Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Chu Lê hiểu rõ đám tiểu đệ này của hắn.
Lão Nhị – thiếu niên không bao giờ xem chuyện học hành là vinh quang, mà xem nó như một việc đáng xấu hổ. Trong mắt giáo viên bọn họ chính là bùn nhão không thể trét lên tường, bọn họ cũng rất phối hợp bày ra cái dáng vẻ bùn nhão đó. Kêu bọn họ chuyên tâm học tập, điều đó còn khó hơn cả việc giết chết từng người trong đám.
Lão Nhị hỏi lại một lần nữa: “Anh Ưng, nói cái gì vậy?”
Lão Tam lặng lẽ móc ra một điếu thuốc, tưởng rằng không ai nhìn thấy, ai dè lại bị anh Ưng phát hiện, cho nên đành phải cất về.
Tiểu Lục nhẹ nhàng nói: “Bọn em không phải là kiểu người thích học hành.”
Tiểu Thất còn vô cùng quan tâm hỏi: “Học gia sư một kèm một ngày hết bao nhiêu tiền vậy?”
Chu Lộ Văn: “…”
Chu Lê không hề ngạc nhiên chút nào cả, cậu còn tốt tính mà phân tích cho cả đám: “Chúng ta đổi một góc độ khác mà suy nghĩ đi, bọn mày không thi đậu đại học, tốt nghiệp xong bọn mày có thể làm gì? Mỗi ngày đều đi thả tờ rơi, đi rửa bát trong nhà hàng, giúp người ta rửa xe, hay là bán đồ ăn trong phiên chợ? Nếu như muốn ngồi yên vị trong văn phòng mà công tác, ít nhất phải có được tấm bằng cử nhân chính quy có hiểu không?”
Cả đám đàn em đều im lặng.
Vấn đề này không phải bọn họ chưa từng nghĩ qua, trước đó không lâu bọn họ kéo nhau đi tìm việc, tất cả đều biết mọi thứ không tốt đẹp giống như bọn họ đã tưởng tượng. Trong hoàn cảnh của bọn họ, sau khi tốt nghiệp cũng chỉ có thể kiếm những việc lao động chân tay mà thôi.
Tiểu Tứ đột nhiên nói: “ y, bọn em có thể đi giao cơm mà, nghe nói kiếm được nhiều tiền lắm.”
Mấy người còn lại hai mặt sáng rực lên, giống như vừa bắt được cọng cỏ cứu mạng vậy: “Đúng đó, đi giao cơm, không phải vấn đề liên quan đến kỹ thuật, cũng rất dễ dàng!”
Chu Lê đồng tình nói: “Ừ, vậy đi.”
Cậu nghĩ có thể sắp xếp cho bọn họ một tuần tự trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt của sinh viên, ngoài miệng nói, “Đã có đường lui rồi, bọn mày cũng rất nhàn rỗi, thử một con đường khác cũng không thành vấn đề.”
Cậu nhìn bọn họ, cười tủm tỉm vẽ ra một miếng bánh lớn cho cả đám: “Vào mỗi ngày thứ bảy, tao sẽ đem siêu xe đến đón bọn mày qua đó học tập, nếu mệt mỏi thì đi lượn hồ bơi một vòng, ha ha quên mất còn có đồ ăn vặt, khu chơi game, giữa trưa thì dẫn bọn mày đến những nhà hàng nổi tiếng trong nội thành, cho bọn mày trải nghiệm cảm giác người thượng lưu sinh hoạt như thế nào.”
Cả đám đàn em hai mắt phát sáng rồi.
Chu Lê tiếp tục nói: “Giáo viên tao tìm cho bọn mày đều là những danh sư, những đề họ đưa ra đều là những đề trọng điểm ở cao trung, cái trường nhị trung kia không thể nào có được.”
Cậu còn mê hoặc bọn họ, “Bọn mày nghĩ lại xem, nếu như bọn mày thật sự có năng lực, chỉ là không có giáo viên dạy đến nơi đến chốn, cho nên mới phải lang bạt như thế này? Chờ sau này bọn mày học với những danh sư đó một thời gian, ở trong trường học nhất minh kinh nhân, chủ nhiệm lớp cùng thầy hiệu trưởng cũng phải quỳ xuống mà gọi bọn mày là cha.”
Lão Nhị kích động nắm lấy tay cậu: “Anh à anh đừng nói nữa, nói đi nói lại chẳng phải bảo bọn em nên học hành chăm chỉ sao, học con mẹ nó —!”
Lão Tam nói: “Em từ nhỏ đã thông minh, việc này không thành vấn đề.”
“Đúng vậy, em cũng thế, từ nhỏ đã là thần đồng rồi!”
Chu Lê biết tám phần cả đám đồng ý là vì được đi vào nội thành chơi, nhưng cũng lười để ý.
Dù sao thì người cũng ở dưới mí mắt của cậu, muốn thế nào còn không phải chính cậu định đoạt hay sao?
Cậu vừa lòng gật đầu, lại khoe khoang thêm một lần nữa, còn khẳng định cả đám chắc chắn là người có thiên phú bẩm sinh, làm cho lão – từ một thiếu niên đầu đường xó chợ đùng một phát trở thành ông chủ lớn – Nhị, cuộc sống sau khi kết hôn với Bạch Phú Mỹ chính thức bắt đầu.
Cả đám tán gẫu những chuyện lông gà vỏ tỏi một chút nữa, cô Tiền gọi điện thoại đến, kêu bọn họ trở về ăn cơm.
Chu Lê chào tạm biệt bọn họ, dắt Chu Lộ Văn đến tiệm cơm.
Tiệm cơm mà Tiền gia chọn là một nhà hàng chuyên là cơm nhà, có rất nhiều món ăn ngon. Lúc hai người đến nơi, Tiền Đa Thụ và những người khác cũng vừa tới, mọi người cùng nhau ngồi xuống, chọn món ăn, sau đó ngồi một bên nói chuyện phiếm trong lúc chờ đồ ăn lên.
Cô Tiền có ý định hàn gắn lại mối quan hệ với cháu trai cũ, cười nói: “Lúc này gia đình thật sự náo nhiệt vui vẻ, sau này có rảnh thì về đây chơi nhiều hơn đi, Lập Nghiệp cũng nên thường xuyên về đây chơi đó, tuy rằng bây giờ không còn huyết thống quan hệ nữa, nhưng nhiều năm sống chung với nhau như thế này, cô cũng xem cháu là người một nhà, tương lai có xảy ra chuyện gì, anh em trong nhà cũng có thể giúp cháu.”
Mấy đứa nhóc em họ liếc nhìn ai đó, nhưng không dám hé răng.
Bọn họ biết được cái tên cà lơ phất phơ này bây giờ đã trở thành thiếu gia, một chút tiền tiêu vặt của cậu thôi cũng đủ cho bọn họ sinh hoạt mấy năm liền, nhưng mối quan hệ này từ lâu đã đóng thành một lớp băng dày, cho dù mặt đối mặt cũng không biết nói gì cả.
Chu Lộ Văn nghe được thì nhíu mày, không chờ hắn mở miệng, Chu Lê đã cười nói: “Ồ, được thôi.”
Cô Tiền cực kỳ vui mừng: “Cô biết Lập Nghiệp nhà chúng ta rất hiểu chuyện mà.”
Chu Lê hoàn toàn không khiêm tốn chút nào, cười nói: “Tôi vẫn luôn hiểu chuyện như thế mà, trên đời này không có đứa trẻ nào có thể hiểu chuyện được như tôi đâu, đúng không?”
Khóe miệng của cô Tiền giật giật một chút nhưng không ai phát hiện được, không biết nên trả lời câu nói này như thế nào.
Em họ cậu không kìm lại được, khẽ nhếch mép cười nhạo một tiếng.
Chu Lê ngước mắt nhìn qua, nụ cười vô cùng ôn hòa: “Cậu có ý kiến gì à?”
Thằng nhóc kia nhớ đến những việc bạo lực của cậu mà hắn từng thấy lúc còn bé, rụt đầu lại như con rùa, không dám trả lời.
Cô Tiền hung hắn liếc con trai mình một cái, vội vàng hoà giải: “Nó có chỗ nào hơn được cháu, làm sao dám ý kiến cơ chứ.”
Mọi người: “…”
Cái câu tâng bốc vỗ mông ngựa này cũng quá mức rồi, tất cả mọi người đều nhìn cô một cách rất kỳ lạ.
Cô Tiền bị người khác nhìn chằm chằm đến nỗi mặt cũng đỏ lên, cười gượng gạo đổi một chủ đề khác, rốt cuộc cũng qua chuyện.
Chu Lộ Văn nhìn nhìn Chu Lê, thấy cậu ta vô cùng bình tĩnh, nghĩ lại thì đó cũng là phong cách của cậu ta lúc chơi game, cho nên cũng im lặng.
Chu Lê chính là cố ý giả ngu, cùng ăn một bữa cơm hòa thuận với mấy người đó. Sau khi ăn xong, cô Tiền muốn giữ hai người lại, để bọn họ cùng chơi đánh bài với em họ, sẵn tiện vun đắp tình cảm anh em họ hàng, thì nghe thấy Chu Lộ Văn nói không chơi, mà Tiền Đa Thụ cũng nói bây giờ quá muộn rồi, nên nghỉ ngơi sớm, cô ta mới từ bỏ ý định này, nói rằng ngày mai lại tới, lúc này mới chính thức kết thúc.
Tiền Đa Thụ dắt hai đứa nhỏ vào trong nhà, liếc Chu Lê một cái: “Con không cần phản ứng lại cô lớn của con, coi chừng bị lợi dụng đấy.”
Chu Lê cười nói: “Tôi biết mà.”
Tiền Đa Thụ gật gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ của Chu Lộ Văn, bổ sung thêm: “Tiểu Văn cũng nên như thế.”
Chu Lộ Văn rất nghe lời: “Được.”
Tiền Đa Thụ vẫn như cũ không dám nhìn hắn, nhưng có lẽ trong lúc ăn cơm thi thoảng trò chuyện vài câu, nên cũng đã giảm bớt sự lo lắng căng thẳng, cả người lão thả lỏng ra, sau khi vào nhà thì chân trước chân sau bận rộn liên tục, còn cắt trái cây cho hai người nữa.
Chu Lê cản lão lại: “Đừng cắt nữa, tôi ăn không nổi đâu.”
Chu Lộ Văn nói: “Con cũng thế.”
Tiền Đa Thụ nghe vậy thì từ bỏ, bảo bọn họ nhanh chóng đi tắm rửa.
Kệ trong phòng tắm đã được đổi thành cái mới, khăn lông cũ cũng vứt đi, thay vào đó là hai cái khăn tắm mới tinh, giống với khăn trong khách sạn. Chu Lê lúc này không biết nên khóc hay nên cười, cũng không đánh giá việc này nữa, chỉ đơn giản tắm xong thì chạy thẳng vào phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên giường chơi game.
Lúc sau, Chu Lộ Văn cũng vào, ngồi bên cạnh nhìn cậu chơi game.
Chu Lê ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu không tâm sự cùng lão già kia à?”
Chu Lộ Văn nói: “Tớ chờ hắn chủ động tìm tớ.”
Hắn nhìn Chu Lê, cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong lòng, nói, “Nhiều năm như vậy, mãi cho đến khi cậu tới ông ấy mới bằng lòng đi khám bệnh, bệnh tình của ông ấy cũng là cậu nói cho tớ biết. Tớ hiểu được ông ấy cảm thấy có gì đó hổ thẹn, nhưng mà trốn tránh không phải biện pháp, ông ấy không thể thụ động mà để người khác đẩy đi như vậy được.”
Chu Lê tò mò đánh giá hắn.
Chu Lộ Văn hiền lành lương thiện, chính là cái kiểu hiền lành luôn bao dung cho người khác, nhưng kỳ thật trên người hắn cũng có rất nhiều ý tưởng đó.
“Chơi game đi,” Chu Lộ Văn nói, “Tớ còn ở tầng thứ hai, tầng thứ ba ra sao?”
Chu Lê nói: “Không có quy tắc.”
Chu Lộ Văn kinh ngạc: “Hả?”
Chu Lê đưa cho hắn xem: “Trong đó không hề viết điều kiện để qua cửa.”
Điều kiện qua cửa thứ nhất là đạt được 10 điểm, cửa thứ hai là thi ghép hình, mà cửa thứ ba chỉ có một câu nói “Chúc bạn may mắn” còn lại cái gì cũng không thấy.
Chu Lộ Văn nói: “Cũng không có ký hiệu đặc biệt gì sao?”
Chu Lê nói: “Không có luôn, cậu chơi của cậu đi, tớ nghiên cứu của tớ.”
Cậu thấy trên màn hình có tin nhắn mới, nhấn vào đó, phát hiện Quý Thiếu Yến thấy cậu online nên chủ động liên lạc, sẵn tiện hỏi những ý tưởng của cậu.
Chu Lê ngẫm lại một số chuyện.
Cậu nhớ rõ trong nguyên tác của tiểu thuyết, Tống Oanh Thời đánh bậy đánh bạ rớt ra một cái rương, không biết vì sao mở nó ra thì đã đến được tầng thứ tư rồi. Sau đó mọi chuyện đều xoay quanh cô ta, phát sinh hàng loạt sự việc, Husky cũng ngay tại thời điểm đó bị Tiền Lập Nghiệp đánh cho hồi về nguyên trạng. Chờ Tống Oanh Thời quay trở lại trò chơi, thì Quý Thiếu Yến cũng vừa mới vào trò chơi mà thôi, nếu như cậu nhớ không lầm, cuối cùng chính là Quý Thiếu Yến mang theo toàn bộ quá khứ của bọn họ vào đó.
Cậu trả lời: Anh nghĩ như thế nào?
Quý Thiếu Yến: Tạm thời không có ý tưởng.
Chu Lê: Để tôi ngẫm thêm chút nữa.
Quý Thiếu Yến: Ngày mai cậu có rảnh không? Nếu không ngày mai cậu tới tìm tôi đi, chúng ta cùng nhau thảo luận?
Chu Lê: Không rảnh, hôm nay tôi về nhà rồi, ngày mai muốn tụ tập với đám anh em, sau đó đi dạo cùng Chu Nhị, xem chừng phải đến tới khuya mới về lại nội thành.
Quý Thiếu Yến nhìn chằm chằm cái tin nhắn này, im lặng mấy giây, sau đó gõ hai chữ: Chu Nhị?
Chu Lê: Ừ, hắn cũng tới.
Quý Thiếu Yến: “…”
Không cần hỏi, chắc chắn hai người bọn họ cùng ở một phòng.
Dám nằm chung với người của hắn, ngủ cùng một chiếc giường với người của hắn, mà hắn thì cái gì cũng chưa từng làm qua, trong đầu Quý đại thiếu tưởng tượng những hình ảnh kia, cười vô cùng rực rỡ, nghiến răng nghiến lợi gõ chữ: Được lắm!!!
Chu Lê không biết Quý đại thiếu bên kia tức đến nội thương rồi, tiếp tục nghiên cứu cách vượt qua tầng thứ ba.
Phong cách của tầng này đã thống nhất, chính là một mê cung có rương vàng ở trong đó, nếu như muốn tìm sự khác biệt ở tầng thứ ba, có lẽ là những ngã rẽ ở mê cung không dày đặc lắm.
Những người chơi khác nỗ lực cả một ngày, cũng có rất nhiều người đã tới được tầng thứ ba, sau đó công khai phàn nàn đầy khắp màn hình.
Trịnh Tam: Đây là có ý gì, chúc bạn may mắn là cái quỷ gì chứ, còn nữa phải tìm được chìa khóa mới đi vào được?
Quý Nhị: Không được à?
Lê: Chắc là so sánh vận may của mỗi người, có thể một lát nữa sẽ tiến vào tầng thứ tư được thôi.
Trịnh Tam: Nhớ kéo theo tôi đó.
Vừa dứt lời, trên màn hình đã xuất hiện thông báo.
‘Hệ thống’ chúc mừng người chơi ‘Tháng ba’ đã tiến vào tầng thứ tư.
Mọi người: “…”
Cái quỷ gì đây, mới đó đã tiến vào tầng thứ tư rồi!
Chu Lê vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng này, thầm nghĩ cô ta quả nhiên tiến được vào tầng thứ tư.
Tống Oanh Thời vô cùng bối rối, thấy bọn họ réo tên nàng trên kênh thế giới, cho nên phải khai thật là do cô mở cái rương. Mọi người đơn giản phân tích một chút, vẫn không tìm được thông tin của chìa khóa, cảm thấy không tốt lắm cho nên điên cuồng mở rương, kết quả có mở cả đêm cũng vô ích, đành phải offline đi ngủ.
Quý Thiếu Yến nhìn tin nhắn “Ngủ ngon” do tên ngốc đáng yêu kia gửi qua, nghĩ đến việc cậu đang ngủ chung cùng người khác, tức giận không tưởng tượng nữa.
Tức được nửa ngày, hắn mới nhìn hai chữ này lần nữa, chịu đựng nội thương gõ lại mấy chữ: Cậu cũng ngủ ngon.
Chu Lê ngủ một giấc ngon lành mà không hề có chút áp lực nào.
Cậu và Chu Lộ Văn một phòng, Tiền Đa Thụ ngủ trong phòng của mình, mấy người vệ sĩ ngủ qua loa trong phòng khách một đêm, căn hộ nhỏ rất nhanh đã yên tĩnh.
Khi Chu Lê rời giường, Tiền Đa Thụ đã lấy lòng cậu từ rất sớm.
Hôm nay lão phải đi làm, căn dặn bọn họ không nên đặt đồ ăn trưa, để lão trở về nấu cho hai người, sau đó cầm chìa khóa xe rời đi.
Ba người ăn uống xong, cậu xuống lầu vứt túi rác, thuận tiện đi dạo.
Vừa mới đến ngã ba giữa hai tiểu khu, cậu đã nghe thấy một tiếng khóc rất yếu ớt, còn xen lẫn cả tiếng kèn trống, tim Chu Lê đập nhanh một chút, cậu nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
Chu Lộ Văn thấy thế nói: “Sao thế?”
Chu Lê nói: “Có thể là bà nội của bạn tớ qua đời.”
Vừa dứt lời thì cậu cũng chạy tới đó, nửa đường gặp được lão Nhị, mấy người cùng nhau đi tới nhà của Tống Oanh Thời, quả nhiên nơi này đang tổ chức tang lễ, nghe nói nửa đêm không có người đến.
Sinh lão bệnh tử, đó là quy luật của cuộc sống. Chu Lê khẽ thở dài, cúi đầu vái lạy ba cái, gật đầu với ông Tống, sau đó đi đến trước mặt Tống Oanh thời, thấp giọng nói: “Cố nén bi thương.”
Tống Oanh Thời khóc rất lâu, hai mắt bây giờ đã sưng đỏ, nghẹn ngào mà đáp “Ừm”.
Mẹ kế và chị kế của cô cũng lặng lẽ đánh giá hắn.
Thằng bé này lớn lên không tồi, nhưng trên đầu quấn băng gạc, trên mắt cá chân còn có hình xăm, nhìn qua chắc chắn là một thằng nhóc không đứng đắn gì rồi, Tống Oanh Thời có thể kết giao với đám người này, đúng là tốt.
Chu Lê bỏ qua ánh mắt của hai người kia, trấn an cô thêm vài câu nữa, sau đó xoay người rời đi.
Tống Oanh Thời có chút mệt mỏi, lúc hai người sắp ra ngoài mới sực nhớ ra một chuyện, đứng dậy đuổi theo, nói với cậu hãy đem con Golden nhỏ trên lầu về, thuận tiện lấy hết thức ăn và đồ chơi của nó luôn, bây giờ cô có giữ lại cũng vô dụng mà thôi.
Chu Lê không ý kiến, dù sao mục đích lần này cậu trở về cũng là muốn đem con Golden này đi, không nên để nó ở nhà bà cô Tu La này được.
Ý nghĩ này của cậu chỉ vừa lóe lên thì đã thấy em kế của cô từ đâu chạy tới, nghe trộm câu chuyện của bọn họ xong, còn tò mò mà nhìn Tống Oanh Thời: “Chị, người này là bạn trai của chị à?”
Giọng nói của Tống Oanh Thời có chút khàn: “Không phải.”
Em kế cô không tin: “Vậy thì sao hắn lại giúp chị nuôi chó?”
Tống Oanh Thời cũng lười trả lời cô ta, trở lại linh đường, lần nữa quỳ xuống.
Chu Lê cũng không thèm trả lời cô ta, quen đường chạy lên lầu, nhìn thấy một con Golden nhỉ được Tống Oanh Thời buộc cạnh máy sưởi. Tiểu gia hỏa gâu đần nhìn thấy xung quanh có nhiều người, lặng lẽ thu mình vào trong góc, bổn đại gia tủi thân rồi, giờ phút này nhìn thấy Chu Lê, nó mới vội vàng nhảy qua.
Chu Lê sờ sờ đầu nó, đơn giản thu dọn một ít đồ vật, sau đó tháo dây xích, dắt nó đi.
Khi xuống lầu, cậu nhìn linh đường trước nhà lớn một lần nữa, trong lòng không khỏi thở dài, chắc chắn lần này Tống Oanh Thời về nhà sẽ rất vất vả, không biết Đản Đản lần này có bỏ mặc vợ mình nữa hay không.
Cậu thấy Golden nhỏ chạy vòng vòng quanh chân mình, nhịn không được nói: “Mày nói xem người anh em kia của mày không cần mẹ, lại một hai quấn lấy cha dượng của mày, đây là cái tật xấu gì vậy?”
Golden nhỏ nghe không hiểu, duỗi móng vuốt ôm lấy cổ chân cậu, còn gặm gặm dây giày của cậu mà chơi đùa.
Lão Nhị và Chu Lộ Văn ở bên cạnh càng không hiểu, đi theo cậu ra đường lớn.
Lão Nhị quay đầu nhìn những người mặc đồ tang trắng phía sau, lại nhìn về phía anh Ưng: “Chị dâu khó chịu như thế, anh không ở lại bên cạnh chị dâu à?”
Chu Lê nói: “Đã bảo mày không được gọi cô ta là chị dâu.”
Lúc trước cậu đưa Đản Đản cho Tống Oanh Thời, là bởi vì hợp tình hợp lý, cho nên tình huống đó không thể nào nói rõ ra được, nhưng hiện tại thì có thể rồi, vì vậy cậu nghiêm túc mà giải thích cho lão Nhị, “Tình cảm con người cũng có lúc phải thay đổi mà, tao cảm thấy tao và cô ấy làm anh em thì tốt hơn.”
“Hả?” Lão Nhị nghe xong thì sửng sốt, “Anh, và cô ta, làm anh em tốt?”
Chu Lê nói: “Không được sao?”
Lão Nhị không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, nhưng nếu như hắn đã gọi cô ấy là anh em, thì từ nay về sau Tống Oanh Thời chính là anh em tốt của bọn họ.
Chu Lộ Văn có thể mơ hồ đoán ra được trước kia Tiền Lập Nghiệp thích Tống Oanh Thời, nhưng hắn vẫn giữ im lặng, theo bọn họ đi xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô Tiền đang đi tới đây.
Lần này ngoài con trai của mình, cô còn dắt theo một bé gái đến, giới thiệu là con gái của chú mình, vừa hay cũng là con gái của em dâu mình, đưa tới cho hai người có bạn để chơi.
Chu Lê nhìn cô nhóc này liếc ngang liếc dọc, cảm thấy có vẻ như xuất hiện thêm một nhân tài nữa rồi.
Chắc là lại mơ mộng được gả vào một gia đình giàu có, thế nhưng phải thông qua mai mối một chút. Cậu cười tủm tỉm nhìn bọn họ, đưa tay sang bên kia, rồi giơ hai ngón tay ra.
Lão Nhị chớp chớp mắt, hiểu ý ngay.
Hắn nhanh nhẹn rút ra một điếu thuốc kẹp vào tay cậu, lấy bật lửa châm thuốc lên.
Chu Lộ Văn: “…”
Chu Lê hít một hơi thuốc lá, sau đó từ từ nhả khói ra, vô cùng kiêu ngạo, cười nói: “Được thôi, cùng chơi với bổn đại gia đi, tôi sẽ gọi thêm một vài anh em tới, dẫn bọn họ đến vũ trường nhảy, ở đó nhạc sập sình lắc lư vui vẻ lắm đó.”
Ba người nhà cô Tiền: “…”
Cô Tiền mặt biến sắc: “Con làm sao có thể đi đến cái nơi đó được chứ?” Cô còn nhìn về phía Chu Lộ Văn, “Tiểu Văn cũng từng đến đó à?”
Chu Lộ Văn nói: “Con chưa từng đến đó, cho nên muốn đi xem thử.”
“Con không thể đi được!” Sắc mặt cô Tiền càng đen hơn, “Cái nơi kia quá loạn không thể đi được.”
“Loạn chỗ nào? Tôi cảm thấy khá tốt đấy chứ,” Chu Lê vừa nói vừa tiến lên hai bước vỗ vỗ bả vai em họ, dọa cho hắn suýt chút nữa hồn bay phách tán, cười nói, “Cô lớn à cô đừng quản nữa, đây là cách chơi của người trẻ tuổi bọn tôi đó, đi thôi em họ, hôm nay anh sẽ dắt em đi mở mang tầm mắt.”
Cô Tiền hét lên một tiếng “Không”, mạnh mẽ kéo con trai mình trở về.
Cô cảm thấy hai cháu trai đang nhìn mình cười, đành cười gượng: “Cái kia … thằng bé nhà cô nhát gan, cô nghĩ nói không chơi được đâu, cô còn phải đi mua quần áo cho bọn nó, nếu không thì mấy đứa đi trước đi, cô dắt bọn nó đi mua quần áo xong sẽ đến tìm mấy đứa.”
Cô cũng không đợi bọn họ đáp lời, kéo người chạy thẳng.
Chu Lê còn ngại làm loạn chưa đủ, hét lớn: “Cô đi sớm về sớm nha, bọn tôi sẽ giữ chỗ cho hắn.”
Chu Lộ Văn liếc cậu một cái, cầm lấy điếu thuốc trong tay cậu, tìm một chỗ dập nó đi.
Sau rắc rối lần này, cô Tiền không đến nữa.
Có thể là cô ấy cũng gọi điện thông báo cho mấy đứa em họ khác, cho nên những người đó cũng không dám đến làm phiền họ nữa.
Chu Lê rất hài lòng, dẫn Chu Lộ Văn đi dạo quanh khu phố, chờ đến khi nắng lên cao, mới kêu mấy anh em về nhà mình, cả đám cùng nhau đánh bài, ồn ào mà trôi qua hết một buổi sáng.
Lúc trưa Tiền Đa Thụ trở về nấu cho bọn họ một bàn đồ ăn, chỉ là vẫn như cũ không có can đảm mà nói chuyện bệnh tật của mình với Chu Lộ Văn, có lẽ lão nghĩ có làm như thế cũng không giúp ích được gì.
Chu Lộ Văn cũng không nói gì, đánh một giấc ngủ trưa đã đời, sau khi dậy thì vừa kịp thời gian đi chợ, hắn tò mò dạo vài vòng quanh chợ, thoáng cái đã chạng vạng tối.
Ông Chu đã sớm gọi điện thoại đến, muốn đích thân lái xe tới dắt bọn họ đi ăn cơm chiều, nhìn qua một lượt từ đầu tới chân, phát hiện không có vấn đề, sau khi ăn cơm xong thì ra hiệu cho bọn họ xuống lầu trước.
Tiền Đa Thụ thấy thế thì biết ông có chuyện muốn nói, thay vì đưa hai đứa nhỏ ra ngoài, lão lại ngồi im không nhúc nhích, khẩn trương nói: “Ông muốn nói chuyện gì?”
Ông Chu nói: “Tạm thời thì không có chuyện để nói.”
Nói xong thì vung cánh tay lên, “Trước tiên tôi muốn đập ông một trận.”
Mấy người Chu Lê đợi ở dưới lầu hơn 20 phút, nhìn thấy áo sơ mi của ông Chu xộc xệch, khóe miệng còn có chút máu tươi — cuối cùng ông cũng đã đánh Tiền Đa Thụ cho hả cơn giận này, nhưng cả người mình cũng nhếch nhác không kém.
“…” Chu Lê và Chu Lộ Văn chạy qua đón ông.
“Không có việc gì đâu, cha chỉ là cùng hắn nói chuyện thôi,” Ông Chu còn nhấn mạnh, “Cha không làm gì cả.”
Hai người: “…”
Ông Chu nói: “Lão không xuống nữa đâu, chúng ta đi thôi.”
Hai người cũng không lên đó chào hỏi lại.
Tuy rằng Chu Lộ Văn muốn nhìn xem cha ruột mình bị thương ra sao, nhưng hắn nghĩ rằng chắc Tiền Đa Thụ lúc này không muốn nhìn thấy hắn, vậy nên lên xe rời đi.
Chu Lê lần này mang theo sổ hộ khẩu và một tấm ảnh chân dung, ngày hôm sau đi theo anh cả để xử lý việc chuyển hộ khẩu, sau đó còn bị mang đi Minh Anh để điền mấy thông tin, bận bận rộn rộn cả cả buổi, thời gian thế mà đã hết ngày.
Như thường lệ, buổi tối cậu sẽ chơi game, thấy bọn họ đều bị kẹt ở tầng thứ ba, ngoại trừ Tống Oanh Thời, không có người thứ hai bước lên tầng này, điều này làm cả đám hoài nghi hệ thống có lỗi.
Chu Lê loay hoay nửa ngày, phát hiện những ngã rẽ kia hình như ít hơn hai tầng trước, nghĩ một chút, cậu hỏi Quý Thiếu Yến: Anh nói xem có phải bức tranh nằm ở chỗ này không?
Quý Thiếu Yến cũng nghĩ như vậy.
Hắn vẫn luôn cho rằng Tống Oanh Thời kia là đánh bậy đánh bạ tìm được điểm mấu chốt của trò chơi, cho nên mới có thể thuận lợi qua cửa, sau đó nói: Cũng có thể đó.
Hắn lại nhịn không được mà ra ám hiệu mời cậu: Tối nay tôi tranh thủ vẽ thử xem, ngày mai cậu có rảnh không? Chúng ta cùng nhau nghiên cứu.
Vừa hay Chu Lê ngày mai không có việc gì làm, vô cùng sảng khoái nói: Rảnh, ngày mai tôi đến tìm anh.
Quý Thiếu Yến hài lòng với câu trả lời này, hàn huyên cùng cậu vài câu nữa rồi đi vẽ tranh.
Chu Lê cũng vẽ một chút, vẽ đến đêm khuya mới tắt đèn ngủ. Khi cậu đang thiu thiu ngủ, thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên, đánh thức cậu dậy. Cậu mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, là Tiền Đa Thụ gọi đến, cậu bất đắc dĩ nghe điện thoại: “Alo?”
Đầu dây bên kia không trả lời.
Chu Lê lại “Alo” một tiếng, thở dài nói: “Ông muốn nói gì thì nói đi, mấy giờ rồi, ngày mai ông không đi làm sao?”
“Cha…”
Giọng nói của Tiền Đa Thụ có chút khàn khàn, hình như còn mang theo men say, “Cha không đi, không làm nữa.”
Chu Lê kinh ngạc: “Hả?”
Tiền Đa Thụ lại nói: “Kinh tế đình trệ, đã nghỉ từ sớm rồi.”
Chu Lê nghĩ có thể lão ta bị sa thải, vì vậy kiên nhẫn hơn một chút, an ủi lão: “Công tác nhiều năm như vậy, không làm thì nghỉ ngơi một thời gian đi, đi du lịch một chút cũng được, tôi cũng không cần ông mua nhà cho tôi cưới vợ đâu, số tiền đó ông cứ giữ mà xài đi.”
Tiền Đa Thụ cười khổ một tiếng, tiếp tục yên lặng.
Một lúc sau, lão mới lên tiếng, giọng nói còn có chút nghẹn ngào: “Lập Nghiệp à, mấy năm nay thật sự xin lỗi con nhiều lắm. Cha của con nói rất đúng, hiện tại điều cha nên là lúc này chính là xin lỗi con, cha… thật lòng xin lỗi con.”
Tâm tình của Chu Lê vô cùng phức tạp, không trả lời.
Tiền Đa Thụ hình như không còn kiềm chế được cảm xúc trong lòng, bật khóc nói: “Cha chính là một tên súc sinh, lúc trước cha đánh con nhiều lần như thế…”
Chu Lê thở dài: “Vậy thì sau này thay đổi đi.”
Tiền Đa Thụ tiếp tục khóc, lặp đi lặp lại lời xin lỗi.
Chu Lê chỉ yên lặng nghe, im lặng nửa ngày mới bình tĩnh lại được. Tiền Đa Thụ lại nói: “Hộ khẩu của Tiểu Văn, cha… cha không để cho nó dời, sẽ không có chuyện gì có thể làm hại được nó, các con từ nay về sau phải yêu thương nhau, phải sống tốt, đừng cãi nhau.”
Chu Lê nói: “Tôi biết rồi.”
Cơn say của Tiền Đa Thụ hình như nặng hơn rồi, lão bắt đầu dong dài: “Căn bệnh kia của con, nên tìm chuyên gia nhìn thử xem, đừng kéo dài giống cha, không tốt cho sức khỏe.”
Chu Lê dở khóc dở cười: “Được.”
Tiền Đa Thụ nói: “À đúng rồi, chỗ đặt sổ hộ khẩu, con biết không?”
Chu Lê nói: “Biết, đặt ở trong ngăn kéo có khóa của tủ quần áo trong phòng ông.”
Tiền Đa Thụ nói: “Ừ, chỗ đó còn có một cái hộp nhỏ nữa, sổ tiết kiệm và sổ đỏ căn nhà cũng ở trong đó, lúc trước khi con trở về lấy hộ khẩu, cha có việc nên đi ra ngoài, con để cái hộp ở đó à.”
Chu Lê nói: “Ừ.”
Tiền Đa Thụ nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, con ngủ đi.”
Chu Lê bất đắc dĩ nói: “Ông cũng ngủ sớm đi, sau này uống rượu ít thôi.”
Tiền Đa Thụ “Ầy” một tiếng đồng ý, sau đó cúp máy.
Chu Lê cất điện thoại, nhắm mắt lại ngủ. Năm phút sau, cậu giật mình ngồi dậy, trên đầu toát mồ hôi lạnh.
Không đúng!
Lão già kia đã làm gì với tiền tiết kiệm và sổ đỏ của mình?
Cậu nghĩ đến một khả nhanh, nhanh chóng bò dậy, mặc áo ngủ vào, mở cửa chạy thẳng sang phòng Chu Lộ Văn.
Chu Lộ Văn đã ngủ từ sớm, hắn nhìn thấy cậu thì rất kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi “Có chuyện gì vậy”, thì nghe thấy cậu nói: “Cha của cậu gọi điện thoại cho cậu à?”
Chu Lộ Văn nói: “Ừ.”
Chu Lê nói: “Ông ấy nói gì?”
Chu Lộ Văn nói: “Nói về bệnh tình của ông ấy, tớ khuyên ông ấy nên đi điều trị, ông ấy lại nói không muốn trì hoãn việc học tập của tớ, ông ấy muốn điều trị một mình.”
Chu Lê nói: “Đệt mẹ!”
Lần đầu tiên Chu Lộ Văn nghe cậu chửi thề, kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Lê nói: “Cậu có biết chìa khóa xe trong nhà để ở chỗ nào không? Tớ nghi ngờ rằng ông ta muốn tự sát.”
Mặt Chu Lộ Văn tái xanh: “Cái gì?”
Chu Lê nói: “Trên đường đi nói tiếp, bây giờ tớ đi lấy chìa khóa, cậu dùng điện thoại di động xem hướng dẫn chỉ đường.”
Chu Lộ Văn vội vàng đi theo hắn ra cửa, nói: “Hay là gọi tài xế đi.”
Chu Lê nói: “Trễ như thế này rồi còn kêu tài xế, cậu muốn người trong nhà biết hết sao, tin tưởng tay lái của tớ đi, tớ đua xe rất giỏi đó.”
Chu Lộ Văn lập tức nhớ về cái bản tin kia, ngậm miệng lại.
Hai người lấy chìa khóa, lái xe thẳng đến trấn Tương Mãn.
Chu Lê nhìn con đường phía trước, sắc mặt có chút lạnh lẽo.
Lão già kia đã quen với việc làm chủ gia đình, mặt mũi còn lớn hơn trời nữa, bây giờ gặp chút chuyện thì không hề có trách nhiệm của một người làm chủ chút nào cả.
Chữa bệnh thì bị người ta ép, muốn nói lời xin lỗi thì bị ông Chu đánh, thậm chí cả việc lão ta bị bệnh, gần chết đến nơi mới nói cho con trai của mình biết …
Đây là muốn trốn tránh vĩnh viễn, phải luôn nhờ người khác đẩy ra ngoài mới bằng lòng chia sẻ một chút.
Loại người như vậy, Chu Lê cảm thấy cứu lão ta là điều không cần thiết.
Nhưng … Nhưng mà…
Đau ốm, mất việc, sợ con trai chán ghét mình… Lão biết đối mặt với những chuyện này thật sự rất khó, nhưng đây cũng không phải là điều khó khăn nhất, vì sao không thể kiên trì thêm một chút nữa? Ít nhất là không cảm thấy tuyệt vọng, ít nhất là chừa cho mình một con đường sống không được à?
Nói chết thì chết rất dễ dàng, không hề biết quý trọng cuộc sống này, các người không hề hiểu được, không hề hay biết, cậu đã từng có bao nhiêu khát vọng, liều mạng bao nhiêu lần… chỉ để được sống sót.
Buổi tối không có nhiều xe cộ lắm, Chu Lê chỉ mất có một tiếng, đã tới được tiểu khu.
Hai người chạy như điên lên lầu, vừa mở cửa đã thấy khí ga nồng nặc. Chu Lê vội vàng che mũi lại, chạy nhanh vào phòng ngủ, nhìn thấy Tiền Đa Thụ nằm đó, trong lòng còn ôm bức ảnh, không biết sống chết ra sao.
Hai người đóng van bình ga lại, cõng người xuống dưới lầu, nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Lúc Tiền Đa Thụ gọi điện thoại đã vặn van bình ga, cho nên hít vào tương đối nhiều, đưa vào bệnh viện đã đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, phẫu thuật hơn nửa ngày mới giữ lại được nửa cái mạng.
Hai người vừa mệt mỏi vừa nhẹ nhõm thở phào, thấy đã muộn, cho nên quyết định ở lại bệnh viện đối phó một đêm.
Chu Lê trở mình ngủ đến gần 9 giờ, ngồi dậy muốn đi xem Tiền Đa Thụ như thế nào, nhưng lại mơ hồ cảm thấy hình như mình quên cái gì đó. Một lát sau, cậu vỗ trán, nhớ ra rồi.
Trong phòng VIP của bệnh viện, hộ lý nhìn bộ quần áo đặc biệt của người đang nằm trên giường, yên lặng đánh giá Quý thiếu gia.
Tuy rằng không nhìn ra được sự ghét bỏ nào trên khuôn mặt của hắn, nhưng cô biết rằng Quý thiếu gia vẫn chưa hài lòng, run run rẩy rẩy nói: “Tôi cảm thấy… Anh nhìn rất đẹp trai.”
Quý Thiếu Yến ngồi soi gương, ôn hòa nói: “Thật không?”
Hộ lý gật đầu liên tục: “Anh mặc cái gì cũng đẹp cả!”
Quý Thiếu Yến dịu dàng cười, lại soi gương thêm một lần nữa, miễn cưỡng tiếp nhận lời nói đó, hỏi: “Mấy người đã chuẩn bị điểm tâm chưa?”
Hộ lý nói: “Đã chuẩn bị rồi, đúng giờ sẽ có người đưa tới.”
Quý Thiếu Yến đáp một tiếng “Ừ”, đang định hỏi điểm tâm chuẩn bị là những thứ gì, thì đột nhiên nghe thấy âm thanh Wechat vang lên, hắn mở ra xem, thì nhìn thấy một tin nhắn.
Chu Lê: Thật ngại quá, tạm thời có chút việc riêng rồi, hôm nay không thể tới được.
Quý Thiếu Yến: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Quý Thiếu Yến: Ừm, bị từ chối nhiều lần quá rồi. Quá khó khăn, cuộc sống của tôi sao lại khó khăn đến vậy.