Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Đến tận giữa trưa Chu Lê mới trở về nhà.
Trong nhà không có gì sai biệt lắm so với lúc đi, nhìn không ra nơi nào bị động chạm qua. Cậu đi thẳng đến phòng ngủ, thấy Husky đang nằm trong ổ, liền sấn tới chào hỏi: “Đản Đản, tao về rồi đây
Husky không phản ứng.
Chu Lê bước qua, ngồi xổm xuống: “Nhớ tao không hả?”
Tiếp tục không phản ứng.
Chu Lê tiếp tục nói: “Chó nhà người ta ấy, thấy chủ nhân về nhà đều sẽ chạy lại đấy, sao mày lại cao lãnh như vậy chứ?”
Không phản ứng N lần.
Chu Lê liếc mắt đánh giá một chút, cảm thấy thiếu gia này có chút giống tự kỷ, liền bế lên vuốt vuốt lông, ánh mắt vô tình liếc qua một ít bụi dính trên móng vuốt, mặt không biểu cảm, kiên nhẫn trấn an trong chốc lát, ôm hắn xuống lầu hít thở không khí, nhân tiện mua cơm trưa.
“Cảm động à? Tao sợ mày cô đơn không ai chăm sóc, vừa xuống xe liền phi về nhà, ngay cả cơm cho mình cũng không thèm mua. Mày, mau đến đây cảm ơn bổn đại gia.” Chu Lê xách hai phần cơm trưa, một bên giáo dục Cẩu đại gia, một bên rảo bước tiến vào tiểu khu, lúc đi ngang qua bồn hoa còn ngứa tay bứt mấy cọng cỏ, coi như dọn dẹp miễn phí giúp nó.
Quý Thiếu Yến nhìn tên này đặt chúng vào nắp chai, lại bỏ bên cạnh hai bông hoa trong bồn, tỏ vẻ một chút cũng không cảm động.
Chu Lê chuẩn bị cơm nước cho hắn xong xuôi, nhanh chóng vọt vào phòng tắm tắm một cái, thừa dịp hắn ăn cơm không để ý mà đi một vòng quanh phòng khách, tinh ý phát hiện dấu vết bị cọ qua trên tủ giày.
Hai cha con nhà họ Tiền sống tương đối cẩu thả, tủ giày đã lâu không có ai lau chùi, bên trên phủ một lớp bụi mỏng, móng vuốt chó đạp qua nhất định sẽ lưu lại vết cào, nhưng lúc này, hơn phân nửa địa phương kia đã bị cọ đến lung tung rối loạn, nhìn không ra một xíu chứng cứ phạm tội nào, hiển nhiên đã bị xử lý qua.
Cho nên Quý thiếu gia đã thử mở cửa.
Chu Lê mang tâm tư trong lòng mà đi dạo, tưởng tượng một chút về tình trạng của ngài thiếu gia kia, lại nghĩ đến cửa phòng trộm là loại tay nắm tròn, đoán rằng hắn hẳn là với không tới, hoặc là không xoay được khóa xoay, hoặc là chân trước còn phải mang thanh nẹp, không có phương tiện.
Nói cách khác, ít nhất trước khi vết thương khỏi hoàn toàn, ngài thiếu gia này chắc hẳn không thoát được.
Chu Lê vui vẻ ngay tức khắc, sung sướng ngồi trong phòng khách mà thưởng thức cơm trưa, đồng thời bế Cẩu đại gia đã cơm nước xong xuôi ra ngoài, bật TV, đem ra bộ bài poker đã thủ sẵn, đặt trên sô pha, nói: “Mau tới, rút một lá xem nào.”
Quý Thiếu Yến không hiểu đây là loại thao tác kiểu quái gì.
Bất quá kể từ lúc phát hiện trốn ra ngoài không được, hắn liền biết phải tiếp tục ở chung với tên ngốc bạch ngọt này, liền phản ứng lại một chút, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Chu Lê nói: “Thấy cái điều khiển từ xa không, hiện tại cho mày một cơ hội, mày tùy tiện rút một lá bài, rút lá số mấy liền mở số đó, bất luận là cái gì tao cũng xem cùng mày.”
Quý Thiếu Yến trong yên lặng nói một câu không cần, bất động.
Chu Lê tiếp tục nói: “Nếu mày không rút, tao sẽ chọn kênh tao thích đấy.”
Quý Thiếu Yến thấy cậu vừa nói vừa đẩy bài đến trước mặt mình, nghĩ thầm dẫu sao cũng thế, giả bộ cái gì cũng không hiểu, tùy tiện đè vào một lá bài trong số đó.
Chu Lê lật lên, là lá ba cơ, vì thế cầm điều khiển lên bấm số ba, thanh âm quen thuộc ngay lập tức vang lên, chính là nhạc phim mở đầu của bộ “Nữu Cỗ Lộc cách cách”.
Quý Thiếu Yến: “…”
Chu Lê lập tức ôm hắn chà đạp một phen: “Đản Đản, tao cảm động chết đi được, mày tốt với tao quá!”
Quý Thiếu Yến: “…”
Hắn có chút muốn trở về ổ.
Nhưng về ổ hiển nhiên là không có khả năng.
Hắn bị một tên ngốc bạch ngọt ôm trên đùi, nhìn đứa thiểu năng trí tuệ này cười lăn cười bò, thần kinh nguyên một buổi trưa, tận đến khi xem hết bộ phim mới cùng nhau về phòng ngủ trưa.
Một giấc này kéo dài tới thời điểm Tiền Đa Thụ trở về nhà.
Lão ta tăng ca tăng đến một thân bực bội, thấy bộ dạng mới ngủ dậy của con trai nhà mình, cả giận mắng: “Mẹ nó không phải tao đã nói không được ngủ đến giờ này sao?”
Chu Lê đốp lại: “Tôi lại không phải nấu cơm.”
Tiền Đa Thụ bước về phía cậu, há mồm liền muốn chửi, vừa đi được hai bước lại chợt nhớ đến cái gì, cố gắng đem cục tức nghẹn trở về, nói: “Không biết làm thì học!”
Chu Lê thờ ơ: “Lần sau đi.”
Tiền Đa Thụ lớn tiếng: “Liền bây giờ, học xong thì nấu nốt cả sau này, ông mày một nắng hai sương cực khổ ở bên ngoài kiếm tiền, trở về còn phải hầu hạ mày ăn uống, mày đừng có mà tưởng bở!”
Chu Lê đánh giá lão ta trên dưới một lượt: “Cái loại trạng thái này của ông, xác định không chê tôi tay chân vụng về, phi cho tôi một dao chứ?”
Tiền Đa Thụ tức giận: “Mày đang nói tiếng người đấy à?!”
Chu Lê không nhanh không chậm trả lời: “Chém một đao cũng không quan trọng lắm, quan trọng chính là nếu như tôi không chết, liền trả lại cho ông mười dao, bây giờ ông xác định còn muốn lên mặt dạy đời tôi?”
Tiền Đa Thụ tức đến mức thất khiếu bốc khói, muốn đi qua tẩn một trận cho biết cái gì gọi là tôn ti trật tự, thấy Chu Lê vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, dường như không chuẩn bị phản kháng, chờ lão ta đánh xong liền trả lại gấp mười lần, nụ cười trào phúng vẫn treo trên khóe miệng, giống hệt như đêm hôm đó.
Trong nháy mắt, đầu lão ta như bị người hất vào một chậu nước lạnh, thế mà lại bình tĩnh hơn một chút, hổn hà hổn hển thở mà trừng đứa con trai nhà mình, quay đầu về phòng thay quần áo.
Quý Thiếu Yến đứng bên cạnh nhìn, tâm tình không mấy tốt đẹp.
Không thể thoát ra ngoài cũng đồng nghĩa với việc hắn vẫn phải ở chung một mái nhà với một tên ngốc bạch ngọt tâm thần phân liệt cùng với một gã đàn ông trung niên bạo lực.
Hắn không khỏi liếc mắt qua Chu Lê, thấy vẻ mặt đối phương chẳng sao cả, cũng không biết tên ngốc bạch ngọt này ngoại trừ gọi người tới đánh nhau thì còn có biện pháp khác để giải quyết tai họa ngầm hay không, thể loại giết địch một ngàn tự tổn thất tám trăm kiểu này, hắn có chút không nói nên lời.
Chu Lê phát giác được ánh mắt của hắnn, liền đi tới bế lên, vuốt vuốt bộ lông mềm mại.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hôm nay, ngài đại gia này có vẻ chú ý đến cậu hơn một chút, không có làm lơ như trước kia.
Chu Lê nhất thời cao hứng, vừa ôm vừa sờ thêm một hồi, xong xuôi mới chịu xuống lầu mua đồ ăn cho Cẩu đại gia.
Chờ bọn họ đi dạo trở về, vừa đúng lúc Tiền Đa Thụ nấu xong cơm, hai cha con ngồi đối diện nhau, không nói gì, chăm chú ăn phần của mình, lại một đêm gió yên biển lặng trôi qua.
Tính tình Chu Lê thật sự rất tốt, nếu người khác đàng hoàng mà nói chuyện với cậu, tất nhiên cậu cũng nguyện ý đàng hoàng mà đối đãi lại, huống chi ăn ké nhà người ta cũng có chút chột dạ, liền ló ngó đi vào phòng bếp, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Hai cha con giả trân mân mê nấu nướng một bàn cơm trưa, bầu không khí hiếm khi hòa thuận.
Một chút tâm tình lúc mang con trai ra ngoài đi chơi chợt ùa về trong tâm trí Tiền Đa Thụ, đang muốn nhân cơ hội này tâm sự vài câu với đứa con trai, bên ngoài lại vang lên âm thanh hàng được ship tới.
Đồ chuyển phát nhanh đương nhiên là thằng con trai nhà ông mua.
Mở gói hàng ra, bên trong là vật dụng đánh răng chuyên dùng cho thú cưng, bàn chải đánh răng cùng sữa tắm các kiểu, tức thì phát hỏa: “Mày đối với nó còn tốt hơn người làm cha như tao.”
Chu Lê tỏ vẻ đương nhiên: “Tất nhiên, Đản Đản lại không cắn tôi.”
Tiền Đa Thụ rống lên: “Tao chính là cha mày đấy!”
Chu Lê buông thõng hai tay: “Thế à, xin lỗi nhé, sau khi nhân cách này của tôi tỉnh lại, chỉ có ông đánh tôi, đánh tôi, đánh tôi, nếu đổi lại là ông, thì sẽ thế nào?”
Tiền Đa Thụ lắp bắp: “Đó là tao……… Đó là……..”
“Đó là bất đắc dĩ, là có người chọc ông tức giận, đúng không?” Chu Lê nhìn lão, “Ông nhìn vào lương tâm mình xem, tin được không?”
Tiền Đa Thụ nghẹn họng.
Chu Lê đem chuyển phát nhanh đặt trong phòng tắm, xong xuôi liền trở về ngồi ở trước bàn ăn, nhìn lão ta một cái, thương lượng: “Như vậy đi, ông có thể kiên trì một tuần không đánh tôi, tôi sẽ mua đồ vật về cho ông.”
Sắc mặt Tiền Đa Thụ hòa hoãn ngay lập tức: “Cái này dễ nói.”
Chu Lê cười ha hả trong lòng, không nói gì.
Một ngày yên ả không có việc gì trôi qua, tới buổi tối, lần đầu tiên trong đời Chu Lê trải nghiệm việc đánh răng cho chó, may là con chó này thực sự là người, toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi.
Quý Thiếu Yến được hầu hạ thật sự thoải mái, chờ khi được thả về ổ, hắn lại đi bộ trở về.
Đúng lúc Chu Lê vừa dọn dẹp xong bồn rửa mặt, thấy thế liền sửng sốt: “Làm gì thế?”
Quý Thiếu Yến ngồi xổm ở trước vòi hoa sen nhìn cậu.
Chu Lê bừng tỉnh, tiến lên kiểm tra vết thương cho hắn, phát hiện nó đã kết vảy, cũng sắp rớt ra, liền nói: “Phục hồi cũng khá tốt đấy.”
Quý Thiếu Yến tiếp tục nhìn cậu.
Chu Lê bế hắn lên, lãnh khốc vô tình thả lại phòng ngủ: “Còn phải đợi thêm hai ngày nữa.”
Quý Thiếu Yến: “…”
Hôm sau chính là thứ hai, Tiền Đa Thụ vừa mới sáng sớm đã đi rồi.
Chu Lê dùng máy tính của lão, nghiêm túc tra tư liệu nguyên một buổi sáng, lại chuẩn bị cơm trưa cho Cẩu đại gia, nghỉ ngơi một lát, đi đến khu trung tâm thương nghiệp, lang thang mấy vòng trong khu bán đồ điện tử, nhanh chóng tìm được bảng hiệu muốn tìm.
Bà chủ là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, nhìn thấy cậu liền mỉm cười, vừa ứng phó với khách vừa niềm nở tiếp đón Chu Lê: “Xem máy ảnh kỹ thuật số sao? Tháng này chúng tôi đang tổ chức hoạt động khuyến mãi, là thời điểm vàng để mua nha.”
Chu Lê gật gật đầu, đứng một bên nghe bà chủ nói chuyện với khách, đúng lúc xen mồm: “Cái máy RX này quả không tồi, màn hình xoay 180 độ, tốc độ lấy nét cao, độ phân giải trên 3000, bạn tôi cũng có một cái.”
Chu Lê cũng có một người bạn bên mảng nhiếp ảnh, nên có cơ hội tiếp xúc qua mấy đồ vật kiểu này, cho nên nói năng rõ ràng, so với bà chủ còn chuyên nghiệp hơn mấy phần. Vị khách kia vốn muốn đến cửa hàng này để mua, nghe Chu Lê giới thiệu một hồi liền quyết định mua luôn.
Bà chủ cười tươi như được mùa, chờ tiễn khách hàng đi, liền đem toàn bộ nhiệt tình tặng cho Chu Lê, hỏi cậu muốn mua máy loại gì.
Chu Lê ấp úng: “Tôi chỉ là đến xem qua một chút, hôm nay không mua…….”
Nói xong liền chỉ vào cô gái đứng cách đó không xa, “Thấy cô gái kia không, nếu cô ta lại đây, liền có thể bán được nhiều hơn đấy.”
Bà chủ tò mò: “Vì sao?”
Chu Lê nói: “Trang phục trên người cô gái kia ít nhất cũng phải sáu con số, không thiếu chút tiền để mua camera, nếu có thể thuyết phục người này, hẳn sẽ không tiếc tiền mà mua ngay.”
Bà chủ ngạc nhiên: “Thật sao?”
Chu Lê nói: “Đương nhiên, chút mắt nhìn người tôi vẫn có.”
Mặc dù nhãn hiệu của thế giới này so với bên cậu có chút khác biệt, nhưng dẫu sao cũng là thiếu gia con nhà giàu cả đời, đồ vật tốt hay xấu, chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra.
Chu Lê nói không sai, chờ vị khách kia lại đây, bà chủ liền phát động công năng mà khen cô ta một trận, nhanh chóng bán được thêm một cái máy ảnh.
Bà chủ nhìn Chu Lê với ánh mắt lấp lánh, tuyên bố rằng lúc nào cậu đến mua đều sẽ giảm giá.
Chu Lê cười nói: “Giảm giá thì không cần, chị biết gần đây có nơi nào tìm nhân viên làm thời vụ không? Tôi muốn tìm một cái.”
Hai mắt bà chủ càng sáng hơn mấy phần: “Tới quán này đi, tôi dành riêng một suất cho cậu.”
Biểu tình Chu Lê còn rất gãi đúng chỗ ngứa: “Thật sao?”
Bà chủ niềm nở: “Tất nhiên là thật rồi, cậu làm không?”
Chu Lê đương nhiên là cầu còn không được, nhanh chóng đáp ứng.
Chờ đến ngày cuối tuần, lúc Tống Oanh Thời đi làm liền có thể trở thành đồng nghiệp rồi, toẹt cmn vời.