Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Đại khái đi xa khoảng mười trượng, Ô Nhược cuối cùng cũng đến cuối thông đạo, y giơ đèn dầu về bên trái quan sát, phía đó có một thông đạo không biết thông đến nơi nào. Độ cao khoảng ba trượng, độ rộng ước chừng trên dưới hai trượng, ở phía xa xa thấp thoáng ánh lửa mỏng manh.
Y xoay người về bên phải, đột nhiên, có hai khuôn mặt xuất hiện trước mặt bọn họ, doạ Đản Đản sợ tới mức thiếu chút nữa sử dụng huyền thuật để đánh bọn hắn.
Ô Nhược nhanh chóng vỗ lưng của con trai, giúp nó thu lại cơn kinh sợ: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Y dùng đèn dầu chiếu sáng diện mạo của đối phương, là hai nam nhân cao lớn hơn y, tóc hơi loạn, khuôn mặt thô ráp, trên người mặc đồ làm bằng vải thô màu xám, đôi giày đi dưới chân đã bị mòn thành một vết thủng lớn.
Một nam nhân khá cao trong số hai người đó không đứng đắn hỏi: “Ngươi là ai?”
Ô Nhược liếc nhìn bọn hắn một cái không nói lời nào.
Một nam nhân khác lại dùng ánh mắt đánh giá quét qua cách ăn mặc trên người Ô Nhược, Ô Nhược một thân cao quý khiến hắn sáng cả mắt lên: “Ồ, trong trấn chúng ta từ khi nào lại có một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp như vậy? Tửu Ca, ngươi có biết không?”
“Ngươi đúng là tên ngu ngốc, y là nam.” Tửu Ca híp mắt nhìn chằm chằm vào mặt Ô Nhược: “Chậc, dáng vẻ đúng là không thua kém gì ai. Có điều người này thoạt nhìn có chút quen mắt, Bạo Phú, ngươi mau nhìn kỹ xem,có phải chúng ta từng gặp hắn ở đâu hay không ?”
“Đúng là rất quen mắt.” Bạo Phú nhìn chằm chằm Ô Nhược một hồi lâu. Như là nhớ ra chuyện gì, hắn đột nhiên vỗ tay nói: “Đây chẳng phải là đứa con của Quỷ Bà Từ Phán Dương sao? Mẹ nó, y thật sự bị Quỷ Bà tìm ra rồi? Tên ngốc to con này sau khi rơi xuống sông mà cũng không chết, mệnh cũng tốt thật đấy, đều nói người ngốc có phúc của người, đúng là không tồi. Tửu Ca, ngươi xem quần áo trên người y không có giá hơn một ngàn lượng bạc cũng phải vài trăm lượng đi?”
Tửu Ca nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng mà Ô Nhược dùng da thú làm thành, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh: “Tên ngốc to con, gần đây ngươi phát tài ở đâu vậy? Dạy cho đại ca đây đi, chờ ông đây có tiền nhất định sẽ không quên ngươi.”
Ô Nhược nhíu chặt mày.
Y và người tên Từ Phán Dương nhìn giống nhau như vậy sao? Bằng không tại sao bọn hắn lại nhận lầm người chứ?
Đúng rồi, Quỷ Bà là ai?
Ô Nhược nghĩ đến lão bà bà đã cứu hắn cùng con trai, lúc trước vô cùng kích động ôm y mà khóc, có thể là bà coi y thành con trai rồi.
Bạo Phú nhéo cằm hỏi: “Tên ngốc to con,không phải ngươi làm người tình của một phú thương nào đó đấy chứ, hay là ngươi được thiên kim tiểu thư nhà giàu coi trọng nên trở thành trai lơ. Chậc, nhìn xinh đẹp đúng là khác ngay mà, có thể kiếm được nhiều tiền, tên ngốc to con, đứa trẻ ngươi ôm trong lòng là nhi tử của ngươi sao?”
Ô Nhược không để ý tới bọn họ, xoay người rời đi.
Tửu Ca cùng Bạo Phú nhanh chóng cản đường đi của y: “Chúng ta hỏi ngươi đấy, tên ngốc chết tiệt nhà ngươi, có phải cho rằng bản thân có được thứ tiền dơ bẩn không thèm trả lời chúng ta không?”
Tửu Ca nói, làm bộ như muốn cướp lấy Đản Đản trong ngực Ô Nhược .
Ô Nhược phút chốc trầm mặt xuống, nhấc chân một cái liền đá Tửu Ca ngã lăn trên mặt đất.
Bạo Phú ngẩn người, tức giận nói: “Ngươi còn dám động thủ đánh người ư? Con mẹ nó, hôm nay lão tử không cho ngươi một bài học thì lão tử sẽ theo họ ngươi luôn.”
Hắn nâng tay lên vung nắm đấm qua, đột nhiên, một đuốc lửa lớn đánh về phía hắn, dọa hắn sợ tới mức cuống quít thu tay trở về.
A a a……” Lão bà bà không biết chạy tới từ khi nào, cầm cành củi đang cháy, lửa giận đùng đùng ra sức vung loạn vào người Bạo Phú. “Quỷ Bà, có phải bà muốn thiêu chết ta không? Con mẹ nó, hai người các ngươi đợi đấy cho chúng ta.” Bạo Phú tức giận kêu to, vội vàng nâng Tửu Ca trên mặt đất dậy rồi rời đi. “A a a a……” Bà bà phẫn nộ chửi bới bóng dáng đang rời đi của bọn hắn, sau đó kéo Ô Nhược trở lại trong phòng. Bà chỉ chỉ vào chiếc ghế trước cái bàn, ý bảo Ô Nhược ngồi xuống, lại xoay người trở về phòng bếp làm việc. Ô Nhược đặt Đản Đản lên trên bàn, mặt đối mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài: “Đản Đản, chúng thất lạc phụ thân của ngươi rồi, cũng không biết phụ thân ngươi cùng với mấy người tổ phụ có đang khỏe mạnh giống như chúng ta hay không.” Đản Đản an ủi hắn: “Có phụ thân ở đó, sẽ không để cho mấy người tổ phụ xảy ra chuyện đâu. “Cũng đúng. “Ô Nhược cười xoa mái tóc của nó, y thế mà lại phải để cho đứa nhóc không đến hai tuổi an ủi. Hiện nay bọn họ cùng với Hắc Tuyển Dực đang thất lạc, Hắc Tuyển Dực tìm không thấy bọn họ, trong lòng khẳng định rất sốt ruột, nhất định sẽ phái người đi khắp nơi để tìm bọn họ, Cho nên, bọn họ không thể ở mãi chỗ này được. Nếu tìm được tới cổng lớn Tử Linh tộc, bọn họ chắc chắn có thể tìm thấy người của Hắc Tuyển Dực tìm kiếm ở vùng đó, đợi lát nữa Quỷ Bà đi vào, y sẽ hỏi xem cổng lớn ở nơi nào, Nhưng Quỷ Bà lại là một người câm, cũng không biết có thể hỏi ra cổng lớn ở nơi nào không. Đản Đản nhìn bốn phía: “Cha, nơi này tối quá.” Ô Nhược thở dài: “Dưới lòng đất có thể không tối được sao?
Nơi này không có ánh nắng, cũng không cách nào biết được bây giờ là giờ nào, dù cho đi đến đâu cũng phải mang theo nến mới có thể thấy rõ đồ vật. Hơn nữa, dưới lòng đất còn vô cùng lạnh lẽo u ám, thật không biết mấy người Hắc Tuyển Dực hàng năm sinh sống ở nơi này như thế nào, khó trách da của Hắc Tuyển Dực tái nhợt như vậy, hóa ra là kết quả do nhiều năm không được phơi nắng mà thành.
Ô Nhược xem xét không gian của y, từ bên trong lấy ra một pháp bảo phòng ngự, bên trên là quả cầu thủy tinh trong suốt, phần dưới là một vật giống như giá nến để giữ sự cân bằng, khiến nó có thể đứng vững trên mặt bàn. Y điều khiển linh lực với nó, tức khắc, toàn bộ căn phòng sáng như ban ngày.
Hắn cười nói: “Hiện tại đủ sáng chưa?”
“Đủ sáng rồi, đủ sáng rồi.” Đản Đản cao hứng ôm lấy pháp bảo.
Lúc này, Quỷ Bà bưng một cái nồi to đi vào, nhìn thấy Đản Đản đang ôm pháp khí, không khỏi ngẩn người.
Ô Nhược nhanh chóng đứng dậy, đặt Đản Đản xuống đất, lại nhận lấy cái nồi trên tay bà, đặt trên mặt bàn, trong nồi tỏa ra một mùi khét nhàn nhạt, cũng không biết nấu thứ gì, bên trong chỉ thấy một mảnh đen sì lì .
Quỷ Bà xoay người đi lấy chén đũa, múc cho mỗi người một bát.
“Cảm ơn Quỷ Bà.” Ô Nhược nhận lấy một bát đặt ở trước mặt Đản Đản .
Đản Đản hì hì cười: “Cảm ơn lão bà bà.”
Đã sớm đói đến hỏng cả người rồi, nó vội vàng cầm lấy cái muỗng đưa vào trong miệng, sau đó nhăn cặp mày nhỏ xíu: “Thiu rồi.”
Ô Nhược giật mình, xoa tóc nó nói: “Đây là đồ ăn mà Quỷ Bà bà vất vả làm ra , không thể lãng phí, biết không?”
Đản Đản gật đầu, tiếp tục cho đồ ăn vào trong miệng.
Ô Nhược cũng múc một muỗng cho vào trong miệng, hương vị quả thật mang theo chút vị thiu cùng mùi khét, vô cùng khó ăn, nhưng y vẫn ăn hết bát đồ ăn đó.
Khi y buông chén đũa xuống, lại phát hiện ra lão nhân gia vẫn luôn nhìn hắn rơi lệ.
Ô Nhược vội vàng lấy ra khăn lụa đưa cho bà: “Quỷ Bà, tại sao bà lại khóc rồi?”
“A a a……” Bà trông vừa vui mừng vừa khổ sở, nhìn đôi tay đầy vết chai đen kịt của mình, không dám cầm lấy chiếc khăn lụa trắng muốt của y.
Ô Nhược đoán rằng bà hẳn là đang nghĩ y là con trai của mình, liền nắm lấy tay bà, dịu dàng nói: “Quỷ Bà, ta cần phải làm rõ một việc với bà, vừa rồi ta biết được từ lời của Tửu Ca và Bạo Phú là bản thân vô cùng giống với con trai của bà, nhưng có điều ta không phải là con của bà lão.”
Quỷ Bà vẻ mặt khiếp sợ, kích động kêu lên: “A a a……”
Ô Nhược nhìn ra Quỷ Bà không tin lời mình, bất đắc dĩ nói : “Đây là thật sự.”
A a a……” Quỷ Bà khổ sở cầm lấy tay y, cho rằng y không muốn nhận lại bà. “Quỷ Bà, bà bình tĩnh một chút.” Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến tiếng hét phẫn nộ của một nữ nhân : “Quỷ Bà, Từ Phán Dương, các ngươi lăn ra đây cho ta.” Ô Nhược chau mày. Quỷ Bà nghe được giọng nói đó, vội vàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, đứng dậy đè Ô Nhược lại, ý bảo hắn không cần đi ra ngoài, sau đó tự mình đi ra ngoài cửa. Nữ nhân ngoài cửa thấy bà ta ra ngoài, lập tức xông lên trước xách cổ áo bà: “Được lắm Quỷ Bà, người trong trấn chúng ta có lòng tốt giữ ngươi lại, nhưng mà ngươi còn lấy củi gỗ đang cháy đánh con của ta, hại con trai bảo bối nhà ta bị kinh hãi không nhỏ. Á à, lá gan ngươi cũng lớn gớm, đến con trai ta mà cũng dám à.” Mẹ của Bạo Phú nổi trận lôi đình, cầm gậy gộc trong tay dùng sức quất vào người bà, hơn nữa còn cố tình chọn những chỗ không có quần áo che để đánh: “Cho ngươi đánh con trai ta này, ta cho ngươi đánh con trai của ta này.” Gậy gộc đánh vào người Quỷ Bà, phát ra những tiếng vang lớn, Quỷ Bà đau đến mức kêu gào thảm thiết. Trong phòng, Đản Đản sợ tới mức bổ nhào vào trong ngực Ô Nhược. Tỳ nữ độc ác đi theo mụ nói: “Phu nhân, ngài cứ đánh thật mạnh vào, xem bà ta về sau còn dám dọa thiếu gia nhà chúng sợ chết khiếp nữa không.” Ô Nhược mặt lạnh lùng, nhanh chóng bước ra bắt lấy cây gậy gỗ đang đánh đập tàn bạo Quỷ Bà, dùng sức một phát, đoạt lấy cây gậy rồi ném nó xuống đất, nhìn thấy trán của Quỷ Bà bị đánh chảy máu, lửa giận bùng lên trong y, dần dần tăng lên đỉnh điểm: “Người đàn bà này, ngươi đừng quá đáng quá. Quỷ Bà chỉ là lấy gậy hù dọa con trai của ngươi, cũng không hề lấy gậy đánh hắn, nhưng ngươi lại cứ nhất quyết phải đánh chết một bà lão, ngươi có còn là một con người hay không? Còn có con trai của ngươi nữa, mới chịu chút kinh sợ mà đã về tìm mẹ già khóc lóc kể lể, quả thực đúng là một kẻ vô dụng bất tài.” Tỳ nữ cười lạnh: “Cho dù chúng ta có đánh chết bà ta, trên trấn này cũng không một ai dám ho một tiếng với chúng ta cả.” “Tên nhãi ranh nhà người là ai? Dám mắng con trai ta là kẻ vô dụng bất tài ư, con mẹ nó ngươi không muốn sống nữa có phải không?” Mụ ta nhìn chằm chằm Ô Nhược trong cơn giận giữ, nhưng không khỏi mà ngẩn người ra một lúc: “Từ Phán Dương, đúng là ngươi hả. Ha ha, ăn mặc nhìn bệ vệ* gớm, sắp nhận không ra ngươi đến nơi rồi đấy, tên khốn nhà ngươi về đúng lúc lắm, mau trả mười lượng bạc mà mẹ của ngươi thiếu ta ra đây.” *Bệ vệ: có bộ dạng oai nghiêm, quan cách. Quỷ Bà vừa nghe, kích động xua tay kêu lên: A a a……”
Bà căn bản không nợ mụ ta nhiều bạc như vậy.
Ô Nhược nhìn biểu tình của bà, đại khái đoán được sao lại thế này: “Ngươi nói mẹ ta nợ ngươi mười lượng bạc? Giấy nợ đâu? Có giấy nợ hay không? Không có giấy nợ thì cút xéo cho ta.”
Mẹ đẻ của Bạo Phú sửng sốt, không nghĩ tới tên ngốc chết tiệt này trở nên khôn hơn từ bao giờ: “Các ngươi đây là định không trả nợ hay sao?”
Ở trên cái trấn này, cứ cho là không có giấy nợ đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai dám thiếu nợ mụ mà không trả cả.
Ô Nhược cười lạnh: “Ngươi cứ lấy giấy nợ ra rồi nói.”
Tỳ nữ nói: “Mọi người đều biết mẹ của ngươi thiếu nợ phu nhân chúng ta mười lượng bạc.”
Ô Nhược không thèm liếc nhìn ả ta một cái: “Ta nói chuyện với phu nhân nhà ngươi, một đứa hạ nhân như ngươi xen vào cái gì.”
Tỳ nữ hung ác nham hiểm trừng mắt với y một cái.
“Được lắm tên nhãi ranh, ở bên ngoài lăn lộn mấy năm, lá gan cũng trở nên lớn gớm, còn dám quỵt nợ của lão nương à. Tốt lắm, xem ra hôm nay nếu lão nương không cho ngươi một bài học thì ngươi sẽ không nhớ được trên cái trấn này ai mới là người lớn nhất nhỉ.”
Mẹ ruột của Bạo Phú từ sau lưng lấy ra một cái roi ngắn, trên mặt roi ngưng tụ một đám linh khí màu đen
Quỷ Bà sợ tới mức khuôn mặt trở nên càng thêm dữ tợn, vội vàng đem Ô Nhược bảo vệ ở sau lưng.
Ô Nhược nhướng mày, có thể cảm giác được mụ ta là một thuật sư cấp hai, chỉ là không rõ mới là một thuật sư cấp hai thì có gì mà đắc ý chứ.
“Sợ rồi sao?” Mụ ta cười đắc ý, ngay sau đó, liền quất roi về phía mấy người Ô Nhược.