Cục diện đột nhiên thay đổi, dưới sự giúp sức của nhóm ảnh vệ, phía Cố Huyền Mặc chiếm được lợi thế, vừa đánh vừa lui, hầu như đại đa số đều thoát khỏi vòng vây.
“Chủ nhân, nhanh rời khỏi.” Cậu thiếu niên Dạ Vũ ấn tượng lúc nhìn thấy trong lao giờ khắc này đang hướng Cố Huyền Mặc hô to dù máu nhuộm ướt lao phục không làm cậu ấy sờn lòng.
“Minh Kỳ, đưa Ẩn thúc rời đi.” Cố Huyền Mặc tập trung đối kháng cùng Hoàng Chính Kỳ, không phụ danh Đại tướng quân Đông Ly, võ công thâm hậu, sát chiêu mãnh liệt, như quyết tâm dồn Cố Huyền Mặc vào chỗ chết.
Dạ Vũ trông đứng trông ngồi, nơi này gần kinh đô như thế, nếu Cẩm y vệ xông tới thì hay luôn, lão công nhà y xong đời là cái chắc.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không tìm ra được cách, liều mạng nhảy vào vòng chiến, nhóm ảnh vệ trông qua liền hú hồn chim én, chủ nhân nhà bọn họ chính là không có võ công đâu. Hai tuyệt thế cao thủ đánh chém đỏ mắt, ngài xông vào đó làm gì. Lập tức, Ảnh Nhất, Ảnh Nhị lao tới bảo hộ Dạ Vũ, tạo ra cục diện hỗn loạn gà bay chó sủa.
Người ta vẫn nói “Đao kiếm vô nhãn” (đao kiếm không có mắt), Dạ Vũ thân nhanh hơn não, chỉ kịp trông thấy ánh kiếm của Hoàng Chính Kỳ đâm tới, vội đứng trước Cố Huyền Mặc đỡ thay một nhát.
Hoàng tướng quân không nghĩ tới Dạ Tổng quản lại cản kiếm thay cho loạn thần, dùng hết khí lực chém tới. “Phập”, cả không gian như ngừng lại tại thời khắc đó. Một hình ảnh hết sức quen thuộc hiện ra trong đầu Cố Huyền Mặc, người trước mắt đã từng vì hắn làm hành động này trước đó rồi đi, nhưng lại không thể nhớ ra được, cũng không có chút ký ức nào.
“Mau chạy đi.” Dạ Vũ ra hiệu cho Cố Huyền Mặc phía sau mình, còn nhét vào người hắn chiếc huyết ban chỉ cao quý y yêu thích nhất làm tín vật.
Hoàng Chính Kỳ vừa rút kiếm ra, Dạ Vũ như diều đứt dây ngã xuống mặt đất, máu tươi đổ ra đỏ cả khoảng, liền được Ảnh Nhất đỡ lấy, “chủ nhân!”. Ảnh Nhị ánh mắt hình viên đạn bắn thẳng tới chỗ Hoàng tướng quân, gương mặt thiếu niên tuấn tú, khôi ngô đôi mày chau lại, bĩu môi, lườm hắn. “Nếu chủ nhân có chuyện gì, ta nhất định không tha cho ngươi.”
Cố Huyền Mặc tay cầm chắc Nhẫn ngọc, xoay người rời khỏi, đôi mắt hắn giờ phút này còn đỏ hơn cả máu người kia đổ xuống, tại sao, tại sao y lại làm như vậy? Tại sao tim hắn lại đau đến vậy, cứ như người nhận nhát kiếm vừa rồi không phải là Dạ Vũ mà là bản thân mình.
Phạm nhân đều đã trốn thoát, tên thủ lĩnh lại không bắt được, Dạ Tổng quản muốn giải thích thế nào với Hoàng đế đây, Hoàng Chính Kỳ nhìn theo bóng dáng của Ảnh Nhị cùng Ảnh Nhất đang đưa Dạ Vũ trở về phủ mà trầm ngâm.
Dạ Vũ dù được đại phu băng bó kịp thời, thượng dược đầy đủ nhưng vẫn sốt cao một đêm, y chợt mơ thấy những đoạn ký ức ngọt ngào, tươi đẹp nhất khi hai người bọn họ ở bên nhau, không phải thế giới này, là thế giới hiện đại đi.
“Tiểu Vũ, cuộc đời này Cố Huyền Mặc không sợ trời, không sợ đất, núi đao biển lửa anh cũng không ngại, chỉ sợ mất đi em, em sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy.” Đây là lúc y tham gia cuộc thi đua xe vượt địa hình bị thương, Cố Huyền Mặc thức suốt hai đêm liền dặn dò y.
“Tiểu Vũ, Lê gia bọn họ có thể công kích anh, có thể công kích Cố thị, nhưng cả gan chạm đến sợi tóc của em, anh nhất định khiến Lê gia bồi thường hết thảy.” Đây là lúc gia chủ Lê gia bắt cóc y đòi Cố Huyền Mặc thả ra hợp đồng vừa tranh được.
“Tiểu Vũ, …” Đêm đó, không biết do bị thương hay vì quá nhớ nhung ái nhân, Dạ Vũ mơ vô cùng chân thật, cứ như sống lại lần nữa trong hồi ức của hai người họ.
.
[Hệ thống, ngươi nói nếu ta tự đoán được nội dung cốt truyện, ngươi sẽ giải thích cụ thể có phải không?] Sau ba ngày tĩnh dưỡng trên giường bệnh, Dạ Vũ gương mặt xơ xác triệu hồi Hồng Nhiên.
[Đúng vậy ạ] Giọng nói lo lắng nhưng lại không dám giấu giếm điều gì.
[Cố Huyền Mặc, hắn là Ly Mặc.. có phải.. hay không?] Xâu chuỗi tình tiết của toàn bộ cốt truyện, ngay tại khoảnh khắc cậu nhóc kia gọi hắn hai tiếng chủ tử, Dạ Vũ có dự cảm xấu nhất đến nỗi không dám đối diện, ái nhân của y không phải là kẻ tôm tép, người qua đường, mà chính là thiên chi kiêu tử của thế giới này, nam chính Ly Mặc.
[Ừm.. đúng là..như vậy] Hệ thống yếu đuối đáp phải, nó cũng không ngờ được, vậy mà tên khốn đó lại là nhân vật chính của thế giới, còn nổi lên sát ý với ký chủ nhà nó không dưới một lần.
Hồng Nhiên không dám nói cho Dạ Vũ nghe, những lần Cố Huyền Mặc muốn giết y, nó đều run cầm cập, cầu trời khẩn phật cho hắn niệm tình cũ, thế giới này có cần ngược Thần quân nhà nó đến như vậy không?
[Ân, ta đã biết.] Dạ Vũ thất thần chấp nhận đáp án đó, lão công của y là nam chính ngựa đực văn, lại còn quên hết chuyện hai người bọn họ, y biết làm thế nào đây, chẳng lẽ tương lai phải đi tranh sủng cùng đám thê thê thiếp thiếp của người nọ, chỉ mới nghĩ tới đây đã thấy rùng mình.