Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Tiền Đa Thụ có ba anh chị em, đại ca, đại tỷ cùng một người tiểu muội.
Thân thể tiểu muội không tốt, chuyện cháu trai nhà mình đắc tội với đám người Nhị gia, bọn họ không dám nói cho bà ấy biết, chỉ có đại ca cùng đại tỷ dám tới đây, kết quả không nghĩ tới thế mà lại đuổi kịp hiện trường.
Chu Lộ Bác đương nhiên không thể ngồi nhìn danh dự của cha mình bị hủy, nói: “Ông hiểu lầm rồi, là hai nhà chúng ta năm đó ôm sai hài tử.”
Huynh muội Tiền thị càng thêm khiếp sợ, hút một ngụm khí rồi thở dốc vì kinh ngạc: “——Cái gì?!”
Người bị mời đến giúp đỡ để làm thuyết khách cho Nhị gia cũng nghe đến kinh ngạc, cuộc đời của hắn đây là lần đầu tiên gặp được loại cốt truyện trong phim truyền hình này, tuy thế hắn biết rằng chuyện riêng nhà người ta thì không nên nghe nhiều làm gì, liền thức thời mà cáo từ.
Huynh muội Tiền thị đã không rảnh quản hắn, chỉ đơn giản khách sáo hai câu, sau đó đóng chặt cửa lại, tiếp tục chờ đợi chuyện tiếp theo xảy ra.
Chu Lộ Bác trước tiên giới thiệu một chút.
Hắn là trưởng tử của Chu gia, em trai tên là Chu Lộ Văn, hẳn là hắn ta mới chính là nhi tử thân sinh của Tiền Đa Thụ.
Hắn giải thích về những gì xảy ra năm đó.
Năm đó phụ thân hắn ở K thị phát sinh tai nạn xe cộ, bởi vì K thị cách thị trấn ban đầu không xa, cho nên mẫu thân tuy rằng mang thai, nhưng vẫn chạy qua đó xem thử. Bà ở bên đó được nửa tháng, liền chuyển dạ, sinh ra đệ đệ. Mà Tiền phu nhân lúc ấy trùng hợp cũng ở K thị, giống như mẫu thân của hắn ở trong một bệnh viện, cùng một ngày sinh ra hài tử.
Huynh muội Tiền thị đồng loạt trầm mặc.
Chuyện này quả không sai, bởi vì vợ của Tiền Đa Thụ là người K thị. Khi đó Tiền Đa Thụ quá bận, thường xuyên tăng ca, vợ của lão liền về nhà mẹ đẻ, tiện cho việc có tình huống gì đột xuất xảy ra còn có người chăm sóc, rồi ở bên kia sinh hài tử luôn.
Chu Lộ Bác nhìn nhìn thần sắc của bọn họ, tiếp tục nói.
Trước đó không lâu bọn họ ngẫu nhiên phát hiện ra Tiểu Văn không phải là hài tử của Chu gia, liền bắt đầu điều tra sự tình năm đó, sau khi tra rõ mới biết đó là sai lầm của bệnh viện, vì thế một bên truy cứu trách nhiệm bệnh viện một bên cố gắng tìm người. Ngày hôm qua ảnh chụp của Tiền Lập Nghiệp đã lên hot search, Tiểu Văn vừa lúc trên ở mạng thấy, nói lớn rằng rất giống chú mình. Đáng tiếc thời điểm khi bọn họ tìm được đến bệnh viện thì Tiền Lập Nghiệp đã đi rồi, may mắn còn có máu lưu lại, liền tiến hành xét nghiệm ADN, đợi cả đêm để chờ báo cáo, chứng thực xác thật là hài tử nhà họ, hôm nay liền lập tức tới đây.
Phụ nhân trên sô pha cuối cùng cũng hít thở được mấy hơi, chậm rãi thanh tỉnh từ trong choáng váng, thấy chính mình thất lễ, vội vàng ngồi thẳng, nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên kia, hai mắt đỏ hoe.
Huynh muội Tiền thị lúc này cũng hồi phục lại.
Tâm tình của Tiền Đa Thụ thay đổi rất nhanh, huyệt Thái Dương không ngừng nhảy dựng, tức ngực khó thở nói không nên lời. Tiền đại bá là người đầu tiên mở miệng, hỏi: “Thế hài tử của chúng ta bây giờ đang ở đâu?”
Chu Lộ Bác nói: “Đang ở trong nhà viết bài tập hè, chúng tôi hôm nay lại đây là muốn thương lượng một chút nên làm sao bây giờ.”
Tiền đại bá nói: “Các ngươi muốn bây giờ phải làm sao?”
Chu Lộ Bác nhàn nhạt nói: “Đón em trai của tôi về nhà, cho cậu ấy chuyển tới một cái trường học tốt hơn. Cái trường học kia có lực lượng giáo viên hùng hậu, có thể giúp cậu ấy đề cao thành tích, Tiểu Văn cũng học ở nơi đó, cùng lúc tùy thời chiếu cố cậu ấy. Hai người bọn họ đều sắp lên cao nhị, chỉ cần hai năm nữa là phải thi đại học, nhà chúng tôi muốn tốt nhất đừng để cho bọn họ bởi vì việc này mà ảnh hưởng tâm tình. Trường học kia ở nội thành, đi đi đi lại thì không được tiện lắm, cho nên ý của chúng tôi là muốn bọn họ ngày thường ở tại nhà của chúng tôi, lúc nào có ngày nghỉ thì trở về một chuyến, những chuyện khác chờ thi đại học xong chúng ta sẽ lại thương lượng, thế nào?”
Huynh muội Tiền thị hai mặt nhìn nhau
Hắn ngoài miệng nói chính là vì hài tử suy nghĩ, nhưng chỉ cần bọn họ cân nhắc một chút liền biết có điều gì đó không đúng, bời vì họ là người có tiền nên cả hai đứa nhỏ họ đều muốn nuôi hết cả hai. Đứa bé kia vốn dĩ đã có cảm tình với Chu gia, để cho Lập Nghiệp ở nhà hắn sống thêm hai năm, đến lúc đó khẳng định cũng dưỡng ra cảm tình, thế thì Tiền gia bọn họ phải làm sao bây giờ?
Bà cô hai lập tức cự tuyệt: “Chuyện này không được, hoặc là đổi, hoặc là không đổi, dựa vào cái gì cả hai đứa nhóc đều phải chuyển đến ở tại nhà cậu chứ?”
Bà ta dứt lời nhìn về phía một người đương sự trong đó, “Lập Nghiệp, con nghĩ như thế nào?”
Chu Lê đương nhiên là muốn về nhà, nhưng cậu cũng biết lời này thốt ra có mức quá tổn thương, liền ngoan ngoãn nói: “Tiểu hài tử như con không hiểu chuyện, tất cả đều nghe các người.”
Bà cô hai rất bất mãn: “Cái gì lại bảo là nghe chúng ta, chính con liền không có chút ý tưởng nào sao? Một mình cha con nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy thì dễ dàng sao? Xem như là giữa hai người không có quan hệ huyết thống, thì cũng phải có ân tình dưỡng dục chứ!”
Tiền Đa Thụ nghe được sắc mặt đỏ lên, có chút xấu hổ.
Lời này đối với Lập Nghiệp trước kia có lẽ còn dùng được, nhưng đối với cái nhân cách thứ hai này thì hoàn toàn vô dụng, bởi vì từ lúc Chu Lê thức tỉnh đến nay đã bị lão đánh qua ba lần, Chu Lê không nói thẳng rằng bản thân muốn về nhà đã là rất tốt rồi. Không riêng gì Chu Lê, chỉ nói về Lập Nghiệp mấy năm nay cũng không thiếu gì lần bị lão đánh đập, Lập Nghiệp nếu như biết có lẽ cũng sẽ muốn về nhà.
Lão cảm giác trong cổ họng tắc nghẽn, nói giọng khàn khàn: “Chị, đừng nói nữa.”
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
“Như thế nào lại không thể nói?” Bà cô hai một khi kích động giọng liền trở nên to hơn, sợ huynh đệ nhà mình cuối cùng bỏ lỡ cả hai đứa nhỏ, kêu lên: “Mấy năm nay em vì nó mà tốn quá nhiều tâm sức, nó lần này đắc tội với Nhị gia, chúng ta tìm rất nhiều quan hệ mới tìm được một người nguyện ý giúp đỡ hoà giải, vừa lao tâm khổ tứ bỏ tiền vừa cúi đầu khom lưng tới cửa bồi tội, còn không biết bên kia có thể nhả ra hay không, em nhìn xem em đã dưỡng ra đứa con trai tốt đẹp như nào!”
Bà ta càng nói càng tức giận, hận không thể rèn sắt thành thép* mà trừng hướng cháu trai, “Nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, liền dưỡng ra một con sói mắt trắng!”
*Hận không thể rèn sắt thành thép: không hài lòng với việc người được mong đợi không đạt được tiến bộ và hy vọng rằng người kia sẽ tốt hơn
Chu Lê sờ sờ cái mũi.
Chuyện của trước kia cùng cậu không hề liên quan, nhưng họa lần này xác thật là do cậu gây ra, chỉ là một số chuyện trong đó thật sự không tiện nói ra, cậu đành phải bảo rằng mình không còn lời gì để nói.
Chu phu nhân nhìn thấy cậu như thế cũng không kìm lòng được, xen mồm nói: “Chuyện này … Không phải là hiểu lầm sao, con không phải là vì cứu chó nên mới bị như vậy sao?”
Chu Lộ Bác cũng liếc nhìn bà cô hai một cái, ngữ khí lãnh đạm: “Bồi tội gì, lũ họ Lâm kia tính là cái thứ gì chứ, bọn chúng cũng xứng để cho em trai của tôi phải bồi tội cho gã ư?”
Chỉ một lời nói đã ngay lập tức khiến mọi người im lặng.
Chu Lê thầm nói một tiếng khí thế bất phàm, quả nhiên tựa lưng vào gốc cây lớn thì sẽ được hưởng phúc, yên lặng ở trong lòng thầm khen hắn.
Khí thế của bà cô hai cũng “Xoát” một tiếng rồi hạ xuống một chút.
Huynh muội Tiền thị lại một lần nữa hai mặt nhìn nhau, tạm thời không dám mở miệng, bắt đầu phỏng đoán thân phận của bọn họ.
Chu Lê nhìn nhìn thời gian, giơ tay lên trong không gian yên tĩnh ngắn ngủi này nói: “À cái kia…… Tôi có thể rời đi trong chốc lát không? Hiện tại tôi có chút chuyện gấp, đợi làm xong tôi sẽ lập tức trở về.”
Mọi người: “……”
Một đám người trong phòng đều tức khắc đồ dồn ánh mắt nhìn về phía cậu.
Sự tình này liên quan đến thân thế của bản thân cậu, chuyện lớn như vậy, cậu thế mà còn có tâm tình đi làm những thứ khác sao!
Chu Lê ho khan một tiếng, giải thích nói: “Sự tình tương đối quan trọng.”
Cậu cũng không nghĩ đến, chính mình đã tạo ra cái nghiệt gì, mà bản thân phải phải gánh vác trách nhiệm.
Hơn nữa, cậu cảm thấy hình như vị đại ca này của cậu dường như là một nhân vật khá tàn nhẫn, khẳng định có biện pháp giải quyết việc này, nguyên văn Tiền Lập Nghiệp đối với Tiền Đa Thụ còn có chút cảm tình, nhưng cuối cùng không phải vẫn là chuyển trường sao? Cho nên cậu có ở đây hay không đều không sao cả.
Cậu bổ sung nói: “Các người cứ thương lượng cho tốt đi, không cần cãi nhau, trước khi giữa trưa tôi sẽ tận lực cố gắng trở về, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Tiền Đa Thụ nói: “Con đi làm gì vậy?”
Chu Lê nói: “Đi đến chỗ cảnh sát giao thông, ngày hôm qua tôi đã lái xe của Tống Oanh Thời đi vượt đèn đỏ lại còn điều khiển quá tốc độ, xe đã bị cảnh sát giao thông tạm giữ, tôi không thể để cho bằng lái của người ta bị thu hồi và huỷ bỏ được.”
Tiền Đa Thụ đã lái xe nhiều năm, cũng hiểu biết quy tắc, lập tức nhíu mày: “Con lái xe mà không có bằng lái, đến đó chắc chắn sẽ bị phạt cùng giam giữ, còn nghĩ rằng hôm nay có thể trở về được sao?”
Chu Lê nói: “Tôi biết, nhưng tôi có nguyên nhân, vẫn đang là trẻ vị thành niên, hơn nữa cha của Tống Oanh Thời hôm nay sẽ đi cùng với chúng tôi, ông ấy nói sẽ tìm được người hỗ trợ, tôi thân là người điều khiển nên cho dù thế nào cũng phải qua đó một chuyến.”
Cậu kỳ thật cũng không rõ ràng lắm rằng cha của Tống Oanh Thời có đáng tin cậy hay không, tạm dừng một chút, nói thêm một câu: “Vạn nhất tôi bị giam giữ, thì chúng ta hôm khác lại ăn cơm sau vậy.”
Chu phu nhân vội vàng nhìn về phía con trai lớn.
Chu Lộ Bác liền cho bảo tiêu một ánh mắt, nhìn thiếu niên nói: “Để cho hắn lái xe đưa em qua đó, có chuyện gì xử lý không được thì cứ giao cho hắn làm.”
Chu Lê tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nói tiếng cảm ơn, sau khi vào nhà thay xong quần áo, liền đi theo bảo tiêu ra ngoài, khi tới cửa thật sự không nhịn xuống được, quay đầu nói: “Dì à, con có thể nói một câu thật lòng không?”
Bà cô hai nói: “Cái gì?”
Chu Lê nói: “Dì thật sự cảm thấy không đổi cũng được sao?”
Đại khái là khi làm nguyên chủ, trong đầu cậu cũng xuất hiện một số tư liệu của nhân vật, những Tiền gia trưởng bối này không có một người nào thích hắn cả, bọn tiểu bối cũng không thèm chơi cùng hắn, trong đó bà cô hai là người tiêu biểu nhất, thường xuyên mắng hắn, nguyên chủ từng chính tai nghe thấy bà ta giáo dục hài tử nhà mình cách xa hắn một chút.
Bà cô hai ngẩn ra, ngay sau đó cảm giác nghẹn lại một chút.
Bà đương nhiên là tưởng đổi, nuôi dưỡng con nhà người ta làm sao có thể tốt bằng nuôi dưỡng con của bản thân mình? Lại nói đứa bé Lập Nghiệp này cũng không phải là đồ vật, nếu tiếp tục như này chỉ sợ đến một ngày nào đó bản thân còn phải ngồi tù.
Chu Lê liếc nhìn biểu tình của bà ta, cười cười: “Con chỉ là tùy tiện hỏi thôi, không cần thiết phải trả lời.”
Cậu nói rồi mở cửa, cùng bảo tiêu đi ra ngoài.
Chu phu nhân mất đi thân ảnh của cậu, cuối cùng cũng khôi phục từ trạng thái thất hồn lạc phách, gia nhập đội ngũ nói chuyện phiếm.
Bà ấy sinh ra đã mỹ lệ hào phóng, ung dung hoa quý, nói chuyện ôn thanh tế ngữ, thập phần hòa khí. Huynh đệ Tiền gia ở trước mặt bà ấy cũng không thể tiếp tục nóng giận, bà cô hai cũng bất tri bất giác mà hạ thấp âm lượng, không khí dần dần dần dần trở nên hòa hoãn.
Chu Lê sớm đã cùng Tống Oanh Thời hẹn xong thời gian, thời điểm đi vào chỗ rẽ, Tống Oanh Thời đã tới rồi.
Cô chỉ thấy một chiếc siêu xe ngừng ở trước mặt chính mình, nghe thấy Chu Lê gọi cô đi lên, tức khắc không hiểu ra sao. Chu Lê mở cửa xe, tiếp tục vẫy vẫy tay. Tống Oanh Thời liền chần chờ mà ngồi lên đó, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía cậu.
Chu Lê nói: “Tình huống có chút nực cười.”
Tống Oanh Thời nói: “Những chuyện càng nực cười hơn nữa tôi cũng không phải chưa từng nghe qua.”
Chu Lê nghĩ thầm cũng là, nói: “Cô biết người thứ ba trong trò chơi kia chứ?”
Tống Oanh Thời vừa định gật đầu, ngay sau đó liền nhận ra điều gì đó, phản ứng giống như những người mới vừa nghe xong việc này, trừng mắt nói: “Hả?”
Chu Lê nói: “Hôm nay trong nhà có người tìm tới tận cửa nói nhà tôi cùng nhà của hắn ôm sai con, đó là người nhà họ Chu, tôi cảm thấy cái người thứ ba kia có lẽ chính là người đã bị ôm sai cùng tôi.”
Tống Oanh Thời trừng mắt nhìn cậu, quả thực không biết nên đánh giá như thế nào.
Cô trước đó không lâu còn cùng bạn tốt bàn tán qua về việc này, thổn thức hiện thực thật cẩu huyết, không nghĩ tới cái chuyện cẩu huyết ấy liền phát sinh ở ngay bên người cô.
Chu Lê nói: “Tóm lại chuyện chính là như vậy, trong nhà vẫn đang bàn tán, chúng ta đi tới chỗ đội cảnh sát giao thông trước đi.”
Tống Oanh Thời “Ừm” một tiếng, yên lặng tiêu hóa tin tức này, đột nhiên nhớ tới nhân cách thứ hai kia cũng có họ Chu.
Cô cảm thấy vô cùng tò mò, vừa định dò hỏi chuyện này và hai bên kia liệu có phải có quan hệ hay không, thì thấy WeChat vang lên một chút, vừa click mở đã thấy vài tin nhắn nhóm.
Nhóm này là một nhóm nhỏ trong bệnh viện thú cưng.
Cô tối hôm qua ở bệnh viện thấy qua Quý Thiên Dương, liền hỏi một chút về tình hình của Husky. Quý Thiên Dương trả lời rằng nó mới được cấp cứu trở về, còn đang trong quá trình quan sát, sau đó liền đem cô cùng Chu Lê kéo vào trong đàn, thuận tiện để bọn họ theo dõi tiến triển.
Bác sĩ sẽ phát ảnh chụp cùng video ngắn, bao gồm các hóa đơn khác nhau, nước biển truyền cho sủng vật hồi tỉnh và mở mắt, v.v. …..
Bọn họ đã bắt đầu đăng từ tối hôm qua, Tống Oanh Thời thấy đối phương thản nhiên như vậy, càng thêm cảm thấy việc này chỉ là hiểu lầm, suy nghĩ một chút vốn dĩ có thể nhẹ nhàng giải quyết, nhưng không hiểu sao lại làm đến bước này, thầm nói trong đầu Chu Lê quả nhiên quá có hố, về sau ngàn vạn không thể cái cũng đều tin cậu.
Cô một bên chửi thầm một bên click mở video ngắn vừa mới được phát, Chu Lê lười mở di động, nên nghiêng người về phía cô một chút.
Đó là thời điểm rạng sáng 3, 4 giờ, bác sĩ sợ quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, liền chờ tới hiện tại mới dám phát, nói cho bọn họ biết Husky đã khôi phục tinh thần, đồng thời có thể ăn cơm.
Tổng cộng có ba cái video ngắn.
Tống Oanh Thời click mở cái thứ nhất, chỉ thấy Husky ghé vào nơi đó, móng vuốt ôm một hộp thức ăn cho chó, đang vui vui vẻ vẻ mà ăn, cái đuôi nhỏ khua tới khua lui, rất là sung sướng.
Chu Lê: “……”
Tống Oanh Thời: “……”
Video ngắn chỉ có vài giây, rất nhanh đã kết thúc.
Tống Oanh Thời trầm mặc lặng lẽ mở ra cái thứ hai, thấy nhân viên công tác đang cầm một món đồ chơi cho chó treo lủng lẳng trước mặt, nó lại tựa hồ không có chút sức lực nào, chỉ nhìn chằm chằm một lát, sau một khoảng thời gian mới dùng móng vuốt nhỏ lay lay.
Chu Lê: “……”
Tống Oanh Thời: “……”
Tay Tống Oanh Thời nhất thời run rẩy, click mở cái thứ ba.
Cái này được chụp vào sáng nay, Husky vừa ngủ dậy xong cảm giác có tinh thần hơn rất nhiều, giống như một con sói con tru lên “Ngao ô”.
Chu Lê bị nó gào đến mức có cảm giác vẻ mặt đau đớn kịch liệt.
Đản Đản, Đản Đản tốt nhất trên thế giới này của cậu quả nhiên đã không có nữa.
Tống Oanh Thời cũng cảm thấy cả người đều không tốt.
Cô đã nhìn ra, con Husky này căn bản không phải là con Husky trước kia!
Cô nhìn về phía Chu Lê, hạ giọng run run nói: “Cậu nói xem…… Bọn họ có phải là đang muốn mau chóng tống cổ chúng ta hay không, cho nên mới cố tình làm giả để mang ra ứng phó, Đản Đản thật sự đã bị mang đến phòng thí nghiệm rồi sao?”
Chu Lê yên lặng nhìn lại, rối rắm vài giây nói: “Có lẽ là do nó bị đánh vào đầu nên đã đánh mất trí nhớ, hiện tại có chút hoạt bát.”
Tống Oanh Thời: “……”
Cô cả ngày hôm nay vẫn luôn ở giả thiết “Chu Lê có phải là lừa đảo không” mà nghĩ đi nghĩ lại, mới vừa rồi còn cảm thấy bản thân trách lầm cậu, nghe xong câu này lại nghĩ trở về, trừng mắt nói: “Sao có thể như vậy được chứ?”
Chu Lê thở dài: “Cho dù có thế thì chúng ta có thể làm sao bây giờ đây?”
Tống Oanh Thời lập tức cũng nhụt chí.
Việc này xác thật không có cách nào, bọn họ căn bản không phải là chủ nhân của Đản Đản, chỉ riêng điều này đã là một cái bất lợi cực lớn. Cô nghĩ về việc Husky sẽ yên lặng bị đè trên băng ghế thử nghiệm, đau lòng cực kỳ: “Đản Đản về sau sẽ thế nào?”
Chu Lê nói: “Không biết, chúng ta có lẽ sẽ không nhìn thấy nó nữa đâu.”
Tống Oanh Thời càng nghĩ càng khó chịu, cảm thấy như thế không được, liền ở trong nhóm tag Quý Thiên Dương vào, dò hỏi có thể đi xem chó một chút hay không.
Quý Thiên Dương không hề trả lời.
Hắn không phải là không muốn trả lời, là không rảnh để trả lời.
Hắn đang cùng Nhan Vân Huy trò chuyện, đột nhiên nhận được điện thoại của Nhị gia, nói là đồng học của hắn đến thăm Lâm gia, thời điểm rời đi lại khiến chính mình ngã xuống cầu thang rồi hôn mê, bọn họ không biết nên liên hệ với ai.
Quý Thiên Dương vừa nghe liền hiểu.
Nếu thật là tự mình ngã, bọn họ trực tiếp liền ném cho bệnh viện quản là được rồi, chuyện này khẳng định là cùng bọn họ có điểm liên lụy gì đó nên mới gọi điện thoại cho hắn, muốn cho hắn tới nơi ấy xử lý, nhưng điều này không phải trọng điểm, hắn hỏi: “Đồng học của tôi? Đồng học nào của tôi?”
Nhị gia nói: “Không quen biết, cậu ta ngồi xe lăn.”
Quý Thiên Dương nháy mắt giật mình một cái: “Cái gì ——?”
Hắn đột nhiên nhìn về phía Nhan Vân Huy bên người, nhưng người ta thần sắc bất biến, thấy thế liền cho hắn một cái ánh mắt dò hỏi, ôn hòa nói: “Làm sao vậy?”
Quý Thiên Dương không đáp, tùy ý trả lời Nhị gia một vài câu liền vội vàng hướng về phía bệnh viện đuổi theo .
Chờ thời điểm hắn đến, hai vị bệnh nhân bị thương kia đã được khiêng lên giường bệnh, một người trong đó đang dựa vào thành giường xoa xoa huyệt thái dương, không biết là do chưa ngất xỉu hay do ngất xỉu rồi vừa tỉnh lại sau đó. Một vị khác trên chân đang bọc băng gạc, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, vẫn không nhúc nhích.
Nhị gia không thèm để ý đến bọn họ, đang ở bên ngoài chờ Quý Thiên Dương, nhìn thấy hắn liền đem tất cả mọi chuyện xảy ra nói đơn giản một chút.
Hắn cảm thấy việc này tám phần không phải là ngoài ý muốn, chỉ là nghĩ không ra hai tên tiểu tử này có dụng ý gì, đây là muốn đổ sai cho bọn họ hay là muốn đổ sai cho Nhị thiếu đây?
Quý Thiên Dương không có ý kiến gì, trực tiếp rảo bước tiến lên phòng bệnh, chờ sau khi thấy rõ đối phương là ai, bước chân dần dần cứng đờ, ngay sau đó sắc mặt “Xoát” một tiếng mà lập tức thay đổi, vội vàng chạy đến bên giường: “Anh!”
Nhị gia: “……”
Từ từ, hắn vừa gọi tên kia là gì cơ?
Hắn nheo mắt, không xác định hỏi dò:“Nhị thiếu, đây là?”
Quý Thiên Dương nhìn hắn: “Anh ruột của tôi.”
Nhị gia trong lòng tức khắc “Lộp bộp” một tiếng, thầm rủa hỏng rồi, giải thích nói: “Đây chỉ là hiểu lầm.”
Lương Cảnh Tu buông cái tay đang xoa trán, cười lạnh: “Đây không phải là hiểu lầm.”
Nội tâm của Nhị gia quay cuồng đến lợi hại, lại lấy không được chứng cứ xác thực nào cho thấy bọn họ mới là nguyên nhân gây ra rắc rối, đành phải hy vọng chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, nói: “Nói sai rồi, là ngoài ý muốn, tôi sẽ đích thân gọi huynh đệ của tôi đến đây bồi tội với cậu.”
Lương Cảnh Tu không để ý đến hắn, nhìn thoáng qua Quý Thiên Dương.
Quý Thiên Dương sắc mặt xanh mét nhìn hắn, lời nói ở trong miệng thì thào mấy lần, câu đầu tiên hỏi là: “Gia gia có biết không?”
Lương Cảnh Tu cười như không cười: “Tôi còn chưa gọi điện thoại.”
Quý Thiên Dương nghĩ thầm được lắm, cuộc điện thoại này xác định vững chắc đang chờ hắn đến để gọi.
Nếu để gia gia biết hắn hiểu hết những chuyện xảy ra hơn nữa còn đang ở tại nơi phát sinh, nhưng lại để cho một người khác thông báo rằng Quý Thiếu Yến đã xảy ra chuyện, hắn sẽ thảm hại hơn, vì thế run giọng nói: “Vậy…… để tôi đích thân gọi.”
Mí mắt Nhị gia càng giật đến lợi hại hơn, vội vàng đuổi theo nghĩ rằng muốn cản một chút, lại nghe thấy Quý Thiên Dương nói cuộc điện thoại này sớm muộn gì cũng phải gọi, chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc, muốn biết cái tình huống này rốt cuộc là như thế nào.
Có thể là tình huống như thế nào được nữa? Hắn ta đây là muốn chơi chết các người.
Quý Thiên Dương nhìn hắn một cái, không thèm trả lời, nhận mệnh mà bấm số của gia gia.
Quý gia gia quả thực cảm thấy xuất hiện ảo giác, vội vàng đuổi tới bệnh viện, nửa cái chữ cũng chưa từng cùng Nhị gia nói, trước tiên mang theo cháu trai quay về bệnh viện tư lập.
Quý Thiếu Yến vừa mới tỉnh dậy một lần, suy yếu mà nói bản thân cảm thấy rất đau đầu, sau đó lại ngất đi, chờ đến khi bị nâng lên trên giường bệnh cũng không buồn mở mắt.
Trừ bỏ cổ chân có thương tích, trên người hắn còn bị tím bầm mấy chỗ, cả người thê thê thảm thảm.
Quý gia gia đứng ở trước giường trầm mặc mà nhìn chằm chằm cháu trai nhà mình.
Đứa nhỏ này là do một tay ông nuôi lớn, bản tính của hắn ông cũng cực kỳ rõ ràng, biết A Yến thoạt nhìn thì ôn nhu săn sóc, kỳ thật trong lòng một bụng ý nghĩ xấu, nhưng chính là bởi vì như vậy, ông mới nghĩ không ra chuyện này.
A Yến từ nhỏ vốn thông minh, còn vô cùng cao quý, từ trước đến nay đều chỉ cho người khác chịu thảm, không thể để chính mình chịu thảm.
Hắn chỉ có khi còn nhỏ dùng qua hai ba lần khổ nhục kế, sau đó liền đem ba chữ này ném ra sau đầu, đại khái là cảm thấy trò ấy vừa ấu trĩ lại không có lời, cho nên trong chuyện này, Quý gia gia tìm không ra lý do vì sao hắn lại phải dùng đến khổ nhục kế.
Chẳng lẽ là nhìn đám người kia không vừa mắt, muốn chơi chết bọn họ?
Thứ nhất, A Yến cùng bọn họ không oán không thù, không đáng vì đàn cặn bã này mà phải khiến bản thân mình bẩn tay; thứ hai, ngay cả khi hắn nhất thời hứng khởi muốn chơi chết đối phương đi chăng nữa thì dựa theo phong cách hành sự của hắn cũng sẽ chậm rãi mưu tính, khẳng định không làm đến mức cực đoan như vậy.
Chẳng lẽ là vì muốn đánh bay Tiểu Dương?
Điều này càng không thể, cái tên Tiểu Dương kia chỉ là cái đồ 250*, từ trước đến nay chưa từng thắng được nửa hiệp trong tay A Yến, A Yến nếu muốn chỉnh hắn thì còn có rất nhiều biện pháp, hẳn sẽ không làm chính mình bị thương.
*250: Ngốc nghếch, ngu ngốc
Điều đáng tin cậy duy nhất ở đây đó là A Yến muốn che chở cho cái tiểu hài tử kia.
Nhưng một là bọn họ chẳng bao giờ quen biết hay tiếp xúc cùng nhau, cho dù có quen biết đi chăng nữa, thì dựa vào cái tính cách lãnh tâm lãnh tình này của A Yến, cũng tuyệt không sẽ vì một người mà làm được hành động trình độ cao như kia; Hai là nếu A Yến thật sự muốn hướng về phía tiểu hài tử kia, sẽ không sáng sớm cố ý ở trước mặt ông nói một câu như vậy.
Quý gia gia nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm thấy nguyên nhân khiến cho A Yến cố ý bị thương, thầm nghĩ chuyện này có lẽ thật sự không phải do cố ý.
Sau khi nghĩ xong vẫn có chút lo lắng, tiến lên hai bước đột nhiên ra tay chọc lét A Yến, thấy cháu trai một chút phản ứng cũng không có, liền biết quả nhiên không phải đang giả vờ.
Cho nên có lẽ A Yến lần này cảm thấy Tiểu Dương làm đến quá lố bịch, nên muốn giúp đỡ giải quyết chuyện này.
Cho dù không phải, cho dù A Yến có ý nghĩ khác đi chăng nữa, thì bị thương hẳn là cũng không nằm trong dự tính ban đầu của hắn, đây chắn hẳn thật sự đã bị đám người kia đánh cho bị thương.
Quý gia gia nháy mắt chỉ cảm thấy một cỗ hỏa khí xông thẳng lên đỉnh đầu.
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Sáng sớm xem xong tư liệu ông đã cảm thấy đám người kia không phải là thứ tốt đẹp gì, hiện tại càng cảm thấy bọn họ vạn ác không tha, trầm mặt xuống nhìn Quý Thiên Dương, mắng to vài câu bảo hắn cút về nhà mà suy ngẫm, trước khi khai giảng thì không được ra khỏi cửa, sau đó hùng hùng hổ hổ mà rời đi, chuẩn bị tìm người đi trị đám người kia, dám động đến cháu trai của ông, quả thật chán sống!
Nhan Vân Huy làm bộ như mới thu được tin tức, khoan thai tới muộn, thấy Quý Thiên Dương vẻ mặt buồn bực mà đi ra ngoài, vừa nhìn theo hắn ra cửa, lại nhìn về phía Lương Cảnh Tu, ý tưởng trong lòng cùng Quý gia gia giống nhau, oán trách nói: “Biết rõ bọn họ là người nào, các người sao lại không mang theo vài người bảo tiêu?”
Lương Cảnh Tu chớp chớp mắt nhìn hắn, cười đến không có tý ý tốt nào.
Nhan Vân Huy ngẩn ra, nhanh chóng hiểu được, thập phần khó hiểu: “Vì sao chứ?”
Lương Cảnh Tu nói: “Hắn đối với cái tiểu hài tử kia nhất kiến chung tình.”
“……” Nhan Vân Huy nhất thời không nói nên lời, gọi gọi Quý Thiếu Yến, muốn nghe chính miệng hắn nói.
Lương Cảnh Tu nói: “Đừng gọi nữa, vô dụng thôi, hắn đã nuốt một viên thuốc ngủ, phỏng chừng sẽ ngủ đến giữa trưa mới tỉnh.”
Nhan Vân Huy: “……”
Thật giỏi.
Lương Cảnh Tu đưa điện thoại tới: “Này, đây là tư liệu của đứa trẻ đó, trừ bỏ khuôn mặt dễ nhìn ra, thì không có cái gì đáng xem nữa cả, tôi hiện tại đặc biệt tò mò rằng mối tình đầu của A Yến có thể kéo dài được bao lâu.”
Một mối tình đầu nào đó lúc này đã đến chỗ đội cảnh sát giao thông
Chiếc xe kia cũng chỉ là táp vào lề đường, không có gì sai sót, nên không cần tu sửa. Mà cậu tuy rằng đã đi qua bốn ngã tư nhưng kỳ thật chỉ vượt đèn đỏ một lần, bị khấu 6 phân, bị giáo dục vài câu liền buông tha.
Bọn họ đến bằng ô tô riêng, so với xe bus thì nhanh hơn, tới cũng sớm hơn so với thời gian ước định.
Thời điểm bọn họ đi được nửa đường, cha của Tống Oanh Thời lúc này mới đến, thấy thế thần sắc cổ quái, nói người hỗ trợ không phải là người ông ấy tìm, chuyện này khẳng định sớm đã có người khác chào hỏi qua.
Tống Oanh Thời khó hiểu: “Ai thế nhỉ?”
Cha Tống không đáp, đi theo bọn họ ra cửa, nhìn nhìn Chu Lê cùng hắn ngồi chiếc xe kia, cảm thấy là người của cậu.
Chu Lê không nghĩ như vậy, cậu đoán chắc là do Quý Thiếu Yến giúp đỡ.
Vị thiếu gia kia tuy rằng chỉ là một cái mặt sắt, nhưng vẫn khá là ân cần.
Sự tình xong xuôi, Tống Oanh Thời muốn tự mình lái xe trở về. Chu Lê ngồi trên xe của Chu gia, trực tiếp tới dưới lầu nhà mình, vừa vào nhà đã thấy, hai bên đã đồng ý buổi trưa gọi cả Chu Lộ Văn cùng cha Chu đến đây, cùng nhau vào nội thành ăn cơm, để mọi người được gặp mặt nhau.
Cậu thầm nói một tiếng có hiệu suất, nghe lời mà đi theo bọn họ vào nhà ăn, bước vào phòng riêng, rốt cuộc cũng gặp được Chu Lộ Văn.
Chu Lộ Văn diện mạo thanh tú, trên mặt tuy rằng mang theo một chút không được tự nhiên, nhưng vẫn có thể nhìn thấy từ trong ra ngoài tản mát ra sự tự tin, cả người đều lộ một cỗ khí chất sáng ngời, có thể thấy được đã lớn lên ở hoàn cảnh tràn ngập tình yêu.
Chu Lộ Văn cũng đang nhìn Chu Lê, hướng về phía cậu cười cười, sau đó nhìn về phía đám người tiến vào kia, đi về phía trước hai bước, không kịp mở miệng, chỉ thấy bà cô hai xông tới, một tay đem hắn ôm vào trong lòng ngực, “Ô ô” mà gào ra tiếng: “Cháu trai của tôi ——!”
Chu Lộ Văn: “……”
Những người còn lại của Chu gia: “……”
Tác giả có lời muốn nói: Chu Lê: Đản Đản QAQ
Quý Thiếu Yến: Hướng bên này xem.
chuyện cũng hay asaaa, nhma mqh giữa các nv vẫn ko rõ lắm í, cũng hơi khó chệu nhma vẫn hayyy, đọc giải trí