Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Nơi mà Quý Thiếu Yến đang ở là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố.
Những người có thể sống ở đây phi phú tức quý*, nhiều như vậy thiên hạ tới, nhân viên y tế sớm đã biết rõ thân phận của hắn.
*Phi phú tức quý: không giàu có thì cũng là gia thế hiển hách
Lúc trước thiếu gia này cảm xúc kích động, thậm chí kích động đến mức tự mình hại mình, câu thông không hề hiệu quả. Tuy rằng bọn họ không thể không lựa chọn biện pháp cưỡng chế giúp hắn dần dần bình tĩnh lại, nhưng cũng không dám tiêm thêm cho hắn nhiều lần, lượng thuốc được dùng cũng rất ít.
Nhưng dù sao hắn vẫn còn quá suy yếu, thời gian ngủ có điểm dài.
Một giấc này hắn đã ngủ hơn ba giờ, thời điểm thanh tỉnh trở lại đã là ban đêm.
Thân là đại thiếu gia của Quý gia, nơi hắn ở tự nhiên là căn phòng cao cấp.
Có ba phòng ngủ trong dãy phòng, đầy đủ mọi thứ, tất cả được lựa chọn đều là đồ cực kỳ đắt tiền và hiện đại. Nhiệt độ trong phòng thích hợp, sàn trải thảm lông xù mịn màng, trước cửa sổ còn đặt hai chậu cây xanh nhằm tạo môi trường thoải mái nhất có thể cho bệnh nhân.
Nhưng mà Quý thiếu gia một chút cũng không cảm thấy thoải mái, chỉ muốn làm cho toàn bộ những người này cút đi chỗ khác.
Nhưng rốt cuộc bài học rút ra dù sao cũng có hiệu quả, lý trí bình tĩnh hắn nhiều năm dưỡng thành đã kịp thời chạy ra ngăn cản, khó khăn lắm mới ngăn cản nổi sự nóng nảy như nước lũ sắp vỡ đê kia, cuối cùng hắn cũng không nhận thêm một mũi thuốc an thần nào nữa.
Quý gia gia thấy thế chỉ cảm thấy rằng bản thân mình đã sợ bóng sợ gió một hồi, cực kỳ vui mừng.
Lương Cảnh Tu đang canh giữ ở đây cũng mang theo vẻ thoải mái buông lỏng, khóe miệng theo thói quen mà nở nụ cười.
Hắn cùng Tiểu Nhan hôm nay nghe nói A Yến tỉnh lại, nhưng tình huống có vẻ không được ổn cho lắm, còn bị tiêm thuốc an thần, sợ là sẽ làm ra chuyện gì khác, liền chạy tới bồi Quý gia gia. Trái tim Tiểu Nhan không tốt, vừa mới bị giục về nhà, ai ngờ ngay khi quay đầu liền thấy A Yến tỉnh dậy.
Hắn cùng Quý gia gia đứng ở một bên chờ bác sĩ kiểm tra các số liệu khác nhau, biết được tất cả đều rất bình thường, khối đá lớn trong lòng lúc này mới hoàn toàn rơi xuống đất, cười đi qua: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, lần này thiếu chút nữa đã bị cậu hù chết.”
Quý Thiếu Yến nhanh chóng nhận rõ hiện trạng trong quá trình kiểm tra.
Hắn đã nằm gần một tháng, thân thể trước mắt không được điều khiển theo ý muốn của mình. Bác sĩ vừa rồi cũng yêu cầu hắn tĩnh dưỡng cho tốt, gia gia của hắn từ trước đến nay đều rất cường thế, thời điểm này hắn đừng nói là xuất viện, ngay cả việc ra khỏi cánh cổng của phòng bệnh cũng không có khả năng.
Nhưng hắn cũng biết gia gia trong khoảng thời gian này khẳng định cũng vì hắn mà lo lắng hãi hùng, liền cùng gia gia hàn huyên trước vài câu, thuyết phục mọi người vào phòng ngủ bên cạnh nghỉ ngơi, nhìn về phía Lương Cảnh Tu: “Mấy giờ rồi?”
Lương Cảnh Tu nhìn thoáng qua, nói: “9 giờ 23 phút.”
Quý Thiếu Yến nói: “Điện thoại của tôi đâu?”
Lương Cảnh Tu nói: “Ở trên tủ đầu giường.”
Hắn nói xong liền đứng dậy, lại thấy Quý Thiếu Yến cho dù có chút thời gian này cũng chờ không được, muốn tự mình lấy, vội vàng đem người đè lại, kéo ra ngăn kéo đưa cho hắn.
Quý Thiếu Yến tiếp nhận rồi nhấn một cái, phát hiện điện thoại sớm đã hết pin, tự động tắt máy.
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Lương Cảnh Tu hôm nay là tính toán định ở lại qua đêm, nên đã hỏi y tá về bộ sạc, sau đó liền đi về phía phòng khách sạc điện cho hắn.
Quý Thiếu Yến hơi hơi nhắm mắt một chút, bất động thanh sắc mà thở hổn hển vài hơi.
Lương Cảnh Tu nhìn hắn, nhạy bén mà phát giác ra hắn có điểm nóng nảy, đột nhiên cảm thấy rất tò mò.
Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trừ bỏ Quý gia gia, không ai hiểu rõ tính tình của A Yến hơn so với hắn cùng Tiểu Nhan. Thiếu gia này dù gặp phải chuyện gì cũng rất bình tĩnh, còn đặc biệt che giấu cảm xúc chân thật của chính mình, càng trưởng thành càng khó nhìn thấu, như là muốn đem cái áo hoàn mỹ không tì vết ngụy trang cho đến chết.
Giờ phút này điểm nóng nảy từ vẻ bình tĩnh kia đột nhiên bay ra, cả người bỗng chốc có thêm một tia nhân khí.
Hắn nỗ lực ấn xuống lòng hiếu kỳ, mở khóa điện thoại của bản thân, nói: “Nếu như cậu muốn gọi điện thoại, tôi cho cậu mượn trước được không?”
Quý Thiếu Yến thật ra cực kỳ muốn gọi, nhưng hắn căn bản không biết số điện thoại của Chu Lê.
Hắn vừa định cự tuyệt, lại thấy Lương Cảnh Tu vừa nói xong đã đưa điện thoại di động tới —— hắn lúc trước hiển nhiên là đang chơi trò chơi, màn hình hiện lên hình ảnh trò chơi, một thông báo mới xuất hiện trên hộp tin nhắn.
Trịnh Tam: Con mẹ nó, cái người Lê Nhĩ kia chính là Liễu Tây phải không, Liễu Tây nào thế?
Hắn nhìn chằm chằm vào đó, lập tức tiếp nhận di động, cơ hồ muốn ngừng thở.
Ước chừng qua vài giây, hắn mới nhận thấy hơi thở của cái người quen thuộc kia.
Lê: Mùa hè thì đừng cáu gắt như vậy, cẩn thận táo bón đấy.
Trịnh Tam: Cậu quản tôi táo bón hay không làm gì, gửi địa chỉ của cậu cho tôi, ngày mai tôi đến đó mời cậu ăn cơm!
Lê: Đừng làm như vậy, người yêu tôi thật sự quá nhiều, tôi chỉ muốn đối với anh tốt một chút chút, gặp nhau không bằng không thấy, hãy quên tôi đi.
Ừm, cái giọng này, đúng là giọng điều của ngốc bạch ngọt, chắc chắn không thể sai được.
Quý Thiếu Yến nhìn chằm chằm Trịnh Tam khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
Lương Cảnh Tu cảm giác cảm xúc của hắn dường như nháy mắt liền ổn định trở lại, trong chốc lát bèn nghiêng người liếc mắt một cái, không rõ Trịnh Tam làm thế nào có thể giúp cho hắn cao hứng như vậy, dứt khoát giải thích nói: “Đây là một game mobile nhỏ do Vệ gia gia mân mê ra, hôm nay là là ngày thứ hai khai mở máy chủ, cậu hiện tại chơi vẫn còn kịp, mã mời ở trong ngăn kéo, chúng ta còn tưởng rằng cậu không muốn chơi cơ.”
Trong khi nói chuyện, điện thoại di động của Quý Thiếu Yến rốt cuộc cũng tự động khởi động.
Hắn vì thế đã quét được mã QR, bắt đầu download trò chơi.
Nếu Chu Lê còn có thể chơi trò chơi, thì hẳn là cơ thể tạm thời không có tổn thất gì.
Sự nôn nóng trong lòng của Quý Thiếu Yến dần dần được bình ổn, cầm cái ly uống một ngụm nước, hỏi: “Tiểu Dương gần đây đang làm gì?”
Lương Cảnh Tu ngẩn ra, chủ động nói: “Chúng tôi đã tra qua, lần tai nạn xe cộ này của cậu cùng bên kia không có quan hệ gì cả.”
Bọn họ trước tiên cũng hoài nghi việc A Yến bị thương là do bên mẹ kế làm, nhưng tra tới tra lui mới phát hiện thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Thời điểm A Yến xảy ra tai nạn xe cộ Quý Thiên Dương thật ra đã tới đây thăm bệnh một lần, thấy A Yến vẫn đang hôn mê, liền ở không đến mười phút đã đứng lên đi, mấy ngày này chỉ định kỳ lại đây giống như đi điểm danh, biểu hiện thật sự vô cùng bình thường.
Quý Thiếu Yến nghe vậy đã biết bọn họ không tra được chuyện của sóng điện não, nếu không phải bản thân mình biến thành chó một lần, hắn cũng sẽ không nghĩ đến tên em trai ngu xuẩn kia thế mà có thể làm ra loại nghiên cứu này.
Hắn mỉm cười: “Ừm, nhưng tôi còn muốn biết rằng trong khoảng thời gian tôi xảy ra tai nạn xe cộ này, tên em trai của tôi kia đang làm gì.”
Lương Cảnh Tu nói: “Tìm một con chó cho bạn gái nhỏ của hắn.”
Tạm dừng một chút, hắn trước tiên đơn giản giới thiệu sơ qua về tất cả mọi việc, cuối cùng nói: “Hôm nay mới vừa tìm được, nhưng chó đã bị đánh trọng thương đưa đi cấp cứu, hắn đang canh giữ rồi.”
Quý Thiếu Yến nói: “Ai đánh?”
Lương Cảnh Tu cười nói: “Chuyện này lại có chút kỳ quái, nghe nói là hai đám người cùng nhau đoạt chó, còn phóng xe ở bên ngoài đường, mọi việc khoa trương đến mức có thể quay thành bộ phim điện ảnh.”
Hắn ta thấy Quý Thiếu Yến tựa hồ có vẻ muốn nghe, vừa nói vừa click mở Weibo: “Lúc trước đặc biệt náo nhiệt, có hai cách nói: cách thứ nhất là học sinh cấp 3 nhặt được một con chó , muốn trả lại cho chủ nhân, nhưng lại có đám người khác muốn cướp đi để tăng giá, lấy xe chặn người ta, sau đó con Husky kia vì bảo vệ chủ đã cắn bị thương người cầm đầu bên đó, đối phương vì vậy nên đem cả người cả cẩu cùng nhau đánh. Còn có cách nói thứ hai là học sinh cấp 3 kia kỳ thật chỉ đơn giản là tên côn đồ, nhân phẩm có vấn đề, không chịu trả chó còn muốn tăng giá, chọc giận chủ nhân của chó, nên đã gọi người ta đến đánh. Tin tức mới nhất là thông báo ngắn gọn từ phía cảnh sát, nói rằng tất cả đều là hiểu lầm, hot search hôm nay cũng đã hạ nhiệt rồi.”
Quý Thiếu Yến nhanh chóng xem xong thông báo tình huống, thuận theo cái đề tài này kéo xuống, rất nhanh đã thấy một bức vẽ tay, thứ được vẽ chính là một thiếu niên đang nhắm chặt hai mắt nằm trên vũng máu, Husky to lớn ghé vào bên người cậu, thân thể cuộn tròn đem cậu bảo hộ bên trong, toàn bộ hình ảnh phi thường tuyệt mĩ.
Hắn nhìn xong thì gương mặt đã phiếm hồng, thấy blogger đăng “Xem xong bức tranh tiểu ca ca hôn mê, não bộ tự động mở rộng ra”, đè nặng hỏa khí ôn hòa nói: “Có người chụp được ảnh hiện trường ư?”
Lương Cảnh Tu nói: “Đúng vậy, chủ yếu là ảnh chụp của cậu học sinh cấp 3 kia, bởi vì bên kia vội vàng cứu người cứu chó mà bỏ mặc cậu học sinh cấp 3 trên đường không quản. Quần chúng vây xem đành phải tự động não, trực tiếp chụp ảnh lên tiếng đăng vào topic hỏi xem có ai biết không, nếu ai biết thì hãy thông báo với người nhà, ngoại hình của học sinh kia cũng rất đẹp mắt, lập tức nhanh chóng hot lên, ảnh chụp đã bị xóa một vòng, nhưng nếu cậu lướt một lát chắc chắn có thể nhìn thấy.”
Quý Thiếu Yến lật xem hết tin này đến tin khác, nửa ngày mới tìm được ảnh chụp.
Chỉ thấy Chu Lê nhắm chặt hai mắt, trên trán tràn đầy máu tươi, không hề phòng bị mà nằm ở nơi đó bị người ta chiêm ngưỡng vây xem. Hắn nắm chặt di động, lửa giận nháy mắt nổi lên, chịu đựng cảm xúc cuồng quay trong lòng, hỏi: “Sau đó thì sao, người nhà của cậu ta có tới không?”
Lương Cảnh Tu có chút kỳ quái, hắn như thế nào tự dưng cảm thấy hứng thú với việc này như vậy, nói: “Ừm, nghe nói đã đón về nhà, nếu muốn biết tình huống cụ thể thì cậu phải hỏi đứa em của cậu, việc này là do hắn đích thân xử lý, xử lý xong lại luôn canh giữ chú chó, hiện tại có khả năng vẫn luôn đợi ở bệnh viện thú cưng, không ngờ lần này hắn ta lại nghiêm túc với một mối quan hệ đến như vậy.”
Quý Thiếu Yến ứng phó mà cười cười, lưu hết toàn bộ đề tài một lần, đoán được đại khái những chuyện gì đã xảy ra, liền đưa điện thoại di động cho bạn tốt, không hề hỏi thêm bất cứ điều gì khác.
Quý Thiên Dương lúc này xác thật đang ở bên cạnh trông chó.
Hắn hôm nay cố ý tích cóp muốn mời Nhị gia ăn một bữa cơm, kết quả vừa đến hội sở liền nhận được điện thoại của Nhị gia.
Tay chân của Nhị gia tự nhiên duỗi không đến nội thành, tiểu đệ nhà mình không thể hiểu được sao lại bị bắt, đành phải tìm tới Quý Thiên Dương hỗ trợ, bởi vì hắn dù sao cũng là người mất của, hắn nên ra mặt nói rằng đó chỉ là hiểu lầm, nếu thế thì không thể tốt hơn.
Quan trọng nhất chính là con chó mà bọn họ mới vừa tìm được lại bỗng dưng biến mất rồi, cũng không biết cái đứa trẻ kia muốn làm gì, vì tránh để xảy ra sự cố, chỉ có thể trước tiên thông báo với Quý Thiên Dương, cho thấy bọn họ đang làm việc.
Quý Thiên Dương vừa nghe liền nóng nảy, vội vàng thống khoái mà đáp ứng, đích thân đem người đưa ra, sau đó để cho bọn họ liên hệ với đồng bạn, dò hỏi tiến triển mới nhất.
Hai gã thanh niên cực kỳ nghe lời, bấm điện thoại ngay trước mặt hắn, sau khi nghe xong vài câu, sắc mặt tức khắc thay đổi.
Quý Thiên Dương nghe xong cũng cảm thấy cả người có chút không tốt, liền phái biểu đệ đi tới bệnh viện thú cưng canh giữ Husky, bản thân đi tới bệnh viện xử lý những chuyện còn lại.
Thời điểm hắn đuổi tới bệnh viện, Lâm gia bên kia cũng được phát thông báo rằng bệnh tình dần trở nên nguy kịch lần thứ ba.
Husky tuy chỉ là chó con, nhưng lực đạo được dùng lại không hề nhỏ, đặc biệt còn xé xuống một miếng thịt từ trên cổ Lâm gia, các thủ hạ lúc ấy cũng lạnh hết sống lưng khi nhìn thấy. May mà bên cạnh trường đại học có một cái bệnh viện, bọn họ một đường liều mạng chạy như điên, lúc này mới có thể đưa tới cấp cứu kịp thời, nếu không Lâm gia ở trên đường đã sớm tắt thở.
Quý Thiên Dương nhẫn nại tính tình trấn an vài câu, hỏi: “Không phải nghe nói còn có một thanh niên sao, người đâu?”
Thủ hạ hốc mắt đỏ lên, khàn khàn nói: “Chúng ta không thèm quan tâm.”
Mí mắt của Quý Thiên Dương hơi hơi nhảy dựng không nói gì, xoay người sai người đi tìm.
Sau khi tra ra mới phát hiện người kia cũng đã được đưa đến tòa bệnh viện này. Không chỉ có như thế, còn có cả quần chúng vây xem chụp ảnh phát lên trên mạng.
Trong trường đại học có rất ít người, nhưng không phải một người cũng không có.
Động tĩnh đua xe lúc trước đã thu hút không ít lực chú ý của mọi người, hình ảnh hai xe chặn một xe lúc sau lại càng hấp dẫn tròng mắt, những người ở gần đã đứng yên không nhúc nhích, âm thầm vây xem toàn bộ quá trình, nhìn thấy đám người kia một bên “Ngao ngao” kêu to, một bên ôm Husky cùng huynh đệ nhà mình điên cuồng chạy về phía chiếc xe, nhìn hai chiếc xe kia đi xa, còn một chiếc vẫn ở trên mặt đất liền vội vàng đi qua.
Có một đồng bạn nhìn vào toàn bộ quá trình đột nhiên nhớ tới đề tài nóng nhất hôm nay, suy đoán nói: “Bọn họ đang cướp chó, không phải con chó đó chính là con chó đang hot kia chứ?”
Một người khác nghĩ thầm: mẹ nó rất có thể là khả năng đó, đầu óc giật giật, liền tiến lên đem người trên mặt đất chụp ảnh lại, phụ họa vài câu thuyết minh tình huống, rồi gửi lên chủ đề, lúc này mới cùng đồng bạn đem người kia nâng tới bệnh viện.
Gợi ý tìm chó vốn đã rất hot, ảnh chụp cùng địa chỉ này vừa phát ra, lập tức đã có mấy người sôi sục, nói là cũng ở trong trường đại học ấy, vừa mới thấy có người đua xe, tốc độ cực nhanh, hơn nữa ngoại hình của thiếu niên này thực sự quá bắt mắt, vì thế chỉ trong phút chốc liền bạo phát.
Tống Oanh Thời cùng các tiểu đệ giờ phút này đang ghé vào cùng nhau chờ tin tức của Chu Lê.
Bởi vì Nhị ca cũng là người trong cái tiểu khu này, dường như đã từng nhìn thấy Tống Oanh Thời lái qua chiếc xe kia, liền đem việc ấy nói cho các huynh đệ biết.
Tiểu Ngũ không quá tin tưởng: “Cô còn biết lái xe ư?”
Nhị ca nói: “Đúng vậy, tao đã từng thấy rồi.”
Tiểu Ngũ thực không hiểu: “Vậy tại sao cô ấy không lái xe đi làm?”
Nhị ca nói: “Cô làm ở đâu vậy?”
Tiểu ngũ nói: “Cô cùng Ưng ca cùng nhau đi làm, hai người mỗi lần đều ngồi xe bus.”
Những người còn lại yên lặng phản ứng một chút, ngay sau đó trăm miệng một lời: “Gì, bọn họ cùng nhau đi làm ư?”
Tiểu ngũ kinh ngạc: “Tôi chưa từng nói thế sao?”
Những người còn lại cả giận nói: “Chưa từng——!”
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là chiếc xe kia thuộc về Tống Oanh Thời.
Mấy người nhanh chóng trở lại tiểu khu, lang thang tìm kiếm quanh ba tòa nhà nơi Tống Oanh Thời sống. Mà Tống Oanh Thời cũng đang tâm thần không yên, liền muốn đi lên tuyến đường chính nhìn một chút xem Chu Lê bao giờ trở về, hai bên cứ như vậy mà gặp nhau.
Các tiểu đệ nghe xong lời tự thuật của cô, hai chân đều mềm nhũn ra: “Anh ấy…… Anh ấy muốn đi cứu Đản Đản?”
“Thế thì phải làm sao bây giờ, người kia chính là Nhị gia đó!”
“Anh ấy chỉ có một người mà phải đối đầu với toàn bộ thế lực đen tối!”
Lão Tam run rẩy niệm Phật, nghĩ thầm xong rồi, Ưng ca lần này khả năng thật sự sẽ bị kéo xuống rồi.
Tiểu Ngũ sắc mặt khó coi, sợ rằng Lâm gia sẽ nhân cơ hội này đem người bắt lấy rồi làm ra chuyện gì đó.
Một đám người tình cảnh bi thảm, nghĩ thầm muốn gọi điện thoại cho người ta, nhưng lại sợ đối phương đang lái xe vì nghe điện thoại mà tạo thành thảm kịch, đành phải xoay qua xoay lại giống như kiến bò trên chảo nóng, cho đến tận khi áng chừng Ưng ca có lẽ đã lái xe đến khu Hành Bình rồi, lúc này mới lo lắng đề phòng mà thử gọi một cú điện thoại, lại phát hiện không ai nghe máy.
Mặt Nhị ca “Xoát” một cái liền trở nên trắng bệch, nhìn về phía bọn họ nói: “Không có ai nghe máy.”
Lão Tam tức khắc hít hà một hơi, kinh hãi nói: “Các người nói có thể là như thế này hay không, Ưng ca đang ẩn núp tại đại bản doanh của quân địch, anh ấy đang chờ tới thời khắc mấu chốt, nhưng anh lại đột nhiên gọi điện thoại đến, anh ấy đã bị phát hiện!”
Những người còn lại hét lên: “Cút đi, đúng là đồ quạ đen!”
Nhưng mặc kệ có nói như thế nào đi nữa, thì quả thật không có ai nghe máy.
Một đám người càng nghĩ càng sợ hãi, rối rắm nửa ngày mới dám thử gọi lại cuộc nữa, lần này cuối cùng cũng có người nghe, nhưng lại là một thanh âm xa lạ: “Xin chào?”
Nhị ca hơi hơi hé miệng, cảm giác dường như trong cổ họng đã bị khối chì lấp kín, một chữ đều nói không nên lời.
Bên kia nói: “Xin chào? Xin chào? Có nghe thấy không vậy?”
Nhị ca run run nói: “Nghe…… Nghe thấy.”
Bên kia thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Có thể nghe thấy là tốt rồi, anh là gì của cậu ta? Cậu ta đã bị thương, nhanh chóng tới bệnh viện đi.”
Nhị ca run rẩy tại chỗ một chút, cơ hồ đã đứng không vững.
Cùng lúc đó, Tống Oanh Thời thời thời khắc khắc chú ý đến đề tài Weibo cũng lướt đến ảnh chụp, vội vàng đưa cho bọn họ xem. Mọi người bị máu tươi trên đất đâm đến váng đầu, thiếu chút nữa gào ra tiếng.
Bọn họ không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy tới nói cho Tiền Đa Thụ.
Tuy rằng bọn họ không thích lão già gia trưởng này, nhưng dù sao đó cũng là người nhà của Ưng ca, nếu không nói cho lão thì cũng không biết nói cho ai được nữa.
Tiền Đa Thụ vừa vặn về nhà, biết được việc này liền hoảng sợ tột độ, lập tức chạy lên nội thành.
Các tiểu đệ cùng Tống Oanh Thời cũng không yên tâm, muốn cùng nhau đuổi theo, nhưng bởi vì chỗ ngồi hữu hạn, cuối cùng chỉ dẫn theo Tống Oanh Thời cùng Nhị ca. Thời điểm bọn họ đuổi tới thì Chu Lê mới vừa tỉnh không lâu, đang dựa vào đầu giường cùng Quý Thiên Dương nói chuyện phiếm.
Cậu bị khâu ba mũi trên đầu, có chút chấn động não rất nhỏ, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Quý Thiên Dương dò hỏi xong sự tình trải qua, tiếp nhận lý do thoái thác của cậu về việc “Nghĩ cách tạm biệt con chó rồi mới trả lại”, thuận tiện giúp cậu thanh toán tiền thuốc men, cũng tỏ vẻ sẽ xử lý tốt vấn đề Lâm gia bên kia, nói cậu không cần quá lo lắng.
Chu Lê nói một tiếng cảm tạ, chịu đựng cơn đau đầu mà lẳng lặng đánh giá hắn.
Khác với vẻ điển trai tuấn mỹ và khí chất quý phái của Quý Thiếu Yến, ngũ quan của Quý Thiên Dương góc cạnh hơn nhiều, nổi bật với một giọng điệu cao, cả người đều tỏa ra mùi của sự “Ăn chơi trác táng”. Nguyên văn nói rằng tính tình của hắn kỳ thật không tốt —— tuy rằng thái độ vừa rồi của hắn cũng không phải quá cởi mở, nhưng hắn đã hứa sẽ giúp đỡ xử lý Lâm gia, điều này thật rất không giống việc mà hắn có thể làm ra.
Quý Thiên Dương lười nhác vươn vai, ở ghế dựa tìm một tư thế thoải mái, nhếch chân lên rồi bắt chéo, hỏi: “Con chó kia cậu đã nuôi bao lâu rồi?”
Chu Lê nói: “Chắc cũng được vài ngày.”
Quý Thiên Dương nói: “ Nó mỗi ngày làm gì ở chỗ của cậu?”
Chu Lê nói: “Ăn cơm cùng ngủ nướng, khá là tự kỉ.”
Dừng một chút, cậu hỏi, “Nó hiện tại thế nào rồi?”
Quý Thiên Dương nói: “Mới vừa cứu giúp trở về, đang ngủ.”
Chu Lê cảm thấy dựa theo vết thương hình dung lúc trước của Quý Thiên Dương, Quý thiếu gia phi thường có khả năng đã trở về nguyên thân, đơn giản “Ừm” một tiếng.
Quý Thiên Dương còn định hỏi thêm vài vấn đề khác, liền thấy có mấy người vọt vào, hắn vừa nghe là người nhà, liền chủ động đem sự tình phiên bản của Chu Lê nói rõ lại một lần nữa—— bọn họ muốn trả lại con chó, thấy có người muốn cướp đoạt, tưởng rằng đó là người xấu, hiện giờ chân tướng sáng tỏ, hóa ra đã hiểu lầm một hồi.
Hắn đã đem sự tình lo liệu thỏa đáng, ảnh chụp trên mạng cũng phân phó người khác đi xóa, không cần Tiền Đa Thụ phải nhọc lòng.
Nhưng khi Tiền Đa Thụ nghe xong con của lão đắc tội với người khác, sắc mặt liền thay đổi, lại còn biết được đám người Nhị gia cũng đang ở bệnh viện, thấy miệng vết thương của con trai mình đã băng bó xong xuôi, không cần nằm viện, lập tức mang theo người trở về nhà.
Thời điểm bọn họ trở lại trấn Tương Mãn đã vào nửa đêm.
Nhị ca cùng Tống Oanh Thời cực kỳ không yên tâm, sợ về nhà lại bị đánh một trận, nói: “Thúc thúc à nhà tôi không có ai cả, tôi không có cảm giác an toàn, ngủ một người quá sợ hãi, có thể đi vào chỗ đó của ngài ở một đêm không?”
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Tiền Đa Thụ một lời khó nói mà nhìn hắn: “…… Tôi vừa rồi còn nghe thấy mẹ cậu gọi điện thoại cho cậu bảo cậu mau chóng về nhà.”
Nhị ca: “……”
Tiền Đa Thụ tận lực hòa ái nói: “Lập Nghiệp trên đầu còn có thương tích, về nhà cần phải tĩnh dưỡng khá lâu, hôm nay thật sự không tiện chút nào, để hôm khác đi.”
Trái tim của Nhị ca có chút tan nát, đành phải khuyên vài câu, nói rằng không phải Ưng ca sai, hy vọng lão đừng nóng giận.
Tiền Đa Thụ gật gật đầu, đem hắn cùng Tống Oanh Thời đưa về nhà, đối với bọn họ tỏ vẻ cảm tạ, lúc này mới mang theo con trai trở về.
Vừa bước vào của nhà, sắc mặt của lão tức khắc trầm xuống.
Chu Lê liếc lão một cái, lui về phía sau hai bước.
“Con……” Tiền Đa Thụ run rẩy ngón tay, “Con” nửa ngày cũng chưa thốt ra một câu có chữ “Con” hoàn chỉnh.
Lão cảm thấy sự tức giận từ dưới đất đang dâng thẳng lên trên đỉnh đầu, vội vàng nuốt xuống hai viên thuốc, chạy tới bên cửa sổ một mình vận khí trong chốc lát, kiệt sức mà xua xua tay, “Đêm nay đừng tắm rửa nữa, lau mình xong thì nhanh chóng đi ngủ đi.”
Chu Lê chần chờ vài giây: “Hôm nay …… Hôm nay xảy ra việc kia là do bản thân tôi suy xét không chu toàn.”
Tiền Đa Thụ tức giận nói: “Con còn có thời điểm suy xét chu toàn sao?”
Chu Lê nói: “Đương nhiên có rồi.”
Tiền Đa Thụ không muốn nghe cậu tiếp tục vô nghĩa, sốt ruột mà đem người đuổi ra.
Tuy rằng hôm nay cái tiểu hài tử kia nói là hiểu lầm, nhưng Lâm gia bị thương nặng như vậy, Nhị gia có thể ngậm bồ hòn làm ngọt* được sao? Chờ khi bọn họ từ thành phố trở về, còn không biết sẽ thế nào đây!
*Ngậm bồ hòn làm ngọt: Nhẫn nhục chịu đựng điều đắng cay mà bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ.
Chu Lê nhìn trạng thái của lão, thức thời mà không lắm miệng, rửa mặt xong liền vào phòng ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại trong chốc lát, thật sự ngủ không được, dứt khoát click mở trò chơi.
Trong thời gian một ngày, đã có không ít người vào được tầng thứ hai.
Tầng thứ hai cũng là mở rương, bên trong trừ bỏ đủ loại đạo cụ, thì đôi khi sẽ mở ra được mảnh nhỏ. Mảnh nhỏ tổng cộng có mười hai loại, thứ cần lấy ở đây là một cái rương có đầy đủ hoàn chỉnh, ai lấy xong rồi thì người đó có thể tiến vào tầng thứ ba.
Người chơi có thể trao đổi mảnh nhỏ với nhau, nhưng yêu cầu phải vượt qua các đạo cụ, hơn nữa cực kỳ ngẫu nhiên.
Điều này thực thiếu đạo đức, tỷ như một người có hai mảnh số 2, lựa chọn trong đó một trong số đó cùng người khác trao đổi, bởi vì đối tượng trao đổi cùng mảnh nhỏ đều phải dựa vào vận khí, nếu như may mắn, thì có thể nhận được mảnh mà bản thân không có, nếu như không may mắn thì chỉ có thể lặp đi lặp lại quá trình vừa rồi. Còn chưa tính rằng, vạn nhất có người cũng sử dụng đạo cụ, vừa lúc đem mảnh số 2 còn sót lại trong trương kia đổi đi, vậy bạn chỉ có thể thảm.
Chu Lê mơ ra hai đạo cụ, sử dụng hết, kết quả hệ thống lựa chọn ra Trịnh Tam, cũng đã hoán đổi mảnh nhỏ độc nhất của người ta, bởi vậy liền đem Trịnh Tam bức điên—— một màn này vừa lúc bị Quý Thiếu Yến thấy.
Hắn cùng Lương Cảnh Tu nói chuyện phiếm qua loa một chút, trò chơi cuối cùng cũng kết thúc, liền lấy lý do chơi trò chơi mà đem người đuổi đi, vào tầng thứ nhất của trò chơi, một bên mở rương một bên chạy đến khu trứng màu, chuẩn bị mau chóng đáp đề rồi tới thẳng tầng thứ hai.
Lúc này khi rẽ vào một góc, hắn lại gặp được một cái rương khác, liền tiến lên click mở, nháy mắt chỉ thấy một cái thông cáo kim sắc trôi trên khung tin tức: Chúc mừng người chơi [ Quý thiếu ] mở ra chìa khóa, trực tiếp tiến vào tầng thứ hai.
Trong phút chốc toàn bộ đều nổ tung.
Không chỉ có bởi vì đây là lần đầu tiên có người mở ra chìa khóa, còn bởi vì người chơi trò chơi kia.
Tuyền tỷ: Quý thiếu?
Trịnh Tam: Mẹ nó là người thật ư?
Lưu Tiểu Duy: Thật là Quý thiếu?
Đường Tâm Điềm: Quý thiếu???
Nhóm fan não tàn đồng thời nổi điên, điên cuồng bắt đầu tặng hoa, trong khung tin tức tất cả đều là moah moah.
Chu Lê vừa thấy liền biết Quý Thiếu Yến đã thật sự đi trở về, “Tấm tắc” mà nhìn người này, nhịn không được phát ra tin tức: Nhiều hoa quá, khiến người ta không khỏi hâm mộ.
Tin tức của cậu nhanh chóng người khác lấp đi, mọi người tiếp tục nổi điên, một lát sau mới phát hiện người ta vẫn chưa mở miệng, liền cầu hắn nói một tiếng.
Quý thiếu: Các ngươi lướt quá nhanh, tôi không nói được tiếng nào.
Ngay sau khi cái này xuất hiện, khung tin tức lập tức trở nên vô cùng thanh tịnh, không một ai dám phát đồ vật nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nơi đó, chờ hắn lần nữa mở miệng.
Vài giây sau, tên của Quý thiếu rốt cuộc cũng xuất hiện trở lại dưới sự chú ý của công chúng.
[ Hệ thống ] : Người chơi [ Quý thiếu ] tặng cho người chơi [ Lê ] một đóa hoa hồng, thích ngươi ta đã trở nên không có đạo lý như vậy đấy [ Trái tim ][ Trái tim][ Trái tim]
Mọi người: “……”
…… Mẹ nó?
Tác giả có lời muốn nói: Chu Lê:???