Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Hộ vệ bắt Chi Đào dẫn đến trước mặt Ô Thần Tử.
Chi Đào sợ tới mức không ngừng run rẩy: “Nô, nô tỳ cũng không biết sao lại thế này……”
“Bốp——”
Thượng Chỉ Dung phẫn nộ tát Chi Đào một cái: “Ngươi không biết? Thi còn có ai biết? Tuyết Nhi lúc ấy che đầu lại không nhìn thấy đối khuôn mặt phương, ngươi thì sao? Ngươi mắt mù hay sao, đối phương có phải Hắc Tuyển Dực hay không ngươi cũng không biết sao?”
“Nô, nô tỳ có nhìn thấy……” Chi Đào bưng khuôn mặt sưng đỏ “Chỉ là khi bái đường, cô gia mang mặt nạ, nhìn không rõ lắm, hơn nữa, đối phương là cô gia, nô, nô tỳ không dám nhìn chằm chằm vào hắn lâu, cho nên……”
“Bốp ——”
Thượng Chỉ Dung tức giận lại hung hăng tát nàng một cái: “Đây chính là chung thân đại sự của Tuyết Nhi, ngươi vậy mà lại không nhìn rõ diện mạo đối phương, khiến cho Tuyết Nhi thành thân cùng người này ……”
“Sao ngươi lại có thể như vậy.” Ô Úy Tuyết kích động vọt tới trước mặt Chi Đào điên cuồng đánh nàng: “Bình thường ta đối đãi ngươi không tệ, vì sao ngươi lại đối với ta như vậy?”
Sớm biết như thế, khi trở lại Ô gia, không thả người này ra để tai họa cho chính mình.
Chi Đào khóc lóc nói: “Tiểu thư, lúc ấy nô tỳ thật sự tưởng là Hắc công tử, tiểu thư, lúc sau ngươi được gỡ khăn đội đầu xuống, không phải cũng nhận nhầm người sao.”
“Ngươi còn nói, ngươi còn nói, nếu không phải ta tin tưởng ngươi, sẽ không nhìn kỹ sao?” Ô Úy Tuyết lúc này thật sự giống như bà điên: “Hơn nữa, tân phòng tối tăm như vậy, ngươi nói xem làm sao ta nhìn thấy được?”
Huống chi lúc ấy người còn không chưa kịp nhìn rõ ràng, đã cùng đối phương lên giường.
Thượng Chỉ Dung giận không chịu được: “Lôi nha đầu chết tiệt kia kéo xuống loạn côn đánh chết.”
Chi Đào khóc lớn xin tha: “Phu nhân, tha mạng! Phu nhân, cầu ngươi tha nô tỳ một mạng.”
Hai gã hộ vệ kéo người xuống.
Nam nhân bị trường hợp này dọa sợ, sững sờ đứng tại chỗ không dám lộn xộn.
“Nươnggggg…..” Ô Úy Tuyết khóc lóc bổ nhào vào trong lồng ngực Thượng Chỉ Dung, nàng tưởng rằng mình được gả cho Hắc Tuyển Dực như ý nguyện, nhưng kết quả là mất cả chì lẫn chài.
Thượng Chỉ Dung tức giận nói: “Ta đã nói rồi, bảo ngươi đừng gả cho Hắc Tuyển Dực, nhưng ngươi không vâng lời, bây giờ thì hay rồi, gả cho một nam nhân vừa già vừa xấu, ngươi vừa lòng chưa?”
Ô Dung Thúc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nam nhân có dung mạo thoạt nhìn còn già hơn cả mình, đè nặng lửa giận nói: “Nương chuyện này không thể cho qua như vậy, Hắc Tuyển Dực dám treo đầu dê bán thịt chó, chúng ta phải bắt bọn họ trả giá đại giới, muốn cho bọn họ biết hậu quả kháng chỉ nghiêm trọng đến mức nào.”
Ô Thần Tử híp híp mắt: “Bây giờ chúng ta lập tức thỉnh Đế Quân làm chủ cho chúng ta.”
“Được.”
Hai cha con đi ra đại viện, quản gia tới báo: “Lão gia, vừa có hộ vệ từ bên ngoài trở về nói người bên ngoài đều truyền tai nhau Tuyết tiểu thư gả cho một nam nhân vừa già vừa xấu, còn nói Tuyết tiểu thư là dâm phụ, mới vừa thành thân liền quấn lấy trượng phu hai ngày hai đêm không ra khỏi phòng, người đi ngang qua phòng bọn họ đều nghe được tiếng nàng kêu trên giường.”
Ô Thần Tử với Ô Dung Than mặt tối sầm: “Chuyện này là ai truyền ra?”
“Không biết.”
Ô Dung Thúc trầm giọng nói: “Cha, chúng ta vẫn là đến gặp mặt Đế Quân trước rồi nói tiếp.
Ô Thần Tử gật gật đầu, cùng Ô Dung Thúc tiến quan gặp Đế Quân.
Đế Quân nghe xong việc này, trầm mặc hồi lâu, ngày đó, tứ hôn cũng không phải là ý của hắn, lại mạc danh viết thánh chỉ tứ hôn cho Hắc Tuyển Dực, chờ sau khi thánh chỉ truyền đạt đến Hắc phủ, mọi người mới hồi phục lại tinh thần, tuy rằng không biết là ai ở bên trong quấy phá, nhưng có thể khẳng định không phải Ô Thần Tử, hơn nữa thánh chỉ vừa ra, hắn cũng không thể lật lọng, khiến cho sự tình cứ thế tiếp diễn, không nghĩ tới sẽ có người dám kháng chỉ, đây là việc mà trước nay hắn chưa từng gặp qua.
“Truyền Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược tiến cung, trẫm muốn xem xem bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu đại lá gan lại dám cãi ý chỉ của trẫm, còn có, đưa Ô Úy Tuyết và nam nhân nàng thành thân cùng nhau vào trong cung.”
“Tuân chỉ.” Thái giám tổng quản vội vàng phái người đi truyền triệu.
Linh Mạch Hàn biết được tin tức này, vội vàng sai Hắc Dương báo cho Ô Nhược.
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực vô cùng bình tĩnh, khi thái giám đến Hắc phủ, liền ngồi xe ngựa theo sau thái giám vào cung.
Sau khi vào cung, vừa lúc gặp được Ô Úy Tuyết bị triệu tiến vào.
Ô Úy Tuyết nhìn thấy đôi phu thê nắm tay nhau, thiếu chút nữa trừng đỏ mắt, nếu không phải nơi này là hoàng cung, nàng chắc chắn sẽ xông lên xé miệng Ô Nhược xuống.
Nàng hít một hơi thật sâu, bày ra vẻ tươi cười, đi tới chô Hắc Tuyển Dực, đề thanh đề khí mà kêu một tiếng: “Tướng công……”
Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược coi như không thấy sự tồn tại của nàng, theo sau thái giám đi đến ngự thư phòng của Đế Quân.
“Nương tử, ta ở đây.” Nam nhân thành thân với Ô Úy Tuyết vội vàng đáp, Ô Úy Tuyết bị chọc giận liền phủi tay cho hắn một cái tát: “Ai là nương tử của ngươi, ngươi đúng là nam nhân không biết xấu hổ.”
Các tiểu thái giám đi ngang qua lập tức che miệng cười.
Nam nhân khuôn mặt dữ tợn, bị nữ nhân tát, cảm thấy rất mất mặt mũi, tuy rằng sợ hãi Ô Úy Tuyết một chưởng đập chết hắn, nhưng bây giờ đang ở hoàng cung, xung quanh đều là thị vệ tuần tra, cho nên, hắn được đà tức giận nói: “Ngươi cái đồ đàn bà xấu xí này, mọi người đều tận mắt nhìn thấy ngươi cùng ta bái đường thành thân, không phải nương tử của ta còn có thể là nương tử của ai? Còn có, hai ngày trước lúc cùng ta làm tình sướng đến kêu to, trong miệng ngươi không phải là không ngừng kêu ta tướng công sao? Xuống giường liền không nhận người?”
Ô Úy Tuyết giận đỏ bừng mặt: “Ngươi, ngươi……”
Lão thái giám dẫn đường nổi giận nói: “Câm miệng, nơi này là nội viện hoàng cung, không phải phố xá sầm uất, sao có thể để cho các ngươi hô to gọi nhỏ, nếu chọc giận chủ tử nào, liền kéo các ngươi đi chém đầu.”
Nam nhân cùng Ô Úy Tuyết lập tức ngậm miệng.
Đi vào ngự thư phòng, sau khi bốn người bái kiến Đế Quân, Ô Úy Tuyết lập tức quỳ trên mặt đất: “Thỉnh Đế Quân làm chủ cho dân nữ.”
Đế Quân nói: “Ngươi đứng lên đi đã.”
“Vâng.” Ô Úy Tuyết đứng lên.
Đế Quân nghiêm khắc híp mắt nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Dực: “Hắc Tuyển Dực, trẫm tự mình chỉ hôn cho ngươi, ngươi lại kháng chỉ không tuân, ngươi có biết tội?”
Hắc Tuyển Dực vẻ mặt trấn định đứng ra: “Thưa Đế Quân, thảo dân không biết Đế Quân chỉ hôn cho thảo dân khi nào?”
Đế Quân giận dữ: “Láo xược, dám ở trước mặt trẫm giả bộ hồ đồ.”
“Thưa Đế Quân, thảo dân quả thật không nhận được thánh chỉ.”
“Ngươi còn dám giảo biện, mùng một tháng mười một trẫm tự mình viết thánh chỉ, để công công truyền chỉ tự mình đến phủ ngươi tuyên đọc, hiện nay chưa qua nửa tháng ngươi lại giả ngây giả dại nói không nhớ rõ việc này, người đâu…”
Hắc Tuyển Dực ngắt lời nói: “Thưa Đế Quân, thánh chỉ ngài truyền đến, không phải chỉ hôn cho hắn sao?”
Hắn chỉ chỉ nam nhân đứng ở bên người Ô Úy Tuyết.
Nam nhân nói: “Đúng vậy, không phải chỉ hôn cho ta sao? Chính là ta đích thân tiếp nhận thánh chỉ.”
Đế Quân sửng sốt.
Ô Thần Tử tức giận nói với nam nhân kia: “Lão phu rõ ràng thỉnh Đế Quân chỉ hôn cho Hắc Tuyển Dực cùng Ô Úy Tuyết, liên quan gì đến ngươi?”
“Ta tên là Hắc Tuyển Dực.”
Ô Thần Tử: “……”
Đế Quân: “……”
Ô Úy Tuyết, Ô Dung Thúc: “……”
“Lúc ấy, trẫm rõ ràng viết trên thánh chỉ: chủ nhân Hắc phủ Hắc Tuyển Dực phẩm mạo phi phàm, huyền thuật hơn người, bên cạnh lại chỉ có nam thê phụng dưỡng, nhưng ngươi……” Đế Quân nhìn khuôn mặt thảm không nỡ nhìn, thật sự không muốn mất thân phận nói ra những lời khó nghe.
“Thưa Đế Quân, thảo dân chính là chủ nhân Hắc phủ Hắc Tuyển Dực……” “Hắc Tuyển Dực” vẻ mặt tự tin nói: “Không phải thảo dân khoe khoang, thảo dân từ nhỏ đã thiên phú hơn người, không có thầy dạy dỗ, cũng có thể trước 30 tuổi đạt được linh lực cấp một, diện mạo thì càng không cần phải nói, nữ nhân trong thôn thảo dân đều khen thảo dân lớn lên dáng vẻ cường tráng, mị lực bất phàm, ai nấy đều nói phải gả cho thảo dân, làm thảo dân rất ưu phiền.”
Đế Quân giật giật khóe miệng.
Nam nhân này lấy đâu ra tự tin như vậy?
Ô Úy Tuyết cười lạnh: “Nữ nhân trong thôn ngươi đều là bị mù.”
“Cho dù các nàng đều mắt mù, không biết diện mạo ta, nhưng ngươi cũng không mù chứ?” “Hắc Tuyển Dực” hỏi ngược lại: “Lúc động phòng, chính là ngươi luôn ôm ta không buông, còn kêu không muốn dừng lại.”
Ô Nhược nhịn cười cong cong môi.
“Ngươi……” Ô Úy Tuyết tức giận đến sắc mặt đều biến thành màu gan heo: “Ngươi đúng là đồ nam nhân không biết xấu hổ.”
Ô Dung Thúc cảm thấy mình sắp không còn mặt mũi gì đứng ở chỗ này.
“Ngươi có mặt mũi sao? Nếu ngươi có mặt mũi, thì sẽ không làm tình với ta, còn gọi nam nhân này là tướng công?” “Hắc Tuyển Dực” tức giận đến chỉ vào Hắc Tuyển Dực nói: “Ngươi chính là nữ nhân mà ta danh chính ngôn thuận cưới về, nói không chừng bây giờ đã mang thai con của ta, ngươi lại gọi nam nhân khác là tướng công, ngươi thật đúng là có mặt mũi, hơn nữa còn có da mặt rất dày.”
“Ngươi……”
Ô Thần Tử vội vàng cắt ngang lời bọn họ: “Trên thánh chỉ nói, bên cạnh Hắc Tuyển Dực có nam thê phụng dưỡng, nam thê của ngươi đâu?”
“Hắc Tuyển Dực” giải thích: “Phòng quá nhỏ, để cho hắn về nhà mẹ đẻ trước đã, tính chờ Ô Úy Tuyết mang thai hài tử thì lại đón hắn về.”
Hắn liếc mắt Ô Úy Tuyết: “Nam thê của ta hiền huệ, về sau ngươi nhìn thấy hắn phải cung kính đối đãi.”
Ô Thần Tử: “……”
Ô Úy Tuyết cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta còn sẽ cùng ngươi trở ở cùng ngươi sao?”
“Ngươi mang thai con của ta, không cùng ta trở về, ngươi muốn đi đâu?”
“Không liên quan đến ngươi.”
“Hắc Tuyển Dực” chuyển qua nhìn Đế Quân, khóc lóc kể lể nói: “Đế Quân, ngài hạ chỉ cho nàng đính hôn cùng thảo dân, nhưng nàng lại muốn kháng chỉ, Đế Quân ngài nhất định phải làm chủ cho thảo dân.”
Đế Quân trong lòng bội phục cơ trí của Hắc Tuyển Dực, tìm một người “trùng tên trùng họ” giả mạo chính mình, cứ như vậy, liền không bị coi như là kháng chỉ.
Ô Úy Tuyết cũng khóc lóc trách mắng: “Đế Quân, người dân nữ phải gả không phải hắn.”
Đế Quân đau đầu xoa xoa đầu: “Nếu biết không phải được gả cho hắn, sao lúc bái đường, ngươi không thấy rõ ràng? Hiện tại các ngươi đã bái đường, hơn nữa đã động phòng, còn có thể thế nào?”
“Dân nữ muốn ly hôn.”
“Vớ vẩn!” Đế Quân tức giận nói: “Trẫm hạ chỉ, sao có thể cho ngươi nói cưới là cưới ly là ly? Ngươi đây là coi thánh chỉ của trẫm như trò đùa sao.”
Ô Úy Tuyết: “……”
Ô Thần Tử vội vàng nói với Hắc Tuyển Dực: “Ngươi nói là ngươi là Hắc Tuyển Dực, có gì chứng minh?”
“Hắc Tuyển Dực” nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Vậy các ngươi nói hắn là Hắc Tuyển Dực, lại có gì chứng minh?”
Ô Thần Tử: “……”
Hắc Tuyển Dực không phải người Thiên Hành quốc, thật đúng là không thể chứng minh.
“Chuyện này là do các ngươi hiểu lầm, các ngươi tự mình giải quyết, trẫm mặc kệ.” Đế Quân vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ lui ra.
“Hắc Tuyển Dực” tiến lên nói: “Khởi bẩm Đế Quân, thảo dân còn có chuyện muốn nói.”
Đế Quân không kiên nhẫn mà liếc hắn một cái: “Chuyện gì?”
“Ngài cũng biết chúng ta bởi vì chuyện thánh chỉ đã gây ra một hiểu lầm lớn, chỉ là, trải qua việc này, người Ô gia nhất định sẽ căm hận thảo dân, thậm chí có khả năng sẽ gây bất lợi cho thảo dân, cho nên, thỉnh Đế Quân xem xét thảo dân là con dân của ngài, thỉnh cầu Đế Quân bảo đảm cho thảo dân một mạng.” “Hắc Tuyển Dực” quỳ xuống dập đầu.
Đế Quân nhìn về phía vẻ mặt Ô Thần Tử âm trầm: “Người Ô gia thông tình đạt lý, nhất định sẽ không đem tội tình trách tội trên người ngươi.”
“Chỉ là, trước đó, bọn họ còn muốn đánh chết thảo dân.”
Ô Thần Tử tức giận nói: “Nói hươu nói vượn.”
Hắn đúng là có ý tứ này, nhưng không nói ra muốn giết hắn.
“Ngươi không thừa nhận cũng được, nhưng mà, nếu ta có bất trắc gì, chắc chắn là do người Ô gia các ngươi giết hại.”
Ô Thần Tử: “……”
“Đế Quân, ngài xem hắn đã chấp nhận.”
Ô Thần Tử giận dữ trừng hắn một cái.
Đế Quân nhìn Ô Thần Tử: “Ô gia các ngươi sẽ không đến đường sống cũng không tha cho người ta chứ?”
Ô Thần Tử vội vàng bảo đảm với Đế Quân: “Thưa Đế Quân, thảo dân nhất định sẽ không giết hại người vô tội.”
Ô Úy Tuyết nhíu chặt mày, chẳng lẽ cứ như vậy là xong rồi?
Đế Quân gật gật đầu: “Các ngươi đều lui ra đi.”
Rời khỏi ngự thư phòng, “Hắc Tuyển Dực” lập tức trốn đến bên người Hắc Tuyển Dực.
Ô Úy Tuyết trừng hai mắt: “Tổ phụ, ngươi xem bọn họ rõ ràng là một đám.”
“Hắc Tuyển Dực” liếc nàng một cái: “Ngươi nói điều này không phải vô nghĩa sao? Ta ở tại Hắc phủ, lại đi theo họ Hắc, không phải một đám, chẳng lẽ cùng bọn ngươi là một đám, vẫn là nói người Ô gia các ngươi kỳ thật không phải người một nhà, đều là từ bên ngoài nhặt về.”
Ô Thần Tử nâng tay, ý bảo Ô Úy Tuyết đừng cùng loại này người thấp hèn này cãi nhau nữa, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Dực nói: “Các ngươi đừng quá đắc ý.”
Ô Úy Tuyết không cam lòng mà nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Hắc Tuyển Dực, trong lòng hừ lạnh, nàng sẽ không bỏ qua như vậy.
Đi vào chỗ đỗ xe ngựa, “Hắc Tuyển Dực” cùng Hắc Tuyển Dực ngồi trên xe ngựa rời khỏi hoàng cung, trở lại Hắc phủ, trong phủ đèn lồng màu đỏ cùng tơ lụa hồng sau khi tống cổ hạ nhân bồi giá của Ô gia đi, liền lập tức dỡ xuống toàn bộ.
Ô Hi cùng Hắc Tuyển Đường vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức vây quanh lại.
Ô Hi quan tâm hỏi: “Nhị ca, các ngươi ở trong cung không sao chứ? Đế Quân có làm khó các ngươi hay không?”
Ô Nhược cười nói: “Không sao, Đế Quân hỏi mấy câu xong, liền cho chúng ta rời đi.”
“Đại tẩu, ngươi cùng đại ca giấu diếm làm chúng ta đến là khổ, nhìn thấy Hắc Tín bố trí hỉ đường, ta thật sự cho rằng đại ca muốn thành thân cùng Ô Úy Tuyết.”
Ô Nhược liếc nhìn Hắc Tuyển Dực cười nói: “Chuyện này là do lo lắng có người giám thị chúng ta, mới đành phải diễn một vở diễn.”
Trước khi thánh chỉ đưa đến Hắc phủ, y cùng Hắc Tuyển Dực đã thương lượng tìm một người trùng tên trùng họ tới thế thân Hắc Tuyển Dực, cho nên, liền tìm một người ăn xin vừa tới Hoàng Đô Thành, thân hình tương tự với Hắc Tuyển Dực, sau đó, thừa dịp chưa thành thân, để hắn học tập cử chỉ của Hắc Tuyển Dực, lừa gạt Ô Úy Tuyết.
Cứ như vậy, bọn họ vừa không cần kháng chỉ, còn có thể sửa trị Ô Úy Tuyết. Sau này, xem nàng còn dám vọng tưởng gả cho của nam nhân y hay không.
Hắc Tuyển Đường nghi hoặc: “Không phải đại ca bố trí đại trận ở trong phủ sao? Có ai có năng lực xông vào Hắc phủ tới giám thị chúng ta?”
“Có một cao nhân lợi hại.” Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực không hẹn mà cùng nhìn về phía trên thánh chỉ trên bàn.
Tui cười v. Con mụ này soi gs dai vd, nào chết vậy ta