Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Hắc Tuyển Hành cười mà không nói, trong lòng lại rõ ràng Quản Nghi đang cảm ơn những ngày tháng hắn ở cạnh nàng trong ảo cảnh, cũng bởi vì như thế, oán khí của nàng tan đi rất nhiều.
Ô Nhược lặng lẽ đánh giá Quản Nghi, tuy nói chỉ là một sợi linh hồn, nhưng không hề khác những quỷ hồn có cơ thể thật.
Quản Nghi chú ý tới ánh mắt của Ô Nhược, quay đầu nhìn về phía y: “Năm đó, nếu ta tin tưởng trượng phu của mình giống như người, phát hiện dị trạng của hắn sớm hơn, chúng ta cũng sẽ không tan nhà nát cửa.”
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng nàng vẫn luôn áy náy, cảm thấy hổ thẹn với phu quân nàng, nếu không phải nàng hiểu lầm hắn, cũng sẽ không nguyền rủa người Tử Linh Quốc.
Ô Nhược hỏi: “Nếu tổ tiên đã biết là hiểu lầm, vì sao không giải trừ nguyền rủa?”
“Oán hận của ta quá sâu, gần hai ngàn năm vẫn luôn ở trong trạng thái điên cuồng, nếu không cũng sẽ không bị phong ấn ở đây, mỗi khi tỉnh táo lại muốn giải trừ nguyền rủa cho Tử Linh Quốc, lại hết lần này đến lần khác lâm vào tình cảnh năm đó bị giết không thể thoát ra. Đại ca ta nói ta là bởi vì không đủ yêu trượng phu ta mới tạo ra kết cục như vậy, nhưng mà ta không phục, cho rằng lúc ấy bất kể là ai gặp phải tình huống này đều sẽ không tin tưởng đối phương giống như ta, cho nên, hắn bảo ta lập ra khảo nghiệm.”
Hắc Tuyển Dực hỏi: “Khảo nghiệm là tình cảm của hai người?”
Quản Nghi bay lên, nhẹ nhàng phiêu đãng trên không trung: “Đúng vậy, đối tượng khảo nghiệm phải giống như ta cùng trượng phu, một người là người hoàng thất Tử Linh Quốc, một người khác là người Bí Ẩn tộc, nếu bọn họ yêu nhau, khi gặp phải tình cảnh giống như ta vẫn có thể tin tưởng đối phương, vậy ta liền nhận thua, thừa nhận năm đó là ta không đủ yêu, cũng không đủ tin tưởng phu quân của ta. Sau khi lập ra khảo nghiệm, đại ca ta liền nói chuyện này cho Đại Linh Sư cùng Đế Hoàng Tử Linh Quốc năm đó.”
“Vậy vì sao ngươi lại dùng ảo cảnh đưa Hắc Tuyển Hành trở lại năm đó?”
“Bởi vì ta không cam lòng, không cam lòng tình cảm giữa ta và trượng phu cứ như vậy mà kết thúc, cho nên, đây cũng là giấc mộng cuối cùng của ta, nếu năm đó trượng phu ta có thể tỉnh táo lại sớm một chút, chúng ta có lẽ sẽ không có kết cục như vậy.”
Ô Nhược hỏi: “Vậy có phải chúng ta đã thông qua khảo nghiệm của ngươi, thỏa mãn nguyện vọng của ngươi hay không?”
“Ừm, các ngươi khiến ta nhận thức được rõ ràng năm đó quả thật là do ta không đủ tin tưởng trượng phu của mình, đồng thời, các ngươi cũng đã thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của ta, chờ sau khi các ngươi rời đi, ta sẽ giải trừ nguyền rủa cho Tử Linh Quốc.”
“Vậy……” Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Hành cùng Thâm Tụng bọn họ: “Sau khi giải trừ nguyền rủa người Cựu tộc có biến mất không?”
“Khúc mắc trong lòng ta đã được giải, Cựu tộc sẽ không bị liên lụy.”
Thâm Tụng cùng Hắc Tuyển Hành thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hắc Tuyển Dực hỏi: “Không biết tổ tiên sẽ giải trừ nguyền rủa như thế nào? Có cần vãn bối hỗ trợ hay không?”
“Với ta mà nói giải trừ nguyền rủa hết sức đơn giản, không cần những người khác hỗ trợ.”
“Vậy làm phiền tổ tiên rồi.”
Quản Châm nhíu mày: “Tiền bối, nếu khúc mắc của ngươi đã được giải bỏ, vì sao oán khí trên người ngươi còn nặng như vậy?”
Sắc mặt Quản Nghi lạnh lùng: “Oán khí còn dư lại trên người ta là nhằm vào người Thiên Thánh Quốc, năm đó nếu không phải do bọn họ, ta cũng sẽ không phải chia lìa với phu quân của ta, lưu lạc tại đây.”
Mọi người không nói gì.
Qua một hồi lâu, Ô Nhược mới mở miệng nói: “Ta còn có một vấn đề.”
Quản Nghi nhìn về phía y: “Vấn đề gì?”
“Là về vấn đề dự mộng, khoảng thời gian trước, ta cùng Tuyển Hành đều nằm mơ cùng một giấc mộng, trừ cái này ra, ta còn mơ nhiều hơn Tuyển Hành một giấc mộng, đều là mối quan hệ giữa Thiên Trầm và chúng ta, ta suy đoán những chuyện chúng ta mơ thấy chính là dự mộng của Thánh Tử Thiên Trầm, nếu thật là dự mộng, vì sao dự mộng lại có một cái tốt một cái xấu? Vì sao những chuyện xảy ra trong mộng khác biệt với những chuyện đã xảy ra trong hiện thực lớn như vậy?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Sau khi Ô Nhược mơ thấy dự mộng của Thánh Tử Thiên Trầm, mỗi lần tỉnh lại đều sẽ nghĩ vì sao đã có một giấc mộng đẹp, còn phải mơ thấy một cái ác mộng, hơn nữa tình trạng của hai giấc mộng khác biệt quá lớn. Nếu nói bởi vì y trọng sinh thay đổi dự mộng thứ nhất của Thiên Trầm, như vậy những chuyện đã xảy ra trong đời này hẳn là phải không khác biệt lắm với dự mộng thứ hai mới phải, nhưng mà hiện thực tuy cũng có chỗ tương tự với dự mộng thứ hai, nhưng đa số kết quả trong dự mộng đều không giống với hiện thực, nên y cảm thấy đặc biệt kỳ quái.
Quản Sách biết về chuyện y cùng Tuyển Hành nằm mơ, liền giải thích cho y: “Nói là dự mộng, còn không bằng nói là rình coi thiên cơ.”
Ô Nhược bọn họ nghi hoặc nhìn hắn: “Rình coi thiên cơ?”
“Ừm, hơn vạn năm trước kia số lượng dự mộng Thánh Tử Thánh Nữ có thể nằm mơ có thể lên tới hơn một ngàn cái, có thể thấy chính bọn họ có được hơn một ngàn cái kết cục, nhưng tổ tiên chúng ta cũng không gọi là dự mộng mà gọi là thiên cơ, cái gọi là mộng cũng không phải mộng, mà là nhìn thấy những chuyện ở một thế giới khác……”
Ô Nhược nghe đến đó, trái tim đập mãnh liệt.
U Diệp liếc liếc Ô Nhược vài cái.
Hắc Tuyển Hành tò mò hỏi: “Một thế giới khác?”
“Một thế giới khác ở trong cùng một không gian với chúng ta, người và vật đều giống với thế giới của chúng ta, ví dụ như ở thế giới khác cũng có những người lớn lên giống chúng ta y như đúc, cũng có tên và thân phận y hệt chúng ta. Nhưng thời gian diễn ra mọi chuyện lại khác biệt khá lớn, những thứ Thánh Tử Thánh Nữ nhìn thấy ở trong mộng thật ra chính là những chuyện xảy ra ở thế giới khác, có thể dựa vào những thứ đã thấy trong mộng thay đổi cuộc sống hiện tại. Nhưng qua nhiều thế hệ, tiên lực yếu bớt đi, dự mộng của Thánh Tử Thánh Nữ càng ngày càng ít, hiện nay chỉ có thể nhìn thấy một cái kết cục tốt cùng một cái kết cục xấu.”
Ô Nhược: “……”
Khó trách y cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hóa ra dự mộng không phải thật sự là dự mộng.
Thâm Tụng cùng Ô Trúc đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
Hắc Tử Hà kinh ngạc nói: “Vậy mà lại có người giống ta y như đúc, còn có tên cùng thân phận y hệt chúng ta ở một thế giới khác? Thật là thần kỳ, A Sách, ngươi nói có phải ở một thế giới khác chúng ta đã thành thân sinh con hay không?”
Mọi người: “……”
Quản Sách cố gắng giữ bình tĩnh, hai tròng mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Hắc cô nương……”
Hắc Tử Hà chớp chớp mắt với hắn: “A Sách, ngươi đang gọi ai? Ở đây không có ai tên là Hắc cô nương cả.”
Quản Sách: “……”
“Không có.” Ô Nhược đột nhiên nói: “Tộc trưởng cùng Nhị muội không ở bên nhau.”
Đáy mắt Quản Sách hiện lên một tia giật mình.
“Không có sao?” Hắc Tử Hà sửng sốt, mất mát mà rũ mí mắt xuống.
Ô Nhược nhìn Quản Sách tiếp tục nói: “Ở trong giấc mộng thứ nhất của ta, cũng chính là dự mộng của Thiên Trầm, ta đã chết, căn bản không có cơ hội cùng Tuyển Dực đi đến Bí Ẩn tộc, Nhị muội cũng không có cơ hội gặp được tộc trưởng, cuối cùng, ngươi độc thân cả đời. Giấc mộng thứ hai bởi vì Thiên Trầm chết sớm, không nhìn thấy kết cục phía sau.”
Hắc Tử Hà vỗ vỗ ngực: “Đại tẩu, ngươi thật là làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng sau khi ta gặp được A Sách lại không thể ở bên nhau, vậy thì ta phải đau lòng cả đời.”
“Dự mộng không thể ở bên nhau, nhưng không đại biểu trong hiện thực không thể ở bên nhau, mọi việc đều có thể thay đổi.”
Quản Sách ngắt lời Ô Nhược không để y nói tiếp: “Nếu tiền bối đã có kết quả viên mãn, vậy phiền ngươi giải trừ nguyền rủa cho Tử Linh Quốc.”
Quản Nghi khẽ ừ một tiếng: “Ta muốn gặp ca ca, giúp ta tìm hắn trở về đi, có lẽ đây là lần cuối cùng ta được gặp hắn.”
Hắc Tuyển Hành quan tâm nói: “Tổ tiên, vì sao ngươi lại nói là lần cuối cùng?”
“Ta chỉ là một sợi linh hồn, có thể chống đỡ đến bây giờ là nhờ chấp niệm cùng oán hận của ta, hiện giờ khúc mắc trong lòng ta đã được gỡ, oán hận dư lại đã không thể giúp ta ở lại trên nhân thế quá lâu, ta cũng đã đến thời điểm nên đi đầu thai, hy vọng còn có thể gặp lại phu quân của ta.” Quản Nghi lộ ra vẻ mặt mệt mỏi phất phất tay: “Các ngươi đều lui ra đi.”
Mọi người liếc nhau, đi ra khỏi sơn động, trở lại trên mặt đất, ngoài Hắc Tử Hà, những người khác đều rời khỏi nhà Quản Sách.
Ô Nhược nói với Hắc Tuyển Dực: “Vừa rồi khi ta nói tộc trưởng không thể cùng Nhị muội ở bên nhau, hình như tộc trưởng có chút không chấp nhận nổi kết cục này, xem ra Nhị muội vẫn là có hy vọng rất lớn có thể cùng tộc trưởng ở bên nhau.”
Hắc Tuyển Dực gật đầu tán đồng, muội muội hắn da mặt dày, muốn không theo đuổi được tộc trưởng cũng khó.
Ngay khoảnh khắc bọn họ trở lại tòa nhà của Quản Châm, Hắc Tuyển Dực, Tuyển Hành, Thâm Tụng ba người nháy mắt cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhàng.
Ba người lập tức dừng lại bước chân.
Ô Nhược nghi hoặc nhìn bọn họ: “Làm sao vậy?”
Hắc Tuyển Dực nhìn về phía Hắc Tuyển Hành: “Các ngươi có phải cũng cảm nhận được hay không?”
Hắc Tuyển Hành gật gật đầu: “Ta cảm thấy mình giống như là buông xuống được một cái gánh nặng, toàn thân nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Thâm Tụng kích động nói: “Ta cũng vậy, ta cũng vậy.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Quản Châm cười nói: “Xem ra tiền bối đã giải trừ nguyền rủa Tử Linh Quốc.”
“Thật ư?” Thâm Tụng vui sướng.
Hắc Tuyển Dực cùng Hắc Tuyển Hành cũng cảm thấy giống như Quản Châm nói, tổ tiên đã giải trừ nguyền rủa.
Ô Nhược vui vẻ mà ôm lấy Hắc Tuyển Dực: “Thật tốt quá, người Tử Linh Quốc đều có thể dọn lên trên mặt đất rồi, ngươi mau mau véo mặt ta một cái, xem có phải ta còn đang ở trong ảo cảnh hay không.”
Hắc Tuyển Hành cười nhẹ: “Tiểu Nhược, có phải ngươi đã bị ảo cảnh của tổ tiên dọa sợ rồi hay không?”
“Ta quả thật là bị tổ tiên dọa sợ rồi, ngươi không được trải qua cảm giác này, thật sự là quá chân thật, không nhận ra được mình đang ở trong ảo cảnh.” Ô Nhược ôm chặt Hắc Tuyển Dực: “Tuy rằng sau đó ta đã phát hiện đối phương không phải Tuyển Dực, nhưng mà nhìn thấy một người giống người mình thích như đúc cùng người khác cử hành đại hôn, trong lòng vẫn rất khó chịu.”
Hắc Tuyển Dực cong cong khóe miệng, đang muốn nói cái gì, Thâm Tụng vội vàng kêu lên: “Dừng, dừng, ta vừa nhìn bầu không khí này liền biết các ngươi lại sắp tình chàng ý thiếp, hậu viện ở bên kia, mời hai người các ngươi về phòng đi đã rồi hẵn thân thiết.”
Ô Trúc, U Diệp bật cười thành tiếng, Dạ Ký cùng Cức Hi, Quản Châm cũng không nhịn được cong cong khóe miệng.
Ô Nhược tức giận trừng hắn một cái: “Thâm Tụng, ngươi có biết ngươi rất hay làm người khác mất hứng hay không?”
“Ta chỉ biết mắt ta rất đau mỗi khi nhìn thấy cảnh đấy mà thôi.” Thâm Tụng đặc biệt sợ sau khi mình trở lại Tử Linh Quốc, từ nay về sau chỉ yêu mỹ nam không yêu nữ nhân.
Đột nhiên, tuyết sơn phía bắc truyền đến tiếng nổ mạnh.
Mọi người sửng sốt, vội vàng nhìn về phía tuyết sơn ở phía bắc, tuyết trên núi đọng lại bỗng nhiên lở ra, ầm ầm hung mãnh mà lăn xuống những ngôi nhà dưới chân tuyết sơn.
Ô Trúc nhíu chặt mày: “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Quản Châm ngưng trọng, vội vàng để lại một câu bảo Ô Nhược bọn họ không được đi lung tung liền rời đi.
Đồng thời, bọn họ nhìn thấy Quản Sách ở trên đỉnh núi sử dụng khinh công bay qua đỉnh đầu bọn họ, bay về phía bắc.
Hắc Tử Hà trở lại bên cạnh Ô Nhược bọn họ.
Bởi vì chỗ bọn họ đứng cách phía bắc có chút xa, cho nên không nhìn thấy đã xảy ra chuyện gì, đành phải ở bên ngoài tòa nhà chờ đợi, tộc dân trong tộc nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng chạy ra.