Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
“Cao nhân gì cơ?” Bọn họ nhìn theo tầm mắt của Hắc Tuyển Đường và Ô Nhược: “Thánh chỉ có vấn đề gì?”
Hắc Tuyển Dực cầm thánh chỉ lên, niệm một chuỗi chú ngữ, kim quang ẩn trong thánh chỉ nháy mắt tan đi.
Hắc Tuyển Đường vẻ mặt kinh ngạc nhìn thánh chỉ: “Đại ca, sao các ngươi biết trên thánh chỉ có chú pháp?”
Khó trách đại ca còn bày bố đại trận, lo lắng có người giám thị bọn họ, hóa ra là thánh chỉ có thi chú pháp, nhờ vậy lẫn vào Hắc phủ giám thị nhất cử nhất động của mọi người trong Hắc phủ.
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: “Đoán xem.”
Nếu người kia khống chế Đế Quân hạ thánh chỉ, liền có khả năng nhân cơ hội này thi chú pháp giám thị bọn họ.
Ô Trúc hỏi: “Là ai giám thị chúng ta?”
Ô Nhược nói: “Chúng ta đang suy đoán người muốn giám thị chúng ta là người cứu Ô Úy Tuyết, nhưng chúng ta còn chưa tra được hắn là ai.”
Ô Trúc hơi chau mày: “Các ngươi lo có người giám thị chúng ta, sợ có người nghe lén, cho nên, mới không nói cho chúng ta biết các ngươi sớm đã có sắp xếp? Sau đó, cố ý diễn cho người giám thị chúng ta xem, làm hắn cho rằng Hắc Tuyển Dực thật sự muốn thành thân đúng không?”
Ô Nhược gật gật đầu: “Chúng ta muốn cho Ô Úy Tuyết một bài học, cho nàng khỏi vấn vương Tuyển Dực.”
Hắc Tuyển Đường cười ha ha: “Lúc này Ô Úy Tuyết bị các ngươi chỉnh cho thảm hại, bất tri bất giác cùng một nam nhân xa lạ bái đường thành thân còn đem trong sạch của mình trao cho đối phương.”
Nếu đối tượng thành thân anh tuấn một chút, lại có gia thế thì cũng đành, nhưng lại cố tình chọn người có bộ dáng đến hắn cũng không dám khen, chắc việc này sẽ làm Ô Úy Tuyết ghê tởm cả đời.
Ô Hi chỉ chỉ “Hắc Tuyển Dực”: “Nhị ca, người này các ngươi tìm ở đâu ra vậy.”
“Ăn mày tìm ở gần đây.” Ô Nhược nói với “Hắc Tuyển Dực”: “Tránh cho sau này lòi đuôi, cũng để chúng ta không bị phân rõ là gọi ai, sau này chúng ta đều kêu ngươi Lão Hắc, từ giờ ngươi ở tại Hắc phủ, chỉ cần không ra ngoài, sẽ không có người đả thương ngươi.”
“Vâng vâng.” Lão Hắc gật đầu cúi người: “Cảm ơn phu nhân giữ lại ta.”
Hắc Tín dẫn hắn đến tiểu viện không người để ở, sau này phải cho người này chỗ ăn chỗ ở đàng hoàng.
Lão Hắc rời đi, Hắc Tuyển Đường lại cười ha ha: “Đại ca, chiêu này của các ngươi thật tuyệt, vậy mà lại tìm một tên ăn xin động phòng cùng Ô Úy Tuyết.”
Ô Hi không nhịn được che miệng cười trộm, nàng không hề thấy đồng tình cho Ô Úy Tuyết, chỉ cảm thấy là nàng xứng đáng bị như vậy.
Ô Trúc hỏi: “Tùy ý tìm tới một người để đối phó Ô gia và Đế Quân, có ổn hay không, hơn nữa, người này không giống người đáng tin cậy, ta lo chỉ cần có người thu mua hắn hoặc là uy hiếp hắn, hắn sẽ kể những chuyện chúng ta làm ra ngoài.”
Ô Nhược cười nói: “Đại ca, ngươi đừng lo lắng, những việc này chúng ta đều nghĩ tới.”
Y dùng khế ước bí thuật, đối phương tuyệt đối sẽ không bán đứng bọn họ.
“Vậy thì tốt.”
Quản Đồng vẻ mặt lo lắng: “Chúng ta tát Ô gia một cái đau như vậy, bọn họ nhất định sẽ không ngồi yên.”
Ô Nhược nghĩ đến trước khi rời khỏi hoàng cung, vẻ mặt Ô Úy Tuyết không cam lòng, chỉ sợ sẽ còn có hậu chiêu, bây giờ nàng có cao nhân như vậy chống lưng cho nàng, chắc chắn còn phản kích, chỉ là không biết lần sau sẽ lại ra cái chiêu gì để đối phó bọn họ.
“Giữa chúng ta và Ô Thần Tử cùng Ô Úy Tuyết sớm đã gieo thâm cừu đại hận, cho dù bây giờ chúng ta không làm gì, bọn họ cũng sẽ không ngừng việc đối phó chúng ta lại.”
Ô Tiền Thanh nói: “Về sau mọi người đi ra ngoài, làm gì cũng phải cẩn thận một chút.”
Ô Hi nói: “Nếu nhị ca không sao rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi, nếu không, Đản Đản sắp đói lả rồi.”
Mọi người ăn cơm xong, từng người trở về phòng nghỉ ngơi.
Ô Nhược nằm trên giường, rốt cuộc không nhịn được nữa cười ra tiếng.
Hắc Tuyển Dực áp trên người y, hôn hôn môi y: “Cười cái gì?”
“Ta cứ nghĩ đến vẻ mặt ngượng nghịu khó coi của Ô Úy Tuyết cùng Ô Thần Tử khi ở ngự thư phòng, liền không nhịn được bật cười.” Ô Nhược ôm lấy eo Hắc Tuyển Dực: “Ô Úy Tuyết chắc chắn còn có hậu chiêu, sau này ngươi phải cẩn thận một chút.”
Hắc Tuyển Dực lật người lại, ôm người vào trong lồng ngực: “Nếu chỉ là nhằm vào ta, chuyện liền dễ giải quyết hơn nhiều.”
Cấp linh lực của hắn cao, người thường đối với hắn không ảnh hưởng gì cả, chỉ là, điều hắn lo lắng chính là người mà cao nhân kia muốn đối phó là Ô Nhược, không may khi hắn không ở bên cạnh, ra tay với Ô Nhược thì làm sao bây giờ? Việc này hắn không dám đánh cược.
“Hừ, ngươi là cái đồ lam nhan họa thủy, ở trong tộc ngươi, có phải có rất nhiều cô nương giống Ô Úy Tuyết thích mê thích mẩn ngươi hay không?” Ô Nhược ghé vào người hắn, khẽ cắn hắn cằm: “Trước khi ta đi đến tộc ngươi, có cần phải chuẩn bị cái chổi quét hoa hay không? Ách, khéo không chỉ hoa đào, nói không chừng còn có cành đào, lá đào đang chờ ta dọn dẹp.”
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười: “Bình thường ta rất bận, không chú ý những việc này.”
Tính đời trước, Ô Nhược cùng hắn ở chung mười mấy năm, ít nhiều cũng hiểu biết tính tình hắn, không phải người hắn để ý, hắn còn chẳng buồn nhìn lấy một cái: “Người trong tộc ngươi hơi ít phải không? Nếu không thì, vì sao muốn ra ngoài cưới người tộc khác về?”
“Ta chỉ là muốn cưới người ngoài tộc mà thôi.”
“Có phải là ta may mắn vì ngươi không muốn cưới người trong tộc hay không, ta mới có cơ hội cùng ngươi ở bên nhau?” Ô Nhược ngáp một cái, ôm lấy eo Hắc Tuyển Dực: “Gần đây bởi vì chuyện thánh chỉ tim vẫn cứ treo lên tận cổ, bây giờ chuyện thánh chỉ đã qua đi, ta cuối cùng cũng có thể an tâm mà ngủ ngon, hy vọng sau này đừng phát sinh chuyện như vậy nữa.”
Đáng tiếc, không như mong muốn.
Không dễ dàng gì trong phủ mới an tĩnh được mười ngày, Ô gia liền gửi giấy báo tang báo cho Ô Nhược tin tức thiên tổ phụ cùng thiên tổ mẫu qua đời.
Sau khi Ô Nhược nhận được giấy báo tang, gắt gao nhìn chằm chằm nó, ánh mắt chưa từng dời đi nửa bước.
“Giấy báo tang có vấn đề?” Hắc Tuyển Dực đi lên hỏi.
“Không phải……” Ô Nhược mím môi: “Chỉ là có một loại dự cảm thật không tốt.”
Đời trước, thiên tổ phụ cùng thiên tổ mẫu y sống không quá mùa xuân sang năm, nhưng năm nay còn chưa qua, sao đã qua đời? Là bởi vì hắn trọng sinh khiến bọn họ chết sớm hơn trước, hay là do người khác làm?
“Nhị ca, không chỉ ngươi có dự cảm không tốt, ngay cả ta cũng có dự cảm không tốt, mỗi lần đến Ô gia tụ họp không có chuyện tốt lành gì cả.” Ô Hi ai oán nói: “Nếu không phải là thiên tổ phụ cùng thiên tổ mẫu chúng ta đi về cõi tiên, ta thật sự không muốn đến Ô gia.”
Ô Trúc nói: “Chúng ta sau khi tới Ô gia phải cẩn thận, cố gắng đừng hành động đơn độc.”
Hắc Tuyển Đường bất đắc dĩ nói: “Ta không phải người Ô gia, không thể đi Ô gia cùng các ngươi, nhưng mà ta có một chủ ý.
Ô Hi ánh mắt sáng ngời: “Chủ ý gì?”
Hắc Tuyển Đường cười hắc hắc: “Dẫn Lão Hắc qua đó, để hắn quấn lấy Ô Úy Tuyết.”
Ô Trúc không nhịn được, cười khẽ ra tiếng: “Cái chủ ý này của ngươi thật là cao thâm.”
“Chủ ý hay.” Ô Hi vỗ tay nói.
Ô Nhược cũng tán đồng cả hai tay: “Lão Hắc cùng Ô Úy Tuyết đã bái đường thành thân, đã là người Ô gia, dẫn hắn qua đó, người Ô gia cũng không dám nói cái gì.”
Hắc Tuyển Dực phân phó Hắc Tín, cho người dẫn Lão Hắc đến.
Khi Lão Hắc đi vào đại sảnh hỏi: “Có thể xuất phát chưa?”
Ô Nhược gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Bảy người ngồi xe ngựa đi đến Ô gia.
Thiên tổ phụ Ô Nhược là trưởng bối, lại là trực hệ người Ô gia, nên phải đặt linh đường ở Ô gia, có rất nhiều vãn bối nhận được giấy báo tang, sôi nổi chạy về Ô gia.
Ô Tiền Thanh cùng Ô Nhược tìm được hạ nhân hầu hạ thiên tổ phụ cùng thiên tổ mẫu Ô Nhược, nhỏ giọng dò hỏi: “Chưa từng nghe nói cao tổ phụ cùng cao tổ mẫu không khoẻ, vì sao đột nhiên lại qua đời?”
Hạ nhân khổ sở trả lời: “Chúng ta cũng không biết sao lại thế này, hai ngày trước, thái gia thân thể còn khỏe mạnh, sáng sớm hôm nay, đột nhiên lại không ổn, chúng ta đã tìm vài thầy y tới khám bệnh, nhưng đều nói thái gia đã đến lúc phải đi rồi, đã không còn sức sống.”
Ô Nhược nghe thấy “đột nhiên lại không ổn”, không khỏi híp híp mắt, hẳn là do người làm, chỉ là không biết người hại chết thiên tổ phụ cùng thiên tổ mẫu có dụng ý gì, hy vọng không phải nhằm vào bọn họ.
Ô gia có quy định, con cháu trong vòng năm đời đều phải mặc áo tang cùng túc trực bên linh cữu, Ô Nhược vừa hay là sau năm đời, cho nên không cần cần mặc đồ vải bố, đầu đội vải bố trắng, quỳ canh giữ ở linh đường, nhưng là, Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng lại phải mặc.
Ô Hi vẻ mặt lo lắng nhìn về phía linh đường: “Cha mẹ phải túc trực bên linh cữu, chẳng phải là phải tách ra khỏi chúng ta?”
Ô Trúc nói: “Chúng ta sẽ cố gắng ở gần linh đường nhất.”
Ô Hi gật gật đầu.
Không khí ở Ô gia vô cùng căng thẳng, áp lực, sắc mặt người tới tham gia tang lễ Ô gia ngoài vẻ đau thương, còn có một nỗi tâm sự nặng nề, bộ dáng thất thần. Bởi vì Thái Tử liên tục chèn ép Ô gia, Diêu gia cùng Tống gia lại khoanh tay đứng nhìn, tình cảnh này khiến mọi bước đi của Ô gia càng ngày càng gian nan, mọi chuyện đều không thuận lợi. Vốn dĩ muốn mượn thế lực của Ô Thần Tử ở trong triều điều hòa cục diện, nhưng tứ đại gia tộc lại bởi vì chuyện Ô Úy Tuyết và Liên chùa sinh ra bất mãn với Ô Thần Tử, ngoài miệng đồng ý hỗ trợ, nhưng khi có việc thì chẳng giúp đỡ chút gì, bây giờ Ô gia đã không còn được như ngày xưa nữa.
“Nương tử của ta đến.” Lão Hắc đột nhiên nói.
Ô Trúc cùng Ô Hi nhìn về phía cổng lớn, Ô Úy Tuyết đi theo Ô Thần Tử, Ô Dung Thúc với Thượng Chỉ Dung đi theo sau, sắc mặt tái nhợt, cúi đầu.
“Ô Úy Tuyết, vậy mà còn không biết xấu hổ vẫn ra ngoài gặp người.” Có người nhỏ giọng nói.
“Nếu nàng ta không tới, thanh danh càng xấu.” Có người châm chọc nói: “Nàng ta đúng là đầu óc có bệnh, chúng ta vẫn nên cách xa nàng một chút thì tốt.”
“Ta cũng cảm thấy đầu óc nàng có vấn đề, biết rõ phải gả cho người thích nam nhân, còn nguyện ý gả cho đối phương, ta còn tưởng rằng ánh mắt còn cao hơn người như nàng, người có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện gả cho hẳn là sẽ không quá kém, ít nhất là người có địa vị hoặc là vô cùng giàu có, ai ngờ, vậy mà lại gả cho một gã nghèo kiết xác, không những xấu xí, hôm hồi môn, lại chỉ cầm theo hai con gà, đúng là buồn cười đau cả bụng.”
Lão Hắc tức giận trừng người nói chuyện một cái.
Mọi người nói chuyện phiếm truyền tới tai Thượng Chỉ Dung, nàng quay đầu lại giận dữ trừng Ô Úy Tuyết một cái: “Đều là tại ngươi, hại ta mất hết mặt mũi.”
Trước kia nàng còn đắc ý vì bản thân sinh được một nữ nhi xinh đẹp không ai sánh bằng, mỗi lần đi ra ngoài, nàng đều sẽ dẫn nữ nhi đi cùng để khoe khoang, nhưng sau khi trải qua chuyện thành thân, nàng liền không muốn ló đầu ra khỏi cửa, càng không muốn nghe thấy người khác nhắc tới Ô Úy Tuyết.
Mắt Ô Úy Tuyết đỏ lên, tay nắm chặt tay áo, trong chuyện thành thân, nàng là người chịu ấm ức nhất, không chỉ gả sai người, còn lên giường sai người, bây giờ mọi người đều chê cười nàng, nhưng người trong nhà không quan tâm nàng thì cũng đành thôi, lại còn mỗi ngày nói những lời lạnh nhạt, rốt cuộc nàng có phải nữ nhi của bọn họ hay không?
Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thượng Chỉ Dung, lạnh lùng đảo mắt qua những người Ô gia khua môi múa mép chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Ô Nhược.
Đáng v, con đầu óc có bệnh