Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Niệm Hạ ở trong tiểu viện đợi hai ngày vẫn không thấy Lương Đông trở về, tới ngày thứ ba, 28 tháng chạp, nàng vẫn là không gặp được đứa nhỏ, liền có chút ngồi không yên, đứng dậy đi về phía Hành Tinh Cung, tuy nhiên, lúc này lại bị thị vệ chặn lại ở bên ngoài đại môn.
Nàng vừa sốt ruột lại vừa tức giận: “Nô tài lớn mật, ta chính là mẫu thân của Lương Đông điện hạ, các ngươi dựa vào cái gì không cho ta đi vào?”
Thị vệ mặt vô biểu tình mà nhìn về phía trước, phảng phất như không biết có người này tồn tại.
Niệm Hạ chưa từ bỏ ý định, muốn xông vào, vừa đẩy thị vệ ra vừa giận dữ la hét: “Các ngươi còn không cho ta đi vào, ta sẽ bảo nhi tử ta trị tội các ngươi.”
Thị vệ trực tiếp đẩy người ngã trên mặt đất, rút ra trường kiếm bên hông đặt lên yết hầu nàng: “Dám bước vào Hành Tinh Cung nửa bước, chết ——”
Niệm Hạ sợ tới mức cuống quít bò lê chạy về tiểu viện, nhưng mà, nàng cũng không hết hy vọng, lại chạy đến bên ngoài Hành Tinh Cung la to: “Lương Đông, mẫu thân tới thăm ngươi, ngươi mau ra đây, Lương Đông, mẫu thân tới thăm ngươi, ngươi mau ra đây, ngươi còn không ra, ta sẽ bỏ đi.”
Trong cung điện không có ai đáp lời nàng.
Niệm Hạ nhìn thấy Phất Thu bưng đĩa trái cây đi về phía đại điện, nôn nóng hô: “Phất Thu, ta là Niệm Hạ, Phất Thu, phiền toái ngươi mang Lương Đông ra đây, ta nhớ nhi tử ta.”
Phất Thu phảng phất như không nghe thấy tiếng la của nàng, cũng không quay đầu lại đi vào trong điện.
Niệm Hạ tức giận đến phát run: “Tiện nhân, ngươi nhớ mặt ta.”
Thị vệ lại lần nữa rút kiếm ra: “Còn ở đây ồn ào, ta liền không khách khí nữa.”
Niệm Hạ không dám ở lại đây nữa, có thể thấy được, không được gặp Lương Đông, nàng cảm thấy đặc biệt hoảng.
Một ngày trôi qua, nàng vẫn là không thấy đứa nhỏ trở về, trong lòng càng ngày càng sợ hãi, mất đi Lương Đông, nàng chẳng khác nào mất đi tất cả.
Nàng mất ngủ cả đêm, trời vừa hừng đông, lại vội vàng bật dậy đi tìm Lương Đông, mới vừa đi ra đến cửa liền thấy hai vị thượng quan của Thượng Công Cục với Thượng Y Cục dẫn theo hai hàng cung nữ bưng bào phục, y phục hoa lệ mới làm, cùng với các loại trang sức tinh mỹ đi qua trước mặt nàng.
Niệm Hạ tức khắc đứng ngây tại chỗ trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt tham lam tê tiện mà nhìn khay vật phẩm trong tay các cung nữ, chỉ hận không thể tiến lên,
đoạt lấy tất cả đồ vật mặc lên trên người mình.
Các cung nữ đều coi như không nhìn thấy nàng mà đi thẳng về phía Hành Tinh Cung.
Tròng mắt Niệm Hạ xoay chuyển, lập tức trà trộn vào đằng sau các cung nữ, muốn nhân cơ hội lẻn vào Hành Tinh cung đi tìm Lương Đông, không ngờ, đôi mắt của thị vệ sắc bén như thần, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng.
Thị vệ dùng kiếm chỉ nàng, mặt vô biểu tình nói: “Lại có lần sau, lập tức trảm!”
Niệm Hạ sợ tới mức cuống cuồng rời đi, không dám lại tùy tiện tới Hành Tinh Cung nữa.
“Đồ ngu si.” Bỗng nhiên một thanh âm khinh thường truyền vào trong tai nàng.
Niệm Hạ kinh hãi, nhìn quanh bốn phía, một thái giám đang cúi đầu quét đất.
“Ngươi……”
Không đợi lời nàng thốt ra khỏi miệng, thái giám lại đè nặng thanh âm nói: “Chủ tử bảo ngươi chăm sóc cho Lương Đông điện hạ, chứ không phải là bảo ngươi giết chết Lương Đông điện hạ, ngươi thì giỏi rồi, bức cho Lương Đông điện hạ thà đến Hành Tinh Cung chứ cũng không dám trở lại đây. Hiện giờ hắn còn nhỏ, không dễ ghi nhớ, nói không chừng qua một thời gian nữa liền quên mất mẫu thân là ngươi, đến lúc đó xem ngươi ăn nói với chủ tử như thế nào.”
Ngữ khí của hắn càng thêm lạnh lùng, hai chân Niệm Hạ nhũn cả ra: “Ta, ta cũng là bởi vì độc……”
Liên tiếp dùng nhiều thứ như vậy, còn chưa độc chết được Đản Đản bọn họ, nàng đương nhiên sốt ruột.
“Câm miệng! Ngươi đúng là cái đồ ngu xuẩn, quản cái miệng của ngươi cho cẩn thận.” Thái giám tức muốn hộc máu ngắt lời nàng.
Niệm Hạ run lên, không dám lại lên tiếng.
“Ngươi trước tiên là mau mau nghĩ một cái biện pháp đón Lương Đông điện hạ về đây, mà sau khi ta trở về, cũng sẽ nói chuyện này cho chủ tử, bảo hắn cũng nghĩ một biện pháp.” Thái giám quét hết rác trên mặt đất rồi vội vàng rời đi, không hề chú ý tới có người đi theo phía sau hắn.
Người của Thượng Y Cục và Thượng Công Cục tiến vào Hành Tinh Cung, trong cung trở nên vô cùng náo nhiệt, tiếng cười khanh khách của bọn nhỏ truyền tới tiểu viện cách vách, làm cho tiểu viện càng thêm quạnh quẽ.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Giờ Dậu, Hắc Tuyển Dực cuối cùng cũng đã xử lí xong hết mọi công vụ, trở lại Hành Tinh Cung ăn bữa tối với Ô Nhược cùng bọn nhỏ, sau đó cùng nhau đến phòng tắm tắm nước hoa bưởi, tắm cho toàn bộ thân thể đều thơm ngào ngạt, sau đó, cung nữ của Thượng Y Cục giúp bọn họ mặc quần áo, hết lớp này đến lớp kia quần áo tròng lên trên người, nặng đến sắp không thở nổi.
Ô Nhược lặng lẽ đếm đếm, từ trên xuống dưới trên người y có tổng cộng mười hai món đồ, may sao y là nam nhân, nếu không còn phải đeo thêm một đống trang sức có thể khiến cho người ta gãy cả cổ nữa.
Mặc xong, y đứng trước chiếc gương đồng soi toàn thân ngắm nghía, quần áo đẹp đẽ quý giá dài quét đất khiến cho y trông càng thêm quý khí diễm lệ, y vừa lòng gật gật đầu: “Bộ quần áo này làm ta thoạt nhìn càng thêm trẻ trung tuấn tú, ừm, tay nghề của các ngươi thật sự không tồi, làm ta có thêm tự tin mê hoặc Thái Tử nhà các ngươi đến đầu óc choáng váng.”
Các cung nữ che miệng cười khẽ.
“Ngươi đã sớm mê hoặc ta đến đầu óc choáng váng.” Hắc Tuyển Dực cười xoay người ôm y vào trong lòng ngực, cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Ô Nhược: “Ngươi không mặc gì càng đẹp.”
“Cút đi.” Ô Nhược tức giận trừng hắn một cái.
Lúc này, Hắc Tín đi vào nói: “Thái Tử, Thái Tử Phi, Lương Đông điện hạ đang khóc, đòi gặp mẫu thân, lão nô dỗ dành như thế nào cũng không chịu nín.”
Rốt cuộc thì hắn vẫn còn nhỏ, qua hai ngày quên đi sợ hãi, tất nhiên là sẽ lại nhớ tới mẫu thân ruột thịt của mình, dù sao thì hắn cũng là Niệm Hạ một tay nuôi lớn.
Ô Nhược nhíu mày.
Hắc Tuyển Dực híp híp mắt, thấp giọng nói vài câu bên tai Ô Nhược.
Ô Nhược gật gật đầu: “Ta đi xem Lương Đông.”
Y đi vào phòng Đản Đản, bảo đám cung nữ mang Đản Đản cùng Tiểu Tiểu đi ra ngoài chơi, một lát sau, tiếng khóc trong phòng càng ngày càng nhỏ.
Ô Nhược từ trong phòng đi ra, bảo đám cung nữ thay quần áo cho Lương Đông.
Các cung nữ đi vào trong phòng nhìn thấy Lương Đông hưng phấn mà nhảy tới nhảy lui ở trên giường, đáy mắt hiện lên một vẻ nghi hoặc, lúc nãy rõ ràng còn khóc nấc cả lên, tại sao lại nín khóc nhanh như vậy?
Mặc dù trong lòng các nàng có nghi hoặc, nhưng cái nào không phải là chuyện mà các nàng có thể hỏi các nàng liền không hỏi.
Ban đêm, giờ Hợi bốn khắc, Hắc Tuyển Dực phủ thêm áo choàng lông xù màu tím mang theo Ô Nhược bọn họ đi ra khỏi Hành Tinh Cung.
Niệm Hạ vẫn luôn ở bên ngoài chờ đợi nhìn thấy Lương Đông đang được Hắc Tín nắm tay, nàng kích động tiến lên: “Lương Đông, Lương Đông……”
Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược nhíu mày.
Thị vệ dẫn đường ở phía trước lập tức tiến lên cản nàng lại.
Niệm Hạ nôn nóng kêu lên: “Lương Đông, mau qua đây với mẫu thân.”
Lương Đông nhìn nàng, trong mắt một mảnh mờ mịt.
Niệm Hạ thấy dáng vẻ của hắn trông giống như không quen biết mình, càng thêm sốt ruột: “Lương Đông, ta là mẫu thân ngươi, ngươi mau tới đây……”
Thị vệ dẫn đường trầm mặt xuống, dùng sức đẩy nàng ngã sang một bên.
Một trong số các thị vệ rút trường kiếm ra chém về phía Niệm Hạ, làm cho nàng sợ tới mức liên tục phát ra tiếng thét chói tai.
Ngay khi thanh kiếm chỉ còn cách cổ nàng khoảng một tấc, cánh tay thị vệ bị người bắt lấy.
Thị vệ quay đầu nhìn thấy là Ô Nhược, vội vàng thu hồi kiếm.
Ô Nhược nói với Niệm Hạ: “Không muốn chết, liền không hồn mà lăn trở về tiểu viện đi.”
Sở dĩ y ngăn thị vệ lại, một là không muốn làm cho bọn nhỏ bị dọa sợ, hai là y cũng sẽ không để cho Niệm Hạ được chết nhẹ nhàng như vậy.
Niệm Hạ đối diện ánh mắt lạnh băng của y, thân thể run run, cảm thấy người này hiện tại tuy rằng không lấy mạng nàng, nhưng sau này thế nào thì không biết trước được.
“Đi thôi.” Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói.
Ô Nhược nhẹ nhàng gật đầu, cùng Hắc Tuyển Dực rời đi.
Lương Đông nhìn Niệm Hạ ngã trên mặt đất, ngẩng đầu hỏi Hắc Tín: “Tin bá, vị cung nữ này là ai? Sao lại dám gọi thẳng tên của ta?”
Hắc Tín liếc mắt Niệm Hạ, cười tủm tỉm nói: “Nàng chỉ là một bà điên mà thôi, Lương Đông điện hạ không cần để ý tới.”
“Ừm.” Lương Đông ngoan ngoãn gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
“Lương Đông, ngươi……” Niệm Hạ khó có thể tin nhìn hắn, đứa nhỏ này vậy mà lại không nhận ra nàng.
Nàng nhìn thấy bộ dáng lại muốn rút kiếm của thị vệ, vội vàng ngậm miệng lại, muốn nói nhưng lại không dám nói, mãi cho đến khi bọn họ biến mất ở trước mắt nàng, mới mang theo vẻ mặt thất hồn lạc phách trở lại tiểu viện nàng ở, nhìn những món đồ chơi Lương Đông đã từng chơi qua, dần dần lấy lại tinh thần, vẻ mặt dần dần trở nên hung tợn, nàng tức giận rào rạt mà vọt tới trước bàn, hất bay toàn bộ những món đồ chơi trên mặt bàn xuống đất: “Cái đồ vô ơn nhà ngươi, cùng ta tiến cung, sau khi hưởng thụ được vinh hoa phú quý liền ném luôn mẫu thân ta ra sau đầu, thật là đồ chó má vong ân bội nghĩa, tốn công tốn sức nuôi ngươi ròng rã nhiều năm như vậy, cái đồ vô ơn nhà ngươi, đồ thối tha không có lương tâm, ta dẫm chết ngươi, ta dẫm chết ngươi.”
Niệm Hạ phẫn nộ mà dẫm nát đám đồ chơi trên mặt đất.
Cung nữ canh giữ ở ngoài cửa nhìn thoáng qua trong phòng, nhìn thấy nàng hiện tại trông không khác gì một người điên, lạnh lùng cong cong môi, quay đầu lại tiếp tục canh giữ.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắc Tuyển Dực mang theo Ô Nhược bọn họ đi đến cung điện của Đế Hoàng.
Hắc Tuyển Đường bọn họ đã ở trong điện chờ lâu ngày, nhìn thấy Hắc Tuyển Dực đã đến, sôi nổi đứng lên: “Đại ca, đại tẩu.”
Hắc Tử Nhã lập tức ôm lấy Tiểu Tiểu đang ngồi ở trên vai Hắc Tuyển Dực, vui vẻ nói: “Tiểu Tiểu của chúng ta không chỉ lớn hơn trước, hơn nữa lại càng thêm xinh đẹp, sắp làm cho tiểu cô cô nhà ngươi u mê đến chết rồi.”
Tiểu Tiểu mặc một thân hoa phục màu tím đen xinh đẹp như đóa hoa thẹn thùng cười, làm cho Hắc Tử Nhã không nhịn được mà hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ thơm ngào ngạt của hắn: “Thật muốn mang ngươi về nhà làm nhi tử ta.”
Hắc Tuyển Húc hừ nhẹ: “Không sợ đại ca làm thịt ngươi sao.”
Đế Hậu cười khẽ: “Canh giờ không còn sớm, cũng không thể để cho các đại thần đợi lâu.”
Hắc Tuyển Dực hỏi: “Đại Linh Sư còn chưa tới sao?”
Hắn vừa mới nói xong, thái giám bên ngoài liền nâng cao giọng hô: “Đại Linh Sư đến.”
Quần áo trên người Đại Linh Sư cũng giống với hoàng thất đều là hoa bào lấy màu tím làm chủ đạo, nhưng mà, kiểu dáng không giống với hoàng thất, mà hoa văn cùng trang sức trên người đều là lấy xương người làm chủ đạo, những người khác vừa thấy liền biết thân phận của hắn là Đại Linh Sư.
“Bái kiến Đế Hoàng, Đế Hậu, chúng ta đã có thể di chuyển lên trên mặt đất.” Đại Linh Sư dẫn theo bọn họ đến Truyền Tống Trận trong Hiến Tế Điện, trực tiếp truyền tống đến nhà thờ tổ hoàng thất.
Bước ra khỏi căn phòng lắp đặt Truyền Tống Trận, thái giám lập tức hô lên: “Đế Hoàng, Đế Hậu, Thái Tử giá lâm……”
Bởi vì Ô Nhược còn chưa cùng Hắc Tuyển Dực đại hôn, cho nên, thái giám không kêu Thái Tử Phi.
“Đế Hoàng, Đế Hậu, Thái Tử giá lâm……” Một tên thái giám khác đứng ở cách đó không xa nhìn thấy Đế Hoàng bọn họ đi tới cũng cao giọng hô lên, báo cho những người khác biết Đế Hoàng tới, cứ như vậy một tiếng truyền một tiếng, kéo dài cho đến sân bên ngoài quảng trường.
Trên mặt đất vô cùng giá rét, trên bầu trời còn có những bông tuyết mịn không ngừng rơi xuống, văn võ bá quan đứng ở trên quảng trường không sợ hàn khí, ở trong gió tuyết vẫn đứng thẳng tắp lưng, nhìn thấy Đế Hoàng đã đến, mọi người lần lượt quỳ xuống.