Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
“Rất có khả năng này.” Hắc Tuyển Dực vô cùng hy vọng nữ nhân này có thể mau chóng đem Thánh Tử về Bí Ẩn tộc, không bao giờ để cho Thánh Tử xuất hiện ở trước mặt bọn họ, thương tổn Thái Tử Phi nhà hắn nữa.
“Đại ca, đại tẩu, các ngươi đều không sao chứ?” Hắc Tuyển Đường bọn họ chạy vội tới.
Ô Nhược nhìn thấy bọn họ quan tâm mình như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng: “Chúng ta đều không sao, các ngươi thì sao, có bị thương hay không?”
“Chúng ta cũng không sao.” Hắc Tuyển Húc ngẩng đầu nhìn không trung: “Cũng sắp đến hửng đông rồi, chúng ta vẫn là nên mau chóng đưa những người bị thương trở lại thành phố ngầm mới được.”
Hắc Tuyển Dực gật đầu, phân phó nhiệm vụ cho bọn họ.
Ô Nhược quay đầu nhìn về phía khác, quảng trường vốn dĩ trang nghiêm đẹp đẽ bây giờ lại trở nên một mảnh hỗn độn, xác chết khắp nơi, tràn ngập những tiếng kêu rên không ngừng, máu tươi bị vẩy đầy mọi góc, ở giữa quảng trường còn bị nổ tung thành một cái động lớn, bên trong còn có một đống lớn nhân thể gãy tay gãy chân.
Thị vệ không bị thương mau chóng đưa những người bị thương hoặc đứt tứ chi trở về thành phố ngầm, đám quan viên cũng trở lại thành phố ngầm chờ đợi mệnh lệnh của Đế Hoàng.
Mọi người bận bận rộn rộn, không hề chú ý tới trên đại thụ bên ngoài quảng trường có hai người đang đứng, một người mặc quần áo màu tím mặt đeo mặt nạ màu tím, một người khác khoác áo choàng màu đen, trên mặt cũng đeo mặt nạ, nhưng mà là mặt nạ màu trắng, hai mắt lộ ra bên ngoài mặt nạ lại có hai con ngươi, ở trong đêm tối, làm người cảm thấy có chút khiến cho người ta sợ hãi.
“Câu Thúc, có thấy không? Ngươi có thấy không?” Cơ Dục đặc biệt kích động, thậm chí còn bắt lấy cánh tay của thủ hạ, hưng phấn đến khó có thể áp chế được cảm xúc của mình.
Câu Thúc cung kính nói: “Chủ tử, thuộc hạ thấy được, hơn nữa, thấy rất rõ ràng.”
“Trẫm, cực kỳ chắc chắn hai con rồng nước cùng với tia sét Ô Nhược dùng tuyệt đối không phải là huyền thuật ở thế giới của chúng ta, cho nên, Tu Chân Giới thật sự có tồn tại, hơn nữa, Bí Ẩn tộc còn biết Tu Chân Giới ở đâu.”
“Thuộc hạ cũng cảm thấy Bí Ẩn tộc nhất định là biết cửa vào Tu Chân Giới ở đâu.”
Cơ Dục quay đầu nhìn về phía hắn: “Ngươi có phái người đi theo bạch y nhân hay không?”
“Không có.” Câu Thúc không sợ chủ tử tức giận, tiếp tục nói: “Bạch y nhân cùng với nữ tử mang bạch y nhân rời đi đều không phải người thường, nếu mạo muội theo sau chỉ có rút dây động rừng, chúng ta chỉ cần đợi sẵn ở trên đường bọn họ trở về là được.”
“Cũng phải, ngươi phái người đi theo Ô Nhược bọn họ.” Cơ Dục xoay người nhảy xuống: “Trở về thôi.”
“Tuân lệnh.”
Bọn họ rời đi không lâu, quảng trường cũng dần dần khôi phục dáng vẻ yên tĩnh như lúc đầu, mà ở trong hoàng cung dưới thành phố ngầm lại trở nên bận bận rộn rộn, tất cả các thái y đều bị gọi tới chữa trị cho những người bị thương.
Ô Nhược cũng gia nhập vào đội ngũ các thái y, băng bó miệng vết thương cho mọi người.
“Cha.” Hai đứa nhỏ chạy về phía Ô Nhược, một trong số đó còn ôm theo một đứa bé trong lòng ngực.
Ô Nhược nhìn thấy Đản Đản bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm. Ngồi xổm xuống, mỗi tay ôm lấy một đứa hỏi: “Các ngươi đều không bị thương chứ?”
Đản Đản bọn họ lắc đầu, giúp Ô Nhược vén một sợi tóc rơi xuống trán ra sau tai: “Cha, ngươi không bị thương chứ?”
“Không có.” Ô Nhược được nhi tử quan tâm, trong lòng trở nên mềm mại như nước.
Mọi người xung quanh đều vô cùng hâm mộ nhìn bọn họ, những người bị thương nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của bọn nhỏ, nháy mắt đều cảm thấy đỡ đau đớn hơn rất nhiều: “Các tiểu điện hạ thật ngoan ngoãn, Thái Tử Phi về sau ắt có phúc.”
Nhưng mà, có người liền không dễ chịu lắm.
Lịch Quận Vương đứng ở cách đó không xa nhìn thấy Đản Đản cùng Tiểu Tiểu vẫn còn khỏe mạnh lành lặn đứng ở trước mặt hắn, mí mắt giật giật không ngừng, có loại dự cảm không tốt.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Cữu cữu, sắc mặt ngươi thật khó coi, có phải bị thương hay không?” Lâu Khuynh Lạc đi tới quan tâm hỏi.
Lịch Quận Vương lắc đầu: “Ta không sao.”
Lâu Khuynh Lạc vẫn là không yên tâm: “Cữu cữu, ta đưa ngươi hồi phủ nghỉ ngơi.”
Lịch Quận Vương nhìn mọi người chung quanh, người bị thương nhẹ uống một viên thuốc trị thương liền không sao nữa, người trọng thương đều được đưa tới Thái Y Viện chữa trị, cho nên, có người đã lục tục rời đi, người ở lại đây chỉ còn lại khoảng mấy trăm người.
“Ừm, đi về thôi.”
“Lịch Quận Vương, xin dừng bước.” Đột nhiên có người kêu lên.
Lịch Quận Vương cùng Lâu Khuynh Lạc xoay người nhìn thấy thị vệ trưởng mang theo một đội thị vệ đi về phía bọn họ.
Lập tức, trái tim Lịch Quận Vương nhảy loạn thình thịch, dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt.
“Mời Lịch Quận Vương đi theo chúng ta một chuyến.”
Lịch Quận Vương giả vờ trấn định hỏi: “Có chuyện gì?”
Thị vệ trưởng nói: “Lịch Quận Vương đi theo chúng ta một chuyến sẽ biết.”
“Các ngươi không nói rõ ràng chuyện gì, sao bổn vương lại phải đi cùng các ngươi?”
Thị vệ trưởng quay đầu nói với thị vệ phía sau: “Đem người tới đây.”
Hai gã thị vệ đứng sau cùng kéo lê một nam tử với những vết thương chồng chất đi tới.
Lịch Quận Vương nhìn thấy đối phương, trong lòng càng thêm nhảy dựng, đối phương chính là người lúc trước được hắn phái đi giết Đản Đản bọn họ, tên là Đào Tuấn.
Thị vệ trưởng nhàn nhạt nói với Đào Tuấn: “Nói đi, là ai sai ngươi ám sát tiểu điện hạ bọn họ?”
Đào Tuấn suy yếu ngẩng đầu, nhìn lướt qua thị vệ trưởng, Lịch Quận Vương cùng Lâu Khuynh Lạc, sau đó, ngây ngốc mà nhìn phía trước, trông như là mất hồn, hai mắt trống rỗng vô thần.
Lịch Quận Vương cùng Lâu Khuynh Lạc nhận thấy được hắn là đang nhìn phía sau bọn họ, quay đầu nhìn lại, ngoài một đám người bị thương, chính là Ô Nhược đang ở cùng bọn nhỏ.
Thị vệ trưởng giận dữ đẩy Đào Tuấn: “Hỏi ngươi đấy.”
Đào Tuấn lấy lại tinh thần, ánh mắt chuyển đến trên người Lịch Quận Vương, nâng ngón tay vô lực lên chỉ Lịch Quận Vương nói: “Là hắn, chính hắn sai chúng ta giết tiểu điện hạ bọn họ.”
Người chung quanh nghe thấy lời này, đều cảm thấy khiếp sợ, không thể tin được là Lịch Quận Vương phái người đi giết tiểu điện hạ.
Lâu Khuynh Lạc nao nao.
Đáy mắt Lịch Quận Vương hiện lên kinh hoảng: “Ngươi đừng có mà nói bậy, bổn vương căn bản là không quen biết ngươi, kể cả có quen biết ngươi, bổn vương cũng không thù không oán với các tiểu điện hạ, sao có thể sai ngươi đi giết tiểu điện hạ bọn họ?”
Người trước mắt rõ ràng là tử sĩ hắn nuôi dưỡng, vì sao lại có thể bán đứng hắn?
Lâu Khuynh Lạc nói thay cho Lịch Quận Vương: “Cữu cữu ta không có khả năng phái người đi giết tiểu điện hạ, chuyện này đối với hắn căn bản không có bất cứ lợi ích gì.”
Thị vệ trưởng nói: “Không cần biết có hay không, vẫn là mời Lịch Quận Vương đi theo chúng ta một chuyến, chúng ta sẽ điều tra rõ chân tướng.”
Lịch Quận Vương thấy mọi người đều nhìn hắn, do dự một chút, không thể tiếp tục cự tuyệt: “Được, ta đi với các ngươi một chuyến.”
Thị vệ trưởng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bọn họ rời đi, những người khác cũng nhỏ giọng thảo luận.
“Ta cảm thấy Lịch Quận Vương không thể nào phái người đi giết tiểu điện hạ.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy, Lịch Quận Vương cũng không phải người hoàng thất, tiểu điện hạ dù có chết, hắn không có chút lợi ích nào.”
Lâu Khuynh Lạc nhíu chặt mày liếc mắt nhìn mọi người một cái, ánh mắt ngừng ở trên người Ô Nhược cách đó không xa.
Vừa lúc Ô Nhược cũng nhìn về phía hắn, giây phút ánh mắt hai người đối diện nhau, Ô Nhược hơi hơi mỉm cười, tiếp tục ôm bọn nhỏ nói chuyện.
Y bình tĩnh lại làm Lâu Khuynh Lạc cảm thấy bất an, vội vàng đuổi theo thị vệ trưởng bọn họ.
Lịch Quận Vương bị đưa tới Hình Bộ.
Lâu Khuynh Lạc đuổi theo sau bị ngăn ở bên ngoài Hình Bộ.
Lịch Quận Vương thấy thị vệ trưởng dẫn hắn đi đến nhà lao, lập tức ngừng bước chân tức giận nói: “Bổn vương không phải phạm nhân, vì sao lại mang bổn vương đến nhà lao?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Thị vệ trưởng khách khí nói: “Lịch Quận Vương, chúng ta mang ngươi đến nhà lao chỉ là để ngươi gặp vài người, cũng không có ý khác.”
Lịch Quận Vương càng ngày càng bất an mãnh liệt, thậm chí còn có một loại xúc động muốn xoay người chạy đi.
Trong gian đầu tiên của nhà lao giam giữ một nam nhân trung niên, dung mạo bình thường, hai mắt ôn hòa làm người không thể phát hiện ra một tia hung ác nào, dưới cằm có một đám râu dài đến tận ngực, giây phút hắn nhìn thấy Lịch Quận Vương, ánh mắt lóe lóe, sau đó, cúi đầu không lên tiếng, dường như cũng không quen biết Lịch Quận Vương.
“Lịch Quận Vương, ngươi có quen biết người này không?” Thị vệ trưởng chỉ vào nam tử trung niên trong nhà lao nói.
Lịch Quận Vương trấn định lắc đầu, trong lòng lại khiếp sợ không thôi, đối phương chính là các chủ Võ Huyền Các Yến Hách, người này bị bắt từ khi nào?
Thị vệ trưởng lại dẫn hắn đi đến gian thứ hai trong nhà lao, không ngờ trong phòng lại giam giữ Hình Bộ thượng thư Hoài đại nhân cùng Hình Bộ thị lang Hứa đại nhân.
Thâm tâm Lịch Quận Vương càng thêm lạnh lẽo, Hoài đại nhân cùng Hứa đại nhân ở bên ngoài tuy không có giao tình, nhưng hắn đã từng ngấm ngầm mời bọn họ ăn qua vô số bữa cơm cũng từng dùng hơn trăm vạn lượng bạc thu mua bọn họ.
Hoài đại nhân cùng Hứa đại nhân nhìn thấy thị vệ trưởng, vội vàng vọt tới trước mặt thị vệ trưởng: “Thị vệ trưởng, vì sao Thái Tử lại giam giữ chúng ta?”
Thị vệ trưởng quay đầu nói với Lịch Quận Vương: “Đây là Hoài đại nhân cùng Hứa đại nhân, tin rằng Lịch Quận Vương cũng biết bọn họ, ta liền không nói nhiều.”
Hoài đại nhân cùng Hứa đại nhân nhìn thấy Lịch Quận Vương, đại khái đoán được chuyện gì, hai chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Lịch Quận Vương tuy rằng còn đứng, nhưng cũng không khá hơn bọn họ là bao, bởi vì khi nhìn thấy bọn họ, hắn liền biết Thái Tử chắc chắn là đã tra ra được hắn thu mua Hình Bộ thượng thư, bảo bọn họ giải quyết tốt hậu quả cho Võ Huyền Các, không để cho những người khác hoài nghi Võ Huyền Các.
Gian phòng thư ba, thứ tư trong nhà lao, bên trong giam giữ mấy trăm người, trong đó đa số là người Võ Huyền Các, một số khác là tử sĩ hôm nay trà trộn vào theo Cựu tộc, khi bọn họ nhìn thấy Lịch Quận Vương, chỉ là nhìn thoáng qua, liền lại cúi đầu.
Thị vệ trưởng không hỏi Lịch Quận Vương có quen bọn họ hay không, liền dẫn người tới gian thứ sáu trong nhà lao, bên trong giam giữ một tên thái giám cấp thấp cùng một thị vệ.
Lúc này, sắc mặt của Lịch Quận Vương đã đặc biệt khó coi.
Thái giám nhìn thấy Lịch Quận Vương cả người ngẩn ra, sợ hãi run lẩy bẩy, hắn vội vàng chạy tới trước mặt thị vệ trưởng quỳ xuống khóc lớn: “Thị vệ trưởng, nô tài chỉ là một tên thái giám quét rác, từ sớm đến tối, ngoài quét tước vẫn là quét tước, thật sự không biết nô tài đã phạm phải chuyện gì, mà cần phải để thị vệ trưởng ngươi tự mình bắt nô tài tới Hình Bộ?”
Thái giám đang nói chuyện, chính là thái giám đêm qua nói chuyện với Niệm Hạ, sau khi nói chuyện với Niệm Hạ xong, hắn liền tìm cơ hội đi tìm thị vệ phụ trách canh giữ đại môn hoàng cung, cũng chính là thị vệ ngồi ở bên cạnh hắn, nói cho thị vệ chuyện Niệm Hạ không thể tiếp cận Lương Đông điện hạ, đến khi trở lại trong phòng của mình, lại bị một đám thị vệ bắt tới nơi này.
Thị vệ trưởng không để ý tới hắn, quay đầu hỏi Lịch Quận Vương: “Lịch Quận Vương, ngươi có quen biết bọn họ hay không?”
Lịch Quận Vương trầm mặt xuống: “Bổn vương thân là quận vương, rất ít ra vào cung, sao lại quen biết bọn họ.”
Thị vệ trưởng cũng không hỏi nhiều, đưa Lịch Quận Vương ra khỏi nhà lao.
Lịch Quận Vương thở phào một hơi, nhưng mà, khi hắn nhìn thấy thị vệ trưởng dẫn hắn đến Hình Bộ đại đường, trái tim lại thót lên lần nữa: “Vì sao lại mang bổn vương tới đây? Bổn vương còn chưa thể trở về sao?”
Thị vệ trưởng làm một cái động tác mời: “Lịch Quận Vương tiến vào sẽ biết.”