Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Lộ trình dắt chó đi dạo mỗi ngày của Tống Oanh Thời về cơ bản thì rất cố định, đó là ở trên quảng trường chỗ tân tiểu khu đi một vòng, sau đó đi vòng về nhà bằng một con đường khác. Nhưng hôm nay vừa đến chỗ rẽ, cô liền thấy Husky nhà mình không quẹo vào, mà trực tiếp đi thẳng.
Cô giữ chặt dây dắt chó gọi: “Hoan Hoan, sang bên này mới đúng.”
Quý Thiếu Yến mắt điếc tai ngơ, vẫn tiếp tục muốn đi thẳng.
Tống Oanh Thời không khỏi gia tăng một chút lực đạo, muốn đem nó kéo trở về, kết quả chỉ thấy Husky bò trên mặt đất khiến bản thân nó biến thành hình chữ “Đại” , toàn bộ thân thể giống như giẻ lau nhà rồi bị cô kéo đến hướng bên kia, phảng phất như thứ mà bản thân cô đang kéo chỉ là một con chó đã chết.
Cô vội vàng thu lực, đi tới sờ sờ đầu của nó: “Hoan Hoan, làm sao vậy?”
Quý Thiếu Yến liếc nhìn cô một cái, đứng dậy tiếp tục bước đi.
Tống Oanh Thời suy đoán nói: “Mày muốn đi về phía bên kia sao?”
Quý Thiếu Yến bước lên hai bước, quay đầu lại nhìn cô một lần nữa, rồi lần nữa đi về phía trước.
Tống Oanh Thời lần này không hề ngăn cản, tò mò mà bám theo phía sau, muốn biết nó rốt cuộc muốn đi đâu.
Một người một chó đi bộ ước chừng năm phút, Tống Oanh Thời thấy nó rốt cuộc cuối cùng cũng rời khỏi tuyến đường chính của tiểu khu, quẹo vào một trong những tòa nhà dân cư, liền tiến lên kéo nó lại.
Cô tuy rằng không biết nhà của Chu Lê, nhưng Hoan Hoan vừa thông minh lại có linh tính, có đôi khi cô thậm chí cảm thấy nó có thể nghe hiểu ý tứ trong mỗi câu cô nói, cho nên nó rất có thể đã nhớ rõ những con đường trước kia, liền hỏi: “Mày muốn đi tìm chủ nhân ngày xưa của mày ư?”
Cô lắc đầu: “Không được, sáng tinh mơ đã đi đến nơi đó, ai biết người ta đã tỉnh dậy hay chưa, hơn nữa chúng ta còn chưa từng chào hỏi trước một câu.”
Quý Thiếu Yến ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn cô, bất động.
Tống Oanh Thời tiến lên nói: “Chờ ban ngày tao phát cái Wechat, chúng ta lại đến đó sau, bây giờ tao ôm mày trở về nhé.”
Cô khom lưng bế Husky lên, thấy nó không còn giãy giụa, vui mừng mà sờ sờ đầu, đang muốn khen ngợi một câu “Thật nghe lời”, liền thấy nó đột nhiên từ trong lòng ngực của cô nhảy xuống rồi bỏ chạy.
Tống Oanh Thời: “……”
Cô quả thực đột nhiên không kịp phòng ngừa, không lập tức bắt được dây buộc chó, vội vàng đuổi theo.
Điều mà Quý Thiếu Yến đang chờ chính là khoảnh khắc nháy mắt cô lơi lỏng đó, hắn chạy trốn đặc biệt chanh chóng, chớp cái đã vụt vào hành lang.
Ngốc bạch ngọt đã hạ quyết tâm muốn đem hắn tặng cho người khác, nếu để cho Tống Oanh Thời thật sự liên hệ với Chu Lê, đối phương nhiều lắm chắc chỉ lại đây xem hắn vài lần, hắn mà quá đáng quá thì sẽ đem hắn mang đi, cho nên chỉ có khi hắn trực tiếp tìm tới cửa ăn vạ không rời, thì Chu Lê mới có thể để hắn lưu lại trong chốc lát.
Tiền Đa Thụ hôm nay đi làm, Tống Oanh Thời không ăn cơm sáng, khẳng định muốn về nhà dùng cơm cùng Tống nãi nãi.
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Ngốc bạch ngọt luôn luôn thương hắn, Tống Oanh Thời cũng luôn luôn mềm lòng, thuận theo phỏng đoán thông thường, thời gian Tống Oanh Thời đến đón hắn sớm nhất chắc chắn là lúc cơm nước xong xuôi, nếu như thế thì trong nhà chỉ còn lại hai người là hắn cùng Chu Lê, như vậy cũng đủ để cho hắn ngả bài.
Quý đại thiếu gia hạ quyết tâm, chạy lên lầu 3, duỗi móng vuốt gõ cửa.
“Chờ một lát, tới đây.”
Chu Lê đi tới mở cửa, trong lòng ngực còn ôm một con Tiểu Kim Mao không được an bình quấy cậu cả đêm.
Kéo cửa phòng ra, cậu nhìn qua lưới chống trộm, phát hiện bên ngoài một người cũng không có.
Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng “Loảng xoảng loảng xoảng”, cậu mở cửa bảo vệ cúi đầu nhìn xuống mới thấy được một đôi mắt lãnh đạm của vị Cẩu đại gia nào đó.
“……” Tay cậu run lên, thiếu chút nữa đem Tiểu Kim Mao ném trên mặt đất.
Tiền Đa Thụ thay xong quần áo đi ra, hỏi: “Ai vậy?”
Quý Thiếu Yến tức khắc ngẩn ra.
Thường thường vào giờ phút này, Tiền Đa Thụ không phải đã sớm đi làm rồi sao?
Hắn chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, liền chủ động bước vào cửa.
Ngay sau đó, Tống Oanh Thời đã thở hồng hộc chạy lên, nhìn thấy Chu Lê đứng ở cửa, hỏi: “Nó có phải tới tìm cậu hay không?”
Chu Lê rốt cuộc hoàn hồn, nói: “Đúng vậy.”
Tống Oanh Thời hổn hà hổn hển hít một hơi: “Thực xin lỗi, tôi đã không giữ chặt nó.”
Cô vừa nói vừa bước lên bậc thang cuối cùng, đột nhiên thấy một người đàn ông trung niên bước ra, liền lễ phép nói, “Chào thúc thúc.”
Tiền Đa Thụ tự nhiên cũng thấy được đám người đang đứng trước cửa, hòa ái mà cười nói: “Chào cháu, cháu chính là chủ nhân của Đản Đản ư?”
Chu Lê: “……”
Tống Oanh Thời chớp chớp mắt: “Đản Đản?”
Cô theo bản năng nhìn về phía Chu Lê, nhanh chóng phản ứng: “À, đúng vậy ạ, xin lỗi đã gây thêm phiền toái cho mọi người.”
Đây là lần đầu tiên Tiền Đa Thụ nhìn thấy con trai nhà mình có đồng học đứng đắn như vậy, ý cười trên mặt giống như một đóa hoa hướng dương, càng thêm hòa ái: “À không phiền toái, không phiền toái chút nào, nó chạy vào nhà rồi, vào đây vào đây, vào ngồi một chút.”
Tống Oanh Thời liền rất nghe lời tiến vào trong phòng, nhìn chung quanh một vòng, nhưng lại không nhìn thấy Husky nhà mình, hô lớn: “Đản Đản.”
Chu Lê theo sát phía sau: “……”
Xin lỗi huynh đệ, cuối cùng vẫn là để cho lão bà của huynh đã biết huynh tên Đản Đản.
Tiền Đa Thụ nói: “Tôi thấy nó hình như đã tiến vào phòng ngủ của Lập Nghiệp.”
Lão liếc con trai mình một cái, hướng về phía phòng ngủ nâng nâng cằm, ý bảo cậu đem Đản Đản ra trả lại cho người ta.
Tống Oanh Thời nhìn thấy động tác của lão , chần chờ một chút, lại nhìn phía Chu Lê: “Tôi cảm thấy nó rất nhớ cậu, hay là để nó ở nơi này với cậu chút đi, tôi về nhà cơm nước xong lại đến đây đón nó về, hoặc là cho nó ở với cậu mấy hôm cũng được.”
Chu Lê bất đắc dĩ: “Tôi lập tức phải đi bệnh viện khám bệnh, đem nó cùng Tiểu Kim Mao đặt ở cùng nhau, tôi có chút không yên tâm.”
Thứ nhất là đứa nhỏ Tiểu Kim Mao này không bao giờ chịu nhớ giáo huấn, tuyệt đối sẽ bị ngược đãi.
Thứ hai là ngay cả khi cậu đổ hai bát nước, vạn nhất Quý thiếu gia không thấy để ý khiến cho Tiểu Kim Mao cả hai bát nước đều chạm vào, sợ là vị thiếu gia này sẽ khát khô cổ mất thôi.
Quý Thiếu Yến, người ở trong phòng ngủ nghe được rõ ràng: “……”
Khó trách Tiền Đa Thụ lại ở nhà, thì ra là thế.
Hắn biết hai cha con tâm thần này vốn dĩ muốn đi khám bệnh, nhưng lại không nghĩ tới vận khí của mình kém như vậy, họ định hôm nay đi.
Tống Oanh Thời có chút kinh ngạc: “Cậu phải đi bệnh viện ư, làm sao vậy?”
Chu Lê biết Tiền Đa Thụ sĩ diện, nói: “Không có chuyện gì lớn lắm, chỉ là cảm thấy hơi choáng váng đầu óc.”
Tiền Đa Thụ quả nhiên không muốn đi sâu vào chủ đề này, nhìn về phía con trai mình: “Để chúng nó ở bên nhau chơi chắc hẳn không có việc gì đâu.”
Chu Lê nói: “Một con quá nhỏ, một con ngạo kiều.”
Tiền Đa Thụ nghĩ về tiếng tru không ngừng của Tiểu Kim Mao vào tối hôm qua, trầm mặc.
Nhưng cũng không có cách nào, con chó nhỏ như vậy, đột nhiên đến một chỗ mới, luôn luôn phải gào thét một hai ngày mới thích ứng được, ngoan giống như Đản Đản thì chỉ có một vài con.
Tống Oanh Thời nghe vậy nói: “Hay là như này đi, tôi giúp cậu chiếu cố Tiểu Kim Mao, chờ cậu khám xong bệnh trở về, liền tới nhà tôi đem nó và Đản Đản cùng nhau đón về.”
Chu Lê nói: “…… Không cần phải thế chứ.”
Tiền Đa Thụ ước gì con trai nhà mình có thể cùng học sinh đứng đắn tiếp xúc nhiều hơn chút, nói: “Nếu như cảm thấy thuận tiện thì như vậy cũng được, đỡ cho nó bị chúng tôi khóa ở trong nhà rồi lại gào thét không ngừng, khiến những người hàng xóm láng giềng không cao hứng.”
Chu Lê do dự một chút, chung quy cũng không thể đánh bại sự kiên trì của hai người này, đành phải dặn dò Tống Oanh Thời một chút, đặc biệt nhấn mạnh Đản Đản khứu giác nhạy bén nên rất kén chọn, tốt nhất đừng để cho hắn cùng Tiểu Kim Mao xài chung một cái chén.
Tống Oanh Thời tự nhiên đồng ý, ba người hai chó liền cùng nhau đi xuống lầu.
Quý Thiếu Yến ngồi xổm ở nơi đó, trầm mặc mà nhìn ngốc bạch ngọt lên xe bỏ của chạy lấy người.
Lăn lộn một buổi sáng, không chỉ khiến kế hoạch thất bại, còn lòi ra thêm một con Tiểu Kim Mao, hắn quét qua đồ vật đang thử dựa vào mình một cách ngập ngừng, cảm giác tâm thái tâm lý của mình đang dần dần có chút suy sụp.
Cũng may tâm chí của hắn luôn luôn kiên nghị, thực mau liền trở nên bình tĩnh.
Hình như ngốc bạch ngọt tựa hồ không phản đối việc đón hắn trở về, hắn có thể chờ.
Tiểu Kim Mao ngửi tới ngửi lui, cuối cùng tiến một bước về phía người bạn đồng hành của mình.
Quý Thiếu Yến không chút do dự, dùng sức cho nó một cái móng vuốt.
Tống Oanh Thời nhớ tới hình ảnh lần trước, nhanh chóng đem Husky nhà mình bế lên, đồng thời ôm Tiểu Kim Mao về nhà ăn cơm.
Chờ đến khi ăn xong, cô phát hiện Tiểu Kim Mao thế mà lại đang rúc ở bên chân cô ngủ mất rồi, trong khi một vị Husky nào đó lại chỉ ghé vào trong một góc sô pha không buồn nhúc nhích, một bộ bộ dáng giống như đang tự kỷ.
Cô tức khắc cảm thấy quá đáng thương, tiến lên nói: “Hoan…… Đản Đản, tao cùng mày chơi đồ chơi nhé.”
Quý Thiếu Yến phớt lờ tất cả.
Tống Oanh Thời ngẫm lại dáng vẻ chuyên chú của nó ngày hôm qua, nói: “Vậy mày xem tao chơi trò chơi, được không.”
Quý Thiếu Yến tiếp tục phớt lờ tất cả.
Thông tin hắn muốn có đều đã có rồi, hiện giờ hắn không có hứng thú xem trò chơi này.
Tống Oanh Thời mạnh mẽ đem nó ôm lên trên đùi, mở ra game mobile thường chơi.
Ngoại trừ ngày đầu tiên máy chủ được bắt đầu vào lúc 8 giờ tối, những ngày còn lại từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối đều có thể chơi. Khi cô ấy lên mạng, đã có hơn chục người đang trả lời câu hỏi, trước mắt, người có điểm cao nhất chính là Cảnh thiếu, tám điểm, nếu trả lời đúng hai câu hỏi, cô có thể đi vào tầng thứ hai.
Mê cung tổng cộng có năm tầng, dựa theo cái hiệu suất này, cùng lắm là một cái tuần liền có thể qua ải, không biết tuyển ra 10 cá nhân rốt cuộc là muốn làm gì.
Cô ở trong lòng tò mò một phen, đem điện thoại đưa tới trước mặt Husky để nó xem, nói: “Nào, chúng ta chơi game đi ……”
Quý Thiếu Yến nghe cô nói đến một nửa đột nhiên hít hà một hơi, sau đó miễn cưỡng liếc mắt một cái, liền thấy tin nhắn trên hộp tin nhắn.
Trịnh Tam: Cái gợi ý tìm chó hot search kia các người có nhìn thấy không?
Lưu Tiểu Duy: Không có, thứ gì vậy?
Trịnh Tam: Nói là một con Husky, thứ được in trên ảnh chụp đều là siêu xe, tôi vừa nhìn một chút, có mấy chiếc đặc biệt quen mắt, trong đó có một chiếc hình như là của đại ca cậu.
Lưu Tiểu Duy: Hả? Để tôi đi nhìn xem!
Tống Oanh Thời cũng vội vàng tắt trò chơi đi, đăng nhập Weibo, phát hiện Weibo tìm chó mấy ngày hôm trước còn chẳng có người nào hỏi thăm bây giờ lại loạn đến mức rối tinh rối mù.
Nguyên nhân là chiếc xe trên ảnh chụp quá ngạo mạn, những đôi mắt sắc bén trên mạng kia nhịn không được mà nhìn một cái, cảm khái là kẻ có tiền, rồi sau đó một truyền mười, mười truyền trăm…… cho đến khi bị một cái đại V nhìn thấy, chuyển phát nói “Ra đây nhận xe”, liền hoàn toàn hot khắp nơi trên mạng.
Tuy rằng lực chú ý của mọi người đều đặt trên xe, nhưng cũng không nên khinh thường lực lượng của quần chúng ăn dưa, vẫn sẽ có một bộ phận người chú ý tới chó, hơn nữa dưới số tiền lớn như vậy,thì một thứ như thế cũng sẽ vô cùng ấn tượng.
Quý Thiếu Yến liếc nhìn hai lần, thầm nói tên em trai ngu ngốc kia của mình thật là có tiền đồ.
Hắn đột nhiên mất tích, em trai ngu ngốc đương nhiên muốn mau chóng tìm được hắn.
Nhưng một là có gia gia nhìn chằm chằm, hai là gia đình sẽ không lãng phí tài nguyên để tìm một chú chó, vì thế em trai ngu ngốc cố ý phát thật nhiều ảnh chụp xe ném vào trên mạng, chờ nó tự hot lên.
Rốt cuộc là ai ở sau lưng đưa ra chủ ý này?
Quý thiếu gia sờ sờ răng nanh, nghĩ thầm sau khi trở về nhất định phải đem người kia bắt được rồi chỉnh cho tới chết.
Tống Oanh Thời nhanh chóng xem xong Weibo, quay lại trò chơi, thấy mấy cái thiếu gia kia đang phân tích địa điểm cụ thể.
Có một ngày, chỉ cần hỏi một câu chủ xe, bọn họ dễ như trở bàn tay nhận được đáp án: Là một tòa bệnh viện tư nhân trong thành phố.
Cảnh thiếu: Tôi biết, đó con chó của bạn gái Tiểu Dương, ngày hôm đó bị hắn ôm ra ngoài tiêm vắc-xin phòng bệnh, nửa đường nghe nói A Yến xảy ra chuyện, nên đến bệnh viện trước, kết quả không cẩn thận đem chó đánh mất, khoảng thời gian trước bạn gái hắn cùng với hắn cãi nhau đến đặc biệt lợi hại, hắn dỗ nửa ngày cũng chưa dỗ được, cứ nhất quyết bắt hắn phải tìm được chó mới tha thứ hắn.
Lưu Tiểu Duy: Với cái tính tình kia của Tiểu Dương mà có thể nhẫn nhịn được ư?
Cảnh thiếu: Đương nhiên có thể nhịn rồi, khả năng lần này đã động chân tình.
Tống Oanh Thời cực kỳ ngoài ý muốn.
Tiểu Dương tên đầy đủ Quý Thiên Dương, là em trai cùng cha khác mẹ của Quý thiếu. Có thể là do Quý thiếu quá xuất sắc, khiến cho Quý Thiên Dương phá lệ bình phàm, điều duy nhất có thể so sánh với anh của hắn chính là bạn gái của hắn tương đối nhiều —— dựa theo ý của Cảnh thiếu, thì hắn đã gặp được tình yêu đích thực rồi ư?
Nhưng một thiếu gia không có đặc điểm gì nổi bật như vậy, có thể liên quan gì đến các thực nghiệm trên động vật đây?
Cô cảm thấy cô cùng Chu Lê có lẽ đã hiểu lầm quá nhiều, liền đem lịch sử trò chuyện chụp hình lại chia sẻ với Chu Lê.
Chu Lê lúc này cũng đã nhìn thấy hot search.
Bởi vì những tiểu đệ đó của cậu rất thích lên mạng, thấy gợi ý tìm chó liền lập tức thông báo.
Khi Tống Oanh Thời phát tin tức cho cậu, cậu vừa vặn cũng nghĩ rằng những vị Nhị đại thiếu gia đó trong trò chơi chắc chắn sẽ cung cấp không ít tin tức, giờ phút này lại nhận được ảnh chụp màn hình liền không có chút gì ngạc nhiên, đáp lại một câu “Chờ tôi trở về hẵng nói” rồi tiếp tục quay lại trên Weibo, nhìn chằm chằm ảnh chụp những chiếc siêu xe tụ tập.
Nếu là vô tâm, thì đây đơn giản chỉ là đang làm loạn.
Nhưng nếu là có tâm…… trận doanh của vai ác đột nhiên trở nên cơ trí như vậy, đến tột cùng là được cánh quạt nào chỉ đường dẫn lối?
Trung tâm trận doanh của vai ác lúc này cũng bị người tôi dò hỏi chuyện hot search.
Quý Thiên Dương cà lơ phất phơ mà ngồi ở sô pha, nhìn biểu đệ tâm phúc của chính mình, vẻ mặt không sao cả nói: “Có gì mà phải sợ?”
Biểu đệ này là con trai của chú Quý Thiên Dương, đồng thời cũng là chủ lực giúp đỡ ăn cắp kỹ thuật.
Hắn hiện tại vô cùng bất an, gợi ý tìm chó đột nhiên hot lên, vạn nhất khiến cho Quý gia gia hoài nghi, nhờ đó mà đoán được bọn họ động vào Quý thiếu, chắc chắn sẽ lột da bọn họ ra!
Quý Thiên Dương buông tay: “ Cả nhà tôi đều biết chuyện tôi đánh mất chó của bạn gái, bạn gái nhỏ của tôi tự nhiên đăng lên Weibo tìm chó, bị quần chúng ăn dưa xào cho hoy, những chuyện này thì có gì liên quan tới tôi?”
Biểu đệ ngơ ngác nói: “…… Cũng đúng nhỉ.”
“Cho nên hãy giấu hết những phần tâm tư đó vào trong bụng đi, không có việc gì đâu.” Quý Thiên Dương giáo dục hắn: “Có nhiều thời gian rảnh thì đi chơi trò chơi, tốt nhất hãy cướp được một cái danh hiệu ấy.”
Biểu đệ nói: “Vâng ạ.”
Sau khi Quý Thiên Dương trấn an xong tâm phúc, liền nhận được điện thoại của Nhị gia.
Bọn họ không chỉ đi tìm chó ở khu Liễu Tây, còn cử người đi đăng tin săn bắt chó ở các vùng ngoại ô xung quanh, nhưng trọng điểm đều đặt ở khu Liễu Tây, bởi vì theo sự theo dõi của bệnh viện thì không có bóng dáng của Husky, nó nhất định đã bám theo chiếc xe để chạy trốn, mà một trong những chiếc xe rời đi ngày đó có một chiếc xe vận tải nhỏ đi về phía khu Liễu Tây.
Những con Husky ở toàn bộ khu Liễu Tây cộng thêm khu Hành Bình không có không quá mười con có kích thước và màu lông giống nhau, Nhị gia đã phái người đến điều tra tất cả hết một lần, đến đây là muốn nói cho hắn biết kết quả.
Quý Thiên Dương nói: “Không bỏ sót con nào chứ?”
Nhị gia nói: “Điều này cũng không chắc chắn lắm, dù sao hai khu vực này cũng quá lớn, chúng tôi không có khả năng tới từng nhà một để tìm được.”
Quý Thiên Dương tự hỏi mấy giây: “Nếu như vậy, phiền ngài tiếp tục vất vả một chút, quan sát lại những con chó đó một lần nữa cho tôi.”
Nhị gia nói: “Sao cơ?”
“Tôi sợ có người không cố tình không muốn đưa nó cho tôi, lấy đồ vật gì đó đặt lên người nó, ý đồ che khuất nốt ruồi đen của nó” Quý Thiên Dương hòa khí nói: “Ngài lần này hãy yêu cầu họ dùng khăn ướt lau qua móng vuốt của nó, tôi nhận lấy phần tình nghĩa này của ngài, buổi tối sẽ bao hết mọi thứ ở bên này, nếu được thì rất hân hạnh khi cho phép tôi làm như vậy.”
Nhị gia sang sảng mà cười ra tiếng, nói chuyện thập phần dễ nghe, sau khi cắt đứt liên lạc liền phân phó thủ hạ đi làm việc.
Lâm gia nghe xong quả thực cảm thấy cái phú Nhị đại kia có bệnh, hắn cho rằng mọi người đều giống như bạn gái nhỏ của hắn sao, tiêu những hai vạn đồng tiền, cũng nhất định phải lấy được một con chó ngu ngốc!
Nhị gia liếc hắn một cái: “Dù sao cũng không có gì phiền phức, hắn muốn làm như thế nào, chúng tôi liền đi làm như thế vậy, nhớ rõ mỗi một con chó phải quay từng cái video, tôi sẽ cầm đi để cho hắn đích thân phân biệt.”
Lâm gia vừa nghe liền biết Nhị gia đây là muốn chiếu cố lấy lòng.
Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận nếu cùng những cái hào môn đó so sánh, thì những người như bọn họ này thực sự không tính là cái gì cả, cũng chỉ có thể hoành hoành ở vùng ngoại thành, cực cực khổ khổ kiếm tiền một năm còn không nhiều bằng số tiền mà người tôi rơi ra khỏi kẽ tay. Nhị gia hiện giờ đang muốn nhân cơ hội này đáp lên thuyền của Quý gia, nếu hắn đi theo phía sau thì cũng chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, liền đáp ứng rồi hạ lệnh đi tìm tiếp.
Nói chuyện điện thoại xong, hắn đột nhiên nhớ tới đứa bé nào đó, theo bản năng muốn mượn cớ này gọi người tôi ra ngoài, nhưng nghĩ lại bản thân phải đi lau móng vuốt cho chó, liền cảm thấy không thể ở trước mặt tiểu hài tử làm chuyện ngu ngốc như vậy được, cuối cùng vẫn quyết định giao hết thủ hạ, dù sao còn có Tiểu Kim Mao, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới cửa.
Tiểu hài tử nào đó vẫn còn đang chờ lấy số ở bệnh viện.
Cậu cùng Tiền Đa Thụ ngồi hơn nửa giờ, rốt cuộc cũng nghe được số của bọn họ, liền tiến vào phòng khám bệnh.
Người ngồi khám ở nơi này chính là chuyên gia phương diện tinh thần, thấy mặt Tiền Đa Thụ lộ vẻ khó khăn, do do dự dự, hiểu rõ nói: “Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện riêng tư của bệnh nhân, nếu như có lộ ra ngoài, ngài cứ việc đi kiện chúng tôi là được.”
Tiền Đa Thụ nghe vậy kiên định hơn một chút, ý bảo con trai lại đây ngồi xuống, hướng về phía chuyên gia nói rõ tình huống của cậu.
Chuyên gia kiên nhẫn nghe xong, ôn hòa nói: “Cậu ấy không phải là bị tinh thần phân liệt, nếu bị tinh thần phân liệt thì sẽ xuất hiện logic hỗn loạn, cảm xúc dị thường, suy giảm ý chí, vấn đề của cậu ấy là rối loạn đa nhân cách, mỗi một nhân cách đều có thói quen hành vi và cách suy nghĩ riêng, ngay cả tên tuổi cũng sẽ bất đồng.”
Tiền Đa Thụ đương nhiên là biết đa nhân cách là gì, chỉ là nhầm lẫn khái niệm một chút mà thôi.
Giờ phút này nghe được một câu cuối cùng, lão không khỏi nhìn về phía con trai mình, thử nói: “Tên của con…… Cũng không giống nhau?”
Chu Lê quay đầu nhìn lại, lần đầu tiên chính thức tự giới thiệu: “Tôi tên là Chu Lê.”
Cậu nói: “Chu của Chu Ngô Trịnh Vương, Lê của Lê Minh.”
Tiền Đa Thụ há miệng thở dốc, nửa ngày mới phát ra được một chữ “Ừm”, nhìn về phía chuyên gia tìm kiếm sự giúp đỡ.
Chuyên gia tuy rằng đã gặp qua nhiều người bệnh, nhưng đây cũng là lần thứ hắn mới gặp phải người bệnh mắc phải chứng rối loạn nhân cách.
Hắn không có kinh nghiệm nào cả, cũng không phải người thạo nghề trên phương diện này, chỉ có thể đưa ra một số lời khuyên trong việc điều trị, sau đó đánh giá một chút về tình trạng của Chu Lê, cuối cùng kết luận tính cách này vô cùng tích cực hướng về phía trước, là một người khá lạc quan.
Tiền Đa Thụ tiếp nhận danh thiếp của một vị tiến sĩ do chuyên gia đề cử, biết trị liệu của con trai đến đây là kết thúc, liền ngồi ở trên ghế, nói lên tình huống của chính mình.
So với Chu Lê, bệnh trạng của hắn dường như phổ biến hơn một chút.
Chuyên gia kê đơn thuốc, dặn dò những việc cần chú ý cùng ngày tái khám kế tiếp, sau đó ra hiệu rằng bọn họ có thể đi rồi.
Thời điểm hai người về đến nhà thì đã quá trưa.
Tiền Đa Thụ vốn dĩ đã xin nghỉ một ngày phép, nhưng vì công ty bên kia luôn thúc giục mở họp, đành phải để con trai lại, không kịp ăn cơm với cậu, tính toán về công ty ăn cơm hộp.
Chu Lê rút di động ra xem thời gian, phát hiện đã muộn hơn nhiều.
Thời điểm cậu gọi cho Tống Oanh Thời đành nói qua loa trước vài câu, nói có khả năng giữa trưa sẽ trở về, kết quả biết được Tống nãi nãi mỗi ngày đều ngủ trưa từ một đến hai giờ, nếu đến vào khoảng thời gian kia, cậu đành phải hoãn lại.
Đó là nhân vật có chỉ số nguy hiểm khá cao, cậu tự nhiên không muốn đi quấy rầy, cho nên trước tiên đã liên hệ với tiểu đệ vẫn luôn đang thúc giục cậu.
Mười phút sau, chúng tiểu đệ xách theo bao lớn bao nhỏ tìm tới cửa. Bọn họ từ nơi Ưng ca biết được Đản Đản tạm thời có thể đến đó trong thời gian này, liền yên tâm, bắt đầu nhắc tới một sự kiện khác.
Ba người trong số họ đã phát truyền đơn được hai ngày, một ngày một trăm, cùng nhau cộng vào đã được 600 đồng tiền. Đây chính là một số tiền khổng lồ, rất đáng được chúc mừng.
Nhị ca đem tiền hướng về phía trên mặt bàn trà đập một cái, kiêu ngạo nói: “Thế nào, các huynh đệ chúng ta có thể kiếm được tiền mà!”
Chu Lê vỗ tay: “Tốt lắm.”
Nhị ca hào sảng mà vung tay lên: “Lấy đi, đừng khách khí!”
Chu Lê cười nhướng mày: “Cho tao sao?”
Nhị ca trầm mặc, gật đầu nói: “Mọi người đều là huynh đệ một nhà, một vạn tệ kia không thể chỉ để cho một người kiếm được, chút tiền này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đều là tâm ý của các huynh đệ, hơn nữa, anh còn có số tiền mà dì để lại, chẳng lẽ cộng cả vào mà không đủ số tiền đóng học phí hay sao?”
Chu Lê liền đi qua cầm lấy 600 đồng tiền, nói: “Số tiền này đóng học phí vẫn không đủ, các người còn phải phát thêm vài đợt truyền đơn nữa.”
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Chúng tiểu đệ nói: “Không thành vấn đề, tuần này chúng ta vẫn còn đủ để sống!”
Chu Lê vừa lòng: “Ừm, chờ tao đóng học phí xong, là có thể tiếp tục cùng chúng mày ở trong trường học trốn học đánh nhau, thật tốt.”
Chúng tiểu đệ: “……”
Vì cái gì đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng?
Mọi người nhìn Ưng ca “Ào ào” đếm tiền, trong đầu vang lên âm thanh quỷ dị rít gào: Lão tử cực cực khổ khổ để ngươi đọc sách, ngươi liền ở trong trường học lêu lổng, ngươi tưởng số tiền này được gió to thổi tới hay sao hả ?!
—— Mẹ nó tiền thật sự không phải được gió to thổi tới đâu!
Mọi người yên lặng nhìn 600 đồng tiền kia, đều cảm thấy cực kỳ bi thống, đặc biệt là ba người ở hai ngày cực nóng phát truyền đơn, biểu tình trên mặt muốn che cũng che không được.
Chu Lê nhìn đến mức buồn cười, tạm thời thu lấy số tiền kia, chuẩn bị chờ bọn họ làm xong tuần công tác này mới tiếp tục cùng bọn họ tâm sự.
Cậu nói: “Chắc mọi người đều đợi tao nên chưa ăn cơm đúng không, nhanh chóng đi nấu cơm thôi, tao đói bụng rồi.”
Các tiểu đệ đau đớn kịch liệt mà “Ừm” một tiếng, đồng loạt tiến vào phòng bếp.
Một đám người lại chơi tới gần chạng vạng mới giải tán, Chu Lê cùng bọn họ đi ra ngoài cửa, sau đó tách ra ở lối rẽ, một bên liên hệ với Tống Oanh Thời một bên đi về phía trước, chuẩn bị đi đón hai con chó.
Tống Oanh Thời vừa lúc muốn cùng cậu tâm sự, không muốn ở trong nhà đợi, nhận được tin tức liền dắt hai con chó ra ngoài.
Mới vừa đi được vài bước, đã thấy hai thanh niên đang tiến lại gần.
Một người trong số họ khách khí nói: “Thật xin lỗi, con chó mà bạn tôi bị mất hơi hơi giống con chó này, tôi có thể xem móng vuốt của nó một chút được không?”
Tống Oanh Thời hoài nghi chọc phải hot search, vì vậy mà bế Husky lên cho bọn hắn xem móng vuốt của nó.
Ngay sau đó, cô thấy một người khác đưa ra một cái khăn ướt, đồng thời móc ra di động vừa quay vừa chụp, mà người lúc trước một tay bắt lấy móng vuốt, một tay dùng khăn ướt lau lau, thấy mặt trên của chiếc khăn dính một tầng phấn.
Ba người một chó: “……”
Hai người phối hợp thật sự quá nhanh, Tống Oanh Thời dường như đang nhìn đến phát ngốc.
Sau một hồi im lặng, cô vội vàng lui về, lúc này thanh niên kia mới hoàn hồn, vung tay một cái đã bắt được cô.
Bọn họ vốn dĩ tưởng rằng lau lau móng vuốt là một cái chủ ý não tàn, không nghĩ tới thật sự có thể có thu hoạch!
Thanh niên cầm đầu ánh mắt sắc bén: “Đem nó đưa cho tao!”
Tống Oanh Thời sắc mặt trắng bệch, giải thích nói: “Không, thật không phải là con chó kia đâu, tôi sợ hiểu lầm nên mới đổ phấn…… A!”
Lời còn chưa dứt, hai người đợi một buổi trưa sớm đã đợi ra hỏa khí đem cô đẩy ngã, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp túm lấy cô, nói: “Thật sự đã hiểu lầm rồi, chúng tao tiễn mày về lại nhà.”
Quý Thiếu Yến nghĩ thầm muốn chạy, nhưng họ chúng lại nắm quá chặt, nhanh chóng bị chế trụ nhét vào trong xe, vừa lúc thấy ngốc bạch ngọt đi ngang qua.
Chu Lê từ xa chứng kiến một nửa quá trình, đột nhiên quay đầu nhìn chiếc xe đang lái đi, đầu óc trống rỗng hai giây, tiếp theo nhanh chóng hoàn hồn, một bên gọi điện thoại cho tiểu đệ, một bên chạy về phía Tống Oanh Thời đang ngã xuống đất.
Bên kia chỉ kịp vang lên một tiếng liền được kết nối, cậu nói: “Các người đi đến cửa tiểu khu chưa? Nếu chưa đến thì nhanh chóng chạy đến đó ngay đi, trong chốc lát sẽ có một chiếc xe đang lái ra đó, chỉ cho tao bọn chúng đang muốn đi về phía nào!”
Nhị ca sửng sốt: “…… Hả?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy làm gì.” Chu Lê nói rồi báo lại biển số xe, cắt đứt liên lạc nhìn về phía Tống Oanh Thời, “Cô có xe đúng không, đưa chìa khóa cho tôi!”
Cậu biết, Tống Oanh Thời có xe.
Có lẽ là suy xét đến việc nữ chủ mang theo sủng vật ngồi trên xe bus sẽ không quá thuận tiện, để cho bọn họ có thể tùy ý ra cửa chơi đùa, tác giả đã giả thiết rằng thế giới này chỉ cần đủ 16 tuổi là có thể lấy được bằng lái.
Tống Oanh Thời mới từ trên mặt đất đứng dậy, trong đầu rối bời thành một đoàn, theo bản năng đáp: “Có, nó đang ở nhà.”
Chu Lê nói: “Lên lầu ném cho tôi đi, mau lên!”
Tống Oanh Thời choáng váng trước mệnh lệnh vội vàng dồn dập của cậu, vội vàng ôm Tiểu Kim Mao chạy về phía trên lầu.
May mắn chính là nhà cô ở lầu hai, vì vậy cũng sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian. Cô tìm được chìa khóa rồi mở cửa sổ ném xuống, thuận tiện chỉ chỉ vào chiếc xe của chính mình.
Chu Lê nhanh chóng tiến lên, đánh lửa rồi lùi xe, lưu loát gọn gàng lái xe lên đường cái.
Tống Oanh Thời đứng ở bên cửa sổ nhìn cậu đi xa, trái tim chịu kinh hách đập loạn xạ lúc này mới khôi phục một chút bình tĩnh, bất tri bất giác mới ý thức được chính mình đã quên hỏi Chu Lê muốn làm gì.
Chu Lê nhanh chóng tới cửa tiểu khu.
Từ tiểu khu đi ra ngoài có ba con đường, một con đường dẫn vào trong thôn, đám người kia vừa mới cướp chó, không có khả năng sẽ tiến vào thôn, còn thừa hai con đường thẳng tắp, phải mất một khoảng thời gian mới tới được cái ngã tư đường.
Các tiểu đệ đang chờ cậu, thấy cậu thế mà lại lái chiếc xe ra, đều cực kỳ giật mình, nhưng không chậm trễ công việc, chỉ vào một con đường trong đó nói: “Đi về phía bên kia.”
Chu Lê không nói lời nào dẫm xuống chân ga, phóng xe đuổi theo.
Tác giả có lời muốn nói: Chu Lê: Đản Đản hãy cố gắng kiên trì nha, tôi tới đây!