Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
“Tướng công?”
Ô Úy Tuyết ngẩng đầu nhìn nam nhân, căn phòng tối tăm chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy khuôn mặt hắn, vảy đen đầy mặt càng khiến nàng không thể thấy rõ khuôn mặt của nam nhân, chỉ là, hình dáng của mắt và ánh mắt lại không giống nhau.
Trong lòng nàng rất kinh ngạc, đang muốn nhìn rõ hơn một chút, cửa phòng bị gõ vang, nam nhân xoay người ra mở cửa phòng, nhận lấy cơm sáng hộ vệ đưa tới.
Ô Úy Tuyết nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, cho rằng cho dù Hắc Tuyển Dực không muốn cùng nàng thành thân, cũng không thể kháng chỉ không tuân, tùy tiện gả nàng cho một người nam nhân khác, cho nên, vừa rồi khẳng định là nàng gặp ảo giác.
Nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy cơm sáng chỉ có một chén cháo trắng cùng một chiếc bánh bao cứng đến nỗi có thể khiến nàng rụng răng, sắc mặt lại lần nữa trở nên khó coi, uống tạm một ngụm cháo rồi thôi, dự định lúc về Ô gia ăn tiếp.
“Không ăn sao?” Nam nhân hỏi nàng.
“Không đói bụng.”
“Vậy ta ăn.” Nam nhân há miệng cắn bánh bao, nhai nhai, lại uống một ngụm cháo nuốt vào, ăn ngấu nghiến giống như quỷ chết đói mới đầu thai, không hề có dáng vẻ cao quý.
Ô Úy Tuyết lại dâng lên nỗi bất an, nàng đã từng cùng Hắc Tuyển Dực ăn cơm, cử chỉ khí chất đều rất ưu nhã, giống như quý công tử đi ra từ hoàng tôn quý tộc, lễ nghi đều đúng chỗ, nhưng người trước mắt tựa như một anh nông dân động tác thô lỗ vô cùng, uống cháo cũng phát ra tiếng vang “ực ực”.
Nàng nghe xong cảm thấy vô cùng buồn nôn, thậm chí còn có chút phản cảm đối với nam nhân này.
Tại sao lại như vậy?
Nàng lại đánh giá nam nhân một lần nữa, bỗng nhiên, nam nhân dừng lại động tác ăn uống nhồm nhoàm, bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm, uống cháo cũng không hề phát ra âm thanh, cử chỉ miễn cưỡng được coi là ưu nhã.
Ô Úy Tuyết khôi phục tươi cười, đây mới là nam nhân nàng thích.
Vừa rồi chắc là vì hai ngày không được ăn nên mới có thể thô lỗ như vậy.
Ô Úy Tuyết nghĩ đến dáng vẻ dũng mãnh của Hắc Tuyển Dực khi ở trên giường, khuôn mặt lại nóng lên, nàng lấy ra khăn lụa giúp nam nhân lau lau khóe miệng.
Nam nhân nhếch miệng một chút: “Nương tử, ngươi thật hiền dịu!”
Ô Úy Tuyết lắc lắc đầu, xác thực không phải là ảo giác, thanh âm của nam nhân có chút không đúng.
Nam nhân đứng lên, kéo tay nàng: “Ta cùng ngươi về nhà mẹ đẻ.”
Ô Úy Tuyết vội ngăn chặn cảm giác khác thường trong lòng, gật gật đầu: “Được.”
Hai người đi ra khỏi phòng, Ô Úy Tuyết nhìn thấy cái sân chỉ có một lối đi nhỏ, lại trừng đỏ cả mắt, tức giận đến mức hàm răng không ngừng đánh cành cạch, có vẻ như bức tường này vừa mới được xây lên, trông dáng vẻ mới hơn những thứ xung quanh bức tường, vô hình trung, còn có thể nhìn thấy trên mặt tường có dấu vết của một khung cửa.
Nam nhân lôi tay Ô Úy Tuyết đi về phía bên trái cửa gỗ, mở ra đi ra ngoài.
Ô Úy Tuyết trừng hai mắt, bên ngoài lại là một cái hẻm nhỏ, mà đầu hẻm nhỏ lại có một chiếc xe lừa tới đón nàng hồi môn.
Tại sao lại như vậy?
Sau khi đi ra khỏi phòng, không phải là Hắc phủ đại viện sao?
“Nơi này không phải Hắc phủ sao?”
“Là Hắc phủ, …” Nam nhân chỉ chỉ biển bài treo trên cửa gỗ, mặt trên đúng là viết hai chữ “Hắc phủ”.
Ô Úy Tuyết giận dữ hỏi: “Hắc phủ đại viện đâu?”
“Cửa đi thông đến đại viện đã bị bít kín.”
Ô Úy Tuyết: “……”
Nhất định là Ô Nhược làm.
Nam nhân trực tiếp đẩy nàng lên xe lừa, lái xe rời đi.
Ô Úy Tuyết lửa giận đầy mình, đã tức giận đến mức không quan tâm mình đang ngồi trên xe lừa, trong lòng không ngừng nghĩ trở về nhất định phải hung hăng giáo huấn Ô Nhược một trận, nếu không thì, y còn tưởng rằng nàng là bình thê dễ ức hiếp.
Khi đi vào cổng lớn Ô gia, tóc nàng có chút tán loạn rơi xuống.
Hộ vệ thấy vợ chồng bọn họ mặc áo vải thô, nhất thời không nhận ra nàng là Ô Úy Tuyết, cũng không nghĩ tới Ô Úy Tuyết sẽ mặc áo vải thô, tóc tai rối bời xuất hiện ở cửa Ô gia, liền nghĩ bọn họ là dân chạy nạn, xua đuổi bọn họ rời đi.
Ô Úy Tuyết đang đầy bụng lửa giận, tức giận tát một cái: “Mắt chó của các ngươi mù hết rồi à, đến ta cũng không nhận ra.”
Một trong những người hộ vệ nhận ra là Ô Úy Tuyết, vội vàng nhường đường cho người đi vào.
Ô Úy Tuyết hừ lạnh một tiếng, cao ngạo mà đi vào Ô gia, nam nhân vội vàng theo sau.
“Người kia thật sự là Tuyết tiểu thư? Nàng sao lại mặc quần áo thô ráp như vậy?” Một người hộ vệ nhìn Ô Úy Tuyết đã đi xa nhỏ giọng nói.
Hộ vệ bị tát đè nén lửa giận nói: “Chắc chắn là do nam thê của cô gia không chịu nổi tính tình nàng, cố ý để nàng mặc như vậy hồi môn, các ngươi xem bọn họ còn cưỡi một chiếc xe lừa hồi môn, thật sự là buồn cười chết người.”
“Đúng rồi, mà sao lại không nhìn thấy cô gia?”
“Nam nhân vừa rồi đi theo sau nàng không phải là trượng phu nàng sao?”
“Nam nhân kia trông khó coi như vậy, sao có thể là trượng phu của nàng, trông giống như hạ nhân.”
Các hộ vệ mồm năm miệng mười đứng ở cổng lớn trò chuyện, đại trạch, Ô Úy Tuyết dẫn theo nam nhân đi vào trong sân.
Khi bọn họ đi vào đại viện, Chi Đào nhìn thấy họ hơi kinh ngạc một chút, sau đó, vui sướng kêu lên: “Tiểu thư đã trở lại, tiểu thư đã trở lại!”
Ô Thần Tử sáng sớm đã ngồi ở đại viện chờ Ô Úy Tuyết, Ô Dung Thúc và Thượng Chỉ Dung nghe thấy tiếng kêu của Chi Đào, không khỏi nhìn ra ngoài cổng, thế nhưng nhất thời không nhận ra nữ nhân mặc vải thô là cháu gái, nữ nhi của bọn họ.
Ô Úy Tuyết nhìn thấy Thượng Chỉ Dung, mọi ấm ức liền lập tức tuôn trào.
Nàng vội vàng chạy tới, ôm lấy Thượng Chỉ Dung: “Nương ——”
“Tuyết, Tuyết Nhi?” Thượng Chỉ Dung không thể tin được thôn phụ trước mắt là nữ nhi của nàng.
Ô Dung Thúc chau mày: “Tại sao ngươi lại ăn mặc như thế này?”
Ăn mặc còn không bằng hạ nhân trong phủ hắn, nói ra có ai tin nàng là tiểu thư Ô gia chứ.
Ô Úy Tuyết giận dữ nói: “Đều là Ô Nhược giở trò quỷ, sai hạ nhân đưa quần áo vải thô cho chúng ta mặc, nữ nhi muốn nhanh chóng hồi môn nên mới không so đo với y.”
Ô Dung Thúc tức giận nói: “Bậy bạ, ngươi xem cái bộ dạng của ngươi như này, chỗ nào giống danh môn khuê tú? Quả thực giống như một bà điên.”
Ô Úy Tuyết vốn dĩ đã ấm ức, lại bị phụ thân mình răn dạy, tức khắc, hốc mắt đỏ hoe.
Lúc này đây, Thượng Chỉ Dung cũng không bênh vực nàng.
Bảo nàng đừng gả cho Hắc Tuyển Dực, nàng lại không nghe khuyên bảo, bây giờ có ấm ức đi chăng nữa, nàng tự làm tự chịu.
Ô Thần Tử híp mắt nhìn chằm chằm nam nhân đứng cách đó không xa, thân hình và mặt nạ trên mặt có vài phần giống Hắc Tuyển Dực, nhưng khí chất kém xa so với khí thế của Hắc Tuyển Dực mà hắn từng gặp qua, không, phải nói là khác nhau một trời một vực, người này căn bản không phải là Hắc Tuyển Dực.
“Tuyết Nhi, trượng phu ngươi đâu?”
Ô Úy Tuyết sửng sốt, chỉ vào nam nhân nói: “Không phải hắn đứng kia sao?”
Ô Thần Tử đồng tử đột nhiên co rụt lại: “Ngươi nói hắn là Hắc Tuyển Dực?”
“Đúng vậy, tổ phụ không phải là ngươi đã từng gặp hắn trong bộ dạng mang mặt nạ sao? Sao lại không nhận ra.” Ô Úy Tuyết dùng ánh mắt gọi nam nhân lại đây.
Nam nhân liền đi đến trước mặt bọn họ, cung kính nói: “Cha, nương, tổ phụ, chào mọi người.”
Hắn lấy từ sau lưng ra hai con gà đưa tới trước mặt Thượng Chỉ Dung: “Đây là gà mái tiểu tế đích thân chọn, tặng cho mọi người bồi bổ thân thể.”
Thượng Chỉ Dung: “……”
Ô Úy Tuyết: “……”
Ô Dung Thúc: “……”
Không phải nói Hắc Tuyển Dực rất giàu có sao?
Sao lại chỉ có thể lấy hai con gà mái bình thường làm của hồi môn?
Nháy mắt, không khí vô cùng lúng túng.
Hai con mái không cảm nhận được tình thế quẫn bách của mọi người, kêu lên những tiếng “quác quác”.
Ô Thần Tử tức giận lật bàn: “Hắn căn bản không phải Hắc Tuyển Dực.”
“Cái gì?” Ô Dung Thúc với Thượng Chỉ Dung sửng sốt.
Ô Úy Tuyết khó có thể tin kêu lên: “Sao có thể?”
“Ngươi……” Ô Thần Tử tức không chịu được, chỉ thẳng mặt Ô Úy Tuyết trách mắng: “Ngươi luôn miệng nói thích Hắc Tuyển Dực, vậy mà nhận sai người ngươi cũng không biết, thật là ngu si hết mức.”
Hắn sáng sớm đã rời giường tới đây chờ kính trà, chính là muốn ra oai với Hắc Tuyển Dực, để hắn biết rõ quyền thế trước mặt, để hắn không thể không cúi đầu, nhưng không nghĩ tới sẽ lại xảy ra chuyện như vậy.
“Ta, ta……” Ô Úy Tuyết đã cùng nam nhân động phòng, không tin bản thân mình nhận nhầm người: “Không thể nào, tổ phụ, chắc chắn là ngươi đã lầm.”
Nàng trong lòng kỳ thật rất bất an, bước nhanh tới trước mặt nam nhân, bắt lấy cánh tay hắn nói: “Ngươi mau nói cho tổ phụ ta biết, ngươi chính là Hắc Tuyển Dực.”
Nam nhân ngơ ngác nhìn nàng: “Ta là Hắc Tuyển Dực.”
“Tổ phụ, ngài nghe thấy không, hắn chính là Hắc Tuyển Dực.”
“Hồ đồ.” Ô Thần Tử nổi trận lôi đình đi đến trước mặt nam nhân, một tay xe mặt nạ của nam nhân xuống, lập tức, một gương mặt đầy sẹo hiện ra trước mặt mọi người.
Hắn ném mặt nạ vào mặt Ô Úy Tuyết: “Ngươi nhìn cho kĩ, đây có phải nam nhân ngươi thích hay không?”
Ô Úy Tuyết bất thần nhìn gã trung niên mặt đầy sẹo trước mắt thật lâu.
Chi Đào đứng ở không xa cũng sợ hết hồn, mặt trắng bệch, cả người không nhịn được mà run lên cầm cập, hôm đó thành thân, đích thân nàng dẫn Ô Úy Tuyết giao vào trong tay nam nhân kia, bây giờ xảy ra chuyện như này, khẳng định là không sống nổi.
Hai chân nàng mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Thượng Chỉ Dung thét to: “Người này là ai?”
Nàng đã từng nhìn thấy Hắc Tuyển Dực, không thể phủ nhận, nam nhân kia thực sự vô cùng tuấn mỹ, nhưng nam nhân trước mắt này, quả thực xấu đến cùng cực, không khác gì dùng nước hóa dung.
Ô Dung Thúc lấy lại tinh thần: “Người đâu, bắt hắn lại.”
Hai gã hộ vệ vọt tới trước mặt nam nhân, áp hắn trên mặt đất.
Nam nhân sốt ruột nói: “Cha, nương, ta là các con rể ngươi – Hắc Tuyên Dực, vì sao các ngươi muốn bắt ta?”
Ô Dung Thúc tức giận nói: “Nói, ngươi là ai? Vì sao phải giả mạo Hắc Tuyển Dực?”
“Cha, ta thật sự là Hắc Tuyển Dực, đã cùng Tuyết Nhi bái đường rồi, từng vào động phòng, nếu ngươi không tin, ngươi có thể hỏi Tuyết Nhi……”
Thượng Chỉ Dung bỗng nhiên tối sầm mặt, vội quay đầu nhìn về phía Ô Úy Tuyết: “Tuyết Nhi, hắn nói thật không? Các ngươi đã… Đã động phòng?”
Câu hỏi này không phải là vô nghĩa sao? Bái đường xong, đương nhiên là phải động phòng.
Chỉ là giờ phút này, bà lại vô cùng hy vọng nữ nhi không cùng người này động phòng, nói không chừng vẫn có thể duy trì tấm thân trong sạch, còn có thể gả vào gia đình tử tế, nhưng hiện tại không còn gì nữa rồi.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?” Ô Úy Tuyết không tin mình gả cho một nam nhân già nua xấu xí: “Tất cả chuyện này là gạt người, nhất định là gạt người, trượng phu ta tên Hắc Tuyển Dực, người cùng ta động phòng tuyệt đối không phải là hắn.”
Ô Dung Thúc tức sùi bọt mép: “Ngươi động phòng với ai cũng không biết sao?”
Ô Thần Tử trừng mắt với Chi Đào nằm trên mặt đất, gầm lên: “Ngươi nói, rốt cuộc sao lại thế này?”