(Chương 17)
Trời đã lạnh nhưng tâm càng lạnh giá.
Khói sương mù che lấp cả nhân tâm.
Kình Dương đón nhận từng lời Lâm tướng quân nói mà bất ngờ khó tin, u mê mờ mịt, hắn không phải chưa từng tự hỏi, tại sao chuyện xưng vương lại dễ dàng khôn kể, là thế lực nào âm thầm tương trợ, là kẻ nào đã giúp sức sau lưng?
Hóa ra là vậy, Lâm Hiên, rốt cuộc tại sao ngươi lại làm như vậy? Kình Dương thất thần lùi về sau, hắn cảm thấy mình rơi vào vực sâu tội lỗi. Hắn bị lòng thù hận đối với Yến Kỳ làm mờ mắt, hắn bị tình yêu với A Vũ trói chặt tim.
Đến lúc quay đầu nhìn lại, đã hại chết một người lương thiện, đến lúc nhận ra tình cảm con tim, đã mất đi vĩnh viễn một bóng hình.
Là trời cao không ngừng trêu đùa hắn, bắt hắn nếm trải đủ mùi đau khổ của sinh ly, Kình Dương bi ai nhìn người yêu hắn đến tận cùng sinh mệnh đã ngủ yên dưới lòng đất lạnh, cất bước trở về mà tinh thần suy sút, như thể bị hắc ám phủ vây.
Nhiều đêm liền liên tục mất ngủ, nhắm mắt lại đều thấy gương mặt Lâm Hiên trong bộn bề tâm trí, hắn có lỗi với A Vũ, càng có lỗi với Lâm Hiên, dằn vặt bản thân đến sức cùng lực kiệt.
Xuân qua đông đến, Cố triều càng lúc càng phong quang, thế nhân kính nể vị quân vương trẻ tuổi, nào biết được, người này đang sống trong những ký ức đau thương.
.
Bất tri bất giác phát hiện mình đứng trước cửa phòng y, đã hai năm kể từ khi y mất, cứ đến ngày giỗ của Lâm Hiên, Kình Dương lại tới nơi này hồi tưởng về tháng năm xưa cũ, khi người nọ còn bên hắn ra sức lấy lòng, trêu chọc.
“Tách..” tiếng động lạ phát ra trong phòng kín, Kình Dương dằn xuống nổi khó chịu trong lòng, đẩy cửa tiến vào.
Xoay người quan sát xung quanh, hắn bắt gặp bức tranh thủy mặc vì đồ treo bị lỏng nên rơi xuống.
Kình Dương chẳng ngần ngại nhặt lên, đặt trên bàn nhẹ nhàng quan sát, tranh này sơn thủy giản đơn, xem ra khiếu thẩm mỹ hội họa của Lâm Hiên khá giống với Yến Kỳ.
Ở kiếp trước, hắn bắt gặp khá nhiều tranh như vậy trong thư phòng Yến Kỳ, bất chợt như nghĩ ra điều gì đó, Kình Dương đứng lên chăm chú nhìn từng ngõ ngách trong căn phòng.
Đây là lần đầu tiên hắn tìm tòi, lục soát phòng Lâm Hiên, che giấu nỗi bất an trong lòng, nhấc tay hạ xuống toàn bộ tranh, hy vọng điều mình suy đoán không là sự thật.
“Rầm!” Những bức tranh trên tay Kình Dương rơi xuống đất khi hắn nhìn thấy cơ quan ẩn giấu sau một tấm họa trong phòng.
Có những chuyện, bắt buộc phải đối mặt mới có thể tìm ra được lời giải đáp, Kình Dương ấn vào vị trí cơ quan, lập tức, thành gường nơi Lâm Hiên an giấc phát ra tiếng “canh cách” rung chuyển, mở ra một ngăn cất giấu bí mật.
Tình cảnh quen thuộc, nơi chốn quen thuộc, Kình Dương không hy vọng, thứ mình tìm thấy được bên trong cũng sẽ quen thuộc như trong ký ức.
“ĐOÀNG!” Trí não như muốn vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, hắn nghe thấy tiếng linh hồn mình gào thét, nắm trên tay chiếc mặt nạ huyền vân ngân sắc dù có hóa thành tro hắn cũng nhận ra, Kình Dương thời khắc này chỉ muốn tìm ra lời giải đáp.
Rốt cuộc, A Vũ là ai? Yến Kỳ là ai? Còn cả Lâm Hiên là ai? Bọn họ có quan hệ gì với nhau? Một sự thật còn kinh hoàng hơn hết thảy, đó là không chỉ mỗi mình hắn chuyển thế, rất có khả năng, Lâm Hiên cũng vậy.
Thế nhưng, mối quan hệ giữa bọn họ lại là gì cơ chứ? Kình Dương suy nghĩ đến rối tung rối mù, nhưng chẳng thể nào tìm ra lời giải thích hợp lý cho chuỗi sự việc đang xảy ra.
Hắn ngã xuống giường, nhìn chiếc mặt nạ mình đang cầm trên tay, nhớ lại ngày cuối cùng ở thế giới trước, cũng hệt như thế này, hắn nằm trên giường của Yến Kỳ, tay cầm mặt nạ của A Vũ, đặt nó đó lên mặt của mình, nắm mắt lại, bất tri bất giác thiếp đi lúc nào chẳng hay. Cứ như thế, vừa tỉnh lại, đã chuyển đến thế giới này, lần này, có hay không, hắn cũng có thể tới được nơi bọn họ đang ở, A Vũ, Yến Kỳ, Lâm Hiên,…