Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược lại uống thêm một chén lớn nước trà: “Cho dù là ta muốn uống cháo, đại ca cũng có thể ngăn ta lại, ngươi rõ ràng muốn nhìn ta xấu mặt.”
Lời này lại làm Ô Trúc nhớ tới U Diệp, lúc ấy, khi U Diệp nấu cháo cho hắn uống, hẳn là cũng muốn nhìn thấy hắn xấu mặt, cố ý chỉnh hắn đi.
Ô Nhược thấy hắn lại đang ngẩn người, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, không khỏi thầm than: “Đại ca, thời gian này vì không muốn ngươi không vui, ta và mọi người vẫn luôn không đề cập tới việc ngươi cùng công chúa Ma tộc, chỉ là, sau khi ta quan sát, phát hiện đại ca thích công chúa Ma tộc, công chúa Ma tộc cũng thích đại ca, nếu hai người đều thích nhau, vì sao không thể ở bên nhau? Đương nhiên, ta cũng không rõ giữa ngươi và công chúa Ma tộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể nhìn ra được vấn đề giữa các ngươi vẫn chưa thực sự được giải quyết. Đại ca, ta nói điều này chỉ là không muốn nhìn thấy ngươi vì bỏ lỡ thích người mình thích mà tiếc nuối cả đời.”
Y không muốn nhìn thấy đại ca y giống như đời trước của y, vì một ít hiểu lầm nhỏ mà bỏ lỡ mười mấy năm, sau này cùng Hắc Tuyển Dực ở bên nhau, vô cùng hối hận, hận không thể lấy lại mười mấy năm thời gian đó.
Ô Trúc rũ mí mắt xuống không nói lời nào.
Ô Nhược cho rằng hắn lại muốn trốn tránh, đột nhiên cất tiếng nói: “U Diệp cũng không phải là nữ tử, mà là một nam nhân, hắn cũng không phải công chúa Ma tộc, mà là ma đế Ma tộc ……”
Hắn không nói ra chỉ vì không muốn làm người nhà lại lo lắng, cũng không muốn khiến mình cứ mãi uất nghẹn như vậy, cần phải có người nào vực hắn dậy, Ô Nhược chính là người được chọn tốt nhất, bởi vì bạn đời của y cũng là nam nhân, hẳn là sẽ thấu hiểu tình huống của hắn.
Ô Nhược bị lời này của hắn làm kinh ngạc, thiếu chút nữa phun hết nước trong miệng ra, hóa ra đại tẩu lại là nam nhân, khó trách trông cao lớn như vậy, hơn nữa, thân phận còn là ma đế.
“Từ từ, ngươi nói hắn là ma đế?” Y bỗng chốc chau mày: “Vậy chẳng phải hắn là cha của công chúa Ma tộc sao? Nói như vậy hắn là người đã có gia đình?”
Nếu đúng là như vậy, cũng thật sự quá đáng, chẳng trách đại ca y lại tức giận như thế, nếu là đổi lại là y, đã sớm chém đầu người kia.
Ô Trúc lãnh đạm, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, nhưng ngay từ đầu ta cũng không biết thân phận của hắn, ngươi cũng nhìn thấy mặt hắn, rất dễ làm người ta hiểu lầm hắn là nữ tử, cho nên, lúc trước mới tưởng lầm hắn là công chúa Ma tộc, mới có thể đồng tình việc hắn bị người khác lừa hôn, mà hắn cũng không làm sáng tỏ chuyện này, sau đó hai người thường xuyên ở bên nhau, dần dần thấy thích hắn, lúc ấy, ta cũng cảm thấy hắn thích ta. Cho nên, hai người liền bàn bạc chuyện thành thân, khi chuẩn bị thành thân, có người nói cho ta, hắn là ma đế, là cha của công chúa Ma tộc, mà người nói cho ta chuyện này là phi tử của hắn.”
Ánh mắt hắn hiện lên một sự phẫn hận tức giận, hắn ghét nhất người khác lừa gạt hắn, đặc biệt đối phương lại là người hắn thích, cho nên, hắn không thể tha thứ cho người này.
Ô Nhược cả giận nói: “Vậy là phi tử hắn đánh ngươi, không cho ngươi ăn cơm ư?”
Ô Trúc nheo mắt: “Đúng là nàng đánh ta, chỉ là, không ăn cơm là bởi vì có người nói cho ta quy củ khi Ma tộc thành thân, bảy ngày trước khi thành thân không thể ăn cơm, bây giờ nghĩ lại mới thấy là có người cố ý gạt ta, khiến thân thể ta trở nên suy yếu, có thể dễ dàng bắt lấy ta, nếu không phải tên thị vệ trước kia ta chiếu cố trộm thả ta, chỉ sợ ta bây giờ đã không thể nhìn thấy các ngươi.”
“Bang ——” Ô Nhược tức giận đập bàn: “Thật là quá đáng giận.”
Đời này y trọng sinh, vẫn luôn cực lực muốn che chở người khác, lại bị người khác lừa gạt như vậy, thật sự là không nhịn được cục tức này.
Ô Nhược đi ra cửa.
Ô Trúc vội vàng đứng lên: “Tiểu Nhược, ngươi đi đâu.”
Ô Nhược lạnh lùng nói: “Ta đi báo thù cho ngươi.”
Ô Trúc vội ngăn y lại: “Hắn là ma đế, ngươi đánh không lại hắn.”
Ô Nhược trợn trắng mắt: “Ai muốn đánh nhau với hắn.”
Y đâu có ngu như vậy chạy tới đánh nhau với người linh lực cấp chín, chẳng phải là đi tự tử hay sao?
Ô Trúc: “……”
Không đánh nhau với ma đế, báo thù như thế nào?
Ô Nhược cười lạnh: “Có một số việc, dùng miệng là được.”
“……” Ô Trúc cực kì tò mò Ô Nhược sẽ làm như thế nào, nhưng lại sợ cùng đi ra ngoài sẽ nhìn thấy Ma đế, đành phải ở trong đại sảnh chờ.
U Diệp đang ở ngoài của học hỏi hộ vệ làm thế nào để lấy lòng tướng công, nhìn thấy đại môn mở ra, vui sướng chạy qua, nhìn thấy Ô Nhược từ bên trong đi ra.
Hắn nhanh chóng đi qua hỏi: “Nhị thúc, tướng công ta có phải tha thứ cho ta rồi không?”
Ô Nhược lạnh mặt nói: “Đại tẩu, nói chuyện một lát.”
U Diệp nghe y kêu mình đại tẩu, tươi cười càng xán lạn, chứng tỏ người nhà Ô Trúc đã tiếp nhận hắn.
Ô Nhược dẫn hắn đi đến góc không người, lạnh giọng nói “Vừa rồi ta kêu ngươi đại tẩu, đã nói lên rằng ta cùng người nhà ta đều đã tiếp nhận ngươi, cũng là hy vọng ngươi cùng đại ca ta ở bên nhau, chỉ là, vừa rồi khi ta ép hỏi mới biết được là nương của ngươi, không, ta cũng không biết nàng có phải nương ngươi hay không, tóm lại, đại ca ta nói là phi tử của Ma đế đả thương hắn, còn dùng ngôn ngữ ác độc để nhục mạ hắn, dùng các loại thủ đoạn tới tra tấn hắn, thậm chí thiếu chút nữa chết trong tay nàng, thật là làm người khác căm giận đến cực điểm. Nếu nàng không đồng ý hôn sự này, nàng có thể nói ra, vì sao phải dùng loại phương thức tàn nhẫn như vậy để đối đãi đại ca ta, ngươi là bảo bối nữ nhi của nàng, chẳng lẽ đại ca ta không phải bảo bối nhi tử của cha mẹ ta sao? Khi nhìn thấy đại ca ta cả người toàn là thương tích, ngươi không đau lòng, chúng ta đau lòng.”
“Nếu nàng không phải thân nhân của ngươi, ta chắc chắn sẽ lột da nàng, lột gân nàng, muốn cho nàng sống không bằng chết quỳ trên mặt đất xin đại ca ta tha.” Vẻ mặt tức giận trừng mắt của y dần dần tan đi, trở nên đầy mặt lạnh lùng: “Công chúa, qua chuyện này, có thể thấy được người nhà của ngươi cũng không đồng ý hôn sự này, một khi đã như vậy, công chúa đừng đến dây dưa đại ca ta nữa, ta không muốn cha mẹ ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Còn có, ta nghe nói nữ tử Ma tộc có thể một thê nhiều phu, ta đây càng không cho phép đại ca cưới người như vậy về nhà, cho nên, mời ngươi trở về đi, quà ngươi tặng cũng mời ngươi mang về.”
Ô Nhược nói xong, xoay người rời đi.
Y cố ý không vạch trần thân phận Ma đế, là muốn lợi dụng thật tốt điểm này khiến ma đế giáo huấn người thương tổn đại ca y, nếu vạch trần thân phận, còn thẳng thắn dùng những lời lẽ tức giận để nói chuyện, có khả năng ngược lại làm ma đế không vui.
Bây giờ, y đã nói rõ ràng, tin rằng Ma đế thông minh như vậy, hẳn là biết điều khiến đại ca y tức giận không phải hắn nam giả nữ trang, mà là hắn có gia thất.
“Ta sẽ điều tra rõ việc này, cho Tiểu Trúc một lời giải thích.” U Diệp khôi phục thanh âm thành thanh âm nam tử hơi lạnh lùng trầm thấp.
Ô Nhược quay đầu lại liếc hắn một cái, U Diệp đã biến mất tại chỗ.
Nếu người này bao che cho phi tử, y sẽ không để đại ca cùng hắn ở bên nhau.
Y trở lại Hắc phủ, Ô Trúc lập tức chạy tới: “Tiểu Nhược, ngươi không sao chứ?”
Ô Nhược buồn cười nói: “Nói với hắn nói mấy câu mà thôi, có thể có chuyện gì?”
“Ngươi nói với hắn cái gì?”
Ô Nhược nhướng mày: “Chỉ là nói một vài câu làm Ma đế xử trí phi tử hắn.”
Ô Trúc chua xót cười: “Người nọ chính là phi tử hắn, hắn sao lại thương tổn phi tử hắn chứ.”
Ô Nhược cười lạnh: “Không thử thì sao lại biết là không thể? Chỉ cần hắn thích ngươi, chắc chắn sẽ vì ngươi mà xử phạt phi tử hắn.”
Hắn cũng sẽ không giống đại ca nén giận để cho kẻ ác ung dung ngoài vòng pháp luật, cho nên, hắn vừa rồi không chỉ nói, còn cố ý thêm mắm thêm muối mà nói.
Ô Trúc thở dài: “Haizzz, chuyện này cũng không thể nói cho cha mẹ, để tránh bọn họ lo lắng.”
“Ừm.”
Đột nhiên, Hắc Dương xuất hiện trước mặt Ô Nhược: “Thiếu gia, Thái Tử ta bảo nói cho ngươi, Ô Úy Tuyết đã trở lại.”
Ô Nhược nhướng mày: “Đã trở lại? Có ý tứ gì?”
“Nàng trở lại Hoàng Đô Thành, còn về tới Ô gia, hơn nữa, mặt nàng đã khôi phục nguyên dạng, thân thể cũng khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả đầu lưỡi bị cắt đi cũng đã dài lại như cũ.”
Ô Nhược kinh ngạc mà nhìn hắn: “Đầu lưỡi cũng dài lại?”
“Đúng vậy, cũng không biết nàng gặp được vận may gì, tóm lại, người Thái Tử điện hạ phái đi giám thị Ô gia chính mắt thấy nàng trở về, cũng là mắt thấy tai nghe được nàng nói chuyện.”
“Có biết là ai cứu nàng?”
“Tạm thời còn chưa tra được, Thái Tử bảo ta chuyển cáo ngài, để ngài cẩn thận.”
Ô Nhược gật gật đầu.
Ô Trúc nói: “Nàng trở về Hoàng Đô Thành khẳng định sẽ đối phó chúng ta.”
Trong lúc hắn ở Ma tộc, nghe thấy U Diệp nói rất nhiều về chuyện của Ô Nhược và Ô gia.
Ô Nhược híp híp mắt: “Vậy thì thế nào, chúng ta cũng không phải là người ngây ngốc mà đứng tại chỗ để nàng đối phó chúng ta.”
Cũng không biết Ô Úy Tuyết kế tiếp sẽ làm như thế nào.
Ô Úy Tuyết trở lại Ô gia, khiến cho mọi thứ oanh động, mọi người đều vô cùng tò mò nàng khôi phục dung mạo như thế nào.
Tống Yên vừa nghe thấy tin tức lập tức chạy đến xem, nhìn thấy vẻ mặt cười nói xinh đẹp của Ô Úy Tuyết, tức đến nổ phổi.
Thượng Chỉ Dung nhìn thấy nữ nhi của mình đã khôi phục dung mạo, vui không chịu nổi, vẫn luôn truy hỏi Ô Úy Tuyết chuyện khôi phục dung mạo như nào, Ô Úy Tuyết rũ mắt, che khuất lãnh quang nơi đáy mắt, cười nói: “Cái này phải nói ít nhiều là nhờ tổ phụ, là lão nhân gia cho người đem ta rời đi trị liệu dung mạo.”
Thượng Chỉ Dung vẻ mặt kinh ngạc: “Là cha cho người đem ngươi đi tìm thầy y? Chỉ là, khi ngươi mất tích, vì sao hắn không nói cho ta, còn hại ta phái người khắp nơi tìm ngươi.”
“Việc này ta cũng không biết, có thể là tổ phụ không muốn quá nhiều người biết chuyện này, dù sao thì hắn cũng không biết có thể chữa khỏi mặt cho ta hay không.”
Thượng Chỉ Dung vẫn hơi oán trách công công: “Cho dù như thế, hắn cũng phải nói cho ta một tiếng, ngươi không biết khi ngươi mất tích, ta đêm nào cũng ngủ không được, lo lắng ngươi có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.”
Ánh mắt Ô Úy Tuyết dạo qua một vòng trên nét mặt toả sáng của nàng, đáy lòng châm chọc mà cười cười.
Ngủ không ngon, còn có tinh thần tốt như vậy.
Chỉ là, nhiều người thân như vậy, cũng chỉ có mẫu thân nàng tương đối quan tâm nàng.
Tống Yên nằm ở nơi tối tăm nghe lén bọn họ nói chuyện, nghe được bọn họ nói, vội chạy nhanh đến viện của Ô Thần Tử dò hỏi Ô Thần Tử biện pháp trị liệu dung mạo.
Sau khi Ô Thần Tử nghe xong, vẻ mặt không thể hiểu được: “Lão phu nếu biết biện pháp trị liệu, còn để ngươi thống khổ nằm ở trên giường sao? Rốt cuộc là ai nói cho ngươi lão phu biết biện pháp trị liệu dung mạo?”
“Là cháu nghe lén bà bà cùng cô em chồng nói nên biết được.”
“Quả thực là nói hươu nói vượn.” Ô Thần Tử phân phó hộ vệ dẫn Ô Úy Tuyết đến chỗ hắn.
Ô Úy Tuyết đi vào đại viện của Ô Thần Tử, nhìn đến Tống Yên đứng ở một bên, ánh mắt hơi loe lóe.