Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Cả căn phòng bỗng chốc trở nên loạn xà ngầu.
Cô hai nhà họ Tiền gào khóc như thể nhà có tang vậy, đến mức khiến không ít người ở bên ngoài phải chạy tới ngó vào xem. Chu Lộ Bác ngay lập tức đóng cửa phòng vào, tránh cho người khác nhìn ngó.
Bác trai nhà đó cũng hơi xấu hổ, vội vàng đi tới khuyên nhủ em gái mình.
Tiền Đa Thụ người cứng đờ, đứng ở một bên, hết nhìn Chu Lê rồi lại nhìn sang người đang được cô hai nhà họ ôm trong lòng, lão vừa căng thẳng vừa không biết phải làm thế nào, thậm chí tựa như người mất hồn vậy, còn có thể bị ngất đi bất cứ lúc nào.
Hai mắt của bà Chu hơi ngấn lệ. Bà vốn dĩ còn đang muốn giúp khuyên nhủ cô hai nhà kia, nhưng vừa nghe thấy cô ta đau đớn gào lớn “Ông trời sao mà ác quá, khiến con thất lạc bên ngoài mười mấy năm mới trở về nhà”, bà liền cảm thấy lòng đau như cắt, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống từng hàng.
Mẹ Chu thật sự không thể nhịn nổi nữa, xoay người đi đến chỗ Chu Lê, ôm cậu thật chặt vào lòng.
Dáng người của bà thấp bé, vừa đủ để ngả đầu vào vai của Chu Lê.
Bởi vì bà là người có gia giáo nên bà không thể gào khóc như cô hai nhà kia được, mà chỉ có thể khóc một cách kìm nén, nhưng bà lại không thể khống chế toàn thân run lên bần bật. Nước mắt của bà thấm vào cả áo của Chu Lê, ấm nóng vô cùng.
Chu Lê hơi rũ mắt nhìn bà, nhẹ nhàng thở dài một cái, sau đó giơ tay lên, vỗ vỗ vai của bà để an ủi.
Lúc này cậu liếc mắt hơi nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cao lớn đang đứng ngay bên cạnh. Ông mặc áo sơ mi cùng với quần tây, nhìn là biết chất lượng rất tốt, có vẻ là khoảng hơn 30 tuổi, nhưng sắc mặt bây giờ nhìn hơi mệt mỏi, đáy mắt còn có đầy tơ máu, để ý kĩ còn thấy áo sơ mi vẫn còn nếp gấp.
Chỉ nhìn một cái Chu Lê liền đoán được nếu họ không phải vừa xuống máy bay thì chắc chắn là vừa xuống tàu cao tốc.
Bởi trước kia cậu cũng từng ở tầng lớp như ông, cậu biết rằng những người như họ rất chú ý hình tượng, đặc biệt, áo sơ mi nhất định phải là thật phẳng. Mà bây giờ áo sơ mi vẫn còn nếp gấp như vậy, chắc chắn là họ đã đi khoảng một ngày đường, chờ đến khi để ý thấy thì cũng không kịp nhờ người nhà lấy cho cái khác hay mua mới nữa, đành phải lấy áo gấp sẵn trong vali mặc tạm.
Ông Chu nhìn thấy vợ mình đau lòng như vậy, theo thói quen mà muốn an ủi bà một chút, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của đứa nhỏ kia, ông cũng không thể khống chế chính mình nữa, giang rộng tay ôm cả hai người vào lòng.
Chu Lê: “……”
Nhân viên phục vụ ngại ngùng đứng ở một góc phòng, yên lặng nhìn hai gia đình đoàn tụ.
Mới nãy cô đã bị sốc bởi tiếng gào khóc thảm thương của cô hai nhà họ Tiền, đến lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện cửa phòng đã bị đóng lại từ bao giờ. Đang do dự không biết có nên coi bản thân như người vô hình mà lén lút đi ra ngoài không thì cô bỗng bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông đang nhìn về hướng cô, giật mình một cái rồi đứng thẳng người.
Chu Lộ Bác nói: “Bao giờ chúng tôi muốn gọi đồ thì cô hẵng vào.”
Nhân viên thoáng chốc hiểu ý, men theo bờ tường mà ra ngoài.
Chu Lộ Bác chờ cửa phòng đóng lại, nhíu mày nhìn về phía người phụ nữ trung niên đang gào khóc không ngừng được kia, đang định mở miệng khuyên nhủ một hai câu thì nghe thấy bác trai nhà họ hét lớn: “Được rồi, em khóc đủ rồi đấy!”
Giọng nói cực kì mạnh mẽ, hiệu quả cũng rất cao.
Cô hai kia thoáng chốc im lặng, không khác gì cái công tắc, bảo tắt là tắt.
Chu Lộ Bác: “……”
Cô hai buông người trong lòng mình ra, lui về sau mấy bước, trên mặt thì không thấy giọt nước mắt nào nhưng vẫn ra vẻ rất đau khổ, nức nở nói: “Cháu ngoan của dì, ta là dì của con đây!”
Sự thay đổi chóng mặt này của bà cô làm Chu Lộ Văn cứng đờ người, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu gặp một người như vậy.
Cậu vừa hơi xấu hổ vừa không biết phải làm sao, nhưng cũng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt tỏ vẻ xem xét người trước mặt, nhưng vẫn lễ phép gật đầu trả lời: “Con chào dì.”
Cô hai thoáng chốc vui vẻ cười như được mùa, lại ôm cậu vào lòng, sau đó lại buông cậu ra, đưa tay kéo Tiền Đa Thụ đi tới, nói: “Cháu yêu, đây là cha của con.”
Chu Lộ Văn thoáng giật mình, nhìn về phía Tiền Đa Thụ.
Tiền Đa Thụ giờ mới được nhìn kĩ khuôn mặt của cậu, cả người bỗng chốc run lên, hốc mắt hơi nóng.
Thật sự rất giống, đứa nhỏ này rất giống người vợ quá cố của lão, không cần đi xét nghiệm DNA lão cũng biết đây là con của lão và vợ.
Chu Lộ Văn thấy lão cứ nhìn mình chằm chằm, cuối cùng cũng chủ động gọi: “Cha.”
Tiền Đa Thụ run rẩy đáp lại cậu, tay hơi nâng lên một chút rồi lại buông xuống, không dám động.
Nhưng Chu Lộ Văn thì lại rất thản nhiên, cậu bước lên hai bước, ôm lấy lão. Tiền Đa Thụ phút chốc rơi nước mắt, lão giơ tay quệt qua khóe mắt, rồi mới quay đầu lại ôm lấy Chu Lộ Văn vào lòng.
Bác trai nhà họ Tiền thấy thế, lên tiếng: “Thế là được rồi, mọi người cùng ngồi xuống đi.”
Cô hai nghe thấy Chu Lộ Văn gọi một tiếng “Cha” liền cảm thấy yên tâm hơn, đi theo nói: “Đúng vậy đúng vậy, mọi người đều ngồi xuống đi.”
Nói xong, cô thân thiết kéo kéo cánh tay của Chu Lộ Văn, kéo cậu ngồi xuống cạnh mình, sau đó quay đầu lại ý bảo Tiền Đa Thụ ngồi ở phía bên cạnh còn lại của Chu Lộ Văn.
Ông Chu bên kia cũng đã buông vợ và con trai mình ra, muốn kéo bọn họ sang cùng ngồi xuống.
Bà Chu đứng im không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn con trai mình, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt.
Chu Lê biết bà đang mong chờ điều gì, nhưng lòng cậu vẫn đang nghẹn lại.
Cậu thì không sao cả, ngày thường cậu vẫn có thể bình thản, ung dung mà gọi Tiền Đa Thụ một tiếng “cha”, nên gọi vậy với hai người họ cũng không có áp lực gì cả. Nhưng không hiểu vì sao, nhà họ Chu lại khiến cậu nhớ tới gia đình của mình ở kiếp trước, tức cảnh sinh tình nên tâm trạng cậu hơi không ổn định.
Bất ngờ được sống lại lần nữa, nghe thì có vẻ là cậu được lời, nhưng người thân bạn bè đều không ở đây, trên thế giới này, cậu chỉ là một người không có một nơi để trở về, phiêu bạt khắp chốn, không biết phải một mình bao lâu nữa.
Nhưng may mắn là cậu luôn suy nghĩ rất lạc quan, đau buồn một lúc là đã bình thường trở lại, cười thật tươi với ông bà Chu.
Ông bà Chu cũng không ép buộc cậu, kéo cậu đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống, đưa thực đơn cho cậu.
Chu Lê vui vẻ chọn ba món muốn ăn, rồi đưa thực đơn cho những người khác chọn. Ông Chu nhân dịp mọi người đang gọi món, nhìn nhìn mấy tầng băng gạc trên đầu cậu, hỏi: “Đầu con còn đau không?”
Chu Lê đáp: “Vẫn còn hơi đau ạ.”
Ông Chu “Ừ” một tiếng.
Chuyện này ngày hôm qua bọn họ đều đã biết rồi, bởi vì chỉ là vết thương nhẹ, cùng lắm là bồi thường tiền bạc thôi, mà Quý Thiên Dương cũng đã đưa tiền bồi thường rồi. Ông nghĩ nghĩ, nói: “Nghe bảo người đánh con vẫn chưa xin lỗi con, nếu con muốn tiếp tục truy cứu việc này thì bảo cha.”
Chu Lê thành thật đáp: “Con muốn ạ.”
Cậu nhìn ông Chu, “Con nhờ ngài sắp xếp giúp con, để cho con với cái tên xấu xa kia nói chuyện với nhau là được rồi ạ.”
Nhà họ Chu cũng tìm đến cậu rồi, về sau cậu cũng sẽ có bảo hiểm, nhưng phía bên Tiểu Ngũ vẫn chưa giải quyết được.
Dù sao thì trước khi gặp cậu, người mà Lâm gia muốn chơi là Tiểu Ngũ. Giờ gã không thể động đến cậu nữa, không chừng gã sẽ lại xem Tiểu Ngũ là mục tiêu, mà gia đình của Tiểu Ngũ, chắc chắn không thể kháng cự được gã.
Ông Chu tuy rằng chưa hiểu, nhưng vẫn đồng ý: “Được.”
Chu Lê nói: “Cảm ơn ngài.”
Đồ ăn chưa được đưa lên, cô hai nhà họ Tiền lại bắt đầu nói chuyện như cái máy hát, nắm tay Chu Lộ Văn, kể cho cậu nghe về chuyện của mẹ cậu.
Chu Lê đưa mắt nhìn qua, thấy Chu Lộ Văn chăm chú nghe cô hai kể chuyện, cậu liền biết Chu Lộ Văn thật lòng muốn hiểu thêm về mẹ ruột của mình. Một vị thiếu gia bình thường nếu biết được mình không phải con ruột thì nhất định sẽ vô cùng đau khổ và lo lắng, nhưng gia đình nhà họ Chu rất gia giáo, Chu Lộ Văn chỉ cần hai tháng đã có thể tiếp nhận tin tức động trời kia, hơn nữa còn rất tò mò xem người thân ruột thịt của mình là ai, cũng bằng lòng mà làm quen lại từ đầu với họ.
Cậu lại quay sang nhìn nhà họ Chu, thấy bọn họ đều rất bình tĩnh, không mấy bất ngờ với việc này. Có lẽ gia đình họ đã bàn qua chuyện này trước với nhau rồi.
Ông Chu cũng đang âm thầm xem xét con trai ruột của mình.
Tối hôm qua, trong lúc chờ báo cáo, bọn họ đã xác minh tin hot trên mạng, biết được rất nhiều điều. Đứa nhỏ này là đại ca trường cấp 2, cái gì cũng làm, cái gì cũng không sợ, từ hút thuốc, uống rượu, cho tới trốn học, đánh nhau, trêu gái… cơ thể vẫn còn đầy những vết sẹo do đánh nhau để lại, cũng rất lạnh lùng, khó ở, nói bực cái là bực thật.
Nhưng giờ phút này, Tiền Lập Nghiệp trong những tin tức ông tra được kia lại đang an tĩnh mà uống nước. Ông hơi nghi ngờ về mức độ chính xác của những tin tức mình tìm hiểu được. Lẽ nào đại ca trường học bây giờ ngoan như vậy sao?
Ông Chu suy nghĩ một hồi, nói: “Anh của con đã nói gì với con chưa? Chúng ta quyết định sẽ chuyển trường cho con, là trường quốc tế Minh Anh. Đội ngũ giáo viên bên đó rất giỏi, cũng rất có trách nhiệm, bọn họ sẽ không bởi vì thành tích kém mà mặc kệ học sinh.”
Ông dừng một chút, nói tiếp: “Nhưng trong thời gian ngắn sẽ khó mà thích ứng được với hoàn cảnh mới, nên cha muốn hỏi xem ý của con thế nào?”
Chu Lê đáp: “Con thế nào cũng được ạ, tùy mọi người sắp xếp.”
Ông Chu đáp lời, im lặng một chút rồi hỏi: “Ngày thường con thường thích làm gì?”
Chu Lê nói: “Sở thích của con nhiều lắm, ca hát, xem phim truyền hình, trồng cây xanh, sờ chó… còn nhiều sở thích linh tinh khác nữa.”
Ông Chu: “……”
Hình như hổng giống với cảm nhận của ông về đại ca đầu gấu học đường.
Qua một lúc, đồ ăn cuối cùng cũng lần lượt được mang đến.
Tất cả mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Bởi cả hai gia đình chênh lệch quá lớn, mà cũng mới quen biết, nên đề tài chỉ có thể vây quanh hai đứa nhỏ. Cô hai nhà họ Tiền rất biết nói chuyện, nói không ngừng nghỉ. Lúc này cô ta không còn ra vẻ chán ghét cháu trai trước kia nữa, chọn ra một chút chuyện vui vui hồi nhỏ, hiếm khi mà cô ta không nhắc đến những chuyện làm cô ta chướng mắt.
Bà Chu nghiêm túc lắng nghe, bỗng cảm thấy nước mắt lại chuẩn bị rơi xuống nên vội vàng nhịn lại, nói một chút chuyện đơn giản của Chu Lộ Văn.
Hai bên gia đình thay nhau kể chuyện, dần dần cũng ăn xong một bữa cơm. Ông Chu để ý thấy mọi người cũng đã ăn no, lúc này mới nói chuyên chính, bởi dù sao cũng sắp tới khai giảng rồi.
Việc ôm nhầm con này xung quanh cũng chưa có trường hợp tương tự xảy ra, nên họ không biết tham khảo ở đâu để biết cách xử lý.
Trường hợp nay trên tin tức hay trong phim điện ảnh cũng có không ít, đặc biệt là gia cảnh của hai gia đình chênh lệch không nhỏ, nhưng phần lớn đều không có kết cục tốt. Tối hôm qua, sau khi xác định đã tìm được con, xem xong toàn bộ tư liệu tra được, cả nhà họ gần như vẫn chưa nghỉ ngơi được phút nào.
Giận không? Tất nhiên là giận.
Con trai ngoan của ông, đáng nhẽ phải được hưởng thụ những thứ tốt nhất trên đời, vô tư, vui vẻ mà lớn lên, vậy mà kết quả là lại trở thành dạng người như bây giờ. Tối hôm qua, thiếu chút nữa là ông đã không nhịn được đánh cho Tiền Đa Thụ một trận.
Nhưng số phận trêu ngươi, chính nhà bọn họ cũng không mong ôm nhầm con, bọn họ cũng không muốn phải xa cách con ruột đến tận mười bảy năm.
Hiện giờ mọi chuyện cũng đã đến nước này, thay vì đi chỉ trích những chuyện đã xảy ra, thì thà là cả gia đình bọn họ cố gắng cho một tương lai tốt đẹp hơn.
Ông nhìn về phía gia đình nhà họ Tiền, chậm rãi nói: “Tôi hi vọng hai người có thể để Tiểu Văn tiếp tục học ở trường hiện tại, còn về vấn đề chi phí… ừm, hơi cao hơn so với trường công một chút, cho nên tôi hi vọng hai nhà có thể cùng bỏ ra, để hai đứa nhỏ có thể an ổn học xong cấp 3. Nếu hai người thật sự không yên tâm, có thể làm như buổi sáng hai người bảo, chuyển hộ khẩu của Tiểu Văn sang nhà anh Tiền trước. Ngày thường đi học thì Tiểu Văn ở nhà của tôi, đến ngày nghỉ thì về nhà bên đó, hoặc là để cả hai đứa đều ở nhà tôi luôn, ý của hai người thế nào?”
Kết quả tốt nhất là cả hai nhà chung sống hòa thuận, coi như là vì hai đứa nhỏ.
Chờ cho hai đứa thi đại học xong, lúc đó đều đã trưởng thành, có suy nghĩ của chính mình, cũng đã có thể tự kế hoạch cho tương lai, bọn họ là những người làm cha làm mẹ, chỉ có thể ủng hộ mà thôi. Đứa nhỏ Tiểu Văn này từ trước đến nay sống rộng rãi, ngoan ngoãn, họ không cần nhọc lòng, nhưng quan trọng là con trai ruột của mình, 17 tuổi, tính cách cũng dần được hình thành, bọn họ phải thật cố gắng để chung sống với cậu.
Tiền Đa Thụ còn chưa ý kiến gì, bà cô hai đã cười cười, đáp: “Vậy cũng được, nếu được nghỉ thì về nhà ở, bảo Lập Nghiệp đưa Tiêu Văn đi đây đi đó chơi cũng được.”
Chu Lộ Bác nâng mắt liếc cô ta một cái, nâng ly nước lên uống, im lặng không nói gì.
Khóe miệng Chu Lê khẽ run rẩy.
Giờ thì cậu coi như đã hiểu rồi, không biết buổi sáng bọn họ nói chuyện với nhau như thế nào, tóm lại là bà cô hai biết được nhà họ Chu rất có tiền nên không muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ. Thảo nào hồi nãy lại nói tốt cho cậu như vậy.
Bà cô hai tiếp: “À đúng rồi, học phí của trường kia là bao nhiêu?”
Ông Chu dừng một chút, đáp: “Cả học phí lẫn mấy thứ tiền khác, tổng cộng là 30 vạn một năm.”
Bà cô hai tức thì hít mạnh một hơi, nghẹn tại cổ họng, líu lưỡi nói: “Như…… như vậy có vẻ hơi lãng phí.”
Ông Chu nói: “Không đâu, trường đó tốt.”
Bà cô hai hơi hơi liếc mắt nhìn Tiền Đa Thụ, tỏ ý bảo hắn đồng ý đi.
Tiền Đa Thụ hơi hơi há miệng, cả người cứng đờ.
Về lý, lão biết là nên đồng ý, nhưng khổ nỗi lão lại là trụ cột trong gia đình, nên về tình, trước mắt con trai ruột thừa nhận bản thân không đủ sức chi trả học phí cho con, lão không làm được.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, bà cô hai cười cười nói với ông Chu: “Vậy thì chắc phải làm phiền ngài rồi.”
Ông Chu đáp “Không sao”, thấy việc đi học của hai đứa nhỏ đã định xong, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ăn cơm xong, hai vợ chồng nhà họ Chu ngỏ ý mời bọn họ tới nhà mình ngồi chơi uống nước. Bà cô hai rất muốn đồng ý nhưng lại thấy Tiền Đa Thụ từ chối nên đành thôi. Hai gia đình cùng trao đổi cách thức liên lạc, ông bà Chu đưa địa chỉ nhà mình cho họ, quyết định đi tính tiền rồi về.
Bà Chu nhìn về phía Chu Lê, hỏi: “Nhà mình cách đây cũng gần lắm, hay là con về nhà ở một ngày nhé?”
“Đúng đấy Lập Nghiệp, con về nhà xem nhà mình thế nào cũng được.” Bà cô hai tươi cười đáp, rồi nhìn về phía Chu Lộ Văn, ngắm đi ngắm lại đứa cháu trai của mình, cười nói: “Tiểu Văn à, hay là chúng ta về nhà ở một ngày nha?”
Chu Lộ Văn hơi dừng bước, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tiền Đa Thụ.
Tiền Đa Thụ nhìn thấy gương mặt này của cậu, giọng nói khàn khàn đáp: “Thôi để hôm nào khác đi, giờ nhà đang hơi bẩn…… cha chưa kịp dọn dẹp.”
Rồi lão nhìn về phía Chu Lê, “Lập Nghiệp à, hôm nay con cứ về nhà bên kia ở đi.”
Chu Lê nhìn vào mắt lão, nháy mắt đã hiểu rõ.
Tiền Đa Thụ không phải không muốn đưa con trai ruột về nhà, mà là không dám. Hôm nay tâm tình lão thay đổi thất thường, nhỡ tự nhiên phát rồ lên mà đánh Chu Lộ Văn thì lại nguy to.
Chu Lê đương nhiên cũng không muốn về nhà cùng với quả bom sắp nổ kia, cực kì nghe lời đáp: “Vâng ạ.”
Cuối cùng Tiền Đa Thụ liếc nhìn cậu và Chu Lộ Văn một cái, sau đó tạm biệt người nhà họ Chu, xoay người đi về.
Bà cô hai cực kì bực.
Hộ khẩu còn chưa cả chuyển, ít nhất cũng phải giữ đứa bé bên người chứ. Nghĩ thế nên vội chạy theo thuyết phục Tiền Đa Thụ đổi ý.
Tơ mắt trong mắt lão ngày càng nhiều hơn, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng đột nhiên quay đầu lại: “Chị im miệng lại, nó là con tôi, đếch phải con chị, tôi thích thế nào thì thế!”
Tiếng gầm rung trời lở đất đến thu hút ánh nhìn của mọi người chung quanh.
Bà cô hai cũng bị lão làm cho hoảng sợ, lui về sau nửa bước. Tiền Đa Thụ thoáng chốc hoàn hồn, người cũng tỉnh táo hơn ban nãy, không dám quay đầu lại nhìn. Lão thở hổn hển, run run giọng nói tiếp: “Đằng nào thì đến lúc khai giảng Lập Nghiệp cũng phải chuyển qua đó, giờ cứ để nó làm quen với hoàn cảnh bên đó trước.”
Bà cô hại ngượng ngùng đáp lại: “Cũng đúng…… Dù sao thì sau này cũng có thể về nhà ở.”
Tiền Đa Thụ không thèm để ý nữa, quay đầu đi tiếp, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, rồi một bàn tay dùng sức ấn vào vai của lão.
Lão theo bản năng muốn gỡ ra, không ngờ là tay còn chưa kịp nâng lên thì vai đã bị ấn xuống thật mạnh. Khóe mắt lão ánh lên một tia lạnh lẽo, quay mạnh người lại, đối mắt với cặp mắt bình tĩnh của Chu Lê.
Chu Lê im lặng mà nhìn chằm chằm vào lão, không có ý định bỏ tay ra.
Nếu ai đó chán sống tới tách hai người họ ra rồi kéo lên xe đi, chắc chắn sẽ là 3 mạng người.
Chu Lê nói: “Con có chuyện muốn nói với cha, qua bên kia nói chuyện.”
Cậu nói xong thì kéo người đi tới khu nghỉ ngơi ngoài đại sảnh, ấn lão ngồi xuống chỗ thanh ghế dài.
Tiều Đa Thụ ngồi xuống, đôi tay còn hơi hơi run rẩy nên lão dùng hết sức nắm chặt tay lại.
Lão nhớ tới việc trước kia lão rất hay mất khống chế mà đánh người, không nhịn được mà nói: “Chuyện kia của cha, con có thể hay không giúp cha……”
Chu Lê hơi nhướng mày: “Giữ bí mật?”
Cậu khẽ cười một tiếng, “Hình như cha hơi coi thường vị anh trai kia của con rồi nhỉ?”
Tiền Đa Thụ theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Chu Lộ Bác đang lạnh lùng nhìn về phía bọn họ bên này, ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu cả tâm can của lão. Tức khắc, cả người lão trở nên cứng đờ.
Chu Lê nói: “Đằng nào thì con cũng sẽ thẳng thắn nói cho hai người họ việc có hai nhân cách, cho dù không nói thì bọn họ sớm muộn cũng sẽ hỏi đến, vì giờ con khác rất nhiều so với nhân cách xấu xa trước kia.”
Tiền Đa Thụ hơi hơi hé miệng, không nói nên lời, ánh mắt mang theo tia khẩn cầu nhìn về phía cậu.
Chu Lê nói: “Đương nhiên, con cũng sẽ nói thật với họ là cha đang trong quá trình trị liệu.”
Cậu xoay người rời đi, nói lời cuối cùng: “Cha bình tĩnh hẳn rồi thì hẵng đi. Trên đường về mặc kệ bà cô kia nói gì thì cứ để nó vào tai này qua tai kia. Vừa mới tìm được con trai ruột, chắc cha không muốn gặp tai nạn xe cộ đâu nhỉ?”
Dứt lời, cậu đi về phía nhà họ Chu đang đứng chờ, bình tĩnh mà làm lơ ánh mắt của Chu Lộ Bác, theo chân bọn họ đi tới chỗ bãi đỗ xe.
Nhà họ Chu hôm nay lái hai chiếc xe tới, Chu Lê đi theo hai ông bà Chu lên một chiếc xe, Chu Lộ Bác cùng Chu Lộ Văn lên chiếc xe còn lại, một trước một sau chạy thẳng vào một tiểu khu, sau đó dừng lại trước một tòa biệt thự cao cấp.
Hai ông bà Chu im lặng quan sát con trai mình, nói: “Tới rồi, đây là nhà của chúng ta.”
Chu Lê ậm ừ, chầm chậm đi theo bọn họ vào nhà, sau đó đi lên phòng ngủ ở tầng 3.
Phòng ngủ này nhìn là biết vừa mới được sắp xếp, đồ đạc gì nhìn cũng rất mới, nhưng có một khoảng lớn vẫn để trống. Không biết ý của bọn họ là gì mà trong phòng còn có một bao cát quyền anh.
Bà Chu dẫn theo cậu tới căn phòng này, nói: “Đây là do cha của con gọi điện nhờ người ta làm cho, nghĩ là chắc con sẽ thích.”
Chu Lê không còn lời gì để nói nữa.
Bà Chu tiếp: “Nếu con vẫn còn gì chưa hài lòng ở căn phòng này thì vẫn còn phòng khác, con muốn đi xem không?”
Chu Lê đáp: “Không cần đâu ạ.”
Bà Chu nói tiếp: “Khăn trải giường hay gì đều đã giặt qua rồi, con cứ yên tâm mà ngủ. Chúng ta không biết con thích gì nên không dám mua quá nhiều đồ, nếu con muốn cái gì thì cứ nói với mẹ một tiếng, mẹ sẽ cho người đưa con đi chọn.”
Chu Lê nhìn bà một cái, thấy ánh mắt đầy cẩn thận bà, nói: “Không có ạ, phòng này là được rồi, nhưng giờ con muốn ngủ trưa.”
Bà Chu nói: “Thế hả… Vậy con cứ ngủ đi, giờ mẹ không làm phiền con nữa.”
Chu Lê nhìn cửa phòng bị đóng lại, thoáng chốc thở dài.
Không gì phiền phức hơn việc bồi dưỡng tình cảm gia đình từ con số 0 cả, làm gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí, làm gì cũng phải suy xét nhỡ không hợp người kia, đặc biệt là đối với người lớn lên trong hoàn cảnh kém hơn so với người khác mà nói thì càng khó giải quyết hơn.
Trong nguyên tác, Tiền Lập Nghiệp và nhà họ Chu qua lại với nhau cũng rắc rối như vậy, nhưng còn thảm hơn.
Bởi Tiền Lập Nghiệp là người trong cuộc, không thể bình thản như Chu Lê được, mà hắn thì dễ suy nghĩ cực đoan, có khi bọn họ còn chưa kịp làm thân với nhau, chính hắn đã tự khiến mình phát điên rồi.
Chu Lê khẽ lắc đầu, lên giường đi ngủ.
Bà Chu đóng cửa phòng lại, đi liền một mạch tới phòng khách.
Mấy người còn lại đang ngồi ở phòng khách chờ bà. Ông Chu thấy bà xuống liền hỏi: “Thằng bé có ý kiến gì không, sao không thấy xuống đây?”
Bà Chu đáp: “Thằng bé thế là được rồi, nhưng muốn ngủ trưa.”
Mấy người nhà họ Chu: “……”
Bình thản thật đấy! Tối hôm qua mấy người họ còn thảo luận nửa ngày mới nghĩ ra được mấy cách, nhưng giờ thì không dùng được!
Ông Chu nhìn về phía con trai lớn: “Con đã tra tư liệu về thằng bé rồi mà đúng không?”
Chu Lộ Bác trầm mặc nhìn về phía ông, tỏ ý cha tự đoán xem.
Ông Chu cũng không biết làm thế nào, nghiêm túc cân nhắc rồi hỏi: “Có khi nào là do thằng bé làm đại ca trong trường quen rồi, chuyện gì cũng từng thấy nên giờ luyện được tính bình thản trước mọi việc?”
Mấy người còn lại cùng nhau nhìn về phía ông.
Ông Chu bắt đầu cảm thấy đau đầu, phất tay nói: “Thôi được rồi, cả một ngày không nghỉ ngơi gì, giờ đi nghỉ hết đi.”
Một giấc này, tất cả mọi người ngủ đến tận lúc chạng vạng tối.
Lúc Chu lê xuống lầu thì vừa lúc bọn họ tỉnh giấc. Nghe thấy bà Chu hỏi buổi tối cậu muốn ăn gì, cậu sợ nếu trả lời “Tùy” thì sẽ có nhiều phiền phức, nên hỏi bà: “Có thực đơn không ạ?”
Bà Chu hơi bất ngờ, lập tức đáp: “Có, con nhờ mẹ một chút, giờ mẹ đi lấy.”
Bà nói xong thì đi vào trong bếp, thực ra trong nhà không có thứ gọi là thực đơn này, nhưng vì đã nói với Chu Lê là có nên bà lấy ra một tấm bảng, bên trên viết tên mấy món ăn sở trường của đầu bếp.
Chu Lê chọn xong hai món rồi đưa lại bảng cho bà, đi đến sô-pha rồi ngồi xuống chờ đến giờ ăn cơm.
Ông Chu liếc cậu một cái, hỏi: “Cách giờ cơm còn khá lâu, hay để cha đưa con đi dạo trong tiểu khu nhé?”
Chu Lê không ý kiến, đứng dậy đi theo ông.
Hai người ven theo lối đi nhỏ mà tiến về phía trước. Chu Lê thấy ông cố gắng chuyển đề tài nói chuyển, chủ động lên tiếng: “Mọi người cảm thấy con không giống như những tin tức mà mọi người tra được đúng không ạ?”
Ông Chu cẩn thận đáp: “……Cũng tàm tạm.”
Chu Lê cười nói: “Con nói thẳng luôn nhé ạ, con không phải cái tên Tiền Lập Nghiệp trong tư liệu mọi người tra được, con là nhân cách thứ hai của thân thể này. Con tên là Chu Lê, tuy rằng cũng là họ Chu nhưng cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.
“……” Ông Chu đơ như cây cơ.
Chu Lê lựa chọn ngả bài với ông vì không muốn thấy bà Chu chịu đả kích quá lớn mà ngất đi trước mặt cậu.
Cậu kể ngắn gọn cho ông về tình huống của Tiền Lập Nghiệp và Tiền Đa Thụ, nói: “Vậy nên, nếu một ngày nào đó mọi người thấy con biến mất, điều đó có nghĩa là nhân cách Tiền Lập Nghiệp kia đã trở lại. Tâm lí của hắn thì…… hơi có vấn đề xíu, con nghĩ lúc đó mọi người nên đưa hắn đi khám bác sĩ tâm lý. À còn nữa, lòng tự trọng của hắn rất lớn, bị cha đánh lâu như vậy nhưng chưa bao giờ kể với người ngoài là bị bạo lực gia đình, tất cả mọi người đều cho rằng đấy là do hắn đánh nhau cùng người khác. Tính cách hắn cũng hơi ngạo mạn, nếu hắn ở bên ngoài bị người khác chèn ép, chắc chắn cũng sẽ không kể với người khác, vậy nên mọi người hãy chú ý một chút.”
Sắc mặt ông Chu tái xanh tái mét, cảm thấy hối hận vì đã không đánh cho tên Tiền Đa Thụ kia một trận.
Chu Lê giải thích xong, toàn thân nhẹ nhõm hẳn.
Quý Thiếu Yến đã trở về với nguyên thân, cũng nhắc nhở chuyện của Tiền Lập Nghiệp cho ông Chu rồi. Kế tiếp cậu chỉ cần sống ngày qua ngày là được, không có kế hoạch gì lâu dài cho tương lai cả, cứ sống hết mình thôi.
Tiểu khu này rất là rộng, chỉ toàn có những căn biệt thự lớn, đi nửa ngày mới đi qua hết một căn.
Bây giờ lại đúng lúc chạng vạng tối, người trong tiểu khu cũng xuất hiện nhiều hơn. Rất nhanh đã có người phát hiện ra hai người bọn họ, vì thế mà một list ảnh được phát tán lên trên mạng.
Lúc Quý Thiếu Yến nhận được tin nhắn của Lương Cảnh Tu là lúc hắn đang ăn cơm, bấm vào mấy tấm ảnh mới phát hiện đó là Chu Lê.
Lương Cảnh Tu: Tin hot nhất hôm nay, nhà họ Chu đã tìm thấy nhị thiếu thực sự rồi!
Quý Thiếu Yến: “……”
Lương Cảnh Tu gửi tới một tin nhắn voice: “Trong cuộc sống, luôn ẩn chứa những điều bất ngờ vui vẻ. Tôi thật không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, cơ hội của cậu đã tới rồi! Bao nhiêu người đang mong chờ được gặp tận mắt nhị thiếu nhà họ Chu, mà nếu hắn ta cứ giữ cái tính như thế thì chắc chắn sẽ đắc tội rất nhiều người, cuộc sống sẽ vì thế mà rất khổ sở, cậu hiểu không?”
Quý Thiếu Yến nghĩ thầm, cái tính tình ngạo mạn kia cũng không phải của Chu Lê.
Nhưng cái tính ngốc bạch ngọt kia chắc chắn sẽ khiến cậu sống không dễ dàng.
Đang định trả lời tin nhắn thì cửa phòng hắn mở ra, ông nội hắn đi vào nên hắn đành thả điện thoại xuống, nói: “Ông.”
Ông nội Quý “Ừ” một tiếng.
Ông đã bận rộn cả một ngày, giờ mới có thời gian rảnh rỗi, muốn hỏi xem hôm nay cháu trai mình rốt cuộc đang làm gì, sao lại có thể cẩu thả đến mức ra ngoài không mang theo bảo vệ!
Quý Thiếu Yến nói: “Ông nội, con muốn ra viện, về nhà tĩnh dưỡng.”
Ông nội Quý đi tới, ngồi xuống cạnh giường, lên tiếng phản đối: “Không được.”
Quý Thiếu Yến nhìn ông, có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, ông nội Quý nói cho hắn: “Tiểu Dương đang ăn năn hối lỗi ở nhà, con cũng ở đây mà ăn năn đi, mỗi ngày chỉ có thể xuống dưới đi bộ vài lần thôi, thời gian còn lại không được phép rời khỏi phòng bệnh.”
Quý Thiếu Yến: “……”