Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Chu Lê không biết Quý thiếu gia đánh giá gì về cậu.
Nếu cậu biết, khẳng định rượu trong miệng sẽ phun ra—— cậu mang theo một đám người vây quanh đánh đập “Cha ruột”, hung tàn như vậy, còn có thể được gọi là ngốc bạch ngọt hay sao?
Tất nhiên, nếu cậu biết định nghĩa của Quý thiếu gia về ngốc bạch ngọt, liền sẽ không phun nữa.
Quý Thiếu Yến từ nhỏ đã từng sống một cuộc sống tương đối gian nan, trái tim đã sớm chìm trong bóng tối.
Ở nơi này của cậu, loại người mỗi ngày vui tươi hớn hở phảng phất giống như não bộ thiếu mất linh kiện này chính là ngốc bạch ngọt. Chu Lê cùng lắm cũng chỉ là một ngốc bạch ngọt biết cào người, bản chất không khác nhau là mấy.
Thái độ sinh hoạt xán lạn tựa ánh mặt trời mà Chu Lê lấy làm tự hào nhất, ở trong mắt của Quý thiếu gia lại là đầu thiếu gân —— nếu cậu biết chuyện, rất có thể sẽ đại nghịch bất đạo mà ngược đãi chú chó này.
May mà cậu hoàn toàn không biết gì cả, còn tìm đến ông chủ xin một cái chén nhựa rót nước cho Quý thiếu gia, tránh cho hắn ăn bánh bị nghẹn chết.
Sau hai lượt rượu, các xiên que lần lượt được dọn ra bàn.
Trứng xào cà chua vừa ăn vừa trao đổi ánh mắt, cuối cùng nhị ca đại biểu cho quần chúng mở miệng: “Ưng ca, lát nữa anh có tính toán gì không?”
Chu Lê đương nhiên: “Về nhà.”
Mọi người đều chết lặng.
Nhị ca gian nan nói: “Không phải là thế, anh không sợ lão ấy tìm anh tính sổ sao?”
Nếu cậu tìm người đem cha của bản thân đánh một trận, đồng thời cùng lúc đó trở về, cha của cậu tuyệt đối sẽ đem cậu đánh đến nhập viện.
Không không không riêng gì việc “Đánh cha ruột” suy nghĩ một chút liền run gan này, căn bản bọn họ không hạ thủ được!
Chu Lê thực bình tĩnh: “Không sao cả, khi trở về tao có thể đánh lại được, đánh cho đến khi nào lão ta phục thì thôi.”
Mọi người tức khắc đều vô cùng kính nể, cầm lấy bình rượu kính cậu một vòng.
Nhưng kính nể thì mặc kính nể, bọn họ vẫn lo lắng đến mức cảm thấy có chút cực kỳ không ổn, đặc biệt Ưng ca còn nói cha của cậu có khuynh hướng bạo lực, nếu lão đem Ưng ca đánh mất mạng, vậy phải làm sao bây giờ?
Tiểu Hoàng Mao nghĩ đến một sự kiện khác, hỏi: “Lão ta có thể lấy luôn tiền tiêu vặt của anh hay không?”
Chu Lê nói: “Có khả năng.”
Tiểu Hoàng Mao tuyệt vọng: “Thật quá đáng!”
Chu Lê cười: “Không có việc gì, tao có thể ứng phó được.”
Mọi người nhìn bộ dáng âm trầm hung ác của cậu đã quen, đột nhiên mặt trời ló dạng, trong lòng đều có chút không kịp thích ứng.
Thời điểm bọn họ đánh bài liền phát hiện điểm này, bọn họ suy đoán có thể là do áp lực lâu ngày, hoặc là do đêm nay rốt cuộc có thể được như ước nguyện đánh cha ruột của mình, hoặc cũng có thể là do cậu bị đánh đến mức không bình thường —— quả thực mỗi một lý do đều không tốt, càng ngày càng khiến họ sốt ruột.
Chu Lê không để bụng đến đánh giá của bọn họ.
Cậu dù sao cũng không ủy khuất chính mình sắm vai Tiền Lập Nghiệp, cho dù cậu có cố sắm vai thì cũng diễn không tới. Bọn họ có thể thích ứng cái hình thức hiện tại của cậu này là tốt lắm rồi, nếu không thì đành giải thích rằng trong cơ thể mình có đến hai nhân cách, cho nên cậu một chút cũng không hoảng hốt.
Cậu thuận theo đề tài nói: “Tao chuẩn bị sau khi dưỡng thương cho khỏe liền sẽ đi làm.”
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT tại: quanvuthienha.com
Lỗ tai Quý Thiếu Yến lập tức dựng thẳng lên.
Ngốc bạch ngọt muốn đi làm sao, nếu thế thì trong phòng chỉ còn một người là hắn, cơ hội tốt.
Các tiểu đệ đều kinh ngạc: “Đi làm sao?”
Chu Lê nói: “Ừm, kiếm ít tiền.”
Riêng bữa cơm mà phải tiêu đến 400 tệ, thật nghiệt ngã, số tiền còn lại đáng lẽ có thể dành cho kỳ nghỉ hè, nhưng Tống Oanh Thời cũng đi làm, cậu đành phải đi làm để giải quyết ổn thỏa mối quan hệ, mở đường cho việc “Tiễn cẩu”.
Các tiểu đệ không rõ nguyên do, nghe xong đều cảm thấy chua xót.
Nhị ca hốc mắt đỏ lên, nói giọng khàn khàn: “Không cần đâu, không phải chỉ là tiền tiêu vặt thôi ư, cùng lắm thì các huynh đệ thiếu thốn, bọn em nỡ nhìn anh nhịn anh nhịn uống hay sao?”
Chu Lê nói: “Hừ, học phí của tao chúng mày cũng có thể đóng được à?”
Nhị ca nổi giận: “Học phí mà lão ta cũng không đóng ư?”
Chu Lê nói: “Cái này thì cũng không nói chắc được.”
Nhị ca thở hổn hển, mắng một câu thô tục.
Những người còn lại tâm tình trầm trọng, bọn họ cùng gia đình đối nghịch thật sự chẳng có tý ưu thế nào, hơn nữa nếu để Ưng ca cúi đầu trước lão Ưng thì cũng không được, về sau khẳng định cậu sẽ tiếp tục bị đánh, tựa hồ càng hỏng bét hơn.
Trong đó có một người nhỏ tuổi hơn đang ừng ực ừng ực uống lên ba bốn hớp, đem bình rượu gạt sang một bên nói: “Được thôi, em cùng anh đi làm việc.”
Những người khác sửng sốt một chút, lập tức liền đồng loạt đập bàn: “Đúng vậy, cùng nhau làm đi, tám người chúng ta còn gom không đủ học phí được ư!”
“Thật sự không được thì thôi, dù sao cũng thi không đậu đại học.”
“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau đi lập nghiệp!”
Chu Lê cười cười, cảm thấy khá thuận lợi.
Cậu nhắc tới việc đi làm, vốn chỉ định muốn đem đề tài chuyển sang chuyện khác, cậu định cho những tên côn đồ học không giỏi này trước tiên đi cảm thụ một chút sự tàn khốc của xã hội.
Bản thân cậu thích sống một cách tích cực, hướng về phía trước, nhưng bù lại cậu không hề có sở thích đi phổ độ chúng sinh, tuy vậy những người này đã từng giúp cậu, cậu nhận phần ân tình này thì sẽ dùng một cách khác để báo đáp.
Sự thật là cậu có thể chọn cách trở về hào môn trả phần tiền kia, cậu đủ sức kéo bọn họ lên một hai lần trước khi bọn họ ngã xuống, nhưng lại không thể vĩnh viễn kéo bọn họ lên, bọn họ dù sao cũng phải tự mình trưởng thành, cậu không hy vọng sự “Trưởng thành” này phải đợi đến khi bọn họ ăn đủ giáo huấn, không kịp hối hận mới lĩnh ngộ được. Bọn họ có thể tiếp tục đi học lại vào năm hai, hiện tại thay đổi vẫn còn kịp.
Cậu cười một tiếng: “Được thôi, thế thì cùng đi làm vậy.”
Sung sướng mà nhìn qua một vòng đám người trứng xào cà chua, cậu bổ sung nói: “Nhưng việc đầu tiên chúng ta cần thực hiện, đó chính là nhuộm tóc lại đã.”
Quý Thiếu Yến nhạy bén cảm giác được trong tiếng cười của cậu có chút ác ý, lại lần nữa liếc cậu một cái, ngay sau khi nghe thấy được một câu kia, lập tức đoán ra cậu định sửa soạn cho bọn họ tốt hơn.
Ngốc bạch ngọt dường như đều thích làm chuyện này.
Hắn hứng thú mà cúi đầu, thầm nói một câu không có óc sáng tạo.
Các tiểu đệ lại không hề nhận thấy điều đó, hưng phấn đồng ý, vì Ưng ca dù có phải chịu một ít ủy khuất cũng không thành vấn đề!
Tiểu Hoàng Mao ngồi ở bên cạnh Husky, gặm xong cánh gà liền đem xương cốt đặt ở cái đĩa của nó, hỏi: “Vậy thì khi nào chúng ta đi nhuộm vậy?”
Chu Lê: “……”
Quý Thiếu Yến: “……”
Chu Lê đáp câu “Lúc nào cũng được” rồi yên lặng nhìn một vị nào đó.
Quý Thiếu Yến xoay đầu, cho Tiểu Hoàng Mao một cái ánh mắt của Husky, duỗi móng vuốt chống vào cái đĩa, chậm rãi đẩy đến địa phương cách bản thân xa nhất, nằm xuống chiếc ghế đẩu nhựa, không thèm ăn nữa.
Tiểu Hoàng Mao: “……”
Sự ghét bỏ của con cún này cũng quá rõ ràng đi!
Những người xung quanh cậu cũng vừa vặn gặm xong cánh gà, ai ai cũng muốn thêm cơm cho con nuôi, không ngờ đúng lúc nhìn thấy một màn này, lập tức rộ lên.
Vài người còn lại sôi nổi hỏi cậu chuyện gì đang xảy ra vậy, sau khi nghe xong tự thuật đều cười đến đập bàn, cảm thấy con chó này rất thú vị, có hai người khác muốn lấy xương để chọc ghẹo nó, cực kỳ muốn xem nó sẽ phản ứng thế nào.
Chu Lê đem bọn họ tống cổ trở về, ôm lấy Cẩu đại gia lên trên đùi, lau lau ngón tay, một lần nữa xé ít bánh đưa cho hắn, xem hắn có ăn hay không.
Quý Thiếu Yến kỳ thật đã ăn gần no, nhưng điều này không ngăn cản hắn cắn thêm vài miếng, liền mở miệng ăn.
Tiểu Hoàng Mao ở một bên nhìn đến hiếm lạ: “Chó mà lại không thích ăn xương ư!”
Hắn vừa hít một hơi khí lạnh vừa nói, “Mẹ nó, không phải là thức ăn có độc chứ?”
Khóe miệng Chu Lê run rẩy, nhưng đối mặt với an toàn tính mạng, cậu cũng không thể phản bác nói nhất định không có việc gì, bằng không chắc chắn sẽ bị Quý thiếu gia nhìn ra vấn đề.
Tập thể côn đồ khiếp sợ, nhanh chóng cầm xương cốt chạy tới thử thử, phát hiện con Husky này thật sự một chút hứng thú cũng không có, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhanh chóng tìm tới ông chủ.
Ông chủ cũng kinh ngạc, cũng may là hắn nuôi chó, liền dùng xương cốt cho chó nhà hắn thử xem, thấy chó nhà hắn ăn đến cực kỳ vui vẻ, lập tức ưỡn thẳng sống lưng, nói chó của bọn họ có tật xấu.
Tầm mắt của mọi người liền hướng về phía Husky.
Quý Thiếu Yến chỉ đơn giản ăn vài miếng bánh rồi ngừng lại, bình tĩnh ghé vào trên đùi người nào đó làm thú bông, đối với ánh mắt của bọn họ ra vẻ như không thấy.
Tiểu Hoàng Mao nghĩ trăm lần cũng không ra: “Vậy tại sao nó không thích ăn xương thế?”
Chu Lê nói: “Có thể là do cơ thể còn quá suy yếu, không đủ sức gặm.”
Mọi người nhìn chú chó an tĩnh đến cực điểm kia, đành chấp nhận cách nói này.
Chu Lê nói: “Cũng có thể là do từng bị thương nên nó không tin tưởng vào con người, chỉ ăn đồ vật mà tao đưa.”
Cậu sờ sờ vào đầu chó, đồng tình mà thở dài: “Ay, tiểu gia hỏa đáng thương của tao.”
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT tại: quanvuthienha.com
Ánh mắt mọi người tràn ngập quỷ dị.
Hello? Một số vết thương trên người nó là do bản thân hắn đánh mà!
Quý Thiếu Yến vẫn bình tĩnh như cũ, dường như đã quen với hành vi động kinh này của ngốc bạch ngọt.
Hôm nay ngốc bạch ngọt ôm hắn xuống lầu mua chân giò hun khói, khi đi ngang qua bồn hoa còn rút mấy cây cỏ, sau khi trở về cậu trồng vào nắp chai rồi cho vào thùng các-tông, nói rằng đây là bồn cảnh của bản thân, cải thiện không khí, điều tiết tâm tình, cũng không biết trong đầu cậu lúc đó có bao nhiêu nước.
Mọi người nói nói cười cười, đến tận đêm khuya mới kết thúc.
Bọn họ đều lấy lý do “Bố mẹ của bạn học đi vắng, ở lại với các bạn qua đêm” để không cần về nhà, muốn tới tiệm net chơi game suốt đêm, còn lôi kéo Ưng ca.
Chu Lê cự tuyệt.
Cậu từ tư liệu xem được, hoàn cảnh tiệm net nơi này vừa nhỏ vừa kém, sương khói lượn lờ, cậu đến nửa bước cũng không muốn đi vào chỗ đó.
Các tiểu đệ cũng không cưỡng cầu, nhưng vẫn không yên tâm cậu, liền cùng nhau tiễn cậu về nhà, chờ ở dưới lầu, cho tới tận khi cậu phát tin tức nói mình không có việc gì mới rời đi.
Lần này Chu Lê không hề từ chối, ôm chó về nhà, phát hiện phòng khách đã được quét dọn qua, nhưng vẫn mang theo vị của mì ăn liền, khả năng phải mấy ngày nữa mới tiêu tán.
Tiền Đa Thụ không đoán được con trai sẽ về nhà, nghe thấy động tĩnh liền chạy ra.
Bởi vì quá gấp gáp, lão không kịp mặc quần áo, chỉ kịp mặc một cái quần lót, trên người tím tím xanh xanh, đặc biệt sinh động.
Đại khái đã tức trút được một vòng hoặc mấy vòng lửa giận nóng ruột, lúc này lão mới bình tĩnh trở lại, trầm mặc vài giây nói: “Đã về rồi à?”
Chu Lê đơn giản “Ừm” một tiếng, không có hứng thú với hành trình tâm lý của lão, xoay người về phòng ngủ.
Tiền Đa Thụ nói: “Con từ từ, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Chu Lê không hề phản đối, đem Husky cùng gậy bóng chày đặt lại chỗ cũ, lúc này mới đi ra.
Tiền Đa Thụ có thể đã bị hành động hôm nay của cậu làm cho thương tâm, thần sắc mỏi mệt lộ ra vẻ già nua: “Hãy nói cho cha biết con đang nghĩ gì.”
Chu Lê nói: “Con đánh cha, cha có đau không?”
Tiền Đa Thụ thở hổn hển.
Đương nhiên đau, không chỉ mỗi thân thể, còn có tinh thần.
Chu Lê nói: “Con đã đau nhiều năm rồi.”
Cậu thấy trên mặt Tiền Đa Thụ hiện lên vẻ chật vật cùng hối hận, cười một tiếng, “Nhưng cha cũng không cần quá thương tâm, bởi vì nhân cách này của con đối với cha không tồn tại cảm tình phụ tử, hoàn toàn có thể hạ thủ được.”
Tiền Đa Thụ biểu tình biến đổi, kinh ngạc tới nỗi thiếu chút nữa không thể ngồi yên: “Ý của con là gì?”
Chu Lê nói: “Tôi là nhân cách thứ hai của thân thể này, không phải đứa con trước kia của ông, nếu ông thật sự muốn nói, chờ hắn ra đây hẵng cùng hắn nói.”
Cậu đã sớm nghĩ tới chuyện này, cha con bọn họ cực kỳ quen thuộc với nhau, khẳng định chắc chắn rằng cậu có thể bị nhìn ra.
Vì vậy, thay vì che giấu mọi thứ, không bằng tìm một thời cơ tốt nhất, tỷ như hiện tại.
Cậu khom lưng cùng trước mặt người đối diện, thân thiết nói: “Tôi bị ông đánh đến mức tinh thần phân liệt, cảm động không thưa cha?”
Cậu nhìn chằm chằm vào Tiền Đa Thụ, tinh tường thấy rõ gương mặt hơi hơi vặn vẹo cùng thống khổ không thể che giấu nổi của đối phương, nói tiếng ngủ ngon “Ngủ ngon” rồi xoay người về phòng, nghĩ thầm quả nhiên động thủ vẫn quá nhẹ tay, nhìn xem, giết người tru tâm mới dễ dàng làm sao.
Trên người cậu nồng nặc mùi thịt nướng và khói thuốc, sau khi về phòng phát tin tức cho tiểu đệ xong, liền cầm quần áo đi tắm rửa, ai ngờ vừa mới đi vào phòng tắm định đóng cửa, lại nhìn thấy Cẩu đại gia chen ngang.
Cậu tức khắc giống như Tiền Đa Thụ biểu tình tràn ngập kinh ngạc, gắt gao nhìn chằm chằm một vị đại gia nào đó, nếu nhớ không lầm thì, đây là lần đầu tiên Quý thiếu gia chủ động phản ứng cậu.
“Quỷ súc vị” một phút trước còn tàn nhẫn chọc vào Tiền Đa Thụ đã không còn sót lại chút gì, thậm chí khiến cậu hô hấp đều nhẹ: “Muốn làm gì?”
Quý Thiếu Yến muốn tắm rửa.
Hắn là có thể nhịn, nhưng đó phải là thời điểm tất yếu, nếu không cần thiết làm vậy thì hắn đương nhiên không muốn nhịn.
Hắn đã khẳng định đây là người ngốc bạch ngọt, tuy rằng có thể sẽ cào người, nhưng người khác không trêu chọc cậu trước, tiểu tử này chắc chắn sẽ không cào, cho nên hắn đã mưu tính cho chính mình vài điểm phúc lợi.
Chu Lê cùng hắn đối diện nhìn nhau, thấy hắn đi tới ngồi xổm xuống dưới vòi hoa sen, suy đoán nói: “Mày muốn tắm rửa sao?”
Quý Thiếu Yến ngồi xổm bất động.
Chu Lê nói: “Có phải muốn tắm rửa hay không? Không muốn liền đi ra ngoài mau, tao phải tắm rửa.”
Quý Thiếu Yến suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ mà hạ mình lắc lắc cái đuôi của bản thân một chút.
Chu Lê ngộ đạo.
Cậu ngồi xổm xuống nhìn hắn, tò mò sờ sờ đầu của hắn: “Thật sự muốn tắm rửa ư, mày có thể nghe hiểu tiếng người đúng không, linh tính như vậy sao.”
Quý Thiếu Yến bình tĩnh để cho cậu sờ.
Nếu tên ngốc bạch ngọt này đã hiểu, thì có lẽ đêm nay hắn hẳn là có thể được đi tắm.
Ý niệm mới vừa lóe qua, Chu Lê liền bế hắn lên đặt ở phía cửa, ngay sau đó “Răng rắc” đóng cửa lại, giọng nói đồng thời vang lên: “Vết thương còn chưa lành, mày tắm cái quái gì chứ.”
Quý Thiếu Yến: “……”
Không ngờ tới chớ gì