Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Vô Thúc cùng người của hắn đi đến Tu Chân Giới có ba mục đích, thứ nhất là học pháp thuật của Tu Chân Giới, thứ hai là tìm biện pháp giải chú, thứ ba là mua các loại sách, Linh Khí, đan dược v.v của Tu Chân Giới mang về Nhân giới để giúp cho Thiên Thánh Quốc lớn mạnh hơn, cho nên, bọn họ mang theo rất nhiều bạc.
Không ngờ, Tu Chân Giới chỉ nhận linh thạch, mà mọi chuyện cũng không nhẹ nhàng đơn giản như bọn họ tưởng tượng. Tuy rằng bọn họ được tộc nhân Bí Ẩn tộc giới thiệu thuận lợi tiến vào môn phái nào đó, nhưng tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu. Đầu tiên là kiểm tra linh căn, sau đó được phân làm đệ tử ngoại môn hoặc là đệ tử nội môn.
Đệ tử trong môn phái biết được bọn họ là từ Nhân giới tới, ai ai cũng xem thường bọn họ, những luyện khí sư cấp thấp nhất cũng có thể một hơi bóp chết bọn họ, bọn họ từ trước đến nay đều được người khác tôn kính sao có thể chịu được cục nghẹn như vậy, bọn họ ở trong môn phái được mấy ngày liền thương thảo rời khỏi nơi này như thế nào, nhưng mà, trước khi rời khỏi Tu Chân Giới dù gì cũng phải mang chút đồ trở về, dù sao thì rất khó mới có thể tiến vào Tu Chân Giới.
Trùng hợp chính là khi bọn họ được phái xuống núi mua đồ dùng sinh hoạt cho môn phái, gặp được một tu sĩ bị người đuổi giết. Sau khi tu sĩ chết, người giết hắn cũng không lục soát đồ của hắn, bọn họ liền nhặt được món hời. Bên trong nhẫn không gian của tu sĩ không chỉ có sách pháp thuật, trận pháp, đan phương, còn có đan dược, Linh Khí cùng linh thạch.
Bọn họ dùng linh thạch mua thật nhiều đồ có thể dùng được ở Nhân giới, sau đó, xúi giục luyện khí sư cấp thấp đi cùng bọn họ trở về Nhân giới xưng bá thiên hạ, đáng tiếc, luyện khí sư đã bị tu sĩ đuổi theo bắt trở về, bọn họ nhân lúc hỗn loạn trốn thoát.
“Linh Khí? Đây là Linh Khí?” Đáy mắt thống soái Tử Thân Quốc hiện lên một tia ham muốn.
Trải qua thi đấu huyền thuật lần trước, chuyện Linh Khí lợi hại hơn pháp bảo nhiều lần đã sớm truyền khắp mọi quốc gia, không nghĩ tới Thiên Thánh Quốc vậy mà lại có được nhiều Linh Khí một lúc như vậy.
Vô Thúc không để ý tới hắn, điều khiển Linh Khí công kích về phía Hắc Tuyển Dực bọn họ.
Tử Linh Quốc Ngự Hiền thân vương bọn họ nhìn thấy có pháp khí bay lại đây, cũng vội vàng lôi pháp khí của mình ra.
Hắc Tuyển Húc nhận thấy pháp khí của Vô Thúc có gì đó khác khác, vội vàng nói với Hắc Tuyển Dực: “Đại ca, pháp khí của bọn họ linh lực sung túc, không giống như là pháp khí bình thường.”
Cao Tổ đế híp híp mắt: “Mọi người phải cẩn thận, quả thật không phải pháp khí bình thường.”
Hắc Tuyển Dực nói: “Là Linh Khí.”
Mọi người kinh ngạc: “Linh Khí?”
Ô Nhược vội vàng từ trong không gian lấy ra chiếc túi Thiên Phù tặng y, vừa mở ra, linh khí nồng đậm lập tức tản ra bốn phía.
Hắc Tuyển Đường tò mò hỏi: “Đại tẩu, trong túi của ngươi đựng cái gì vậy?”
“Là Linh Khí người khác tặng ta.” Ô Nhược vừa nói vừa lấy Linh Khí ra, sau đó, điều khiển Linh Khí bay về phía Linh Khí đang bay tới.
Mọi người kinh ngạc nhìn Ô Nhược.
“Linh Khí?” Hai mắt Hắc Tuyển Đường sáng lên: “Đại tẩu, tại sao ngươi có nhiều Linh Khí như vậy? Ông ngoại bọn họ cho ngươi sao?”
“Đây là Thiên Phù tỷ tỷ của Thiên Trầm tặng ta.” Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực hỏi: “Ngươi nói tỷ tỷ Thiên Trầm có phải sớm đoán được Thiên Thánh Quốc có Linh Khí hay không?”
“Hẳn là vậy.”
Đột nhiên, ‘phịch’ một tiếng, mấy cái Linh Khí va vào nhau, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, binh lính đang chém giết ở bên dưới bị linh lực dao động của chúng nó làm cho vỡ nát tâm mạch, ngã xuống bỏ mình.
Những người khác sợ hãi vội vàng né tránh Linh Khí.
Cấp bậc Linh Khí của hai bên tương đương nhau, sau vô số lần va chạm, cuối cùng cũng không duy trì được nữa, nổ tung, phịch một tiếng, không chỉ đem mặt đất tạc ra một cái hố vô cùng sâu, còn đánh bay đại bộ phận quân lính bên dưới, phá tan trận hình.
Luồng linh lực cường đại trào ra tứ phía, Ô Nhược bọn họ vội vàng ổn định thân thể, giơ tay ngăn lại gió cát mãnh liệt thổi tới.
Ô Nhược âm thầm cảm thấy may mắn Thiên Phù tặng y Linh Khí, nếu không hôm nay bọn họ tất bại.
Thống soái Tử Thân Quốc kho sù sụ vài tiếng, líu lưỡi: “Linh Khí thật là lợi hại.”
Vô Thúc nhíu mày, tuy rằng không bất ngờ với chuyện Ô Nhược cũng có Linh Khí, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, vốn dĩ còn muốn sử dụng Linh Khí để chiếm ưu thế đánh hạ Tử Linh Quốc, nhưng cuối cùng vẫn là thất sách: “Thuật sư cấp chín thượng chiến.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Toàn bộ thuật sư cấp chín của lục quốc ra trận.
Hắc Tuyển Dực nhìn thấy thuật sư cao cấp của lục quốc vọt tới, phất tay một cái, ngoài Quỷ tộc, mọi người đều xông lên chiến trường.
Lập tức khắp thảo nguyên không phải thanh âm chém giết, thì là tiếng nổ, các loại huyền thuật phát ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, vừa mỹ lệ đồ sộ, lại vừa khiến người cảm thấy đặc biệt nguy hiểm.
Có các chủ tướng gia nhập, thế công của Tử Linh Quốc càng thêm hung mãnh, đại đao trong tay vừa chém xuống liền giải quyết một cái địch nhân, mà thuật sư cấp chín bình thường căn bản không phải đối thủ của đời sau tiên nhân, hai bên đánh nhau chỉ có thể bị chèn ép.
Các binh soái của năm tiểu quốc cũng không dám xem thường bọn họ là chưa từng tham gia chiến tranh nữa.
Vô Thúc mỗi lần muốn bày bố đại trận pháp tấn công địch, đều sẽ bị Ô Nhược dùng mũi tên bắn hỏng, vài lần đều không có một lần thành công.
Y sư Thiên Thánh Quốc cho dù có được Tự lành thuật lợi hại đến mức nào đi chăng nữa, cũng không thể làm cho binh lính chết đi sống lại, cộng thêm, phải không ngừng chữa thương cho một lượng quân lính khổng lồ, linh lực của bọn họ càng ngày càng ít, cũng càng ngày càng mỏi mệt đuối sức.
Nhưng sau một canh giờ, thảo nguyên to như vậy bị nhuộm đầy máu tươi, nhưng thanh âm chém giết vẫn rung trời như cũ, binh lực của lục quốc càng ngày càng ít, binh lực của Tử Linh Quốc lại càng ngày càng nhiều, bọn họ khống chế thi thể của các binh lính chết đi trở thành tấm chắn thịt người bức cho lục quốc liên tiếp bại lui, bị đánh thành năm bè bảy mảng.
Vô Thúc ý thức được Tử Linh Quốc tuy bị phong bế gần hai nghìn năm, nhưng bất kể là binh lực hay là bày trận đều cường hãn hơn Thiên Thánh Quốc bọn hắn.
Thống soái Diễm Dung Quốc thấy tình hình không ổn, vội vàng phân phó thuộc hạ bảo người của quốc gia mình lui lại.
Thống soái Lam Mục Quốc giận dữ: “Ngươi đúng là tên chuột nhắt nhát gan.”
Thống soái Diễm Dung Quốc cười lạnh: “Ngươi thì to gan rồi, thực sự có bản lĩnh lớn như vậy liền lôi theo binh lính của ngươi đi chôn cùng, ta không muốn phụng bồi đâu.”
Hắn dẫn theo mấy vạn binh mã còn dư lại của mình xoay người rời đi.
Thống soái Lam Mục Quốc tức chết đi được: “Con mẹ ngươi, đồ chó chết.”
‘Phụt’ một tiếng, vài tên y sư phụ trách chữa thương cho binh lính của Thiên Thánh Quốc không hẹn mà cùng phun ra một búng máu, bọn họ là bởi vì chữa trị quá độ khiến cho linh điền khô kiệt, dẫn tới trào ngược khí huyết nên hộc máu.
Một y sư lau vết máu trên khóe miệng nói: “Người Tử Linh tộc không hổ là chiến thần tộc được người người ca ngợi, từ khi bắt đầu đến hiện tại luôn sử dụng linh lực đánh nhau vậy mà vẫn còn có thể dũng mãnh như vậy.”
Thống soái Dạ Lạc Quốc nói: “Ta thấy nên tạm thời lui binh để bàn bạc kỹ hơn.”
Thống soái Tử Thân Quốc cùng Việt Thương Quốc đều gật đầu tán đồng.
Vô Thúc lạnh mặt, cắn răng nói: “Lui binh.”
Thật ra nếu không phải bọn hắn cầu Cựu tộc Tử Linh Quốc giải chú cho Thiên Thánh Quốc bọn hắn, nếu không phải Cựu tộc Tử Linh Quốc nóng lòng muốn đánh bại hoàng thất, bọn họ chắc chắn sẽ nghiên cứu tỉ mỉ các loại sách đem về từ Tu Chân Giới trước, thì sẽ không đến nỗi phải chật vật đào tẩu như vậy.
Vô Thúc nghĩ đến Cựu tộc, nhíu mày lại.
Đúng rồi, Cựu tộc đâu?
Cựu tộc không phải nói thừa cơ tạo phản sao? Tại sao không nhìn thấy người của bọn họ?
Thống soái Lam Mục Quốc tức giận nói: “Ta còn tưởng rằng Thiên Thánh Quốc vô cùng lợi hại, không nghĩ tới gặp phải Tử Linh Quốc, các ngươi cũng chỉ có nước lui binh.”
Vô Thúc lạnh lùng liếc hắn một cái, phất tay một cái liền hất bay thống soái Lam Mục Quốc ngã khỏi lưng ngựa, sau đứa xoay người mang theo binh mã rời đi.
Hắc Tuyển Đường nhìn thấy bọn họ bị đánh cho tơi bời phải tháo chạy khỏi thảo nguyên, cất tiếng cười ha ha: “Đại ca, có cần đuổi theo hay không?”
Hắc Tuyển Dực híp mắt nói: “Đuổi, lần này phải đánh cho bọn họ không dám có lần tiếp theo nữa, Quỷ tộc nghe lệnh, đem thi thể lục quốc vứt vào trong đội quân của bọn họ.”
“Tuân lệnh.” Tất cả quỷ binh bay ra ngoài, bế thi thể trên mặt đất lên, nhanh chóng đuổi theo đội ngũ lục quốc.
Tiếng cười của Hắc Tuyển Đường lớn hơn nữa: “Đại ca, thật tuyệt.”
Binh mã lục quốc đang tháo chạy, có người quay đầu lại nhìn thoáng qua, sắc mặt đại biến.
“Mau nhìn, Quỷ tộc đuổi lại đây, trong lòng bọn họ còn ôm thi thể.”
Mọi người vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy quỷ binh rậm rạp trên bầu trời, cuống quít chạy nhanh hơn nữa, nhưng mà, bất kể bọn họ chạy như thế nào, cũng không nhanh bằng quỷ binh bay trên bầu trời, một lát sau, quỷ binh bay đến trên đỉnh đầu bọn họ, trông như những đám mây đen ùn ùn kéo đến, che đi ánh nắng trên đỉnh đầu.
“Chạy mau, mọi người chạy mau.” Binh lính lục quốc kêu to: “Bọn họ nhất định là muốn dùng thi thể để làm nổ tung chúng ta.”
Binh lính lục quốc nghe vậy, hận không thể khiến cho chân mình dài ra thêm mười thước để chạy nhanh hơn nữa.
Quỷ binh ném thi thể xuống bọn họ, binh lính bình thường bị ném trúng kêu gào đau đớn, chật vật trốn tránh, sau khi ném xong, quỷ binh nhanh chóng rút lui, ngay sau đó, liên tục vang lên những tiếng nổ lớn oang oang như sấm sét, binh lính lục quốc không phải chết thì là trọng thương, đội ngũ vốn dĩ chỉ còn có hơn hai trăm vạn người, trong chớp mắt liền chết đi hơn một nửa, mà Thánh Đế ở cách mấy chục dặm cũng nghe thấy tiếng nổ vang trời.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Thánh Đế bước nhanh đi ra bên ngoài trại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết.” Bốn gã thị vệ nhìn phương hướng phát ra tiếng vang: “Thánh Đế, tiếng vang hình như là từ chiến trường truyền đến.”
“Trên chiến trường?” Thánh Đế có một loại dự cảm rất không tốt: “Vô Thúc có phái người trở về báo tình hình chiến đấu không?”
“Không có.”
Thánh Đế trầm mặt xuống: “Không có người trở về hội báo tình hình chiến đấu, chẳng lẽ các ngươi không biết phái người đi hỏi thăm?”
Bốn gã thị vệ nhìn nhau một cái, một thị vệ nói: “Thuộc hạ liền đi hỏi thăm tình hình.”
“Quay lại.” Thánh Đế gọi hắn lại, sau đó, hô: “Nông Túc.”
“Có thuộc hạ.” Một đại hán cao lớn từ trong trại bước ra: “Thánh Đế có gì phân phó?”
“Khinh công của ngươi bất phàm, hạn cho ngươi trong khoảng thời gian ngắn trở lại báo tình hình chiến đấu.”
“Tuân lệnh.” Nông Túc xoay người, bỗng nhiên, mười bóng người từ trong bóng đêm vọt ra, chặn lại đường đi của hắn.
Nông Túc nhìn thấy người tới, trong lòng giật mình, vội vàng che chở cho Thánh Đế ra đằng sau.
Bốn gã hộ vệ nhìn thấy người tới mặc quần áo bình thường, không khỏi kinh hãi, quát lớn: “Người tới là ai, vì sao lại xâm nhập quân doanh Thiên Thánh Quốc?”
Đám thị vệ ở xung quanh nghe thấy thanh âm, cũng vội vàng chạy lại đây.
Thánh Đế nhìn mười thanh niên cao lớn trước mặt, lại nhìn về phía Nông Túc đang mang vẻ mặt khẩn trương, hạ giọng hỏi: “Bọn họ là ai?”
Nông Túc hơi nghiêng đầu nhỏ giọng nói với người phía sau: “Thánh Đế, bọn họ là người Bí Ẩn tộc, hẳn là đến đây vì việc chúng ta chạy trốn.”
Khi hắn đi đến Bí Ẩn tộc từng gặp qua những người này, đương nhiên nhận ra bọn họ là ai.
Thánh Đế lập tức nhăn chặt mày, thét lên ra lệnh: “Các ngươi còn không mau bắt lấy bọn họ.”
“Tuân lệnh.”
Bọn thị vệ vọt qua.
“Thánh Đế, người của chúng ta không phải đối thủ của bọn họ, chúng ta đi mau.” Nông Túc kéo theo Thánh Đế chạy đi.
Thánh Đế cũng biết Bí Ẩn tộc lợi hại, không hề quan tâm đến tôn nghiêm đế vương, đi theo Nông Túc nhanh chóng rời đi.
Thị vệ phía sau bọn họ đều không chịu nổi một kích, Bí Ẩn tộc chỉ cần một người dùng một chiêu liền hạ gục toàn bộ thị vệ, sau đó, nhảy lên, sử dụng khinh công đáp xuống trước mặt Thánh Đế, chặn lại đường đi của bọn họ.