Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Đồ ăn giao thừa vô cùng phong phú, bày đầy cả một bàn lớn, Đản Đản nhìn mà chảy cả nước miếng.
Tiểu Tiểu cũng hết sức vui vẻ, chờ mong sau khi ăn xong cùng ca ca chơi bắn pháo trúc.
Các người lớn cũng vừa nói vừa cười trò chuyện đủ mọi việc, các cung nữ thái giám cùng đám thị vệ cũng được nghỉ ngơi tụ tập lại cùng nhau ăn ăn uống uống, cả đêm hoàng cung đặc biệt náo nhiệt, nơi nơi đều là tiếng cười, nhưng lại có một nơi lại hết sức quạnh quẽ, đó chính là tiểu điện cách vách Hành Tinh Cung.
Niệm Hạ đứng ở sau tường nghe cách vách truyền đến thanh âm, cảm thấy đặc biệt tịch mịch, mấy năm trước đều có Lương Đông ở bên nàng cùng nhau đón năm mới, đã quen với việc có đứa nhỏ này bầu bạn, nhưng năm nay đứa nhỏ đã không còn ở bên cạnh nàng, trong lòng trống trơn, thậm chí còn cực kì hối hận vì đã để cho cung nữ ôm đứa nhỏ đi.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Niệm Hạ vui sướng xoay người: “Lương Đông ——”
Nàng nhìn thấy người đến là cung nữ bưng thức ăn lại đây, tươi cười trên mặt nháy mắt tan đi: “Là ngươi……”
Cung nữ lạnh lùng nói: “Ăn cơm.”
Nàng cầm theo hộp đồ ăn đi vào trong tiểu viện, lấy đồ ăn ra đặt lên trên bàn, khi đi ra lại nói: “Muốn gặp Lương Đông điện hạ thì mau mau ăn cơm.”
“Có ý tứ gì?” Niệm Hạ vui sướng nhìn nàng.
Cung nữ không để ý tới nàng, xoay người rời đi.
Niệm Hạ vội vàng trở lại trong tiểu viện ăn cơm, đói bụng một ngày trời, nàng ăn cái gì đều thấy thơm, chỉ là đồ ăn tối nay có chút ngọt.
Nàng đang mải mê ăn cơm mà không hề chú ý tới cung nữ đã rời đi lại quay trở về, đứng ở ngoài cửa nhìn nàng ăn cơm.
Cung nữ lạnh lùng mà cong khóe miệng, nhìn thấy mỗi món đồ ăn Niệm Hạ đều ăn được mấy đũa rồi mới xoay người rời đi, lúc này đây, nàng không trở lại nữa, tới sáng sớm ngày hôm sau mới lại đây thu nhặt chén đũa.
Mùng một đầu năm, các chủ tử trong cung khó có được ngày nghỉ, đều không muốn dậy mà lười biếng nằm trên giường.
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực nằm ở trên giường qua một ngày, tới ngày mùng hai, hai người mới mang theo bọn nhỏ xuất cung. Khi xe thú vừa đi ra khỏi đại môn hoàng cung bỗng nhiên ngừng lại, Tiểu Tiểu đang ngồi ở trên đùi Hắc Tuyển Dực chơi đùa không ngồi vững liền ngã lăn xuống, may sao phía dưới đều là đệm mềm mới không bị ngã đau.
Hắc Tuyển Dực nhanh chóng nâng Tiểu Tiểu dậy, trầm mặt xuống nói: “Sao lại thế này?”
Thị vệ bên ngoài nhỏ giọng nói: “Thái Tử điện hạ, là Thiên Diêu quận chúa ngăn lại.”
Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Mặc kệ nàng.”
Ô Nhược ngồi ở vị trí gần cửa, xốc lên một khe hở nhỏ nhìn thoáng qua.
Thiên Diêu quận chúa đã đợi ở đây hai ngày, tóc tai hơi loạn, quần áo cũng dính cả tro bụi, bên cạnh có vài tỳ nữ đi theo, các nàng cùng nhau quỳ gối trước xe thú.
Lâu Khuynh Lạc cũng ở đây, trên người vẫn là quan bào mặc lúc hiến tế.
“Thái Tử biểu ca, phụ vương ta tuyệt đối là bị oan uổng, xin Thái Tử biểu ca minh tra.” Thiên Diêu quận chúa khom người dập mạnh đầu xuống mặt đất, ‘bang’ một cái, lập tức, cái trán bị chảy rất nhiều máu.
Ngay sau đó, mười mấy tên thị vệ chạy qua đây, kéo các nàng ra chỗ khác.
Thị vệ điều khiển xe thú lập tức đánh xe rời đi.
“Thái Tử biểu ca……” Thiên Diêu quận chúa nôn nóng khóc lóc kêu một tiếng.
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói một câu: “Mùng tám lại đến tìm bổn cung.”
Thiên Diêu quận chúa nghe vậy, vui sướng xoay người nói với Lâu Khuynh Lạc: “Biểu ca, ngươi có nghe thấy không? Thái Tử biểu ca bảo ta mùng tám đi tìm hắn, chứng minh phụ vương ta là bị oan uổng.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Lâu Khuynh Lạc thì không lạc quan như nàng, ngược lại, trong lòng lo lắng sốt ruột, vừa rồi Thái Tử nói chính là ‘bổn cung’, mà không phải ‘ta’, ngữ khí trong cách xưng hô này mang theo một tia xa cách, hơn nữa, Thái Tử chỉ nói là mùng tám đi tìm hắn, chưa nói sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, có thể thấy được chuyện này tuyệt đối không đơn giản như biểu muội hắn nghĩ.
Nhưng mà, hắn cũng không thể làm nàng mất hứng, liền khuyên Thiên Diêu quận chúa về phủ nghỉ ngơi trước, chờ đến mùng tám lại đến tìm Thái Tử.
Ô Nhược bọn họ đi đến vương phủ của Hắc Tuyển Đường, Ô Tiền Thanh bọn họ đang vây quanh chậu than sưởi ấm nói chuyện phiếm, mọi người vừa nói vừa cười, không khí vô cùng hòa hợp.
Quỷ Bà ngoại trừ đôi mắt, khuôn mặt đã hoàn toàn khỏi hẳn, khôi phục bộ dáng thanh xuân mỹ mạo trước kia, ngồi bên cạnh Quản Đồng trông tựa như hai tỷ muội thân mật khăng khít.
Khoảng thời gian này dưới sự chỉ dạy của nàng, linh lực của Từ Yến Văn, Từ Yến Võ cùng Ô Tiền Thanh thuận lợi mà lên tới cấp sáu, Ô Hi cũng thuận lợi lên tới cấp năm, mọi người cùng nhau ăn mừng bọn họ thăng cấp.
Mùng ba, mùng bốn, mùng năm, mùng sáu sau đó, Hắc Tuyển Dực mang theo Ô Nhược cùng bọn nhỏ đi khắp nơi thăm người thân, mà tối mùng sáu lại đi một chuyến đến nhà Kim Luyện ăn cơm tối. Đến mùng bảy, Ngự Hiền thân vương liền mang người nhà tới cửa nói lời cảm tạ, Lão Hắc nhận được một đống lễ vật sang quý, làm cho các thái giám cung nữ khác hâm mộ không thôi.
Mùng tám, chuỗi ngày nghỉ của năm mới kết thúc, khôi phục lâm triều.
Sau khi hạ triều, Hắc Tuyển Dực cùng Đế Hoàng, Ngự Hiền thân vương ở Ngự Thư Phòng thương thảo về việc xử lý Lịch Quận Vương, tới gần buổi trưa mới rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Hắc Tuyển Dực còn chưa trở lại Hành Tinh Cung, đã bị Thiên Diêu quận chúa ngăn cản đường đi: “Thái Tử biểu ca……”
Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Giờ Mùi chiều nay sẽ thẩm án này, đến lúc đó ngươi đến Hình Bộ mà nghe.”
“Vậy cha ta.……”
“Buổi chiều sẽ có kết quả.” Hắc Tuyển Dực đi qua người nàng.
Thiên Diêu quận chúa bỗng nhiên có một loại dự cảm rất không lành. Tới buổi chiều, nàng cùng Lâu Khuynh Lạc đi đến Hình Bộ.
Hai bên đại đường Hình Bộ mỗi bên bày mười chiếc ghế dựa, trong đó có mười ba chiếc ghế đều là quan viên tam phẩm trở lên ngồi. Thị vệ Hình Bộ mời bọn họ vào chỗ ngồi, cũng bưng lên hai ly trà nóng cho bọn họ.
Thiên Diêu quận chúa thấy không khí trang nghiêm, trong lòng không khỏi khẩn trương, nàng không phải là sợ đám đại thần đó, mà là lo lắng chuyện này sẽ vượt ra ngoài dự đoán của nàng: “Biểu ca……”
Lâu Khuynh Lạc nhíu mày: “Đừng lo lắng, nếu cữu cữu thật sự không làm, Thái Tử chắc chắn sẽ xử lý cho cữu cữu một cách công bằng.”
“Ừm.”
Lúc này, thị vệ ngoài cửa hô: “Thái Tử đến ——”
Tất cả mọi người trong đại đường đồng loạt đứng lên nhìn về phía ngoài cửa.
Người tiến vào không chỉ có một mình Hắc Tuyển Dực, phía sau còn có Ô Nhược, Ngự Hiền thân vương, Ngự Hiền Vương phi, Thế Tử cùng Thế Tử Phi.
Hắc Tuyển Dực trực tiếp ngồi trên cao đường, những người khác ngồi xuống năm chiếc ghế đối diện Thiên Diêu quận chúa.
Ngự Hiền Vương gia bọn họ nhàn nhạt nhìn lướt qua Thiên Diêu quận chúa bọn họ.
Thiên Diêu quận chúa nhận thấy được ánh mắt của người đối diện nhìn nàng vô cùng không hữu hảo, không nhịn được ngồi thẳng người lên, hình như là nàng chưa từng đắc tội với bọn họ mà?
Lâu Khuynh Lạc cũng cảm giác được người đối diện có địch ý với bọn họ, đồng thời cũng tò mò Ngự Hiền thân vương cùng Thế Tử tới nghe thẩm án thì còn hiểu được, vì sao Ngự Hiền Vương phi cùng Thế Tử Phi cũng tới?
Hắc Tuyển Dực cầm lấy kinh đường mộc đập một cái: “Áp giải tất cả phạm nhân lên đây.”
“Tuân lệnh.”
Một nén hương sau, mọi người trong đại đường nghe thấy thanh âm ‘leng keng leng keng’.
Mọi người đang ngồi đều nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy bốn tên phạm nhân mặc áo trắng kéo lê theo những sợi xích chắc chắn, từng bước một gian nan mà đi về phía trước.
Thiên Diêu quận chúa nhìn thấy phạm nhân đi ở trên cùng, lập tức đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn đối phương: “Phụ… Phụ vương.”
Cái người vẻ mặt tiều tụy, tóc tai hỗn loạn, trên người mặc quần áo phạm nhân thật sự là cha nàng?
Nhưng mà vụ việc không phải là còn chưa điều tra rõ sao? Phụ vương nàng tại sao đã bị coi là phạm nhân rồi.
Lâu Khuynh Lạc cùng các vị đại thần cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
Lịch Quận Vương nghe thấy thanh âm của nữ nhi, lập tức ngẩng đầu, kích động kêu lên: “Diệu Nghi.”
“Phụ vương ——” Thiên Diêu quận chúa vọt qua đó, khó có thể tin đánh giá quần áo trên người Lịch Quận Vương: “Phụ vương, tại sao ngươi lại biến thành phạm nhân?”
Lịch Quận Vương cười đau khổ.
Các đại nhân không biết chuyện cũng lộ ra nghi hoặc.
Ngự Hiền thân vương hừ lạnh.
Lâu Khuynh Lạc đứng lên: “Cữu cữu, ngươi……”
Hắc Tuyển Dực cầm lấy kinh đường mộc gõ bang một tiếng: “Nơi này là công đường, không phải chợ bán thức ăn, tất cả mọi người cách xa phạm nhân một chút.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Thị vệ lập tức ngăn cách Lịch Quận Vương cùng Thiên Diêu quận chúa.
Thiên Diêu quận chúa vội vàng quỳ xuống trước mặt Hắc Tuyển Dực khóc lóc nói: “Thái Tử biểu ca, phụ vương ta bị oan, hắn không thể nào phái người ám sát tiểu chất nhi bọn họ được.”
Hắc Tuyển Dực trầm giọng: “Trở lại chỗ ngồi.”
“Ta không……”
“Người đâu, đưa Thiên Diêu quận chúa đi.”
Lâu Khuynh Lạc vội vàng lôi Thiên Diêu quận chúa trở về vị trí.
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng liếc mắt bọn họ.
Đám thị vệ đẩy phạm nhân quỳ gối xuống giữa đại đường.
Hắc Tuyển Dực nhìn về phía Yến Hách: “Phạm nhân Yến Hách, làm nhiều việc ác, giết hại Tể Sinh Đường…… chém đầu thị chúng, cũng niêm phong Võ Huyền Các.”
Yến Hách hừ lạnh một tiếng, cũng không phản kháng, hắn đã biết trước kết cục của mình.
Hắc Tuyển Dực nhìn về phía Hoài đại nhân cùng Hứa đại nhân: “Hình Bộ thượng thư Hoài Kỳ Đài, Hình Bộ thị lang Hứa Cùng Đường, thân là mệnh quan triều đình lại lén nhận hối lộ…… bãi bỏ chức quan, chém đầu thị chúng, phong tỏa phủ đệ……”
Hai vị đại nhân lá gan không lớn, từ đầu tới cuối đều run rẩy không ngừng, khi nghe tới hai chữ chém đầu, hai mắt trợn ngược, ngất đi.
Thế Tử cười lạnh: “Nếu sợ chết, lúc trước sao còn dám nhận tiền của người khác.”
Hắc Tuyển Dực sai người đưa ba tên phạm nhân đi, cuối cùng chỉ còn lại Lịch Quận Vương quỳ trên mặt đất.
“Lịch Quận Vương……”
Người một nhà Ngự Hiền thân vương đều trừng mắt nhìn người đang quỳ trên mặt đất.
Thiên Diêu quận chúa lại muốn quỳ xuống để kêu oan, lại bị Lâu Khuynh Lạc đè lại bả vai.
Lịch Quận Vương cúi đầu không nói lời nào.
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng nói: “Ngươi phạm nhiều tội, tội nào cũng không thể tha thứ. Tội thứ nhất, thân là Quận vương gia được Đế Hoàng thụ phong lại lén lút tổ chức Võ Huyền Các, lợi dụng môn đồ làm những việc thương thiên hại lí, vì muốn cướp đoạt cơ nghiệp nhà người khác, làm hại hàng vạn tánh mạng đều chết ở trong tay của ngươi……”
“Cái gì?” Thiên Diêu quận chúa không thể tin được mà nhìn Hắc Tuyển Dực: “Thái Tử biểu ca, ngươi có phải lầm rồi hay không? Phụ vương ta không thể nào lại đi làm loại chuyện này.”
Hắc Tuyển Dực không để ý đến nàng, tiếp tục nói: “Tội thứ hai, thu mua cung nữ bên người của Thái Tử bò lên trên giường Thái Tử, sau khi mưu kế thất bại, liền thừa cơ khi Thế Tử Phi của Ngự Hiền vương phủ lâm bồn, thu mua bà đỡ của Thế Tử Phi đút cho tiểu Thế Tử mới sinh ra uống thuốc giả chết, lén lút trộm tiểu Thế Tử ra ngoài, để ngày sau giả mạo nhi tử của Thái Tử.”
Đôi mắt của Thiên Diêu quận chúa trừng càng thêm lớn hơn nữa, không ngừng lắc đầu nói: “Không thể nào, không thể nào.”
Lâu Khuynh Lạc nắm chặt nắm tay, chỉ bằng hai tội này, liền đủ để cho Lâu gia bọn họ bị tru di.
“Tội thứ ba, nhiều lần phái môn đồ Võ Huyền Các ám sát hai nhi tử của Thái Tử, tội thứ tư, mưu toan dùng tiểu Thế Tử để đoạt ngôi vị hoàng đế, đạt được càng nhiều quyền lực.”
Hắc Tuyển Dực hừ lạnh: “Lịch Quận Vương, nếu bổn cung đoán không sai, người đưa tin cho Cựu tộc, phá hư thông đạo đi ra thế giới bên ngoài, làm cho nước biển bao phủ thuyền của chúng ta cũng là ngươi đi, nếu thật là như thế, vậy ngươi còn có tội thứ năm, chính là ý đồ mưu sát Thái Tử cùng Thái Tử Phi.”
Thiên Diêu quận chúa đột nhiên bổ nhào vào trước mặt Lịch Quận Vương: “Phụ vương, ngươi mau nói cho ta biết, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật.”