Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Chu Lê đi vòng vòng giữa hai tiểu khu mới cũ, phát hiện có mười mấy tờ rơi tìm chó lạc.
Cậu chỉ xé đi một tờ, những tờ khác cậu mặc kệ.
Lão Nhị trở về cùng cậu, hỏi: “Những cái đó không xé có sao không, nếu như chị dâu nhìn thấy thì làm sao?”
Chu Lê hơi run khóe miệng một chút: “… Đừng gọi chị dâu.”
Lão Nhị “hả” một tiếng: “Đây không phải chuyện sớm muộn sao?”
“Bảo cậu không gọi thì đừng gọi, nói cho bọn Tiểu Ngũ cũng đừng gọi loạn,” Chu Lê cường điệu, “Đặc biệt không được gọi trước mặt cô ấy.”
Lão Nhị nghĩ rằng chắc cậu còn chưa theo đuổi được người ta, bảo đảm nói: “Yên tâm đi anh Ưng, bọn em hiểu mà.”
Hắn lại hỏi, “Nhưng mà cứ mặc kệ những tờ rơi đó sao?”
Chu Lê nói: “Cứ để đó, đừng động vào.”
Bối cảnh Quý gia như thế nào, cậu ít nhiều cũng biết sơ qua.
Nếu như là Quý nhị thiếu sai người dán, nói không chừng mọi chuyện không đơn giản như vậy, lỡ như có người ở sau lưng nhìn theo dõi, phát hiện những tờ rơi vừa dán ngày đầu tiên bị xé hết, sợ là sẽ xuống tay điều tra, chờ sau khi tra ra không phải những người môi giới bất động sản xé, chắc chắn sẽ tìm được bọn họ, tiện thể tra ra cậu từng nuôi con Husky kia, muốn bao nhiêu thảm bấy nhiêu.
Cậu tạm biệt Lão Nhị, về đến nhà nằm trên giường tự ngẫm lại, quyết nói việc này cho Tống Oanh Thời biết, nếu không, cậu cũng không ngăn được việc Tống Oanh Thời giao chó ra. Quan trọng nhất chính là trên tờ rơi còn viết người cung cấp manh mối sẽ được hậu tạ 5000 tệ, chỉ cần Tống Oanh Thời dắt Husky ra ngoài đi dạo, rất có sẽ bị người khác theo dõi.
Cậu sắp xếp mạch suy nghĩ lại, ở trong nhóm chat nói chuyện với bọn đàn em, viết ra kế hoạch tiếp theo, lúc này mới yên tâm nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, chuyện đầu tiên sau khi cậu rời giường là liên lạc với Tống Oanh Thời, hỏi xem cô đang làm gì.
Mỗi ngày Tống Oanh Thời đều nấu bữa sáng cùng bà nội, cho nên dậy rất sớm, cô nhanh chóng đáp lại: Vừa mới cho Hoan Hoan ăn xong, chuẩn bị ăn sáng, cậu thì sao?
Chu Lê: Giống cô, hôm nay cô không dắt chó đi dạo sao?
Tống Oanh Thời: Có, ăn xong tôi sẽ dắt nó đi.
Chu Lê: Đừng dắt, tôi có việc muốn nói với cô, hôm nay cô rảnh không, gặp nhau một lát đi.
Tống Oanh Thời: Được, gặp ở đâu?
Chu Lê: Đến nhà tôi đi.
Cậu mau chóng gõ dòng này xong, cảm thấy nói như thế có chút khiến cô hiểu lầm, dù sao cô cũng biết trong người cậu tồn tại hai nhân cách, cậu bổ sung thêm một câu: “Chuyện này tương đối quan trọng, tôi không muốn có ai nghe thấy cả, nếu như cô không muốn đến nhà tôi, chúng ta có thể đến quán ăn hoặc KTV cũng được, địa điểm tùy cô chọn.”
Quý Thiếu Yến được Tống Oanh Thời cho ăn một chén thức ăn cho chó, đến nghe cũng chẳng có hứng thú, chờ sau khi được thả ra thì xoay người đến ghế sô pha, lúc đi, hắn vô tình nghe thấy một giọng nói quen thuộc, không khỏi nhìn về phía Tống Oanh Thời. Nếu như hắn nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên hắn nghe ngốc bạch ngọt dùng ngữ khí nghiêm trọng như vậy để nói chuyện.
Tống Oanh Thời nghĩ một chút, trả lời: Vậy cậu đến nhà tôi đi
Chu Lê ở bên kia sửng sốt, cẩn thận nói: Có quấy rầy bà nội của cô không?
Tống Oanh Thời: Không sao đâu, sáng nào bà cũng sang nhà bà Thái đối diện chơi một chút, hộ lý cũng sẽ đi theo, trong nhà không có ai.
Chu Lê yên tâm, sau khi ăn cơm xong, tìm đến nhà Tống Oanh Thời theo địa chỉ cô gửi, gõ cửa vào nhà, liếc mắt đã nhìn thấy Cẩu đại gia đang nằm trên ghế sô pha. Trên sàn nhà trước mặt hắn, thức ăn cho chó vẫn còn nguyên, một chút cũng không đụng đến, ngoài ra trên cổ còn treo một cái chuông nhỏ.
Chu Lê: “…”
Rất… Rất đáng yêu.
Quý Thiếu Yến nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt sắc lạnh như băng.
Chu Lê: “…”
Khụ, cái này cũng không phải tôi đeo anh, đừng nhìn tôi như vậy.
Lúc mới ở chung hai người thấy không thoải mái là chuyện thường tình, qua mấy ngày nữa sẽ tốt hơn.
Cậu nhìn thấy Husky, nhịn không được chạy đến vuốt lông nó, cố gắng kiềm chế thả nó lại chỗ cũ, ngồi ở ghế sô pha đơn bên cạnh.
Tống Oanh Thời đưa nước trái cây cho cậu, nói: “Nó không chịu ăn sáng.”
Chu Lê nói: “Chắc là nó không thích đồ ăn cho chó. Chỗ cô có đồ ăn sáng còn dư lại không? Cho nó ăn cái đó đi.”
Tống Oanh Thời nói: “Hình như có dư lại ba cái bánh bao nhỏ.”
Chu Lê nói: “Vậy cũng được rồi.”
Bản tính mẹ hiền chiếu cố Cẩu đại gia của cậu lập tức bùng nổ, chủ động đổ thức ăn cho chó lại vào túi, hỏi ý Tống Oanh Thời rồi đi vào bếp rửa chén, xé nhỏ bánh bao bỏ vào đó, bưng đưa cho Cẩu đại gia.
Quý Thiếu Yến liếc cậu một cái, cúi đầu ăn bánh bao.
Tống Oanh Thời không thể tưởng tượng được, nói: “Tại sao chó lại không thích ăn đồ ăn của mình? Có phải chỉ có cậu đút nó mới ăn đúng không?”
“Không phải, hai ngày trước kia tôi đi làm thêm, Tiểu Ngũ đút nó ăn, nó vẫn ăn như vậy” Chu Lê nói, “Trước kia, nhân cách thứ hai của tôi ngược đãi nó, trên người nó lúc nào cũng có vết thương, tôi đoán chắc là do mình chưa từng cho nó ăn đồ ăn cho chó, hoặc là trước kia nó bị ngược đãi có liên quan đến thức ăn cho chó, cho nên đã tạo thành bóng ma tâm lý cho nó.”
Cậu suy nghĩ hai giây, nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc, “Ví dụ như trước kia có người trộn lẫn thủy tinh vào thức ăn cho chó, Đản đáng thương của tôi… Hoan Hoan à!”
Quý Thiếu Yến không thèm ngẩng đầu lên, trong đầu ngốc bạch ngọt đào hố quá nhiều, hắn đã quen rồi.
Tống Oanh Thời cũng cảm thấy có đạo lý, đau lòng mà sờ Husky, lúc này mới nhìn về phía Chu Lê, hỏi cậu có chuyện gì.
Chu Lê dời ánh mắt trên Cẩu đại gia sang chỗ khác, móc ra hai tờ rơi đưa qua.
Tống Oanh Thời xem một tờ, “hả” một tiếng, bế Husky lên nhìn móng của nó, thấy dưới đó quả nhiên có một vết bớt đen, cả kinh nói: “Đây chính là Hoan Hoan mà!”
Quý Thiếu Yến hơi giật mình, nhìn thấy mấy đặc điểm của chó lạc trong tờ rơi cô cầm, trong lòng không khỏi nhảy dựng.
Mẹ kế trong nhà hắn từ trước đến nay đề phòng hắn và ông nội như sói dữ, thứ mà em trai hắn dùng chính là kỹ thuật cơ mật do cậu hắn nghiên cứu ra, trước đó đến tiếng gió hắn cũng chưa nghe qua, hắn biết, khả năng ông nội mình biết được tin tức của hắn là rất thấp, hơn nữa cái này không giống với bút tích của ông nội, cho nên hắn đoán được đại khái là do Quý Nhị làm.
Chu Lê nói: “Cậu xem tờ này đi, đó là tờ hôm qua tôi được phát được ở chợ.”
Tống Oanh Thời thả Husky về cho nó ăn cơm, thấy một tờ khác là cuộc thi thú cưng tranh tài, nghi ngờ nói: “Cái này là sao?”
Chu Lê nói: “Cậu nhìn kỹ ban tổ chức, từ từ nghĩ xem.”
Tống Oanh Thời cũng không phải kẻ ngốc, khi cậu nhắc nhở đã nhanh chóng phát hiện ra trọng điểm: “Vì sao bọn họ lại chạy đến phiên họp chợ chỗ chúng ta để phát tờ rơi?”
“Tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó, tối hôm qua tôi tìm được tờ rơi tìm chó thất lạc này,” Chu Lê nói, “Tôi có một ý nghĩ hơi táo bạo, tờ rơi tuyên truyền này cũng là nhằm vào Husky.”
Tống Oanh Thời phản ứng một chút: “Ý của cậu là chủ nhân Hoan Hoan không tìm được nó, cho nên không chỉ cho người dán tờ rơi tìm chó, còn liên hệ ban tổ chức, mở rộng phạm vi tuyên truyền?” Cô nhìn Husky đang ăn cơm, “Hoan Hoan có khi nào rất quan trọng với bọn họ không, chúng ta đến mau chóng đưa nó đến chỗ bọn họ đi.”
Nội tâm Quý Thiếu Yến lập tức trầm xuống, đang nghĩ cách để trốn thì nghe người nào đó nói: “Đây là mục đích tôi đến để tìm cô, tôi hy vọng cô tạm thời đừng liên lạc với bọn hok.”
Hắn có chút ngạc nhiên nhìn về phía ngốc bạch ngọt.
Tống Oanh Thời cũng ngạc nhiên không kém: “Vì sao thế?”
“Tôi cảm thấy việc này có chút kỳ quái,” Chu Lê phân tích nói, “Tôi chưa thấy qua con chó nào thông minh như nó, nó không quậy cũng không phá nhà, ngoại trừ có hơi im lặng một chút, nhưng những cái khác đều rất tốt. Hai cái tờ rơi mà chúng ta vừa xem, lấy giả thiết rằng chủ cũ muốn tìm nó, một là phát tờ rơi tìm chó lạc, hai là mở rộng tuyên truyền cuộc thi, điều này chứng minh bọn họ biết được nó là một chú chó thông minh, cảm thấy cho dù người nhặt được nó không nhìn thấy tờ rơi, nhưng nếu như biết được có một cuộc thi về thú cưng, xác suất lớn sẽ mang tham dự, đúng không?”
Tống Oanh Thời gật đầu.
“Hình thức thi đấu này, trước tiên thú cưng dự thi phải trải qua chuyên môn huấn luyện tốt, nếu không thì cả đám thú cưng không biết gì sẽ chạy loạn, đó không phải thi đấu, mà là diễn hài,” Chu Lê nói, “Hoạt động này còn có các đơn vị tài trợ, thức ăn cho động vật, làm đẹp cho thú cưng, người nhận nuôi.., tất cả đều đầy đủ. Cho nên, mục đích chính của ban tổ chức chính là tìm người tiêu thụ.”
Tống Oanh Thời nhìn lại nội dung trong tờ rơi, lần nữa gật đầu.
“Nhưng nơi tổ chức có giới hạn, cho dù có mấy giải dành cho thú cưng bình thường nhưng cũng không nên quá nhiều, nếu không một đám thú cưng kéo tới, có sắp xếp cũng không xong việc,” Chu Lê nói, “Quảng cáo của là một môn học nghệ thuật, nếu làm không tốt sẽ rất tẻ nhạt, làm quá mức sẽ chịu không nổi, chủ của Hoan Hoan có thể móc nối với bọn họ, chắc chắn không phải người bình thường.”
Hắn chỉ tờ rơi tìm chó, “Cô nhìn ảnh chụp đi, mấy chiếc xe kia người bình thường có thể mua nổi sao?”
Quý thiếu gia bị tai nạn xe, tất nhiên sẽ được đưa đến bệnh viện tư nhân cao cấp nhất, có thể vào đó, không phú thì quý, bãi đỗ xe phần lớn đều là siêu xe. Tống Oanh Thời đương nhiên nhận ra được, liếc mắt một cái, nhìn thấy có vài chiếc xe nhà của cô cũng chẳng mua nổi.
“Nó có thể đi lạc ở chỗ đó, chứng minh chủ của nó có rất nhiều tiền,” Chu Lê nhìn cô, “Một kẻ vừa có tiền vừa có nhân mạch, muốn tìm một con chó, biện pháp gì nhanh nhất?”
Tống Oanh Thời không chút nghĩ ngợi nói: “Mượn thông tin truyền thông, để toàn thành phố giúp tìm chó.”
Chu Lê búng tay một cái: “Đúng vậy, nhưng bọn họ không làm thế, cô không thấy kỳ quái sao?”
Cậu không đợi Tống Oanh Thời trả lời, chủ động nói, “Tôi đoán, bọn họ không muốn có quá nhiều người chú ý đến việc tìm chó này, chỉ có thể dùng cách dán tờ rơi để lén lút tìm chó, thậm chí không ngại đi đường vòng, đánh chủ ý vào cuộc thi thú cưng tranh tài kia.”
Tống Oanh Thời nghe cậu nói xong, trong đầu toàn là bùn nhão: “Vì sao?”
Chu Lê nói: “Như tôi nói lúc nãy, bởi vì Hoan Hoan quá thông minh, không phải là một con chó bình thường.”
Biểu cảm của cậu nghiêm túc, nói hươu nói vượn lần nữa, “Tiểu khu của chúng ta quá nghèo, trên ảnh chụp chắc là khu khác. Với tính cách của Hoan Hoan, chắc chắn sẽ không chạy lung tung, có thể chạy xa như vậy, hẳn là không vui vẻ khi ở đó. Tôi nghe nói có vài nghiên cứu khoa học cần dùng động vật để thí nghiệm, nói không chừng bởi vì quá bí mật, bọn họ mới không dám gây náo loạn để mọi người biết.”
Cậu nhìn về phía Cẩu đại gia, đưa ra kết luận, “Cho nên, có thể là thí nghiệm thất bại làm cho nó trở nên thông minh hơn, là con Husky biến dị!”
Quý Thiếu Yến: “…”
Tống Oanh Thời: “…”
Quý Thiếu Yến đã sớm không ăn sáng nữa, trưng ra cái dáng vẻ giả vờ.
Giờ phút này nghe hai người nói chuyện xong, hắn không nhịn được nhìn ngốc bạch ngọt, lần đầu tiên cảm thấy “Trong đầu có hố” lại là ưu điểm.
Tống Oanh Thời nghe xong trợn tròn mắt: “Hả?”
Chu Lê nói: “Chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.”
Tống Oanh Thời nhìn vẻ mặt khiêm tốn của cậu, khóe miệng run rẩy, ánh mắt quỷ dị nhìn Husky nhà mình rồi suy ngẫm: Nhân cách thứ hai này của tên côn đồ, tuy rằng tinh thần tràn đầy năng lượng, nhưng mà, trong đầu cậu ta có hố.
Cô im lặng vài giây, thấy cậu ly nước trái cây uống ngon lành, quyết định phải làm cậu bình tĩnh lại.
Chờ cậu thoát khỏi cái trạng thái không thể hiểu nổi, giương mắt nhìn về phía cô, lúc này cô mới nói: “Tôi cảm thấy… Hình như mạch suy nghĩ của chúng ta không giống nhau.”