Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Chu Lê hơi ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì mình được tặng hoa, mà vì số lượng hoa được tặng.
Mấy ngày nay cậu chỉ mở ra được có hai bông hoa, một bông đã tặng cho Nhan Vân Huy, một bông cho Chu Nhị. Quý Thiếu Yến càng thảm hại hơn, hắn chỉ có một bông, thế mà Chu Lộ Văn lại có đến năm bông. Cậu thắc mắc hỏi: “Cậu làm sao mà có được nhiều hoa như thế?”
Chu Lộ Văn tự hỏi: “Rất nhiều ư?”
Chu Lê không biết rõ xác suất rơi ra hoa hồng, cho nên không thể đưa ra kết luận được, nói: “Chắc có lẽ là vận may của tớ kém, xui xẻo nên mở hộp không rơi ra hoa.”
Nhưng điều này lại không phải trọng điểm.
Trọng điểm chính là sau khi tặng hoa cho Chu Nhị xong, trên game đã bàn tán vô cùng sôi nổi, bởi vì tiêu điểm của những lời đàm tiếu đã xuất hiện rồi.
Trịnh Tam: y yo, Chu Nhị thiếu tới rồi à.
Trịnh Tam: Ê, nói sai rồi, không được nói Chu nhị thiếu như thế, cuối cùng thì lão nhân gia nhà mi đã quay trở lại, mấy hôm nay mi làm gì vậy, định tặng hoa cho người ta xong thì xóa game không chơi nữa à?
Chu Nhị: Không có, tự nhiên muốn tặng cho cậu ta thôi.
Cảnh thiếu: Vì cái gì mà mi lại muốn tặng cho cậu ta?
Tuyền tỷ: Lầu trên +1
Lưu Tiểu Duy: Lầu trên +2
Đường Tâm Điềm: Lầu trên +3
Cả đám bọn họ quan tâm đến vấn đề này, nhiều hơn cả cái tên Trịnh Tam thấy người ở đâu là bám chặt theo đến đấy.
Sau khi nghĩ ngợi một chút, câu nói tối hôm qua đột nhiên hiện lên trong đầu cậu — Xin chào, tôi chính là Tiền Lập Nghiệp.
Điều này không thể nào là sự thật được?
Cái điều này đâu có dính dáng gì với tư liệu trước đó cơ chứ?
Chu Lộ Văn liếc liếc, dò hỏi Chu Lê.
Chu Lê cười tủm tỉm nói: “Là tôi.”
Vì thế ngay sau đó, cả đám người bọn hắn đều sốt ruột muốn toát hết mồ hôi hột.
Lê: Đã sớm nói với mấy người tôi là Tiền Lập Nghiệp, mấy người còn không tin lời tôi, thế nào, hiện tại tin hay chưa?
Đám người Nhị đại không đáp, mà là đang chờ ai đó lên tiếng trước.
Mấy phút trôi qua Chu Nhị thấy không có ai phải ứng cả, bọn họ lúc này mới đành chấp nhận đó là sự thật, sau đó mới phản ứng lại, đồng loạt réo tên Trịnh Tam.
Trịnh Tam:… Đệt.
Lê: Khai giảng gặp lại nha Tam thiếu, tôi đợi tiết mục ăn điện thoại của cậu đó.
Đường Tâm Điềm: Muốn xem.
Chu Nhị: Muốn xem +1
Lưu Tiểu Duy: +2
Đạm Nhã Lam: +3
Trong nháy mắt số người muốn xem đã xếp thành một hàng dài tít mù khơi, Trịnh Tam thẹn quá hóa giận, không dám giả chết nữa.
Trịnh Tam: Biến, không phải chỉ là ăn điện thoại thôi sao, ăn thì ăn, ông đây sợ ai chứ!
Lê: Ngoan lắm.
Trịnh Tam: Ngoan cái em gái nhà mi!
Trịnh Tam: Mi làm thế nào để trở thành một tên lưu manh trong lớp thế?
Lê: Bởi vì tôi đẹp trai đấy, đẹp trai thì có quyền, cậu hiểu chứ.
“…” Trịnh Tam thiếu cảm thấy nếu như hắn không phản ứng lại những điều này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị cái tên này làm cho nhồi máu cơ tim, tức đến ná thở.
Những người khác cười đến nỗi không ngóc đầu lên được, tin nhắn trên màn hình được gửi qua rất nhanh, nhấp nháy liên tục.
Lương Cảnh Tu và Nhan Vân Huy cũng chưa tham dự, không hẹn mà cùng add Wechat với nhau, lập thành một nhóm nhỏ chỉ có 3 người.
Lương Cảnh Tu: Tình huống gì thế nào, nói nghe xem.
Quý Thiếu Yến: Hả?
Lương Cảnh Tu: Đừng có mà hả với tôi.
Nhan Vân Huy: Mấy người quen nhau từ trước à?
A Yến không phải là kiểu người nhất kiến chung tình, nếu như hắn đã nhận thức được đối phương, vậy thì điều đó là hợp lý.
Nhưng còn một vấn đề rất lớn, bọn hắn cứ tưởng rằng A Yến tặng hoa là bởi vì muốn giả vờ mình là một người tốt, gặp được một người nói mình rất hâm mộ hắn cho nên mới tặng hoa người ta, không ngờ tới điều này lại không phải như vậy, thế nhưng khi đó A Yến vừa mới tỉnh, làm sao hắn biết được đó chính là Tiền Lập Nghiệp cơ chứ?
Có một khả năng khác là A Yến đã kể cho cậu ta nghe về ông Vệ trước khi vụ tai nạn này xảy ra, cũng sắp xếp người giúp hắn ta lấy mã mời, đồng thời cũng biết được ID của cả hai, sau đó sẽ vì một vài nguyên nhân khác nhau cho nên mới giả vờ không quen biết trong game; đó chính là khả năng khác… Vậy thì cái hướng suy đoán này thật sự quá khó tin rồi, hơn nữa khả năng trực quan cũng khá lớn.
Quý Thiếu Yến để lại cho bọn hắn hai chữ: Bí mật.
Hắn không hề để ý tới những câu hỏi điều tra của Lương Cảnh Tu ở trong nhóm chat, chỉ tiếp tục click vào khung chat của Chu Lê, suy nghĩ về những ý định của Chu Lê đã nói lúc cậu online, cuối cùng hắn vẫn cảm thấy hai người đã là đồng đội của nhau, hắn có hỏi thêm vài ba câu cũng là hợp tình hợp lý.
Quý Thiếu Yến: Cậu yêu cầu hắn tặng cậu à?
Chu Lê mau chóng trả lời lại: Không phải, tôi còn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy hắn tặng hoa cho tôi rồi.
Quý Thiếu Yến không hài lòng với câu trả lời này, lại hỏi: Cậu mở hộp ra hoa nữa à?
Chu Lê: Không có luôn.
Quý Thiếu Yến im lặng.
Cho nên tình huống trước mắt là Chu Lê và Chu Nhị tặng hoa qua lại cho nhau, còn hắn chỉ là một kẻ ngốc được hưởng ké kẹo ngọt, nếu như mức độ tình bạn trong game quá cao thì sẽ bị cưỡng chế phân định tổ đội, hắn và Chu Lê không hề nói dối.
Quý đại thiếu ngay lập tức xụ mặt, đại gia không vui rồi.
Cái game nhỏ này không thể nạp tiền vào, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng vô cùng bất mãn.
Chu Lê ở bên kia cho nên không biết được tâm trạng của hắn, cậu do dự vài giây, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: Nghe nói anh bị thương nữa rồi, không sao đó chứ?
Tâm tư của Quý Thiếu Yến đột nhiên sáng hoắc, hiểu ra vài điều.
Hôm qua hắn bị thương, tạm thời tin tức chưa truyền ra bên ngoài được, đám người trong game cũng không thể nào biết được, Chu Lê chỉ vừa mới trở về hào môn, cho nên không thể nào đi hỏi thăm được, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất.
Quý Thiếu Yến: Cậu nghe đám người đánh cậu nói sao?
Chu Lê: Ừ.
Quý Thiếu Yến: Bọn nó đánh cậu, cậu còn muốn là thuyết khách cho bọn nó à?
Chu Lê: Tôi từ chối.
Quý Thiếu Yến cảm thấy thoải mái hơn, bắt đầu trả lời câu hỏi trước đó.
“Không nghiêm trọng” gõ xong 3 chữ, hắn nghĩ nghĩ, xóa bớt từ “Không”: Hơi nghiêm trọng một chút, không thể đến trường khai giảng được, tôi phải ở bệnh viện nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ngày thường cũng chẳng ai ghé qua nói chuyện với tôi cả.
Chu Lê: Bạn bè anh cũng không thèm đến thăm anh luôn hả?
Khóe môi Quý Thiếu Yến nhếch lên, sự cám dỗ này nhìn vào sẽ không có cách này cự tuyệt được.
Từ lúc tỉnh dậy, hắn đã rất muốn gặp cái tên ngốc đáng yêu này, nhân tiện cũng muốn đường đường chính chính mà nhìn đối phương, hắn muốn xác định xem cái cảm giác khi nhìn thấy đối phương xuất hiện trên đường cao tốc thật sự có phải là ảo giác hay không — nhưng kỳ thật hắn đã xác định 80% là không phải, bởi vì chỉ cần tưởng tượng có một ngày tên ngốc đáng yêu kia rơi vào trong lòng của người khác, hắn đã cảm thấy vô cùng khó chịu, chắc chắn hắn sẽ tìm mọi cách để giành lại những gì vốn dĩ thuộc về mình.
Vì thế hắn đã nói một câu, vừa bán tín bán nghi, vừa dùng giọng nói của một đám fan não tàn mà than thở: “Lần này là tôi lỗ mãng nên mới bị thương, ông nội rất tức giận, không cho phép ai tới thăm tôi cả, chỉ có thời gian sáng chiều được đẩy ra ngoài dạo chơi mới có thể tán gẫu với người khác được 2 câu, nhưng không phải lần nào tôi cũng may mắn như vậy.”
Chu Lê: Anh cũng có thể gọi điện thoại cho bạn bè để tán gẫu mà.
Quý Thiếu Yến: “..…”
Tấm lòng thiện lương thường ngày của cậu bị chó ăn rồi hả?
Trong tiềm thức hắn lại bổ sung thêm 1 câu “Thời gian sử dụng di động mỗi ngày là có hạn”, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy không ổn, cho nên thử lấy lui làm tiến, trả lời lại 1 chữ: “Ừ”.
Chu Lê không phải không hiểu được suy nghĩ của hắn, lúc nhìn thấy cái chữ “Ừ” vô cùng ngắn gọn này, cậu đã cảm thấy hắn vô cùng đáng thương, trong đầu ma xui quỷ khiến thế nào mà nghĩ đến dáng vẻ của Cẩu Đản đang ngồi tự kỷ một mình, suy đi ngẫm lại thì thấy vị thiếu gia này là vì cậu cho nên mới bị gãy chân, cho nên nói: Nếu không thì hai ngày này tôi đến thăm anh? Dù sao thì y tá đặc biệt của anh cũng không biết tôi.
Quý Thiếu Yến cầu được ước thấy, vô cùng vừa lòng: “Ầy, nếu như cậu rảnh thì tới liền đi, chúng ta vừa vặn thảo luận cách vượt qua tầng thứ ba như thế nào.”
Chu Lê nghe thấy bà Chu gọi cả nhà xuống ăn cơm, nhắn lại một chữ “Được”, sau đó cùng Chu Lộ Văn đi qua.
Cơm nước vừa xong, Tiền Đa Thụ đã gọi điện thoại tới, Chu Lê hơi nhướng mày, duỗi tay nghe điện thoại: “Alo?”
Giọng nói của Tiền Đa Thụ có chút yếu ớt: “Alo, con đang ăn cơm sao?”
Chu Lê nói: “Mới vừa ăn xong.”
Cậu nghe được lão đang dò hỏi “Ở đó có quen hay không”, cho nên liền ngắt lời, nói, “Nói trọng điểm đi.”
Tiền Đa Thụ lặng im một lúc, sau đó ấp a ấp úng nói: “Chuyện của cha, con tính…”
Chu Lê nói: “À, tôi kể hết mọi chuyện rồi.”
Tiền Đa Thụ ở bên kia im lặng nửa ngày, Chu Lê vô cùng kiên nhẫn, vẫn luôn ở bên đầu dây chờ, một lát sau cậu mới nghe được một giọng nói khàn khàn: “Vậy… Cha mẹ con nói như thế nào?”
Chu Lê đứng dậy rời khỏi bàn ăn, lết từ từ ra bên ngoài, nói: “Bọn họ nói muốn kiện ông, nhưng tôi đã ngăn họ lại rồi, nói muốn chờ Tiền Lập Nghiệp đứng ra làm chủ. Chuyện của con trai ông ra nông nỗi như thế nào, tôi không hỏi nữa, ông muốn thì đi tìm hắn mà nói chuyện đi.”
Tiền Đa Thụ không hé răng nói được nửa lời.
Chu Lê nói: “Con trai ông so với ông thì lương thiện hơn rất nhiều, việc này ông có muốn cũng không thể giấu cả đời được, sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt mà thôi, trừ phi ông vĩnh viễn không muốn gặp hắn nữa.”
Tiền Đa Thụ lần này không im lặng lâu như trước, Chu Lê cũng lười suy đoán vẻ mặt của lão bên kia, chỉ nghe lão nói: “Vậy các con… Tối nay có trở về ăn cơm không?”
Chu Lê nói: “Có, sẽ về.”
Cậu cúp máy, sau đó quay về phòng nói với những người trong Chu gia.
Ông Chu lập tức nói: “Không được!”
Ăn cơm thì thôi đi, ở lại tuyệt đối không được, ông chỉ cần nghĩ đến hai đứa nhỏ phải sống chung một mái nhà với cái kẻ có tiền sử bạo lực gia đình, ông đã đứng ngồi không yên rồi.
Chu Lê nói: “Lão ta đang uống thuốc, chắc lão cảm thấy việc này có thể, bằng không sẽ không dám gọi con trở về.”
Ông Chu đương nhiên tin vào phán đoán của cậu, nhưng sắc mặt vẫn như cũ không tốt chút nào.
Suy nghĩ hai giây, ông nói: “Cha và các con cùng nhau trở về, cũng sẽ ở lại với các con.”
Chu Lê nghĩ đến cảnh ông và Tiền Đa Thụ ngủ chung một phần, cảm thấy có phần quỷ dị giống như gặp phải Tu La, nói: “Không cần đâu, trong nhà rất nhỏ, chúng ta mang theo một vài vệ sĩ là được rồi.”
Ông Chu thầm nghĩ cũng có lý, cho nên miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng mà ông vẫn không yên tâm, chờ đến khi mấy người Chu Lê chuẩn bị đi, thì nhét vào tay mỗi người một cái đèn chích điện, cũng không biết là mua ở đâu ra.
Chu Lê dở khóc dở cười, cũng không từ chối lòng tốt của ông, nhận nó rồi lên xe.
Hai người ngồi trên xe, chạy thẳng về trấn Tương Mãn. Hàng ghế sau chỉ có hai người, Chu Lộ Văn lại bắt đầu tìm đề tài, hỏi: “Cậu làm sao mà biết được cái game đó thế?”
Chu Lê lặp lại lời nói đã lừa Tống Oanh Thời lần trước.
Chu Lộ Văn sau khi nghe cậu nhắc tới cuộc thi nuôi thú cưng, mới nhớ ra lần này cậu gặp vấn đề hình như cũng liên quan đến Husky, bèn nói: “Nếu như cậu thích nuôi chó, vì sao lại không nuôi thêm một con nữa?”
Bởi vì có nuôi như thế nào cũng không thể đáng yêu như Đản Đản của cậu được.
Trong lòng Chu Lê có chút đau xót, nhưng ngoài miệng lại nói: “Có một con Golden đó, lần này thuận lợi thì đón nó về.”
Hắn liếc cậu một cái, nói, “Hỏi cậu chuyện này, bọn họ làm sao phát hiện được cậu không phải là con ruột?”
Chuyện này không có ai có thể giải thích rõ ràng được, cho nên hắn vẫn luôn tò mò.
Theo như thiết lập tính cách của Chu Lộ Văn, cậu cảm thấy đối phương thật sự sẽ không quá bận tâm về vấn đề gì cả.
Chu Lộ Văn quả nhiên không để tâm thật, bất đắc dĩ mà kể cho cậu nghe những gì mà hắn đã từng trải qua.
Cô nhỏ của hắn kết hôn với một giáo sư đại học, cho nên rất chú trọng việc giáo dục con cái, nhưng con của cô lại không biết nghe lời, vì thế hôn nhân hai vợ chồng đổ vỡ, năm ngoái hai người nghĩ ra một biện pháp, nghỉ đông và nghỉ hè sẽ đem con cho anh cả trông nom, cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ của kỳ nghỉ mới trở về, bởi vì sắc mặt của anh cả rất hung tợn, dọa cho đứa bé kia nghe lời được. Nhưng mà anh cả lại muốn chậm rãi tiếp nhận công ty, cho nên phần lớn thời gian sẽ nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang làm bài tập.
Chu Lê nhướng mày: “Sau đó thì sao?”
Chu Lộ Văn nói: “Sau đó nó nghe thấy người lớn trong nhà nói chuyện rằng tớ và cha mẹ tớ không giống nhau, hình như cảm thấy tớ không phải là con ruột của bọn họ, cho nên không thèm quan tâm ai nhìn chằm chằm nó làm bài tập trong kỳ nghỉ hè nữa, trước kỳ nghỉ lễ năm nay đã bí mật lấy tóc của tớ và cha tớ đi kiểm tra.”
Chu Lê nói: “…Nó lấy tóc của cậu đi kiểm tra lúc đang học lớp mấy?”
Chu Lộ Văn nói: “Lớp 5.”
Chu Lê: “…”
Nói một cách đơn giản, đây là một vụ án mạng do một thằng nhỏ đầu gấu gây ra vì phải làm bài tập hè.
Con của nhà có tiền quả nhiên khác biệt, muốn là đầu gấu cũng là một đầu gấu phá gia chi tử.
Nếu như đổi thành gia đình bình thường, làm gì có đứa nhỏ nào có khả năng đi tìm người để xét nghiệm DNA.
Mọi chuyện tiếp theo chắc không cần hỏi nữa rồi, dựa theo tác phong của thằng nhóc đầu gấu đó, có được kết quả kiểm tra thì vui mừng muốn phát điên rồi, chắc chắn rằng nó phải khoe ra cho toàn thế giới biết được chuyện tốt mà nó đã làm, nhưng không nghĩ tới chính nó đã ném ra một quả bom cho người khác.
Cậu hỏi: “Cô nhỏ của cậu hè này không về nữa đúng không?”
Chu Lộ Văn bất đắc dĩ gật đầu.
Con của mình gây ra chuyện này, cô nhỏ đó chỉ sợ từ nay về sau cũng không dám vác mặt sang nhà cậu nữa.
Chu Lê cười cười, cảm thấy có chút kỳ quái, lại nói: “Vậy cậu và Trịnh Tam ăn Tết như thế nào?”
Chu Lộ Văn càng bất đắc dĩ: “Tớ cũng không biết.”
Chu Lê nói: “Không có manh mối à?”
“Tớ có nghe qua một lời đồn,” Chu Lộ Văn nói, “Tớ và hắn ta lúc trước có học chung lớp ở trường tiểu học, còn ngồi cùng bàn nữa, nghe nói mỗi lần hắn gây sự, mẹ của hắn vừa đánh hắn còn vừa nhắc đến tớ, có thể là từ lúc ấy hắn đã không vừa mắt tớ rồi.”
Chu Lê cười to, cảm giác cái vòng tròn của bọn họ cũng không khác gì lắm.
Những thiếu gia tiểu thư thoạt nhìn sáng sủa, xinh đẹp, nhưng nếu như đào lại được những lịch sử đen tối của bọn họ, có thể sẽ có trò vui để xem.
Hai người trò chuyện luyên thuyên, bất tri bất giác đã tới trấn Tương Mãn rồi.
Đây là lần đầu tiên Chu Lộ Văn đến nơi này, rất háo hức mà nhìn những mảnh đất nông nghiệp rộng lớn đang được canh tác ở bên ngoài cửa sổ, tài xế lái xe chạy qua một đoạn đường bê tông hẹp, sau đó tới một khu dân cư có vẻ vô cùng sôi nổi, tấp nập.
Người của Tiền gia đã sớm nhận được tin tức, đều ngồi chờ ở bên trong nhà của Tiền Đa Thụ.
Ngoại trừ cô Tiền và bác Tiền, cô Tiền sức khỏe vẫn luôn không tốt kia lần này cũng tới, còn có cả con của bọn họ, cái phòng khách nhỏ lúc này đã chật còn thêm chật hơn.
Chu Lộ Văn bị tình huống này dọa cho trái tim bé bỏng hoảng sợ rồi.
Nhưng hắn có thể ổn định tâm trạng lại được, mau chóng điều chỉnh lại trạng thái, lễ phép ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với bọn họ.
Tiền Đa Thụ xin nghỉ nửa ngày, quét tước lại nhà cửa từ trong ra ngoài, trông rất sạch sẽ.
Tuy rằng lão đã xây dựng cho mình một tâm lý vững chắc, nhưng vẫn không thể nào dám nhìn thẳng vào mắt con trai mình, cúi đầu nhận lấy túi trái cây bọn họ đem đến mang vào nhà bếp.
Cô Tiền cười nói: “Lát nữa chúng ta xuống dưới lầu ăn cơm, dưới đó có một tiệm bán hải sản, còn có hai tiệm sát bên bán cơm nhà, mấy tiệm này nấu ăn ngon có tiếng, mấy con muốn ăn cái gì cứ thoải mái mà lựa chọn.”
Chu Lộ Văn nói: “Con ăn gì cũng được, cũng không kén ăn gì, cứ theo lời cô đi.”
Cô Tiền lập tức cười tươi như hoa, cảm thấy cháu trai lớn này thật hiểu chuyện, nhìn về phía bên kia: “Lập Nghiệp thì sao?”
Chu Lê cầm một miếng dưa hấu, nói: “Tôi sao cũng được.”
Cô Tiền “Ừ” một tiếng, một bên nói chuyện với Chu Lộ Văn, một bên cố ý để cho đám con cháu trong này tiếp cận bọn họ, đặc biệt là con ruột của mình. Cô chỉ vào một thằng nhóc, nói: “Em họ của con thành tích rất kém, nghe nói con học tập khá tốt, lúc nào rảnh có thể đến dạy nó học được không.”
Chu Lộ Văn vẫn luôn mỉm cười, đồng ý, không có bất kỳ dấu hiệu cho thấy hắn sốt ruột cả.
Một lát sau, hắn nhìn thấy những vỏ dưa bên cạnh Chu Lê, cậu ta đã ăn đến miếng dưa thứ ba rồi, hắn đột nhiên phát hiện có điều gì đó hơi bất thường — hình như những người này không thèm quan tâm đến sự hiện diện của Chu Lê, bọn trẻ con cũng chẳng thèm để ý đến cậu ta.
Trong lòng hắn hơi chùng xuống, nhìn về phía Chu Lê: “Không phải cậu nói muốn dắt tớ đi dạo sao? Chúng ta đi thôi.”
Chu Lê liếc hắn một cái, đặt miếng dưa hấu về lại chỗ cũ.
Cô Tiền vội vàng nói “ y”: “Dắt theo em họ con đi cùng với, đi dạo quanh khu phố này cũng tốt.”
Chu Lộ Văn mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, bọn con cũng có chuyện riêng muốn nói với nhau, khi nào đến giờ cơm, bọn con sẽ trở về.”
Hắn nói như thế, cô Tiền cũng không thể nào níu giữ nữa, nhìn hai đứa nhỏ ra ngoài cũng với vệ sĩ.
Lúc xuống lầu có tới mấy người, Chu Lê nhìn đồng hồ, dẫn theo hắn ra khỏi cửa của tiểu khu, nói: “Cậu không gọi tớ, tớ cũng sẽ ra ngoài. Vừa hay, tớ sẽ dắt cậu đến gặp bạn bè của tớ.”
Chu Lộ Văn nói: “Ai vậy?”
Chu Lê nói: “Đàn em của tớ.”
Đầu óc của cậu được khai sáng, đám đàn em lại không thể nào đến thăm cậu được, cho nên ngày hôm qua lúc cậu rời đi có nói với bọn họ là mình đến thăm người thân.
Nhưng mà tin tức của mấy bà tám thật sự rất nhanh, chỉ mới một ngày trôi qua, câu chuyện bế nhầm con đã lan truyền trên khắp tiểu khu. Lão Nhị là người đầu tiên trong đám chạy ra, Chu Lê đành phải đem câu chuyện này kể lại một lần, kể cho cả đám trợn mắt ngạc nhiên, bời vậy nhân tiện hôm nay trở về, cậu thuận tiện hẹn bọn họ tụ tập lại một lần.
Cả đám đã hẹn nhau ở trước công viên thể dục ngay cạnh bên xe bus.
Ở đó có một gian nhà nhỏ, vị trí đó đã được đám đàn em của cậu chiếm lấy, thấy Ưng ca đang đi lại đây, cả đám không hẹn mà hướng mắt về phía cái người đang đi bên cạnh cậu.
Chu Lê nói: “Đây mới chính là đại ca thật của bọn mày.”
Đám đàn em vẫn nghe lời cậu như thói quen cũ, hơn nữa cả đám cũng chưa bao giờ gặp phải điều hy hữu như vậy, khi nghe thấy lời giới thiệu có phần trêu chọc của cậu, theo bản năng mà đáp: “Vâng, chào đại ca.”
Chu Lộ Văn mỉm cười: “… Chào các cậu.”
Cả đám đàn em lại nhìn nhau.
Không đúng, nếu như bọn họ không ôm sai người, thì người này cũng không nhất định trở thành đại ca của cả đám.
Nhưng mà bọn họ lười so đo, để Ưng ca tiến vào gian nhà nhỏ, muốn nghe cậu chuyện về hào môn kia như thế nào, có phải giống như trên TV nói có bể bơi siêu to, có cả phi cơ riêng, còn có cả một thiên lương Vương phá bất động ngồi trên ghế hay không.
Chu Lộ Văn khó hiểu: “Thiên lương Vương phá là cái gì?”
Lão Nhị nói: “Có một người chọc giận con gái nhà lành, kẻ đó là công tử hào hoa ăn chơi khét tiếng, con trai của tập đoàn Vương thị, cho nên khi anh cảm thấy trời đột nhiên trở lạnh, chính là lúc tập đoàn Vương thị phải phá sản.”
Chu Lộ Văn: “..…”
Chu Lê cười nói: “Cậu đừng để ý tới bọn họ.”
Cậu móc ra 600 tệ, đặt lên trên bàn, “Này, không cần trả lại, cứ cầm lấy đi.”
Đám người của lão Nhị lao vào giật tiền, tức giận nói: “Đệch anh giàu có rồi không cho bọn em thêm tiền được à?”
Thằng nhóc thuộc tính Grandet* lập tức lao vào phụ họa: “Đúng thế!”
Chú thích * Grandet: là kiểu người mang dòng máu keo kiệt.
Lão Tam nói: “Em nghe nói chiếc xe hơi đưa đón anh đã lên tới vài triệu tệ, một cái bánh xe thôi cũng đủ cho em cả đời này không cần phải lo cơm ăn áo mặc đó.”
Tiểu Thất líu lưỡi: “Mấy… Mấy triệu tệ! Thật hay giả vậy?”
Chu Lê nói: “Thật đó.”
Tiểu Thất hít vào một ngụm khí lạnh, bịt lại cái mũi lại, máu mũi đột nhiên chảy xuống dưới.
Cả đám: “…”
“Con mẹ nó……” lão Tam túm lấy cổ áo của hắn, vô cùng đau lòng, “Mày muốn chết sớm à, tương lai mày cưới vợ thì tính như thế nào đây? Đêm tân hôn mày và vợ mày cùng đếm tiền cưới, đếm xong mất máu quá nhiều nên gọi xe cứu thương đưa vào động phòng trong bệnh viện à!”
Lão Nhị lấy tờ giấy ném qua, sửa lại: “Mày sai rồi, người như nó phải biến thành quỷ mới lấy được vợ đấy!”
Chu Lê nhớ đến chuyện lúc trước Tiểu Thất chuyển qua cho hắn một bao lì lì 8 tệ, không khỏi nở nụ cười, vươn ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Được rồi nói chính sự đi.”
Đám đàn em đồng loạt nhìn cậu, tự hỏi có phải Ưng ca muốn dẫn bọn họ đi hay không.
Chu Lê nói: “Hiện tại tao có tiền, sau này cho dù học hành không đến nơi đến chốn đi chăng nữa cũng không thành vấn đề, nhưng mà bọn mày đã từng nghĩ đến tương lai sau này bọn mày muốn làm gì chưa?”
Cả đám đàn em không chút do dự nói thẳng: “Bọn em muốn làm vệ sĩ cho anh!”
Chu Lê cười gật đầu, vẫy tay với mấy người vệ sĩ phía sau, nói với bọn họ: “Nhìn thấy không, nhà tao cũng có vệ sĩ, tụi mày trước tiên đánh nhau cùng vệ sĩ của tao đi, nếu đánh thắng được, tao sẽ thu nhận bọn mày ngay lập tức.”
Cả đám đàn em cao hứng, ý chí chiến đấu sôi sục lên, vén tay áo xông ra ngoài.
Hai phút sau, cả đám bị đánh thành đầu heo.
Chu Lê ra hiệu cho người vệ sĩ lớn tuổi nhất nói với cả đám về quá trình huấn luyện và khối lượng công việc mà một người vệ sĩ phải làm, thấy sắc mặt cả đám biến hóa liên tục, cười nói: “Còn muốn làm nữa không?”
Cả đám người của lão Nhị không ai dám hé răng nói nửa lời.
Tiểu Ngũ im lặng một chút, ngẩng đầu nói: “Em muốn làm.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt của Chu Lê, “Anh Ưng, em muốn trở thành vệ sĩ, em sẽ cố hết sức để đạt tới yêu cầu này.”
Đám người của anh hai đều kinh ngạc mà nhìn hắn.
Chu Lê hơi nhướng mày, cậu biết thằng nhóc này tám phần là vì biết ơn cậu đã cứu hắn, cho nên muốn đi theo cậu.
Cậu không trả lời câu hỏi này của hắn, chỉ kêu bọn họ tiền vào, nói: “Tao tìm cho bọn mày một con đường khác.”
Đám đàn em nghe vậy thì hai mắt phát sáng, bọn họ biết anh Ưng sẽ không bao giờ bỏ rơi bọn họ.
Chu Lê nói: “Bọn mày chuẩn bị đến ngày khai giảng năm hai cao trung rồi đúng không, hiện tại vẫn còn kịp, tao bỏ tiền ra tìm cho bọn mày giáo viên giỏi nhất về đây, một kèm một học vào ngày thứ 7, thế nào?”
Đám đàn em: “…”
Sau khi nghe xong cả đám như chết lặng, trên mặt cả đám như hiện rõ vẻ suy sụp, đồng loạt nói, “Hảaa?”
Tác giả có lời muốn nói: Chu Lê: 5 năm đèn sách 3 năm thi cử quả thật rất đáng giá.