Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Mọi người ăn no cơm sáng, Ô Nhược đang cùng những người khác thương lượng đi tìm tỷ tỷ của Thiên Trầm, hạ nhân liền tới báo, tỷ tỷ Thiên Trầm Thiên Phù tới.
Thiên Phù bước vào trong đại sảnh, mang vẻ mặt áy náy nói với Quản Châm: “Châm thúc, Thiên Trầm chạy rồi.”
Quản Châm nhướng mày.
Những người khác nao nao.
Dạ Ký trầm mặt xuống: “Tại sao lại chạy được?”
Sắc mặt Thiên Phù không tốt cho lắm: “Ngày hôm qua trong lúc tu sĩ Tu Chân Giới đánh nhau, không may đánh vào tòa nhà của chúng ta, phá hư trận pháp ta bày ra, Thiên Trầm nhân cơ hội rời đi cùng những người chạy trốn khỏi Bốn Mùa Cốc, lúc này ta tới đây muốn nói cho các ngươi một tiếng, Thiên Trầm đã không còn ở Bốn Mùa Cốc, còn có phiền Châm thúc nói với tộc trưởng một tiếng, ta muốn xuất cốc đi tìm Thiên Trầm.”
Nàng vội vàng xoay người rời đi.
Dạ Ký nhìn về phía Quản Châm: “Tiền bối, lời nàng nói có thể tin không?”
Quản Châm nói: “Thiên Phù là một cô nương thành thật lương thiện, tuy nói nàng có tư tâm muốn bảo vệ đệ đệ của mình, nhưng nếu đệ đệ nàng thực sự làm chuyện sai trái, nàng cũng sẽ không nuông chiều. Hơn nữa, hôm qua tu sĩ quả thật là đã phá hỏng tòa nhà của nàng, ta thấy Thiên Trầm hẳn là thật sự đã rời khỏi Bí Ẩn tộc.”
Dạ Ký đứng dậy nói: “Chúng ta cũng phải mau rời khỏi Bí Ẩn tộc đi tìm hắn.”
Ô Nhược gật đầu: “Nếu còn trì hoãn nữa, có lẽ Thiên Trầm sẽ có thể hoàn toàn khống chế được thân thể Cức Hi.”
Cức Hi nhíu nhíu mày, không muốn mình lại bị người khác khống chế nữa.
“A!” Vẻ mặt Hắc Tử Hà có chút không nỡ: “Chúng ta phải rời khỏi đây sao?”
Ô Nhược cười nói: “Hiện tại nguyền rủa đã được giải trừ, Nhị muội có thể thoải mái tiếp tục ở lại đây, khi nào muốn trở về thì trở về.”
Hắc Tử Hà lộ ra vẻ mặt do dự, tuy nàng vô cùng muốn ở lại đây, nhưng lại không yên lòng.
Hắc Tuyển Dực nói: “Nếu ngươi thật lòng thích tộc trưởng, thì tiếp tục ở lại đây, Tử Linh Quốc cũng sẽ không vì thiếu một người như ngươi mà có việc gì không ổn.”
Hắc Tử Hà vui vẻ nói: “Cảm ơn đại ca.”
Ô Nhược cổ vũ nàng: “Nhị muội, ngươi phải nỗ lực hơn theo đuổi mỹ nam.”
“Ta sẽ.”
Quản Châm cũng hết sức vui vẻ: “Ta cuối cùng cũng có thể đi tìm Oánh Nhiên, đúng rồi, ta phải đi nói cho tộc trưởng một tiếng, xem hắn có chuyện gì khác cần phân phó hay không, Tổng Quản, ngươi hiện tại đi thu dọn hành trang chờ ta trở lại, còn có hạ nhân trong nhà, ngươi sắp xếp cho bọn họ chu toàn.”
“Tuân lệnh.” Lục tổng quản xoay người đi vào hậu viện.
Hắc Tử Hà vội vàng nói: “Thông gia lão thái gia, ta cùng ngươi đi thăm A Sách.”
Quản Châm gật gật đầu, sau khi rời khỏi tòa nhà, liền nói với Hắc Tử Hà: “Tử Hà, có một chuyện ta cần nói rõ với ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Tộc trưởng cùng nữ nhi của ta Quản Đồng là thanh mai trúc mã, cũng từng có hôn ước……” Quản Châm nhìn tươi cười của nàng cứng đờ, vội vàng nói: “Ngươi đừng khẩn trương, trước hết nghe ta nói hết đã, Quản Sách lớn hơn nữ nhi ta mấy tuổi, hai bọn họ từ nhỏ đều cùng nhau lớn lên, cảm tình giữa hai người rất tốt, nhưng mà thanh mai trúc mã không nhất định sẽ thích nhau, cho nên, khi nữ nhi ta đi ra ngoài rèn luyện liền thích Ô Tiền Thanh, cũng muốn gả cho hắn. Tuy rằng tộc trưởng đồng ý giải trừ hôn ước với nữ nhi ta, nhưng lại muốn phong ấn linh điền cùng linh lực của nữ nhi ta, dẫn tới nữ nhi ta biến thành một người bình thường.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Nói đến chuyện này, hắn liền đau đầu: “Hắn làm như vậy, ở trong mắt người khác chính là vì yêu sinh hận, nhiều năm như vậy cũng không chịu thành thân, mọi người đều cho rằng hắn còn thích nữ nhi của ta, nhưng mà, theo ta thấy tình cảm của hắn với nữ nhi của ta chỉ là tình cảm giữa ca ca và muội muội, sở dĩ hắn phong ấn linh lực của nữ nhi ta cũng là đứng ở trên lập trường huynh trưởng giận nữ nhi ta yêu một nam nhân không thể bảo vệ tốt nàng. Nhưng mà tộc trưởng không hiểu điều đó, vẫn luôn cho rằng tình cảm huynh muội là tình cảm giữa nam và nữ, ngay cả những người khác cũng cảm thấy hắn vẫn còn thích nữ nhi của ta, cho nên, khoảng thời gian ngươi ở lại đây, nếu có nghe thấy mấy lời đồn như thế này, ngươi cũng đừng để ý, cũng ngàn vạn lần đừng từ bỏ, nhất định phải theo đuổi được tộc trưởng, ta nhìn ra được tộc trưởng cũng rất để ý đến ngươi, ngươi rất có hy vọng có thể cùng tộc trưởng ở bên nhau.”
Hắc Tử Hà thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Thông gia lão thái gia, ta thiếu chút nữa bị ngươi hù chết. Ta còn tưởng rằng ngươi muốn ngăn cản ta cùng A Sách ở bên nhau.”
Quản Châm tức giận trợn trắng mắt: “Ta muốn ngăn cản ngươi, đã sớm ngăn cản ngươi, ta hiện tại chỉ hận không thể khiến cho hắn mau mau thành thân, để còn giải trừ phong ấn linh lực cho nữ nhi của ta, chuyện này phải nhờ vào ngươi, ngươi phải giúp cho hắn ý thức được tình cảm của hắn đối với nữ nhi ta là tình cảm huynh muội.”
“Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ theo đuổi được hắn, nếu không ta liền không quay về gặp cha nương ta.”
Quản Châm cười ha ha: “Tốt.”
Hai người vừa nói vừa cười đi vào tòa nhà của Quản Sách.
Hắc Tử Hà nhìn thấy Quản Sách đang luyện kiếm, lập tức kêu lên: “A Sách.”
Quản Sách thu hồi chiêu thức, nhìn về phía bọn họ: “Có việc?”
Hắc Tử Hà không đợi Quản Châm mở miệng nói chuyện liền giành trước nói: “Đại ca ta bọn họ phải rời khỏi nơi này.”
Quản Sách hơi chau mày, há miệng thở dốc, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thấp giọng ‘ừ’ một tiếng.
Hắc Tử Hà hỏi: “Nếu ta rời đi, ngươi có nhớ ta không?”
Quản Sách nói: “Ngươi và ta là bằng hữu, đương nhiên sẽ có lúc nhớ mong.”
Hắc Tử Hà không vừa lòng với cái cách nói này cho lắm, nhưng mà, hắn hiện tại có thể coi nàng là bằng hữu đã rất tốt rồi: “Vậy ngươi có muốn nói gì với ta hay không?”
“Thuận buồm xuôi gió.”
Hắc Tử Hà hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Quản Sách nhìn bóng dáng nàng rời đi, mày càng nhíu chặt hơn một chút.
Quản Châm thở dài: “Tộc trưởng, Tử Hà là một cô nương tốt, ngươi đừng bỏ lỡ.”
Quản Sách nhàn nhạt nói: “Ta cả đời này không có ý định thành thân.”
“Phải không? Chờ đến lúc Tử Hà cùng nam nhân khác thành thân, ngươi đừng có mà hối hận.” Quản Châm lười nói thêm nữa: “Ta hôm nay liền phải cùng cháu ngoại ta rời đi, đi đến Tử Linh Quốc, không biết khi nào mới trở về, cho nên tới đây nói với ngươi một tiếng, còn có, Thiên Trầm đào tẩu, Thiên Phù đã xuất cốc đi tìm hắn, nếu ngươi không có chuyện gì, ta liền đi đây.”
Đáy mắt Quản Sách hiện lên một tia kinh ngạc: “Hôm nay liền phải rời đi? Gấp như vậy?”
Quản Châm cong cong môi, nếu đổi lại là trước kia nói lập tức liền phải rời đi, Quản Sách cũng sẽ không hỏi thêm lấy một câu, có thể thấy được vẫn là quan tâm đến Hắc Tử Hà.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Quản Sách trầm mặc một lát mới nói: “Ngươi nói cho Ô Nhược bọn họ, sau khi trở về tổ chức đại hôn cùng Hắc Tuyển Dực mới có thể coi như là chân chính giải trừ nguyền rủa.”
“Được. Còn có việc gì không?”
Quản Sách do dự một chút, hỏi: “Khi nào xuất cốc?”
“Hiện tại ta trở về tìm Tiểu Nhược bọn họ liền xuất cốc.”
“Ta tiễn các ngươi một đoạn đường.” Quản Sách nhìn thấy Quản Châm trưng ra ánh mắt cười cợt, nhàn nhạt mà nói tiếp một câu: “Thuận tiện đóng cửa cửa vào tộc.”
“Được.”
Quản Châm dẫn theo Quản Sách trở lại tòa nhà, hỏi Ô Nhược bọn họ: “Thu dọn xong hết chưa?”
Ô Nhược bọn họ đều nói: “Thu dọn xong rồi.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Ô Nhược bọn họ đi theo Quản Châm rời khỏi tòa nhà, dọc đường đi, có rất nhiều người đều nhiệt tình hỏi đám người bọn họ muốn đi đâu, biết được bọn họ sắp rời khỏi, rất nhiều tộc dân đều lấy ra các loại nguyên liệu tặng cho Ô Nhược bọn họ làm lễ vật chia tay.
Đối với các tộc dân mà nói đó chỉ là nguyên liệu bình thường, nhưng đối với Ô Nhược bọn họ chúng lại cực kỳ trân quý, ở bên ngoài, tùy tiện lấy ra một món nguyên liệu cũng có thể bán được trên trăm vạn lượng, cho nên Ô Nhược bọn họ cũng không dám nhận lấy.
Quản Châm nói: “Nhận lấy đi, đều là những thứ không đáng tiền.”
Ô Nhược bọn họ: “……”
Ô Nhược đành mặt dày nhận lấy nguyên liệu cất vào trong không gian, chờ sau khi trở về lại đem nguyên liệu chia cho mọi người.
Tộc dân chỉ tiễn bọn họ đến đại môn Bốn Mùa Cốc, mà Quản Sách một đường đi cùng bọn họ đến cửa ra Bí Ẩn tộc.
Quản Châm dừng lại nói với Quản Sách: “Tiễn đến đây là được rồi.”
Quản Sách chần chừ gật gật đầu.
“Tộc trưởng, chúng ta đi đây, có duyên gặp lại.” Ô Nhược dẫn đầu ôm bọn nhỏ đi qua đại thụ cửa vào Bí Ẩn tộc.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Những người khác cũng lục tục cáo biệt Quản Sách.
Quản Sách gật gật đầu.
Sau khi Quản Châm đi qua đại thụ, chỉ còn lại có một mình Hắc Tử Hà.
Ánh mắt Quản Sách dừng ở trên người nàng.
“A Sách, ta thật không nỡ rời xa ngươi, ta có thể ôm ngươi một cái không?” Hắc Tử Hà thấy hắn muốn cự tuyệt, vội vàng nói: “Ta sắp phải rời đi rồi, ngươi không thể thành toàn ta việc này sao?”
Quản Sách: “……”
Hắc Tử Hà cười nói: “Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đồng ý rồi.”
Không để cho Quản Sách có cơ hội phản đối, nàng chủ động ôm lấy hắn.
Quản Sách lần đầu tiên cùng nữ tử tiếp xúc thân mật, thân thể cứng đờ bất động tại chỗ, trên người nàng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt làm hắn cảm thấy vô cùng dễ ngửi.
“Càng ôm càng không nỡ rời đi, làm sao bây giờ?” Hắc Tử Hà ngẩng đầu cười: “A Sách, ta không rời đi nữa, ngươi cảm thấy được không?”
Quản Sách không nói gì.
Hắc Tử Hà chu chu miệng, buông hắn ra, đi về phía đại thụ: “A Sách, ta đi đây.”
Nàng đi đến trước đại thụ, quay đầu lại nói một câu: “Ta thật sự đi đây.”
Quản Sách gắt gao mím chặt đôi môi.
Hắc Tử Hà rũ mí mắt xuống, xoay người rảo bước về phía đại thụ, ngay sau đó liền nghe thấy nam nhân phía sau nói: “Sau khi cửa vào đóng lại, người ngoài không thể vào Bí Ẩn tộc được nữa.”
Tuy rằng lời này không liên quan gì đến ý muốn giữ người lại, nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn đang muốn giữ mình lại, vui sướng quay người lại, chạy trở về: “Vậy ta không rời đi nữa, ta sợ về sau sẽ không còn được gặp lại A Sách.”
Hắc Tử Hà rảo bước đi về phía Bí Ẩn tộc.
Quản Sách cũng không gọi nàng lại, trực tiếp đóng cửa vào.
Hắc Tử Hà cười tủm tỉm mà quay đầu lại nói: “A Sách, một mình ta ở lại nhà thông gia lão thái gia có chút sợ hãi, nhưng ta ở Bí Ẩn tộc cũng chỉ quen biết mỗi ngươi, sau khi trở về ta liền dọn đến nhà ngươi ở có được không? Dù sao nhà ngươi to như vậy, thêm một người nữa là ta cũng không có vấn đề.”
“……” Quản Sách trở lại trong cốc, nhìn thấy hạ nhân trước đó Lục tổng quản mua về đang nâng một đống rương lớn đi về phía tòa nhà của hắn, lập tức liền biết mình đã mắc mưu, một người muốn rời đi, sao có thể không đem theo hành trang mà còn để lại ở nhà Quản Châm.
Nhìn Hắc Tử Hà bận bận rộn rộn chọn lựa phòng cùng bố trí phòng, hắn yên lặng mà lấy kiếm ra, tiếp tục luyện kiếm.
Ở đầu kia của đại thụ, Quản Châm nhìn thấy cửa vào đã nhanh chóng bị đóng lại, vui tươi hớn hở nghĩ, lần sau trở về hẳn là đã có thể uống rượu mừng của Quản Sách, đến lúc đó bảo Quản Sách giải trừ phong ấn cho nữ nhi hắn.
Ô Nhược vỗ vỗ vào đại thụ cửa vào Bí Ẩn tộc: “Thật sự phong ấn rồi? Người trong tộc muốn đi vào thì làm sao bây giờ?”
“Chỉ là không để cho người ngoài tiến vào trong tộc, cũng không nói người trong tộc không thể vào trong tộc.” Quản Châm xoay người: “Đi thôi. Ta đã không thể chờ đợi thêm để đi gặp bà ngoại ngươi được nữa.”
Dạ Ký nhíu mày: “Thế giới lớn như vậy, chúng ta phải đi đâu tìm Thiên Trầm?”
Ô Nhược như có như không liếc liếc mắt Hắc Tuyển Hành đi ở phía trước một cái: “Thiên Trầm đào tẩu, cho thấy hắn không cam lòng, khẳng định còn sẽ trở lại Tử Linh Quốc.”
Chương trước | Mục lục | Chương sau
Gợi ý pass chương 368 – 370: Tên tỷ tỷ Thiên Trầm (8 chữ, không viết hoa không dấu không cách)