Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Bảo tháp là do Đế Quân đời thứ nhất của Thiên Hành quốc đã bỏ ra một số tiền lớn sai người kiến tạo, có lịch sử lâu đời, là tượng trưng cho Liên Phật Tư. Hơn nữa, bên trong chứa đầy bảo vật, pháp khí, cùng với các đại phương trượng, trụ trì, xá lợi tử. Chỉ là, một trận lửa lớn vừa rồi gần như đã đốt sạch bảo tháp, chỉ kịp giữ lại sáu phần bảo vật, đại bộ phận là thượng pháp khí cùng xá lợi tử đặt ở trên cao đều bị thiêu hủy. Có thể thiêu hủy được pháp khí hỏa, ắt hẳn là luyện chế pháp khí có linh hỏa, nếu không, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng thiêu hủy pháp khí.
“Tại sao lại bị đốt cháy thành như thế này? Là ai phóng hỏa?” Cùng Diệu trưởng lão vô cùng kích động, rống lên đầy giận dữ.
Ô Thần Tử im bặt không biết nên nói thế nào.
Tiểu hòa thượng phụ trách quét sạch đại viện dành cho khách hành hương, chỉ vào thi thể trên mặt đất, hoảng hốt hô lên: “Cùng Diệu trưởng lão, chính là bọn họ phóng hỏa thiêu bảo tháp!”
Cùng Diệu trưởng lão ngơ ngẩn mà nhìn về phía thi thể trên mặt đất, là những người này thiêu bảo tháp? Mà những người này đều là hắn dẫn vào trong chùa, nếu nói cách khác, đầu sỏ gây tội chính là hắn? Nếu hắn không mang chúng đến đây, sẽ không xảy ra cớ sự như vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, các vị hòa thượng đều bi phẫn mà trừng mắt nhìn thi thể, sau đó, hắn thấy Ô Thần Tử đứng ở chỗ các hòa thượng.
Cùng Diệu trưởng lão mặt trầm xuống, giận dữ nói: “Quốc Sư đại nhân, ngài có thể cho lão nạp một lời giải thích hay không?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ô Thần Tử.
Cùng trưởng lão truy hỏi: “Việc này có liên quan gì đến Quốc Sư đại nhân?”
Tuy rằng một trong số những người đoạt bảo là hộ vệ của Ô Thần Tử, nhưng mọi người vẫn chọn tin tưởng Ô Thần Tử, cho rằng đường đường là một quốc sư sẽ không đi đoạt bảo.
Cùng Diệu trưởng lão trừng mắt với Ô Thần Tử, nghiêm giọng nói: “Người ở trong phòng khách chính là do Quốc Sư đại nhân bảo lão nạp cho bọn họ vào.”
Lúc ấy, hắn không thích Quốc Sư đại nhân an bài người vào đây, nếu không phải là nể mặt Quốc Sư đại nhân, hắn cũng sẽ không cho những người này tiến vào.
Xôn xao một hồi, mọi người khó có thể tin mà nhìn Ô Thần Tử.
“……” Ô Thần Tử trong lòng vô cùng bực mình, hắn an bài bọn Tang Luân* vào Liên Phật Tự, cũng chỉ có hắn cùng Cùng Diệu trưởng lão, với Tang Luân biết, hắn tin tưởng Cùng Diệu trưởng lão sẽ không nói bậy, Tang Luân để bảo toàn tính mạng cũng không có khả năng nói bậy khắp nơi, cho dù Ô Nhược phát hiện Tang Luân ở tại chùa, có lẽ cũng không biết là hắn an bài.
“Bản quan cũng là thấy bọn họ không có chỗ ở mới nói Cùng Diệu trưởng lão an bài bọn họ đến chùa, nhưng không nghĩ tới…” Hắn vẻ mặt đau lòng, khổ sở vỗ ngực: “Nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ nhân cơ hội làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như này.”
Mặc dù hắn biểu hiện vô cùng tức giận khổ sở, mọi người vẫn thập phần hoài nghi. Đột nhiên, Cùng Chu trưởng lão đầy kinh ngạc hô lên.
“Sao vậy?” Trụ trì vội vàng hỏi.
“Trụ trì, ngài mau xem.” Cùng Chu trưởng lão đem Tiên Khí tới trước mặt trụ trì, kim cầu điêu khắc Phạn văn lúc đầu đã biến thành một quả kim cầu bóng loáng, sau khi dùng linh lực thúc giục, chỉ có thể biến ra một đóa kim liên, không còn hình thái khác, hiển nhiên Tiên Khí của bọn họ đã bị đánh tráo.
“Sao, sao lại như thế này?” Trụ trì trước mắt tối sầm, suýt thì ngã ngửa ra mặt đất, Cùng Chu trưởng lão tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn: “Trụ trì ngài không sao chứ?”
Trụ trì vẫy vẫy tay, kích động nói: “Việc này nhất định phải bẩm báo Đế Quân, để Đế Quân làm chủ cho chúng ta.”
Ô Thần Tử bỗng chốc nhăn chặt mày, mọi việc đều bất lợi đối với hắn, nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết. Ô Nhược xoay người chôn mặt trong lòng ngực Hắc Tuyển Dực, khóe miệng khẽ cong.
Chuyện này nhanh chóng truyền tới tai Đế Quân, người biết được bảo tháp bị thiêu hủy liền giận tím mặt, tự mình dẫn người đến Liên Phật Tự, khi người biết việc này có liên quan với Ô Thần Tử, càng phẫn nộ không thôi.
“Quốc Sư đại nhân, trẫm kỳ vọng cao về việc phục chức cho ngươi, mà ngươi lại hồi báo trẫm như thế này? Mới vừa phục chức ngày thứ hai liền xảy ra chuyện lớn như vậy? Hộ vệ bên mình lại dẫn người đến đoạt bảo? Người được an bài ở tại phòng khách thiêu đốt bảo tháp? Không cần biết Quốc Sư đại nhân có làm chuyện này hay không, đều không thể thoái thác tội của mình.”
Đế Quân nhìn đến bảo tháp bị cháy đen ngoài cửa sổ, phẫn nộ đập bàn. Thái giám tổng quản vội vàng trấn an: “Đế Quân, xin ngài bớt giận, bằng không sẽ tổn hại đến thân thể.”
Ô Thần Tử liền quỳ trên mặt đất: “Lão thần tội đáng muôn chết, thỉnh Đế Quân trách phạt.”
Linh Mạch Hàn đứng bên cạnh Đế Quân, cong cong khóe môi. Ô Thần Tử ơi là Ô Thần Tử, tội này ngươi trốn không thoát được đâu.
“Trách phạt?” Đế Quân lạnh lùng cười: “Cho dù có chém đầu ngươi, cũng không đền bù được thiệt hại.”
Đáy mắt Ô Thần Tử hiện lên một tia hung ác nham hiểm: “Đế Quân, trước khi phạt lão thần, có thể điều tra rõ việc này trước hay không, lão thần cho rằng chuyện này có liên quan đến Ô Nhược.”
Đáy mắt Linh Mạch Hàn hiện lên lãnh quang.
“Ô Nhược?” Đế Quân dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Ô Nhược.
“Hy vọng Đế Quân có thể đổi phần thưởng vào ngày tỷ thí.”
Đế Quân càng thêm hoang mang: “Việc này liên quan gì đến y?”
“Nếu không phải y muốn xem Tiên Khí, thần cũng sẽ không dẫn y tới Liên Phật Tự, trừ lão thần, cũng chỉ có y cùng phu quân biết chúng ta muốn tới chùa xem pháp khí.”
Đế Quân nghĩ một lúc, bảo thái giám tổng quản gọi Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực tiến vào.
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực đi vào trong phòng bái kiến Đế Quân và Thái Tử.
Đế Quân nghiêm khắc nhìn Ô Nhược: “Quốc Sư đại nhân nói nếu không phải ngươi yêu cầu xem Tiên Khí, sẽ không phát sinh sự việc đoạt bảo, cho nên, việc đoạt bảo có liên quan đến ngươi, ngươi có muốn nói gì không?”
“ Bẩm Đế Quân, thảo dân thật sự oan uổng, tuy rằng thảo dân rất muốn xem Tiên Khí, chỉ là, Quốc Sư đại nhân vẫn chưa đồng ý, vốn tưởng rằng việc này không thành, nhưng sáng sớm hôm nay, khi thảo dân còn đang say giấc, Quốc Sư đại nhân đột nhiên đi vào phòng thảo dân nói là muốn thảo dân đến Liên Phật Tự xem Tiên Khí, lúc này thảo dân cho dù có suy nghĩ muốn đoạt bảo, cũng cần có thời gian chuẩn bị mới được, bảo bối ở Phật Tự, nào phải là tùy ý phái người tới đoạt bảo liền có thể cướp đi? Ngoài ra, trước khi thảo dân tới, cho rằng Quốc Sư đại nhân muốn dẫn thảo dân và phu quân đến bảo tháp xem Tiên Khí, không ngờ rằng Tiên Khí được đem ra ngoài tháp để xem, cho nên, khi thảo dân đang ở trong phòng xem Tiên Khí cùng trụ trì cũng thấy khá bất ngờ, lại càng không thể phái người đoạt đi Tiên Khí? Huống chi thảo dân còn không quen biết người đoạt bảo, sao lại nói thảo dân sai bọn họ tới đoạt bảo?”
Những lời này của Ô Nhược đều hợp tình hợp lý, khiến mọi người không thể nghi ngờ.
Đế Quân nhìn về phía Hạ đại nhân – người phụ trách vụ án này: “Hạ đại nhân, ngươi thấy thế nào?”
“Thưa Đế Quân, theo lời của vị công tử này, ngoài việc y muốn xem Tiên Khí ra, những việc khác đều không liên quan đến y, dù sao thì một trong những người đoạt bảo là Diêu hộ vệ, vị công tử này hẳn là không có bản lĩnh phái Diêu hộ vệ tới đoạt bảo.”
Ô Thần Tử tức giận phản bác: “Y có thể khống chế Diêu Cẩn Khôn.”
Hạ đại nhân nhìn về phía hắn: “Theo ta được biết, vị công tử này linh lực cấp sáu, sao có thể khống chế một người cấp bảy?”
“Y có thể bảo những người khác khống chế Diêu Cẩn Khôn.”
Linh Mạch Hàn chế giễu nói: “Bản cung thấy người khác ở đây chính là Quốc Sư đại nhân, bản cung nhớ rõ Quốc Sư đại nhân ngôn linh chi thuật khá lợi hại, ngài thấy sự tình bại lộ, liền muốn đẩy trách nhiệm cho tiểu bối, để y gánh chịu mọi tội trạng.”
Ô Thần Tử nheo mắt: “Thái Tử điện hạ, lời nói không thể nói bậy, lão thần thân là quốc sư sao lại có thể đoạt bảo.”
Linh Mạch Hàn cười lạnh: “Bản cung nói bậy? Vậy bản cung hỏi ngươi Diêu Cẩn Khôn có phải là người của ngươi? Người ở trong phòng khách cũng là do ngươi an bài vào đây? Không phải là bản cung tùy tiện nói bậy liền có thể đem sự tình đổ cho ngươi. Đúng rồi, còn một việc.” Linh Mạch Hàn nhìn về phía Đế Quân: “Phụ hoàng, nhi thần còn nhớ tới một chuyện quan trọng.”
“Nói đi.”
“Vừa rồi tới Liên Phật Tự, nghe Cùng Chu trưởng lão nói, Tiên Khí thật bị tráo thành một cái Tiên Khí giả, mà Tiên Khí giả chỉ có thể biến thành hình hoa sen.”
Đế Quân suy tư gật gật đầu: “Đúng là có việc này.”
“Việc Tiên Khí có thể biến hóa ra loại hình thái nào, cũng chỉ có phụ hoàng, Quốc Sư đại nhân cùng phương trượng trong chùa, các trưởng lão biết, những người khác chỉ nghe nói bảo tháp có Tiên Khí, không hề biết bộ dáng ra sao, cho nên, đừng nói bản cung không biết, ngay cả mẫu hậu cũng không biết Tiên Khí hình thái như nào, chứ đừng nói là một người không có chức quan.”
Linh Mạch Hàn nói tới đây, mọi người ở đây đều hiểu rõ lời này là có ý tứ gì.
Đế Quân biến sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ô Thần Tử: “Quốc Sư đại nhân, ngươi giải thích điều này như thế nào?”
Ô Thần Tử: “……”
Điều này hắn quả thật là không có cách nào giải thích, trừ phi là Đế Quân cùng trụ trì và các trưởng lão muốn hại hắn, mới đem chuyện Tiên Khí nói cho Ô Nhược, nhưng mà không thể nào, trụ trì cùng các trưởng lão không có lý do hại hắn, Đế Quân đối phó hắn dễ như trở bàn tay, cần gì phải lấy Tiên Khí làm cớ.
Chuyện Tiên Khí có thể biến hóa thành hình dạng gì là do ai để lộ? Ô Thần Tử nhìn về phía Ô Nhược vẫn luôn cúi đầu, lại một lần nữa cảm thấy mình đã xem thường người này, không được, hắn không thể đi đời như vậy.
“Bẩm Đế Quân, Diêu Cẩn Khôn là hộ vệ bên người lão thần, gần như mỗi ngày đều theo sát bên người lão thần, nói không chừng là do lão thần uống say nói thật, để lộ chuyện hình dạng của Tiên Khí, bị Diêu Cẩn Khôn biết được.”
Ô Nhược liếc nhìn hắn một cái, xem ra là muốn đẩy tội cho Diêu Cẩn Khôn.
Linh Mạch Hàn cười lạnh, dường như cũng đoán được dụng ý của Ô Thần Tử: “Quốc Sư đại nhân, có phải ngươi muốn nói là Ô Nhược khống chế Diêu Cẩn Khôn buộc hắn nói ra hình thái của Tiên Khí?
Ô Thần Tử liếc hắn một cái: “Lão thần trước đó chỉ là đoán việc đoạt bảo có liên quan đến Ô Nhược, chưa khẳng định là y làm, sau khi nghe Thái Tử nói xong, khả năng Diêu Cẩn Khôn âm mưu khá lớn, bởi vì Diêu Cẩn Khôn biết chuyện lão thần an bài những người đó ở lại phòng khách, hẳn là cũng đoán được chuyện lão thần dẫn Ô Nhược tới xem Tiên Khí.”
Đế Quân nhướng mày: “Vừa rồi không phải ngươi nói chỉ có ngươi cùng phu thê Ô Nhược biết chuyện muốn tới Liên Phật Tự xem Tiên Khí sao?”
“Đúng là như thế, chỉ là, lão thần hôm qua từng nhắc đến việc hôm nay không đi Tư Thiên Giám với Diêu Cẩn Khôn, hắn có thể là đã đoán được điều gì đó, liền phái người giám sát lão thần, sau đó nhân cơ hội đoạt bảo.”
Đế Quân nhìn Hạ đại nhân: “Hạ đại nhân, ngươi thấy thế nào?”
“Thưa Đế Quân, vi thần cho rằng khả năng Diêu hộ vệ lập mưu đoạn bảo khá lớn, khi hắn bị bắt, lập tức cắn độc tự sát, cho thấy hắn chột dạ.”
Đế Quân gật gật đầu, nhìn về phía Ô Thần Tử: “Quốc Sư đại nhân, như trẫm đã nói, cho dù việc này không liên quan đến ngươi, ngươi cũng không thể thoái thác tội của mình, dù sao thì ngươi dẫn người tới xem Tiên Khí, cũng là hộ vệ của ngươi dẫn người đoạt bảo, càng là ngươi an bài người đoạt bảo vào chùa, hiện nay, trẫm muốn cách chức ngươi để điều tra việc này, ngươi có phục không? Xử phạt như vậy là còn nhẹ.”
“Lão thần nguyện ý tiếp nhận trừng phạt của Đế Quân.”
Ô Nhược cùng Linh Mạch Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái liền nhanh chóng rời mắt.
Đế Quân nghiêm khắc nói với Hạ đại nhân: “Thiêu cháy bảo tháp, cướp đi Tiên Khí, sự tình vô cùng trọng đại, ngươi nhất định phải điều tra rõ việc này, hành vi phạm tội này cũng đủ tru di tam tộc bọn họ.”
Tiên Khí chính là bảo vật bảo hộ Thiên Hành quốc của bọn họ, cho nên, cướp đi Tiên Khí chính là tội lớn.
“Tuân lệnh.”
Khi Đế Quân ra khỏi phòng, sâu sắc nhìn vào mắt Ô Nhược, lại nhìn ra cửa phòng, nói với trụ trì chờ đợi bên ngoài: “Trẫm nhất định sẽ điều tra rõ việc này, cho các ngươi một lời giải thích, cũng sẽ phái người mau chóng tìm về Tiên Khí, tu sửa lại bảo tháp……”
Đế Quân liếc mắt về phía Ô Thần Tử: “Để cho một mình Quốc Sư đại nhân gánh vác, dù sao cũng là do hắn an bài kẻ đoạt bảo vào chùa.”
“Tạ Đế Quân.” Trụ trì cùng các hòa thượng cảm kích quỳ xuống.
“Bãi giá hồi cung.” Lâm tổng quản hô to.
Ô Thần Tử cùng Đế Quân rời khỏi Liên chùa. Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực cũng không ở lại nơi này, cũng đi theo đội ngũ phía sau rời đi. Cùng Chu trưởng lão nhìn mọi người đã đi xa, lẩm bẩm nói: “Sự tình quả nhiên vẫn xảy ra, hầy, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, Liên Phật Tự định sẵn sẽ có một kiếp này, chúng ta cũng coi như là đã trả được nợ.”
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực trở lại Hắc phủ, Nỗ Mộc lập tức cười ha hả ra đón: “Khi người đang trốn ra khỏi chùa, liền bị chúng ta bắt được rồi.”
Ô Nhược hỏi: “Bọn người Tang Luân đâu?”
Nỗ Mộc ngưng cười: “Tang Luân người này vô cùng xảo trá, nhân lúc hỗn loạn, liền cùng ba người khác thoát khỏi chùa, người còn lại đều bị chúng ta giết chết ném xuống sông, người của Quốc Sư đại nhân, trừ một người, còn lại đều bị chúng ta giết chết.”
“Là ai?”
“Các ngươi nhìn rồi sẽ biết, hắn hiện tại ở trong phòng ta.”
Nỗ Mộc dẫn bọn họ đi vào phòng hắn, liền thấy một người bị trói ở trên ghế, hơn nữa hai mắt bị che lại. Ô Nhược vừa thấy, người bị trói không phải là Ô Ngọc còn có thể là ai, ngay sau đó, liền hiểu rõ Ô Thần Tử hôm nay muốn mưu hại y như thế nào. Ô Ngọc là Ngũ ca của y, có quan hệ thân thích với y, sau đó, lợi dụng Ô Ngọc đi đoạt bảo, đem sự tình giá họa cho hắn, chỉ cần sự tình bại lộ, y không thoát khỏi liên quan, đến lúc đó, tất cả người trong Ô gia Cao Lăng thành đều sẽ bị hắn liên lụy, tựa như lời Đế Quân nói, sẽ bị chu di tam tộc.
“Ta vốn dĩ cũng không quen biết tiểu tử này, hắn nói đã từng ở hiệu thuốc nhìn thấy ta và ngươi bên nhau, sau đó, nói là Ngũ ca của ngươi, ta mới đem hắn về đây.”
Ô Ngọc nghe thấy Nỗ Mộc nói, kích động nói: “Tiểu Nhược, Tiểu Nhược ngươi ở đây đúng không?”
Ô Nhược cất tiếng hỏi: “Ma khí trên người ngươi đã được diệt trừ?”
“Diệt trừ, diệt trừ, là Quốc Sư đại nhân giúp ta diệt trừ.” Ô Ngọc sốt ruột nói: “Tiểu Nhược, ngươi mau nói cho bạn của ngươi, ta sẽ không nói ra chuyện của hắn đi, ngươi bảo hắn thả ta ra đi, ta cam đoan với ngươi, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài.”
Ô Nhược cười lạnh. Nhìn dáng vẻ của Ô Ngọc, hẳn là không biết mình đã bị Ô Thần Tử lợi dụng tới đối phó y.
*Tang luân: Thủ lĩnh nhóm Pháp sư, Thông linh sư, Cổ Thuật Sư cùng làm chuyện xấu. Nhân vật phản diện.