Tại pháp trường nắng gắt, hàng loạt người bị áp giải lên các cột cao sừng sững, dấu vết máu tươi đã khô đến sậm màu nhìn qua ghê rợn làm sao.
Môn Kinh hoàn toàn chẳng thể nào ngờ tới, tên An thống soái điên cuồng bỏ mặc tối hậu thư của đế quốc, vẫn hạ lệnh xử quyết bọn họ, “An Tử Huyền, đế quốc sẽ không tha cho ngươi, nhất định ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.”
Cố Huyền Mặc bật cười đáp lại: “Hình như người hiện tại phải chết là Môn tiến sĩ ngươi, còn có chỗ chôn hay không thì phải tùy thuộc vào tâm trạng ta đi. Chuyện này ta vẫn chưa nói ngươi biết, bao nhiêu công trình nghiên cứu ‘vĩ đại’ của ngươi, đều được chúng ta cất ở nơi bí mật, đợi đến khi đế quốc viếng thăm, ta sẽ đem tặng hết cho bọn họ. Chỉ nghĩ đến đây, thật sự sảng khoái không tả được.”
“Ngươi là tên điên, An Tử Huyền, vì đám dân đen ngõ hẻm, ngươi lại đối đầu với chúng ta, nhất định sẽ hối hận. Ưm..” Môn Kinh đang la hét liền bị Đường Kính nhét giẻ lau vào miệng, nghe ồn ào hết cả tai, chính là nên giết sớm cho đỡ chật đất.
Cố Huyền Mặc phất tay, các thi hành giả lập tức nâng cao súng vào vị trí, “Bắn” Khẩu hiệu vừa vang lên, “Tách..tách..tách” hàng loạt tiếng súng tưởng chừng sẽ đồng thời nổ ra, bất ngờ lại bị thay thế bằng những âm thanh rỗng đạn.
Điều đáng sợ hơn chính là, vậy mà trong ba mươi người thi hành giả, có năm – sáu người đổi hướng, chĩa súng về phía Cố Huyền Mặc mà nhắm bắn.
“Nhất Minh, Nhất Tình, Nhất Hải, Ngụy Kiến, …” loạt tên người được Cố Huyền Mặc gọi ra cũng chính là những kẻ đang ngắm súng về vị trí hắn hiện tại, lưới mà hắn cùng Đường Kính giăng ra chính là quyết tâm phen này, tóm gọn cả ổ.
“Đoàng, đoàng, đoàng….” Những phát súng gãy gọn bắn thẳng vào những kẻ phản bội, tiêu diệt chẳng chừa lại người nào. Sau đó những thi hành giả được chuẩn bị sẵn từ trong bước ra thay thế vị trí, tập trung nhắm bắn mục tiêu.
“Ra tay!” Cố Huyền Mặc dứt lời, “Pằng..pằng..” những phát đạn xuyên thủng sọ não của các tên bất nhân, Môn Kinh cùng đồng bọn ra đi trong sự đau đớn và không cam lòng.
Thiên có thiên mệnh, nhân có nhân quả, gieo nhân nào, chính là gặt quả nấy. Thiện lai thiện báo, ác giả ác báo.
.
Dưới sự cải cách của Cố Huyền Mặc, toàn bộ giới cầm quyền lần nữa thay máu hoàn toàn, những người tham ô, hối lộ, cấu kết phản quốc đều bị thanh trừng cả lũ, nhân dân vui mừng, lòng người ổn định.
Các cuộc họp báo không ngừng diễn ra, kêu gọi lòng đoàn kết, chung tay xây dựng xã hội, đối đầu với áp lực đế quốc công kích, thức tỉnh phần lớn tri thức trẻ, những thương gia tên tuổi cùng các tầng lớp thượng lưu, trung lưu.
Lòng người theo nghĩa quân càng ngày càng ít, suy cho cùng, điều họ muốn chỉ là cơm no áo ấm, cuộc sống thanh bình, dưới sự cầm quyền của Hoa quốc có thể nói là đưa đất nước phát triển, xây dựng đời sống no đủ, hoàn toàn hợp lý.
Tại buổi họp quân khởi nghĩa, Hướng Thiên Quốc lên tiếng mong muốn tập thể suy xét vì lợi ích quốc gia, tương lai dân tộc mà hủy bỏ chiến dịch, bản thân y cũng nhìn thấy rõ ràng những gì mà Cố Huyền Mặc ra sức thực hiện, lý tưởng của bọn họ, đến sau cùng, lại chẳng chân thực bằng hành động của người kia.
Số phiếu ủng hộ Hướng Thiên Quốc áp đảo hoàn toàn, trong đó có cả Tuyên Hà cùng tổng chỉ huy Nghĩa quân và các vị tham mưu chính chức vị cao, kết cuộc nghiêng về đâu đều đã rõ ràng, tường tận.
.
“Đường Trung tướng, Thống soái có việc tìm ngài.” Đường Kính vừa dự định ra về thì nghe âm thanh thuộc hạ gọi trở lại. Hẳn là chuyện gì đó rất quan trọng, gã vừa từ quân bộ trở về, chính là chưa nhìn thấy Thống soái.
Đứng trước sở chỉ huy cao cấp Hoa quốc, sau chuỗi ngày đêm suy nghĩ, ủ rũ não nề, lo lắng không yên, lấy hết can đảm, đến hôm nay mới dám xuất hiện ở đây giãi bày thực hư cùng A Kính, không biết lúc ấy người đó sẽ có phản ứng gì? Vui mừng hay tức giận, bật khóc hay nở nụ cười, ôm y hay đánh y,.. bật cười bởi những ý nghĩ tự não bổ của mình, Hướng Thiên Quốc lắc đầu, người ta vẫn hay nói, trong tình yêu, đợi chờ là hạnh phúc. Dù có muộn màng, hạnh phúc này, y cũng không bỏ lỡ đi.
“Hướng.. đại ca, không xong.. rồi.” Tuyên Hà từ đằng xa chạy tới, gương mặt xơ xác, hít thở hồng hộc, còn chưa lấy lại hơi đã cố gắng nói ra: “Lão Đằng nhất quyết.. không chịu thua, nói chúng ta là những kẻ ..vô dụng, .. chẳng bảo vệ được lý tưởng.. nên lão đành trông cậy vào bản thân.. cùng những người đồng đạo.. Hiện tại, họ mang theo thuốc nổ cùng bom mìn tự chế, quyết định..làm loạn quảng trường Tự Do, tự sát phản đối chế độ.”
Hướng Thiên Quốc nghe mà giật cả mình, lão Đằng trước giờ yêu nước thương dân thế nào sao y không rõ, bất quá có một số thứ cần phải biết thức thời buông tay, quốc gia này, đã không nằm trong sự quyết định của bọn họ.
“Mau dẫn ta đến chỗ đó..” Hướng Thiên Quốc cùng Tuyên Hà vội vàng rời khỏi, gác lại một mảnh nhân duyên.