Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
“Ta nhớ lần cuối cùng nhìn thấy nàng vào lúc ban đêm, không hiểu sao bụng ta rất đau, lúc ấy, ta đau đến mức sống không bằng chết. Sau đó Tiền Thanh mời rất nhiều thầy y, đều không khám ra bất cứ vấn đề gì, liền cho rằng ta bị động thai, uống thuốc dưỡng thai cũng không chuyển biến tốt, đau suốt cả đêm, ngày thứ hai mới đỡ hơn.” Quản Đồng hồi tưởng tình huống ngày đó trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Lúc ấy ta còn tưởng rằng mình chết chắc rồi.”
Ô Tiền Thanh nghĩ một lúc: “Kỳ quái, mọi chuyện khác ta đều nhớ rõ, duy chỉ có buổi tối ngươi bụng đau, ta chỉ nhớ đi mời thầy y cho ngươi, sau đó có chuyện gì xảy ra, ta lại không nhớ.”
Quản Đồng nhíu mày: “Ta cũng không nhớ rõ lắm những chuyện về sau, ngày thứ hai tỉnh lại, ngươi đang nằm ghé vào mép giường, bụng ta cũng không đau.”
Ô Nhược híp híp mắt: “Nương, có khi nào ngươi bị nữ nhân kia hạ cổ không?”
Cổ trùng trong người hắn lúc đấy rất có khả năng chính là từ lúc ấy mà có.
“Hạ cổ?” Quản Đồng lắc đầu: “Ta không hiểu biết gì về cổ thuật, cũng không biết mình có trúng cổ hay không.”
Ô Tiền Thanh ôm lấy bả vai nàng: “Sự tình đã qua đi thời gian dài như vậy, sao phải nghĩ nhiều như vậy khiến bản thân buồn rầu.”
Quản Đồng gật đầu.
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực liếc nhìn nhau một cái, không nói chuyện nữa.
Sau khi đưa tiễn linh cữu xong, tuyết bắt đầu rơi.
Mấy người Ô Nhược trở lại Hoàng Đô Thành, xe ngựa đã ở cửa thành chờ bọn họ, bảy người lên xe ngựa bảo hộ vệ lái xe về Hắc phủ.
Xe ngựa vừa đi qua khu phố nhốn nháo, đột nhiên, một tiếng hét lên, hai hộ vệ ngồi điều khiển xe ngã vào trong xe.
Lão Hắc chưa từng nhìn thấy cảnh này, khiếp sợ: “Chết người rồi, chết người rồi.”
Ô Tiền Thanh vội vàng bảo vệ Quản Đồng.
Ô Trúc nhanh chóng lao ra ngoài xe, giữ chặt dây cương, trấn an con ngựa bị hoảng sợ.
Hắc Tuyển Dực ra theo, đứng ở trên xe, mắt đảo quanh bốn phía, có rất nhiều người đợi trên nóc nhà: “Đại ca, ngươi cứ việc lái xe ngựa là được rồi.”
“Được.” Ô Trúc cầm roi, quát một tiếng, phi thẳng đến Hắc phủ.
Mọi người trên nóc nhà không hẹn mà cùng nhảy xuống.
Hắc Tuyển Dực sắc mặt chợt lạnh, dùng linh lực ngưng tụ vô số linh châm vô hình bắn phá bốn phía, giống như mưa to đột kích, tất cả mọi người bị linh châm đâm trúng, nháy mắt, máu tươi trào ra.
Ô Trúc phụ trách lái xe ngựa cũng không biết xảy ra chuyện gì, nghe thấy Hắc Tuyển Dực niệm một chuỗi chú ngữ kỳ quái xong, đám người đang công kích bọn họ bỗng nhiên dừng lại, giống như mưa vậy, hết người này đến người kia rơi xuống mặt đất.
Hắn không khỏi kinh ngạc mà há to miệng, ngay sau đó, hắn lại nghe thấy Hắc Tuyển Dực niệm một chuỗi chú ngữ, những người bị rơi xuống mặt đất cứ như trở thành cương thi, đột nhiên nhảy lên tấn công những người tập kích bọn họ, vô hình trung, bọn họ có thêm một đống người giúp đỡ đối phó địch nhân.
Ô Trúc bị huyền thuật quỷ dị của Hắc Tuyển Dực thuyết phục một cách sâu sắc, giải quyết một đống người dễ như trở bàn tay.
Hắc Tuyển Dực lấy ra pháp bảo ném về phía một trong những gian phòng trước mặt, phịch một tiếng, căn phòng bị nổ tung, một nam diện mạo văn nhã từ bên trong vụt ra, tay cầm một quyển sách màu lam.
Tu Quân! Hắc Tuyển Dực híp mắt, trực tiếp nhảy lên nóc nhà, chuẩn bị một chiêu đánh chết người này.
Đúng lúc này, một bóng trắng từ một chỗ khác bay vụt ra, ngưng tụ linh lực thật lớn công kích xe ngựa.
Hắc Tuyển Dực thắt tim, muốn quay lại cứu người, lại bị Tu Quân cản đường đi.
“Hắc Tuyển Dực, người ngươi phải đối phó là ta.”
Bạch y nhân thừa cơ đánh linh lực vào xe ngựa, đột nhiên, vạn ánh kim quang bắn ra, đem linh lực của hắn bắn ngược trở về.
Bạch y nhân kinh hãi, cuống quýt tránh ra, linh lực đánh vào bốn phía của căn phòng bên trên, ầm một tiếng, tức khắc, tất cả các phòng ốc xung quanh đều sập.
Tu Quân xuy một tiếng: “Phế vật!”
Vậy mà lại bỏ lỡ thời cơ tốt như vậy.
Bạch y nhân ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tu Quân, thấy hắn đang ở thế yếu liền nhảy lên, chặn lại công kích của Hắc Tuyển Dực, đưa Tu Quân chạy thoát khỏi đây.
Hắc Tuyển Dực híp mắt, lo rằng đây là kế điệu hổ ly sơn, không đuổi theo, quay trở lại xe ngựa.
Bạch y nhân đưa Tu Quân tới nơi không người mới dừng lại.
Tu Quân giận dữ: “Không phải ngươi nói có thể thành công sao? Vừa rồi sao lại như vậy? Vì sao không giết chết đối phương, còn hại ta tổn thất nhiều người như vậy?”
Không hiểu sao người này lại tìm tới hắn, còn nói bọn họ có chung địch nhân, vì muốn giết chết Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược, hắn mới có thể tin người này một lần, huống chi năng lực của người này quả thật rất mạnh.
Bạch y nhân lạnh lùng nói: “Đối phương có Tiên Khí, bằng không, người trong xe đã sớm chết.”
“Tiên Khí?” Tu Quân sửng sốt, ngay sau đó, nhớ tới việc Liên Phật tự mất đi Tiên Khí, chẳng lẽ Tiên Khí thật sự ở trong tay Ô Nhược?
“Vậy làm sao bây giờ? Hắc Tuyển Dực lợi hại như vậy, Ô Nhược lại có Tiên Khí, sao có thể giết chết bọn họ?”
Tu Quân cho rằng cả nhà Ô Nhược thực sự quá may mắn, Ô Trúc từng được Quỷ tộc bảo vệ, mãi mới có cơ hội giết chết Ô Trúc, thế nhưng Ô Trúc lại bị Ma tộc bắt đi, cho rằng sẽ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, rồi lại bình yên vô sự mà cùng người nhà đoàn tụ, sau đó muốn mượn tay Ô Ngọc giết chết Ô Nhược, nào ngờ tên bỏ đi như Ô Nhược vậy mà lại có được linh lực, hiện tại còn có Tiên Khí bảo vệ, đúng là mỗi lần đều xuất sư bất lợi.
Bạch y nhân liếc hắn một cái: “Ta có thể khiến linh lực của Hắc Tuyển Dực tạm thời giảm đi, thậm chí có thể hủy diệt Tiên Khí, nhưng mà, những cái khác thì ngươi phải nghĩ biện pháp khác, có thể giết chết bọn họ hay không, phải xem bản lĩnh của ngươi.”
Tu quân híp mắt: “Ngươi thật sự có thể làm linh lực của Hắc Tuyển Dực tạm thời giảm đi? Chỉ là vì sao ngươi muốn giúp ta?”
“Ta là đang giúp chính mình, giết chết bọn họ là mục đích ta đến Thiên Hành Quốc, hơn nữa, nhất định phải giết chết bọn họ trước khi bọn họ trở về Tử Linh Quốc.” Bạch y nhân phất tay áo xoay người: “Một khi việc này thành công, ta sẽ phái người báo cho ngươi.”
“Được.”
Tu Quân nhìn bóng người hắn rời đi, mím môi, người này rốt cuộc là ai, vì sao lại biết Tử Linh Quốc?
Hắc phủ.
Mấy người Ô Nhược trở lại trong phủ, lập tức thở phào nhẹ nhõm, Ô Nhược bảo Ô Tiền Thanh về nghỉ ngơi trước, sau đó, hỏi Hắc Tuyển Dực: “Bạch y nhân vừa rồi công kích chúng ta có phải vị cao nhân kia hay không?”
Vừa rồi rất đáng sợ, lúc đối phương ngưng tụ linh lực thật lớn, xe ngựa đều rung cả lên, tuấn mã cũng bất an theo, phát ra tiếng thở phì phò, dường như biết được xảy ra chuyện không tốt lành gì.
May mắn thay sáng sớm Hắc Tuyển Dực liền đưa Tiên Khí cho y, nếu không, y cùng cha mẹ đều sẽ chết ở ngoài đường.
“Xét từ linh lực dao động, hẳn là hắn.” Hắc Tuyển Dực ôm y vào trong ngực: “Người này muốn giết ngươi hoặc là nói muốn giết ngươi cùng người nhà của ngươi, ngươi ngẫm kĩ lại xem ngươi có từng đắc tội với hắn hay không? Hoặc là kết thù với người nào?”
Hắn dựa vào linh lực lớn mà bạch y nhân ngưng tụ, có thể cảm giác được nỗi hận của bạch y nhân đối với người trong xe ngựa rất nồng đậm, đáng tiếc, đối phương che mặt, không nhìn thấy chân dung của hắn.
“Ngoài người Ô gia Cao Lăng thành cùng Ô Thần Tử, Ô Úy Tuyết nhằm vào ta ra, ta có thể khẳng định không hề đắc tội bất cứ kẻ nào.” Ô Nhược nhíu chặt mày: “Ngươi cũng biết trước kia ta trông rất béo, lại không có linh lực, ta có thể đắc tội ai? Cũng không có khả năng là nhằm vào cha mẹ ta, huyền thuật của cha ta không cao, nương ta lại không có linh lực, nếu là người này muốn trả thù, đã sớm giết chết cha mẹ ta, Tiểu Hi cũng không có khả năng, thậm chí đại ca ta ……”
Y nhìn Hắc Tuyển Dực: “Chẳng lẽ là phi tử ma đế phái người tới ám sát đại ca ta?”
Hắc Tuyển Dực khẳng định chắc chắn: “Linh lực của hắn thuần khiết, không phải người Ma tộc, phi tử Ma đế hẳn là cũng không có năng lực sai khiến nhân vật lợi hại như vậy, nếu không trực tiếp đoạt đế vị, cần gì phải phí tâm tư sát hại đại ca, còn có, lúc ấy đại ca ngươi ngồi trước xe, muốn giết đại ca ngươi, cần gì phải đánh vào thùng xe.”
“Hắn không phải đi cùng Tu Quân sao? Hắn hẳn là kẻ thù của ngươi mới đúng.”
Hắc Tuyển Dực lắc đầu: “Ta không có thù địch với nhân vật như này, đi cùng Tu Quân, có lẽ là hai người liên thủ hợp tác, thôi vậy, nếu không nghĩ ra là ai, thì đừng suy nghĩ nữa, sớm hay muộn rồi cũng sẽ có một ngày sẽ biết hắn là ai.”
Hắn lôi Ô Nhược trở lại viện của mình, gọi Hắc m tới phân phó: “Đem những người vừa rồi vào đây.”
“Vâng.” Hắc âm biến mất tại chỗ, chỉ chốc lát sau, liền mang theo một đám người chỉ còn lại có da bọc xương đi vào.
Ô Nhược kinh ngạc nói: “Đây, đây không phải là thi thể lúc trước ngươi thi chú, hút hết máu sao?”
“Đúng vậy.” Hắc Tuyển Dực sử dụng huyền thuật khống chế bọn họ: “Ta chỉ có thể rút cạn máu của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn còn linh lực, ngươi có thể hút toàn bộ linh lực của bọn họ.”
Ô Nhược vui vẻ: “Còn có thể làm như vậy?”
“Ừm.” Hắc Tuyển Dực thấy y vui vẻ như vậy, khóe môi không khỏi cong lên: “Hút khô linh lực của bọn họ, hẳn là có thể giúp ngươi thăng cấp linh lực.”
Hắn dùng một chút huyền thuật khống chế thây khô, Ô Nhược nhân cơ hội hút hết toàn bộ linh lực của bọn họ, thây khô đã trở nên vô dụng, bảo Hắc m mang thây khô đi thiêu hủy toàn bộ: “Có thể thăng giai không?”
Ô Nhược nhíu mày: “Còn kém một chút nữa.”
Dù sao thì bây giờ y muốn thăng lên cấp bảy cần rất nhiều linh lực.
“Đừng có vội, sau này sẽ có cơ hội hút càng nhiều linh lực.” Hắc Tuyển Dực lôi y về hậu viện tắm gội nghỉ ngơi, hai người đã liên tục 5 ngày không ngủ, vừa đặt lưng xuống, cả hai liền lăn ra ngủ.
Chưa đầy một ngày ngắn ngủn, việc Ô Úy Tuyết dùng chú đào hoa, lại không cẩn thận trúng phải Ô Thần Tử đã nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Hoàng Đô Thành, trở thành chuyện cười cho mọi người.
Linh Mạch Hàn nghe thấy tin tức, vội vàng gọi Hắc Dương tới, bảo Hắc Dương kể lại kỹ càng tỉ mỉ tình hình lúc đó lần nữa, sau khi nghe xong, thiếu chút nữa cười vỡ cả bụng.
Mãi một lúc sau Linh Mạch Hàn với khó khăn ngừng được cười, hỏi: “Chú đào hoa có thể giải không?”
Hắc Dương nói: “Có thể, chỉ cần giết chết người thi chú là được.”
Linh Mạch Hàn hỏi: “Ô Thần Tử có biết biện pháp giải chú không?”
“Cái này liền phải hỏi người của Thái Tử.” Hắc Dương chỉ chính là người Linh Mạch Hàn phái đi giám thị nhất cử nhất động của Ô gia.
Linh Mạch Hàn vội gọi người đến để hỏi việc này.
Người giám thị nói: “Hắn biết phương pháp giải chú, nhưng mà, mỗi lần hắn nhìn thấy Ô Úy Tuyết liền không chống lại được khống chế của chú đào hoa, lập tức sẽ trở nên yêu thương Ô Úy Tuyết, làm sao có thể ra tay được, cho dù hắn phái người đi giết Ô Úy Tuyết cũng vô dụng, hắn sẽ bởi vì biết chuyện này, mà khi chú đào hoa phát tác chạy tới ngăn trở chính người hắn phái đi, sau khi Ô Thần Tử tỉnh táo lại vô cùng buồn bực, bởi vì huyền lực của người thi chú thật sự quá cao, hắn chỉ có thể áp chế một đoạn thời gian ngắn, sau đó lại chạy đi tìm Ô Úy Tuyết cầu được yêu, bây giờ đang cùng tộc trưởng Ô gia thương lượng diệt trừ Ô Úy Tuyết như thế nào.”
Linh Mạch Hàn sau khi nghe xong, không màng thân phận mà cười to không ngừng.
“Việc này hẳn là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của Ô Thần Tử.”
Hắc Dương hỏi: “Ô Úy Tuyết đâu?”
“Không biết nàng đã trốn ở nơi nào.”
Hắc Dương về Hắc phủ kể cho Ô Nhược nghe chuyện này.
Ô Nhược cười lạnh: “Hiện nay cả Ô gia đều không chứa chấp nàng.”
Y nhìn về phía Hắc Tuyển Dực vẫn luôn nhìn lên không trung: “Tuyển Dực, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
“Sao trời đang biến động, ánh trăng ảm đạm hơn rất nhiều so với trước đây, gió cũng đã thay đổi.” Hắc Tuyển Dực nhìn không trung bỗng chốc chau mày: “Có dị huống sắp xảy ra.”
Vừa nói khỏi mồm, một trận gió thổi qua, hơi thở rét lạnh thổi vào cổ Ô Nhược, không khỏi run lên, cũng nhận thấy được trận gió này có chút kỳ quái, tuy nói bắt đầu mùa đông thời tiết rét lạnh, nhưng sẽ không mang theo hơi thở âm trầm như này.
Hắc Tuyển Dực biến sắc: “Không ổn, quỷ sai sắp tới, Hắc Dương các ngươi mau chạy khỏi đây.”
“Quỷ sai?” Hắc Dương nghi hoặc: “Quỷ sai thường xuyên đến nhân gian khóa hồn, xuất hiện ở nhân gian cũng không có gì kỳ quái.”
“Là được người mời đến, xem có vẻ như là muốn đối phó chúng ta.” Hắc Tuyển Dực xoay người giao cho Hắc Càn bố trí trận pháp, cũng dặn dò mọi người không thể ra ngoài.
Hắc Dương vừa nghe thấy, không chút do dự biến mất tại chỗ.
Ô Nhược ở đời trước đã làm một con quỷ hồn, cũng có chút kiêng kị quỷ sai, dù sao thì đối phương cũng có cấp bậc tiên nhân, không phải là người phàm nhân bọn họ có thể đối kháng: “Quỷ sai sắp tới đây? Là ai mời bọn họ đến đối phó chúng ta? Chẳng lẽ lại là cao nhân kia?”
“Rất có khả năng là như vậy.”
Ô Nhược hỏi: “Ta có thể làm được gì?”
Đời trước, là một mình Hắc Tuyển Dực đối phó với quỷ sai, đời này, y muốn ở một bên hỗ trợ.
“Linh lực ngươi không đến cấp bảy, dễ dàng bị quỷ sai làm cho bị thương, tốt nhất vẫn là ở trong phòng không ra ngoài, thời điểm quan trọng, lấy Tiên Khí ra bảo vệ chính mình.” Hắc Tuyển Dực không có thời gian cùng y nhiều lời, nhanh chóng đến đại viện bố trí trận pháp.
Ô Nhược lộ vẻ do dự, đời trước Hắc Tuyển Dực có thể một mình đối phó quỷ sai, nhưng đời này thiếu mười mấy năm tu vi, không biết có thể ứng phó đến cùng hay không, cuối cùng, y vẫn là quyết định không làm vướng chân Hắc Tuyển Dực, nhanh chóng bảo những người khác tập trung ở bên nhau, để bảo vệ nhau cho tốt.
Ô Hi đi vào phòng Ô Nhược, vội vàng hỏi: “Nhị ca, xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên đưa tất cả chúng ta đến đây?”
“Tuyển Dực nói, có người mời quỷ sai đến đối phó chúng ta.” Ô Nhược một bên giải thích, một bên bố trí trận pháp phòng ngự, tuy rằng tác dụng không cao, nhưng hẳn là có thể chống đỡ một ít lực công kích.
Cức Hi nghe thấy hai chữ quỷ sai, sắc mặt biến đổi: “Người có năng lực mời quỷ sai đến, nhất định cấp linh lực không thấp.”
Ô Tiền Thanh, Quản Đồng, Ô Trúc nghe thấy quỷ sai địa phủ sắp tới, sắc mặt cũng khó coi, vội vàng hỗ trợ bố trí trận pháp.
Ô Hi hỏi: “Nhị ca, không phải là Ô Quốc Sư mời quỷ sai tới chứ?”
“Ta cũng không rõ là ai mời tới.”
Ô Tiền Thanh lo lắng hỏi: “Mấy người Hắc Dương là người Quỷ tộc, liệu quỷ sai có đối phó bọn họ hay không?”
“Vừa rồi Tuyển Dực đã bảo Hắc Dương bọn họ rút lui khỏi nơi này, có lẽ bọn họ sẽ về Quỷ tộc tránh né cả đêm.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lúc này, bên ngoài nổi lên gió to, thổi cho cửa sổ phòng kêu bang bang, Đản Đản sợ tới mức vội vàng trốn đến trong lòng ngực Cức Hi.
Cức Hi xoa xoa đầu hắn: “Đồ nhát gan.”
Mình không biết cách giải pass chương 180 … Những con thú nhìn kiểu gì cũng không hiểu, giúp mình với chủ nhà ơi
Hàng động vật dài = 5 là mỗi con bằng 5 hay tất cả con vật cộng lại bằng 5 vậy chủ nhà?
Đến giờ cậu mò được pass chưa ạ? Tớ vẫn còn ngu ngơ mãi chưa mò ra pass nữa hic
Không biết c đã giải được pass chưa
Mn ai chưa giải được pass ib về mail tui gửi nè:
ntthuhoan98@gmail.com
🐰🦊🐤 = 1 là mỗi con bằng một hay ba con cộng lại bằng 1 vậy chủ nhà?