Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Thâm Tụng đưa Hắc Đồ trở về, nhìn thấy Tuyển Hành men say đầy mặt, vội vàng đi lên đoạt lấy chén rượu trong tay hắn: “Chủ tử, lão chủ tử đã đi về rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Tuyển Hành trực tiếp nâng bình rượu lên đổ thẳng vào trong miệng, rượu từ khóe miệng hắn chảy xuống, chảy dọc theo cổ, thấm vào quần áo.
Thâm Tụng lại đoạt lấy vò rượu: “Chủ tử, ta dìu ngươi lên giường nghỉ ngơi.”
Tuyển Hành không phản kháng, mặc cho Thâm Tụng dìu hắn đi đến mép giường.
Thâm Tụng giúp hắn cởi bỏ áo ngoài cùng giày, lại ấn người nằm xuống giường, sau đó đắp chăn lên cẩn thận, thổi tắt ngọn đèn dầu rồi mới rời khỏi phòng.
Không lâu sau, lại có người đẩy cửa phòng ra đi vào, tay chân nhẹ nhàng mà đi vào mép giường, nương theo ánh sáng của ngọn đèn dầu ngoài cửa hắt vào, giúp cho nhìn rõ được khuôn mặt tuấn mỹ của người trên giường, đồng thời, cũng chiếu rõ cả khuôn mặt người tới, dung mạo như tiên nhân xuất trần, mặc dù ở trong bóng tối nhưng vẫn đẹp đến kinh người.
Trọng Dung ngồi xuống mép giường giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan tuấn tú của Tuyển Hành, từ giữa mày cho đến yết hầu, đôi mắt thanh lãnh lộ ra cảm xúc phức tạp có ẩn nhẫn cùng vui vẻ, cũng có dịu dàng cùng mê luyến, cũng bí mật mang theo một tia hung ác khó có thể nhận thấy được.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt trên gương mặt Tuyển Hành, cảm giác như người thường được sờ vào trân bảo, làm hắn không nỡ thu tay, không biết qua bao lâu mới giật giật thân mình, chậm rãi cúi người xuống, dùng đôi môi của mình ngậm lấy đôi môi mỏng đẹp còn mang theo hương rượu kia, mãi không nỡ rời đi.
Cho đến khi đối phương không thoải mái ngâm khẽ một tiếng mới đem suy nghĩ của hắn kéo lại.
Trọng Dung nhanh chóng đứng lên, xoay người rời đi.
Người trên giường đột nhiên mở to đôi mắt sắc bén, phảng phất chưa hề uống say qua, vừa thanh tỉnh lại vừa sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, cũng không biết suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới nhắm mắt lại.
Đêm, lại lần nữa khôi phục yên lặng.
Sáng sớm hôm sau, Ô Nhược cùng bọn nhỏ ăn cơm sáng xong, liền mang bọn nhỏ đi gặp Đế Hậu.
Đế Hậu nhìn thấy hai tiểu tôn tử, vui vẻ vô cùng, mỗi tay ôm một đứa: “Tiểu Tiểu hình như lại cao hơn rất nhiều.”
Ô Nhược mỉm cười nói: “Đúng vậy, khoảng chừng cứ qua nửa tháng liền cao lên nửa tấc, cứ theo tình hình này, qua khoảng nửa năm nữa là đã có thể cùng Đản Đản thoăn thoắt ngược xuôi.”
Đế Hậu cười gật gật đầu: “Quần áo của Tiểu Tiểu lại bị cộc rồi, nên đổi mấy bộ quần áo mới cho hắn rồi, vừa lúc sắp đến năm mới, ngươi bảo Thượng Y Cục làm cho bốn phụ tử các ngươi mười bộ áo choàng mới để năm mới mặc, quan bào cùng quần áo bình thường mỗi người năm bộ.”
“Được.”
“Đế Hậu, Ngự Hiền Vương phi cùng Thế Tử phi tới thăm ngươi, hiện tại đang đứng chờ ở ngoài đại môn.” Cung nữa ngoài cửa nói.
Đế Hậu cười tươi hơn nữa: “Nhị hoàng tẩu tới, mau mời bọn họ tiến vào.”
“Tuân lệnh.”
Đế Hậu nhìn về phía Ô Nhược: “Ngự Hiền Vương phi là Vương phi của nhị hoàng bá ngươi Ngự Hiền Vương gia, Thế Tử phi là phi tử của đại nhi tử Địch Huy của nhị hoàng bá ngươi, Địch Huy lớn tuổi hơn Tuyển Dực, cho nên, ngươi phải xưng hô với Thế Tử phi một tiếng đường tẩu.”
Ô Nhược mới chỉ gặp qua những người khác trong hoàng tộc tại gia yến, bình thường rất ít khi gặp được, không biết về những thân thích khác cho lắm, cũng không nhớ diện mạo của bọn họ cho lắm.
Một lát sau, Ngự Hiền Vương phi cùng Thế Tử phi đi vào, hai người đều mặc cung trang đẹp đẽ quý giá, thoạt nhìn vừa đoan trang vừa ưu nhã, sau khi tiến hành một loạt động tác bái kiến, Ngự Hiền Vương phi lập tức thân thiện mà lôi kéo Đế Hậu nói chuyện: “Hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm, liền mang dâu cả nhà ta đến thăm ngươi, ngươi gần đây có khỏe không?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Nàng nhìn thấy Đế Hậu ôm hai đứa nhỏ, nhoẻn miệng cười: “Đây là Tiểu Tiểu cùng Đản Đản đi.”
“Đúng vậy.” Đế Hậu đưa Đản Đản cho nàng bế, đưa Tiểu Tiểu cho Thế Tử phi.
Sắc mặt tái nhợt của Thế Tử phi cuối cùng cũng lộ ra một tia ý cười: “Đứa nhỏ này lớn lên thật tinh xảo xinh đẹp.”
Đế Hậu nghe thấy có người khen tôn tử của nàng, đặc biệt vui vẻ: “Tiểu Tiểu lớn lên giống Tiểu Nhược.”
Thế Tử phi nhìn Ô Nhược, lại nhìn Tiểu Tiểu: “Ừm, xác thật rất giống Thái Tử Phi.”
Ô Nhược nói: “Đường tẩu, ngươi gọi ta Tiểu Nhược là được rồi.”
Đế Hậu nói: “Đúng vậy, ở đây không có người ngoài, không cần quá mức khách sáo.”
Ngự Hiền Vương phi cũng đồng ý với lời này, bảo Thế Tử phi không cần giữ lễ tiết.
Thế Tử phi vô cùng thích bọn nhỏ, khi ăn cơm trưa cũng không nỡ buông tay, sau khi ăn xong xuất cung càng là lưu luyến không rời, hôn lên chiếc má phúng phính của bọn nhỏ mấy cái rồi mới đành buông tay rời đi.
Đế Hậu than nhẹ.
Ô Nhược hỏi: “Nương vì sao lại thở dài?”
“Vốn dĩ đường tẩu ngươi cũng có một đứa con, đáng tiếc, mới sinh ra đã chết, đường tẩu ngươi thương tâm quá độ, tổn hại thân thể, sau đó lại bởi vì cứ luôn buồn bực không vui, đến bây giờ vẫn chưa thể mang thêm cái thai thứ hai.”
Ô Nhược nghi hoặc: “Không bảo thái y kiểm tra thân thể cho nàng sao?”
“Đương nhiên là có, là Dược thái y kiểm tra thân thể cho nàng, Dược thái y nói thân thể nàng đã không còn gì trở ngại, nhưng mà tâm bệnh còn cần có tâm dược trị, nàng bởi vì có khúc mắc nên mới mãi mà không thể hoài thai.”
Ô Nhược cũng không biết về vấn đề mang thai cho lắm, nên cũng không thể nói nhiều.
Trở lại Hành Tinh Cung, Hắc Tín báo lại Đại Linh Sư bảo y buổi chiều đến Hiến Tế Điện một chuyến.
Ô Nhược ngủ trưa một giấc cùng bọn nhỏ, sau đó đến Hiến Tế Điện.
“Tới rồi.” Đại Linh Sư ngồi ở đại điện vẫy vẫy tay với Ô Nhược: “Lại đây ngồi.”
Ô Nhược ngồi xuống.
Đại Linh Sư rót cho y ly trà: “Mấy tháng gần đây đều là nhờ ngươi giúp ta bán được linh phù kiếm được rất nhiều bạc.”
Ô Nhược uống một ngụm trà: “Ngươi tìm ta tới đây, chỉ là để nói chuyện kiếm bạc?”
“Đương nhiên không phải, bây giờ sắp đến năm mới, đến lúc đó sẽ có hoạt động hiến tế long trọng, Thái Tử bảo ta dạy ngươi lễ nghi cùng quy củ trước, còn có chính là sáng nay ta đã giúp các ngươi tính ngày lành để thành hôn, năm mới mùng 2 tháng 2 hoặc là 23 tháng 2 đều là ngày lành để cưới gả, ngươi muốn chọn ngày nào để thành hôn?”
Ô Nhược khó hiểu: “Chuyện này không cần hỏi Đế Hoàng bọn họ sao?”
“Đế Hoàng nói các ngươi vui vẻ là được, chọn ngày nào đều được.”
Ô Nhược không chút nghĩ ngợi liền nói: “Vậy mùng 2 tháng 2.”
Với y mà nói càng sớm càng tốt.
Đại Linh Sư cười nhạo một tiếng: “Không thể chờ nổi để gả cho Thái Tử như vậy.”
“Đương nhiên.” Ô Nhược cũng không e lệ: “Ta hận không thể mỗi ngày đều được dính ở bên cạnh hắn.”
“Thật hâm mộ các ngươi, tình cảm tốt như vậy.” Đại Linh Sư bày ra vẻ mặt hâm mộ.
Ô Nhược cười nói: “Ngươi cũng có thể tìm lấy một người ở cạnh ngươi, vậy ngươi liền không cần hâm mộ chúng ta nữa, đúng rồi, Đại Linh Sư có thể thành thân với người khác không?”
“Có thể, nhưng ta không tìm được người thích hợp nên mới trì hoãn đến giờ, trì hoãn một cái chính là 400 năm, tới cái tuổi này của ta vẫn là không nên đi yêu đương với bọn trẻ.”
Ô Nhược: “…”
Quên mất người này đã hơn bốn trăm tuổi rồi.
“Tại sao ngươi lại không mang theo Đản Đản cùng Tiểu Tiểu bọn họ lại đây?” Đại Linh Sư chỉ chỉ mấy đĩa điểm tâm trên mặt bàn: “Mấy đĩa này đều là ta cố ý bảo người làm cho bọn nhỏ ăn, bây giờ thì hay rồi, không có ai đến ăn.”
“Ta tưởng rằng ngươi tìm ta có chuyện quan trọng, nên không dẫn bọn hắn lại đây quấy rầy chúng ta. Bao giờ chúng ta bắt đầu học tập lễ nghi cùng quy củ?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Hiện tại bắt đầu dạy cho ngươi mấy cái quy củ đơn giản, nói thực ra, ngươi nên cảm thấy may mắn ngươi hiện tại còn chưa cùng Thái Tử đại hôn. Nếu không, ngươi liền phải học thuộc hết quyển điển quy này.” Đại Linh Sư đưa quyển sách dày cộp trên bàn cho y: “Sau này phải thuộc hết toàn bộ quy củ trong quyển điển quy này, mà hiến tế lần này, ngươi chỉ cần học mấy cái là được, ngươi cũng không cần khẩn trương, đến lúc đó làm theo những động tác mà Thái Tử làm, thì sẽ không bị làm sai. Kỳ thật yêu cầu của ta cũng không cao, động tác của ngươi có quy phạm hay không đều không sao cả, chỉ là có một vài lão đầu chú trọng hiến tế sẽ cho rằng ngươi bất kính với thần linh, để không dẫn đến phiền toái, vẫn là nên dạy ngươi làm như thế nào, để tránh ngươi đến lúc đó hoàn toàn không biết gì cả.”
Ô Nhược mở quyển sách ra, nhìn thấy từng điều quy củ trên đó đều là cái này còn nghiêm khắc hơn cái kia: “Khi nào hiến tế?”
“Đêm giao thừa, lần này là hiến tế đón năm mới, cho nên sẽ cực kỳ long trọng.”
Đại Linh Sư nhấn mạnh mấy cái quy củ quan trọng với Ô Nhược, Ô Nhược cũng nhanh chóng nhớ kỹ. Bởi vì Đại Linh Sư còn có chuyện khác cần làm, Ô Nhược cũng không ở lại nữa.
Khi rời khỏi Hiến Tế Điện, y nhìn thấy hai người đen mặt đi vào Hiến Tế Điện, trong đó có một người là Phó Hiệu đại nhân dạo gần đây y hay gặp được ở công văn điện, một người khác là phụ thân của Thiên Diêu quận chúa Lịch Quận Vương.
Hai người nhìn thấy Ô Nhược, liền đi qua đó.
Phó Hiệu hành lễ: “Hạ quan bái kiến Thái Tử Phi.”
Lịch Quận Vương cười hỏi: “Thái Tử Phi cũng là tới tìm Đại Linh Sư sao?”
Ô Nhược nói: “Ta chỉ là tới học tập lễ nghi cùng quy củ chuẩn bị cho buổi hiến tế sắp tới.”
Lịch Quận Vương gật đầu: “Hiến tế đón năm mới đối với chúng ta mà nói vô cùng quan trọng, cái này quả thật là không thể qua loa.”
Phó Hiệu nói: “Thái Tử Phi, hạ quan còn có chuyện quan trọng, liền không quấy rầy các ngươi tán gẫu nữa.”
Lịch Quận Vương hơi phát ra tiếng hừ lạnh khó có thể nghe thấy, sau đó cũng cùng Ô Nhược cáo lui.
Ô Nhược nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cứ cảm thấy không khí giữa Phó Hiệu cùng Lịch Quận Vương dường như không tốt lắm, hai người tuy rằng đi cùng nhau, lại không nói bất cứ chuyện gì với nhau, ngay cả nhìn nhau lấy một cái cũng không có.
Ô Nhược nhìn bọn họ đi vào đại điện mới cất bước trở lại Hành Tinh Cung, nhìn thấy Lão Hắc đang mang vẻ mặt thảnh thơi mà ngồi ở trong đại điện uống trà ăn điểm tâm, không khỏi nhướng mày, đi vào hỏi: “Cửa hàng không có việc sao?”
Lão Hắc vội vàng đứng dậy: “Hiện tại sắp đến năm mới, người của các quốc gia khác đều trở về ăn tết, mà trên mặt đất lại tuyết rơi trắng xóa, hết sức giá lạnh, gần như không có ai tới mua đồ vật, hiện giờ Biên thành lạnh lẽo, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa. Tiểu nhị trong tiệm chúng ta từ khi mở cửa hàng tới nay chưa từng nghỉ qua, ta liền sắp xếp cho bọn họ thay phiên nghỉ ngơi, mà tiền lương vẫn như bình thường, chờ sau tết Thượng Nguyên, lại khôi phục buôn bán như bình thường, tranh thủ thời gian này, vừa lúc để cho các thợ xây gia tốc xây dựng cửa hiệu mặt tiền. Đúng rồi, ta còn phát lì xì cho bọn họ trước, để cho bọn họ vui vui vẻ vẻ mà đón năm mới, sau khi bọn họ nhận được lì xì, khỏi phải nói vui đến mức nào, làm việc hăng hái ra sức hơn xưa rất nhiều.”
Đêm qua Ô Nhược vừa mới đi đến tiệm tạp hóa số một, đương nhiên cũng biết tình hình trong tiệm, y trêu chọc nói: “Càng ngày càng có bộ dáng của đại chưởng quầy rồi, mọi chuyện đều sắp xếp chu đáo như thế.”
Lão Hắc cười hì hì: “Trước kia ta thường ở bên ngoài một vài cửa hàng lớn ăn xin, nhìn nhiều liền chậm rãi học được một ít, lại tự mình nghiên cứu hoặc là đứng trên góc độ của đám tiểu nhị để suy nghĩ, là có thể nắm được tâm tư của bọn họ, làm cho bọn họ làm việc chăm chỉ cho chúng ta.”
Kỳ thật với trí thông minh của Lão Hắc bảo hắn làm một vài việc lớn cũng tương đối dễ dàng, chỉ là Lão Hắc luôn là vận khí không tốt, thường rất xui xẻo, mãi cho đến khi hắn gặp được bọn họ mới thay đổi vận mệnh, cho nên, có đôi khi đối với một người vận khí thật sự rất quan trọng.
“Nếu việc ở cửa hàng không bận, ngươi liền gia tăng tu luyện, đừng có mà để lãng phí thời gian.”
“Ta biết.”
Lịch quận vương có khả năng là người đứng sau cái gì Đường đó và người ép Thẩm đại phu hại lục hoàng tử