau khi Đản Đản đeo lên, hoàn toàn biến thành một người khác, diện mạo phổ thông, tuyệt đối sẽ không khiến cho người khác chú ý, sau khi sử dụng linh lực, mặt dần dần biến hóa, lại biến thành một người khác: “Chơi vui, chơi vui.”
Tiểu Ô U cùng tiểu Dạ Cức mang vẻ mặt hâm mộ mà nhìn Đản Đản.
Dạ Ký cùng U Diệp thấy nhi tử cũng thích, cũng muốn làm cho nhi tử một tấm da giả, đáng tiếc, một tấm da giả có thể biến hóa thành nhiều gương mặt cần phải có rất nhiều nguyên liệu quý báu, thậm chí có vài nguyên liệu hắn không tìm thấy.
Ô Nhược xoa xoa đầu Đản Đản: “Về sau gặp được sư công, phải nhớ cảm ơn lão nhân gia hắn, ách, tốt nhất là phải chuẩn bị một phần lễ vật nhỏ tặng cho hắn, khiến hắn vui vẻ một chút.”
“Được.”
Ô Nhược nhìn về phía tiểu Ô U đang bày ra vẻ mặt thèm muốn, buồn cười nói: “Sư phụ nói, lần sau các ngươi đi tìm hắn, sẽ tặng các ngươi lễ vật.”
Đôi mắt lấp lánh của tiểu Ô U lập tức tỏa sáng: “Thật tốt quá.”
Đôi mắt của tiểu Dạ Cức cũng cong cong lên, cho thấy hắn cũng rất vui vẻ.
“Các cháu trai của ta, tứ thúc của các ngươi đã trở lại.” Hắc Tuyển Đường mới vừa tuần tra trở về chạy vào trong đại điện, giang hai tay ra ôm lấy bốn đứa nhỏ: “Buổi tỷ thí tối hôm nay, các ngươi không thể thua, nếu các ngươi bị thua, bạc của ta liền bay mất.”
Tròng mắt Đản Đản đảo đảo, đè nặng thanh âm tức giận nói: “Ngươi là ai?”
Hắc Tuyển Đường nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xa lạ, ngẩn người: “Ngươi lại là ai?”
Ô Tiền Thanh bọn họ buồn cười che miệng cười.
Hắc Tuyển Đường hỏi Ô Nhược: “Đại tẩu, đây là con nhà ai vậy? Đản Đản đâu? Sao lại không thấy Đản Đản?”
Ô Nhược cười nói: “Đản Đản còn ở trong phòng thay quần áo.”
“Vậy đứa nhỏ này là con nhà ai?”
Đản Đản nói: “Ta là cháu trai của nhi tử của con dâu của nhi tử của con dâu của cao tổ phụ ngươi.”
“Cháu trai của nhi tử của con dâu của nhi tử của con dâu của cao tổ phụ ta?” Hắc Tuyển Đường dùng ngón tay đếm đếm: “Cao tổ phụ ta có nhiều con dâu như vậy, là con dâu nào? Cháu trai của nhi tử của con dâu của nhi tử của con dâu của cao tổ phụ? Nói như vậy ngươi hẳn là cùng bối phận với Tiểu Tiểu, sao ta lại chưa từng gặp qua ngươi?”
“Cái đồ đầu heo nhà ngươi.” Đột nhiên, một viên đậu phộng nện lên trên mặt Hắc Tuyển Đường.
Hắc Tuyển Đường bị đau, quay phắt đầu lại nhìn ra ngoài cửa đại điện, chỉ thấy sáu tên thị vệ cao lớn mắt nhìn thẳng đi tuần tra qua.
Ô Hi cuối cùng cũng không nhịn được nữa bật cười: “Ha ha.”
Ô Trúc nắm tay che lại đôi môi, không cho mình bật cười thành tiếng.
Đản Đản rốt cuộc cũng không giả vờ được nữa, cười khúc khích, nhìn thấy Hắc Tuyển Dực đang đi vào, bước chân ngắn nhỏ chạy qua đó: “Phụ thân.”
Hắc Tuyển Dực bế hắn lên: “Đêm nay có nắm chắc không?”
“Ừm ừm.”
“Hắn là Đản Đản?” Hắc Tuyển Đường kinh ngạc nói: “Hắn dịch dung?”
Ô Nhược cười nói: “Gần là như vậy.”
“Hay cho Đản Đản nhà ngươi dám chơi tứ thúc.” Hắc Tuyển Đường véo nhẹ cái mũi nhỏ của hắn, sau đó, lại bắt đầu rối rắm với lời nói của Đản Đản: “Nhưng mà, Đản Đản vì sao lại là cháu trai của nhi tử của con dâu của nhi tử của con dâu của cao tổ phụ ta? Con dâu của cao tổ phụ ta là tằng tổ mẫu ta, nhi tử của tằng tổ mẫu ta chính là tổ phụ ta, con dâu của tổ phụ ta là nương ta, cháu trai của nhi tử của nương ta? Không phải nên nói là nhi tử của nhi tử của nương ta sao?”
Ô Hi cạn lời: “Ngươi không phải nhi tử của nương ngươi sao? Vậy cháu trai ngươi lại là ai?”
“Đản Đản cùng Tiểu Tiểu.”
“Vậy còn không phải là đúng rồi.”
Những người khác không khỏi phì cười.
Tiểu Tiểu cười hì hì nói: “Tứ thúc thật ngốc.”