Trái ngược với Dạ Vũ lo lắng không yên về sự xuất hiện sai lệch với kịch bản của Kỷ Minh Hàm, Cố Huyền Mặc toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến an nguy của tiểu ngu ngốc này, mặc kệ hắn khuyên ngăn thế nào, người kia cũng nhất quyết phải tham gia cuộc đua mới thôi.
“Tất cả vào vị trí!” Hiệu lệnh của trọng tài vang lên, Dạ Vũ lấy lại tinh thần, kiễng chân hôn lên má Cố lão công trong ánh mắt ghen tị của hàng ngàn khán giả, rồi tiến về chiếc xe kiếp trước xảy ra sự cố của mình.
Lại gặp mi rồi, tiểu xe đua số 7 đáng thương, hy vọng kết cuộc của chúng ta sẽ không như trước kia. Đoàn người theo thứ tự lần lượt lên tám chiếc xe, Dạ Vũ quan sát tổng quan ghế lái cùng các bộ phận bên trong. Tranh thủ thử chân thắng, chân ga, tay thắng, bộ đàm đều không có vấn đề, chẳng nhẽ là y lo xa thôi sao?
“Xuất phát!” Trọng tài thổi vang còi hiệu, đoàn xe rú ga trong sự hò hét nhiệt liệt của khán thính giả tại trận đấu, rồi lăn bánh tiến về phía trước.
Đường đua địa hình gập ghềnh, khúc khuỷu cũng chẳng làm khó được bộ phanh giảm xóc được trang bị quá mức toàn diện. Bánh lái nhẹ nhàng chẳng cần dùng lực cũng có thể xoay trở, phanh ga cùng phanh thắng nhịp nhàng, có thể nói là chiếc xe tân tiến nhất thời điểm hiện tại, cùng với định vị chướng ngại vật chính xác trên xe, báo hiệu các khoảng dốc sắp tới cho chủ nhân thuận tiện chuyển hướng.
Dạ Vũ theo quan niệm sự yên bình càng rõ rệt chính là đang che giấu cho mối nguy hiểm đáng sợ hơn phía sau nó. Đừng trách y bi quan, cuộc đời bị bỏ hố quá nhiều lần làm lòng tin bé bỏng mong manh vỡ vụn trước sóng gió.
Đã qua ba mươi phút thi đấu, dẫn đầu là tuyển thủ số 9 sau đó tới số 1. Hai người ra sức tranh ngôi vương chẳng để tâm đến các đối thủ phía sau. Dạ Vũ số 7 ở vị trí thứ ba đáng lẽ có nhiều cơ hội vượt mặt nhưng cứ đến thời cơ thì y lại giảm tốc độ, muốn quan sát âm mưu của kẻ địch.
Mắt thấy còn một đoạn nữa liền tới khúc cua xảy ra tai nạn trong ký ức, trái tim Dạ Vũ đập liên hồi, càng hoảng loạn hơn khi mà hai kẻ vốn đang dẫn trước lúc này đều nhả ga, thụt lùi về song song với y. Đến lúc này đây, dường như toàn bộ những gì đang diễn ra đều là cái bẫy rập được thiết kế hoàn mỹ, mà con mồi trong bẫy không ai khác, chính là Dạ Vũ y.
Ngồi trên hàng ghế VIP của khán đài sự kiện, nhìn lên màn hình tường thuật trực tiếp từ vệ tinh cùng camera từ xa, Cố Huyền Mặc tâm thần không yên, thái độ cùng biểu hiện của tuyển thủ số 1 và số 9 quá mức khác thường, nếu hắn còn chưa nhận ra mục đích của bọn họ thì hắn chính là kẻ ngốc.
Điện thoại reng lên, Cố Huyền Mặc mắt vẫn hướng về màn hình, tay nhấn nhận cuộc gọi, đã nghe âm thanh Dạ Vũ phập phồng: “Huyền Mặc, em đã nắm được chứng cứ phạm tội của Lê gia, anh hãy bình tĩnh nghe em nói.”
Dạ Vũ ngay từ đầu đã nghi ngờ mục đích cùng động cơ của đối phương, chỉ mình Vĩnh Thiện thì không thể ảnh hưởng quá nghiêm trọng đến toàn cục diện sự kiện lần này, vậy nên, y vẫn cho rằng kẻ ẩn nấp tại tổ kỹ thuật còn có người nữa.
Người kia không ai khác, chính là Lương Đạt, hôm nghe lén cuộc đối thoại của Vĩnh Thiện cùng kẻ bí ẩn, khi y quay lại chào tạm biệt kỹ thuật viên Lương, vô tình thấy điện thoại anh ta đặt trên bàn. Với thói quen làm việc lúc nào cũng cất điện thoại vào trong túi của hắn, lý nào lại xuất hiện trên bàn, trừ khi vừa mới nhận cuộc gọi từ người khác.
Xem lại camera theo dõi, Dạ Vũ liền phát hiện khoảng thời gian cực kỳ tương thích với lúc Vĩnh Thiện trong nhà vệ sinh nói chuyện, Lương Đạt ở phòng kỹ thuật cũng vào thời điểm đó, cũng đang đối thoại với người gọi, sau đó trầm ngâm, theo phản xạ mà đặt điện thoại lên bàn.
Quá rõ ràng, hai kẻ này đều là gián điệp, nhưng Lương Đạt còn cao hơn Vĩnh Thiện một bậc, chủ mưu phía sau hắn không chỉ là Triệu gia, mà chính là Lê gia mà kiếp trước hết lần này đến lần khác mong muốn hạ bệ Cố thị.
Trước kia không có bằng chứng, lần này, Dạ Vũ lấy thân dụ địch, y đã gắn máy nghe lén vào bàn làm việc cùng áo trên người Lương Đạt, còn gửi bản sao cuộc đối thoại của hắn với vị thiếu gia Lê Chính Kiệt sang máy Cố Huyền Mặc.
Khiến kẻ khác nghĩ rằng mọi chuyện đã ngã ngũ, lại chính là thời cơ chín mùi để ra tay thực hiện kế hoạch, ngư ông đắc lợi, Lê gia dù không rơi đài thì đích tử Lê Chính Kiệt, kẻ kiếp trước thuê sát thủ giết hại Cố Huyền Mặc cũng khó thoát khỏi chốn lao tù.
“Em bị điên sao? Em có biết hiện tại tình trạng chính mình nguy hiểm nhường nào không?” Biết rõ là cạm bẫy, mà vẫn điên cuồng mất trí lao vào, người này là không có đầu óc hay sao? Cố Huyền Mặc lập tức cho người phong tỏa đường đua, gọi xe cứu thương cùng đội cứu hộ trên không tùy thời đến giải vây.
“Xe này nếu em đoán không lầm thì phanh thắng không hư hỏng gì, nhưng đến đoạn cua phía trước sẽ mất lái thì còn một khả năng, chính là trên xe đã bị cài sẵn thiết bị đón tín hiệu gây nhiễu từ trường động cơ.” Dạ Vũ cố gắng trấn trụ tay lái trước sự chèn ép từ hai phía của số 1 và số 9, bình tĩnh thỉnh cầu trời phật cho y chịu vết thương đừng nặng như kiếp trước, gãy bốn đốt xương sống, xương chân phải va chạm mạnh đến vỡ vụn, tay trái bị mảnh vỡ kính xe cắt đứt mất máu quá nhiều, cùng chấn động não cấp độ trung bình, sơ sơ phải nằm viện cùng làm vật lý trị liệu cả năm trời, chỉ cần nghĩ lại đã thấy rợn người.