Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Vào buổi đêm, Đế Hoàng Đế Hậu cùng các huynh tỷ của Hắc Tuyển Chiếu đều đi lên mặt đất thăm Hắc Tuyển Chiếu, thấy hắn đang mồm năm miệng mười nói chuyện với Ô Nhược, tức khắc an tâm hơn nhiều.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, mỗi ngày Hắc Tuyển Chiếu đều bị hết chén thuốc này đến chén thuốc khác tra tấn, không thể ăn nổi cơm, dẫn tới thân thể càng ngày càng suy yếu, người cũng càng ngày càng gầy, bây giờ đến cả đứng lên cũng khó khăn, nhưng vẫn cứ mang vẻ mặt mỉm cười mà trấn an mọi người.
Mọi người đều vô cùng đau lòng hắn, không đành lòng nhìn hắn bị bệnh tật tra tấn.
Ô Nhược vì muốn giúp Hắc Tuyển Chiếu có thể ăn được cơm, suy nghĩ đủ mọi loại biện pháp, cuối cùng nghiên cứu ra được một món ăn loãng như cháo nhưng vẫn có thể bổ sung đầy đủ thể lực và lấp đầy bụng, mới miễn cưỡng giúp cho Hắc Tuyển Chiếu chịu được tra tấn của thuốc hết lần này đến lần khác.
Hắc Tuyển Dực nhìn thấy Ô Nhược cũng gầy đi một vòng cảm thấy vô cùng đau lòng, liền bảo Dược thái y tới chăm sóc đệ đệ, sau đó mang theo Ô Nhược trở lại hoàng cung dưới thành phố ngầm.
Hắn dắt tay Ô Nhược, xoa xoa xương ngón tay, không khỏi nhăn mày: “Gầy đi rồi.”
“Ta gầy đi sao?” Ô Nhược nâng một tay khác lên sờ sờ mặt: “Vậy sao? Đúng rồi, Tuyển Dực, Thánh Đế Thiên Thánh quốc không phải nói chỉ cần các ngươi giúp bọn hắn giải trừ nguyền rủa, bọn hắn liền giúp các ngươi trị liệu chứng Khuyết Dương sao? Chuyện này ngươi suy xét như thế nào rồi?”
Hắc Tuyển Dực bước chậm lại: “Ngươi muốn Thánh Đế hỗ trợ chữa trị chứng Khuyết Dương?”
Ô Nhược ừ nhẹ: “Ta thật sự không đành lòng để lục đệ thống khổ như vậy.”
“Nếu có người nhân chuyện này lấy tánh mạng của hắn áp chế chúng ta, còn không bằng để hắn tiếp tục chịu thống khổ, lục đệ cũng sẽ không muốn bởi vì mình mà khiến chúng ta bị người khác áp chế.”
Ô Nhược híp híp mắt: “Ý của ngươi là lo lắng Thánh Đế sẽ động tay động chân trong quá trình?”
“Đại khái là như vậy, người Thiên Thánh quốc đều không thể tin tưởng được, đêm nào gặp mặt Thánh Đế, phải mượn cơ hội hỏi thăm việc năm đó hạ cổ ngươi.”
Hình tượng thánh nhân “hy sinh chính mình cũng phải cứu người” của Thánh Đế trong mắt Ô Nhược nháy mắt tan biến: “Thật là đệ đệ song sinh của hắn hạ cổ ta sao?”
“Ta đã phái người hỏi thăm, hắn cùng Vô Thúc đúng thật là đều có một đệ đệ song sinh, nhưng có phải là đệ đệ song sinh của hắn làm hay không thì không biết được, dù sao thì cũng là chuyện từ hai mươi năm trước, rất khó có thể điều tra rõ ràng, nhưng mà, việc ở chợ nô lệ quả thật là do Vô Câu làm.”
“Vậy phần thưởng của thuật sư đạt giải ba là do bọn họ cướp sao?”
Hắc Tuyển Dực khẽ lắc đầu: “Người cướp đi phần thưởng của thuật sư đạt giải ba đã trả đan dược lại cho chính chủ.”
Ô Nhược kinh ngạc: “Lấy lại được dễ dàng như vậy?”
“Ừm.”
“Người cướp đi đan dược không đánh tráo hoặc là động tay với đan dược sao sao?”
“Chúng ta đã đưa cho chợ đen giám định qua, người của chợ đen nói không bị tráo đổi hay là bị động tay qua.”
“Thật đúng là kỳ quái, mất công đi cướp đan dược, cuối cùng cái gì cũng không làm liền trả lại, thật đúng là khiến người ta khó hiểu, ta cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắc Tuyển Dực cũng cảm thấy như thế.
“Nói trở về, phần thưởng của thuật sư đạt giải ba thật đúng là không tệ.” Ô Nhược cười nói: “Nếu ngươi cũng tham gia tỷ thí, nhất định có thể đoạt được giải nhất, giải nhì gì đó, đạt được nhẫn không gian hoặc là Linh Khí.”
Hắc Tuyển Dực cong cong khóe môi: “Ngươi tin tưởng ta có thể thắng cuộc như vậy?”
“Đương nhiên, ngươi ở trong mắt ta và trong lòng ta chính là người lợi hại nhất, mạnh mẽ như một ngọn núi cao ngất trời cho ta dựa vào, không sợ làm bất cứ thứ gì.”
Ý cười của Hắc Tuyển Dực càng sâu.
“Đúng rồi, đạt được giải nhất……”
Lời của Ô Nhược còn không chưa nói hết, đã bị thanh âm của bọn cắt ngang.
“Cha, phụ thân.” Đản Đản cùng Tiểu Tiểu vừa mới tan học nhìn thấy Ô Nhược đã nhiều ngày không gặp, hưng phấn chạy vọt lại đây, ôm lấy đùi Ô Nhược: “Cha, ôm.”
Ô Nhược cười tủm tỉm bế Đản Đản lên, hôn khuôn mặt nhỏ của hắn, sau đó, lại hôn cái đầu nhỏ của Tiểu Tiểu: “Nhớ cha không?”
“Nhớ.” Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời đáp.
Ô Nhược cũng vô cùng nhớ bọn nhỏ, hơi hơi siết chặt hai tay, ôm bọn trẻ đi về phía đại sảnh, bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng gọi lí nhí: “Phụ thân”
Mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn lại, Lương Đông nép phía sau cánh cửa phòng học, nơm nớp lo sợ mà ló cái đầu nhỏ ra nhìn Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực trầm mặt.
Ô Nhược dùng khuỷu tay huých huých hắn: “Hắn đang gọi ngươi.”
Hắc Tuyển Dực thấy Ô Nhược dùng ánh mắt ý bảo hắn trả lời đứa nhỏ một tiếng, không khỏi nhíu chặt mày, gật gật đầu với Lương Đông.
Gương mặt tiểu Lương Đông lập tức lộ ra tươi cười, nhanh chóng bước những bước chân nhỏ xíu chạy đến trước mặt Hắc Tuyển Dực, cẩn thận mà kéo ống tay áo Hắc Tuyển Dực nói: “Phụ thân, hôm nay thầy giáo dạy ta học rất nhiều chữ.”
Hắc Tuyển Dực trầm mặt xuống: “Ai nói với ngươi ta là phụ thân ngươi.”
“Mẫu thân nói.” Lương Đông nhận thấy được sắc mặt Hắc Tuyển Dực có chút không đúng, tươi cười hơi hơi cứng đờ, sợ hãi mà rụt tay về.
Ô Nhược lén lút nhéo một cái vào eo Hắc Tuyển Dực, ý bảo hắn không được hung dữ với đứa trẻ như vậy.
Hắc Tuyển Dực giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của Lương Đông, nhàn nhạt nói: “Trở về ăn cơm đi.”
“Được.” Lương Đông mừng rỡ như điên chạy ra ngoài điện.
Hắc Tuyển Dực quay đầu lại nói với Ô Nhược: “Hắn không phải nhi tử của ta.”
“Ta biết.” Ô Nhược than nhẹ: “Vừa rồi ta bảo ngươi trả lời hắn, thứ nhất là vì không muốn khiến đứa nhỏ đau lòng, thứ hai nếu ngươi cứ bài xích bọn họ như vậy, chuyện này sẽ không có tiến triển gì, sẽ không tra ra được người đứng sau màn kịch này là ai.”
Lời này cũng không phải không có lý, Hắc Tuyển Dực gật gật đầu: “Ta biết phải làm như thế nào.”
Ô Nhược hừ lạnh: “Ta chỉ cho phép ngươi tới gần đứa trẻ, nhưng không cho phép ngươi tới gần nương hắn, nếu dám tới gần trong vòng một trượng, hừ hừ… Hừ hừ… Ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa đâu.”
Hắc Tuyển Dực thấy y cuối cùng cũng ghen, tâm tình nháy mắt chuyển biến tốt đẹp: “Sẽ không.”
“Như thế còn được.” Ô Nhược hỏi bọn nhỏ: “Các ngươi cùng Lương Đông ở chung như thế nào?”
Đản Đản chu chu cái miệng nhỏ nói: “Hắn không thích nói chuyện.”
Tiểu Tiểu nói: “Mỗi ngày hắn đều nghiêm túc học chữ, làm việc cũng rất cẩn thận, không dám chọc giận chúng ta.”
Ô Nhược phỏng đoán Niệm Hạ nhất định là đã cảnh cáo đứa trẻ này vài lời.
Hắc Tuyển Dực ôm bả vai y: “Chúng ta đi ăn cơm trưa, sau đó ta cùng ngươi nghỉ ngơi một lát.”
“Được.”
Bên kia, Lương Đông vui vẻ chạy đến phòng Niệm Hạ: “Mẫu thân, mẫu thân.”
Niệm Hạ nghe thấy thanh âm của nhi tử, vội vàng đi ra: “Lương Đông đã trở lại, hôm nay học tập như thế nào?”
“Vừa rồi ta nói chuyện với phụ thân.” Lương Đông hưng phấn nói.
Niệm Hạ vui vẻ nói: “Thật ư? Ngươi nói với hắn cái gì?”
“Ta nói với phụ thân hôm nay ta học được rất nhiều chữ.”
“Vậy hắn có khen ngươi không?”
Lương Đông thu hồi tươi cười lắc đầu, sau đó, lại vui vẻ nói: “Hắn sờ soạng đầu ta, còn bảo ta về sớm ăn cơm.”
“Hắn hẳn là đã chấp nhận ngươi là con của hắn.” Niệm Hạ hết sức thỏa mãn với phản ứng của Hắc Tuyển Dực: “Lần sau gặp lại phụ thân ngươi, liền cầu hắn một việc nho nhỏ đó là cùng nhau ăn cơm, sau đó……”
Nàng nói nhỏ bên tai đứa trẻ dặn dò vài điều.
Lương Đông ngoan ngoãn gật đầu.
Chiều hôm đó, sau khi tan học, hắn liền đứng chờ Hắc Tuyển Dực đã cùng Ô Nhược nghỉ ngơi cả một buổi chiều đi ra, sau đó, thật cẩn thận hỏi: “Phụ thân, ta có thể cùng ngươi ăn cơm tối không?”
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên thần sắc có chút không vui, gật gật đầu: “Tối nay ngươi ở lại đây ăn cơm tối đi.”
Lương Đông vui vẻ nói: “Cảm ơn phụ thân.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Khi ăn cơm, Lương Đông ngồi đối diện Hắc Tuyển Dực, mang vẻ mặt hâm mộ mà nhìn Đản Đản ngồi ở bên tay trái Hắc Tuyển Dực cùng Tiểu Tiểu ngồi ở phía trước Hắc Tuyển Dực, nếu hắn có thể ngồi ở bên cạnh phụ thân thì tốt rồi.
Hắn lén nhìn sang Ô Nhược đang ngồi ở bên tay phải Hắc Tuyển Dực, nghĩ đến thái độ của Ô Nhược đối xử với hắn cùng mẫu thân, không khỏi mà rụt rụt cổ lại, Quỷ Bà được mời đến cùng ăn cơm lần đầu tiên nhìn thấy Lương Đông, nghi hoặc nói: “Tiểu Nhược, đứa bé này là……”
Ô Nhược giới thiệu đơn giản: “Hắn tên là Lương Đông.”
“Ừm.” Quỷ Bà lập tức hiểu rõ đây không phải con của Hắc Tuyển Dực, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm thay cho Ô Nhược.
Lương Đông cảm thấy khuôn mặt của Quỷ Bà hết sức đáng sợ, sợ hãi mà rụt rụt thân thể.
Ô Nhược quan sát mặt Quỷ Bà, cười nói: “Bà ngoại, môi với mũi ngươi hình như đã mọc thêm được một ít thịt, vết thương cũng phai nhạt hơn một chút.”
Quỷ Bà vuốt nhẹ gương mặt, không giấu được ý cười ở khóe miệng nói: “Thuốc mỡ tái sinh Lục tổng quản đưa cho vô cùng hữu hiệu, tin rằng sau hơn 1 tháng nữa, là có thể gặp Tiểu Đồng bọn họ.”
“Ngươi mất tích nhiều ngày, nương bọn họ vô cùng lo lắng cho ngươi, cũng nhiều lần phái người tới trong cung dò hỏi tung tích của ngươi, có thể thấy được nương ta đã coi ‘Quỷ Bà’ trở thành thân nhân mà đối đãi, nếu biết ngươi là bà ngoại của chúng ta, nương nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”
“Ừm, ta cũng không thể chờ đợi để gặp mẫu thân ngươi thêm được nữa.”
Lúc này, đám thái giám bưng đồ ăn lên mặt bàn.
Ô Nhược đầu tiên là gắp cho Quỷ Bà một miếng thịt gà, tiếp theo, lại gắp cho Lương Đông không dám động đũa một miếng thịt vịt: “Coi như nơi này là nhà của ngươi, muốn ăn cái gì liền gắp cái đó.”
Lương Đông cẩn thận cầm lấy đôi đũa, vừa ăn cơm trắng, vừa hâm mộ mà nhìn Hắc Tuyển Dực đang gắp đồ ăn cho Đản Đản cùng Tiểu Tiểu.
Ô Nhược thấy hắn không ăn đồ ăn mình gắp cho, liền không tiếp tục làm người tốt nữa.
Hắc Tuyển Dực liếc mắt nhìn Lương Đông, gắp cho hắn một miếng khoai sọ.
“Cảm ơn phụ thân.” Lương Đông vui sướng nhanh chóng gắp khoai sọ lên bỏ vào miệng: “Ăn ngon lắm.”
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Hắc Tuyển Dực mở miệng nói.
Lương Đông ăn xong khoai sọ, nhỏ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên ta cùng phụ thân ngồi cùng bàn ăn cơm.”
Hắc Tuyển Dực khẽ nhíu mày: “Về sau ngươi có thể thường xuyên tới đây ăn cơm.”
Ánh mắt Lương Đông sáng ngời: “Vậy ta có thể dẫn mẫu thân cùng nhau lại đây ăn cơm không?”
Hắc Tuyển Dực bỗng chốc trầm mặt xuống.
Lương Đông nhận thấy được hắn không vui, liền bẹt miệng ấm ức nói: “Ta muốn cùng nương và phụ thân ăn cơm với nhau.”
Hắc Tuyển Dực không nói gì.
“Ta chưa bao giờ được ăn cơm cùng với nương và phụ thân.” Lương Đông nói, nước mắt liền theo đó rơi xuống.
Đản Đản cùng Tiểu Tiểu nhìn nhau một cái.
Trong lòng Ô Nhược hết sức không vui.
Rõ ràng những lời này là Niệm Hạ dạy đứa trẻ nói, cho nên, y tức giận chính là giận Niệm Hạ năm lần bảy lượt lợi dụng đứa trẻ.
Bang một tiếng, Ô Nhược buông đôi đũa, trầm giọng nói: “Ăn cơm no liền trở về cho ta.”
Lương Đông giống như một con thỏ con, sợ hãi rụt rụt bả vai: “Ta, ta ăn no rồi.”
Hắn cuống quít buông đôi đũa, trượt xuống ghế dựa, chạy ra khỏi đại điện.
Quỷ Bà nghi hoặc: “Tiểu Nhược, đây là……”
“Một lời khó nói hết, ăn cơm trước đi.” Ô Nhược bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục cầm lấy đôi đũa ăn cơm.
Lương Đông trở lại tiểu viện, lập tức ôm Niệm Hạ khóc lớn.
“Sao lại khóc rồi?” Niệm Hạ vội vàng bế đứa trẻ lên: “Ngươi không phải đang ăn cơm ở chỗ phụ thân sao? Sao đã trở lại sớm như vậy?”
Lương Đông vừa khóc nói: “Ta làm giống như nương dặn, phụ, phụ thân cùng Thái Tử Phi đều không vui.”
Niệm Hạ lạnh lùng cong khóe môi: “Thái Tử Phi không vui sao? Vậy thật sự là quá tốt, y càng không vui, ta mới vui vẻ, ta chính là muốn khiến cho y cùng phụ thân ngươi bất hòa.”
Lương Đông dừng lại khóc thút thít, ngơ ngác nhìn mẫu thân của mình, bỗng nhiên cảm thấy mẫu thân trước mắt khiến hắn cảm thấy rất xa lạ, thậm chí làm hắn cảm thấy sợ hãi.
Chương trước | Mục lục | Chương sau
Gợi ý pass chương 308 – 310: Đế Hoàng Đế Hậu cùng các huynh tỷ của Hắc Tuyển Chiếu đều đi lên mặt đất thăm ai? (13 chữ, không viết hoa không dấu không cách)
U là tr, tức cái mẹ Niêm Hạ này quá 😠
Bà mẹ nết kẹt ở mép l ạ, đẻ đứa con ngoan bao nhiêu người muốn còn ko đc, đằng này bả lợi dụng thằng nhỏ
Sao tội thằng nhỏ quá. Chắc tại tui mềm lòng chứ nhìn bị lợi dụng kiểu này tui lại đau lòng thay nó