Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Nhưng roi còn chưa rơi xuống, cánh tay của mẹ Bạo Phú đã bị đối phương bắt được.
Mọi người sửng sốt, nhao nhao nhìn về phía nam nhân đứng sau lưng mụ, ánh sáng mỏng manh tỏa ra từ chiếc đèn lồng trong tay ả tỳ nữ chiếu lên khuôn mặt hắn, con ngươi đen láy như đá Hắc Diệu tựa đang phát ra ánh sáng chói mắt, ánh lên khí khái anh hùng lẫm liệt đến kinh người, dưới tầm nhìn bình tĩnh như sóng kia ẩn hiện ánh mắt sắc bén như diều hâu, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú sâu sắc như tạc tượng, càng khiến khí thế hiện lên bức người, khiến người ta không khỏi mà liên tưởng tới con báo đen lùng bắt con mồi trên thảo nguyên nóng bức, tràn ngập sự nguy hiểm.
Ô Nhược trong lòng căng thẳng nên không phát hiện ra nam nhân này tới gần bọn họ khi nào, có thể thấy được đối phương linh giai đạt tới cấp 9, cũng có thể hắn có pháp khí cấp cao để ẩn giấu bớt linh khí của mình.
Tỳ nữ vừa nhìn thấy đã biết người nam nhân này không phải là người mà mấy ả có thể động đến được, vội vàng lùi ra phía sau hai bước.
Mẹ của Bạo Phú cũng cảm giác được người nam nhân này không dễ chọc, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi là ai?”
Nam nhân quét qua nhìn mấy ả một cái, ánh mắt dừng lại trên người thanh niên ăn mặc hoàn toàn lạc quẻ với nơi này – Ô Nhược.
Quỷ Bà bảo vệ Ô Nhược, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiếp theo, lại có thêm một nam nhân cao gầy đi tới, nhìn chằm chằm Ô Nhược: “Tên nam nhân này là ai? Xem cách y ăn mặc không giống với người ở tầng mười tám”
Song không có ai trả lời câu hỏi của hắn cả.
Nam nhân anh tuấn thoáng dùng sức, đột nhiên rắc một tiếng, cánh tay của mụ đàn bà phát ra âm thanh vỡ vụn, đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa khiến mụ ngất đi.
Mẹ của tên Bạo Phú cầu xin: “Đại gia, xin tha mạng.”
Tỳ nữ lập tức nói: “Hắn tên Từ Phán Dương, là con trai của Quỷ Bà.”
Nam nhân anh tuấn híp mắt: “Họ Từ sao?”
Nam nhân cao gầy nhướng mày: “Quỷ Bà là ai?”
Tỳ nữ chỉ vào người Quỷ Bà đang chắn trước Ô Nhược.
Nam nhân cao gầy cười lạnh, nhìn bộ khinh thường Ô Nhược: “Mẹ già thì mặc vải thô, con trai thì lại mặc đồ hoa lệ , thật đúng là hiếu thuận mà, hắn thật sự là con trai của Quỷ Bà sao?”
“Đúng vậy. “Tỳ nữ lo lắng hắn không tin, lại bổ sung: “Người trong trấn đều nhận ra bọn họ, nếu như ngài không tin, có thể tìm những người khác hỏi thăm xem sao.
Ô Nhược: “……”
Dung mạo của y thật sự giống con trai của Quỷ Bà như vậy sao? Bằng không vì sao mọi người đều cho rằng y là Từ Phán Dương.
Có điều như vậy cũng tốt, có thể che giấu thân phận của y.
Nam nhân anh tuấn lạnh nhạt đẩy mụ đàn bà ra: “Cút.”
“Vâng, vâng.” Tỳ nữ cuống quít đỡ phu nhân nhà mình rời khỏi nơi này.
Ô Nhược quay sang hắn đáp tạ: “Cảm ơn hai vị đại gia đã ra tay hỗ trợ.
Nam nhân cao gầy khinh miệt: “Ngươi cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả, thân là con, chính mình ăn mặc đủ đầy hoa lệ, còn mẫu thân thì lại ăn mặc đơn sơ thế này”
Ô Nhược mặt lộ vẻ xấu hổ, cũng không giải thích rõ tình hình cho họ.
Nam nhân anh tuấn nhìn chằm chằm Ô Nhược một hồi, lại thấy trong phòng phát ra thứ ánh sáng màu trắng, không nói một lời xoay người đi đến giao lộ của thông đạo.
Lúc này, một đám người cưỡi yêu thú đi tới, hỏi nam nhân đó : “Chủ tử, tìm được rồi sao?”
“Không có.” Nam nhân nhảy lên người yêu thú đi đằng trước.
“ Vậy chúng ta lại tiếp tục tìm kiếm vậy.”
“Ừ.”
Nam nhân anh tuấn và nam nhân cao gầy ngồi trên lưng yêu thú, cùng những người khác rời đi.
Quỷ Bà vội vàng kéo Ô Nhược vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.
Đản Đản chạy tới: “Bà bà, bà không sao chứ?”
Quỷ Bà xua xua tay, ý bảo nó tắt ánh sáng của pháp bảo đi, bà nhanh chóng mở tủ quần áo ra, lấy ra toàn bộ quần áo của bà cùng lương khô đóng lại, lại tới phòng bếp lấy quần áo vẫn chưa hong khô của mấy người Ô Nhược mang vào phòng, dùng một mảnh vải khác bao lại, sau đó cầm cây đuốc, vội vàng kéo mấy người Ô Nhược rời đi.
Ô Nhược bế Đản Đản lên, vội vàng hỏi: “Quỷ Bà, chúng ta đi đâu?”
Quỷ Bà không nói lời nào, lôi y chạy tới chạy lui ở trong thông đạo, cuối cùng dừng lại ở một chỗ ngoặt, bà trộm nhìn ra bên ngoài.
Ô Nhược cũng nhìn theo bà, hai người nghiêng đầu nhìn, một thứ nhìn như cổng lớn của phủ, đèn đuốc sáng trưng, ngoài cổng đặt hai con sư tử bằng đá, bên ngoài là một nhóm người đang nộp bạc cho nha sai ở trong phủ.
Lúc này, Bạo Phú mang theo một đám nha sai đi ra, một bên tức giận hét lớn với nha sai gác cổng: “Các ngươi bảo vệ ta cho tốt, không cần nhường Quỷ Bà cùng con trai của bà ta, còn có người làm mẫu thân ta bị thương rời đi từ ta Truyền Tống Trận của chúng ta nữa”
“Vâng, thiếu gia.”
Bạo Phú bàn giao mọi việc xong, nổi giận đùng đùng dẫn người của hắn chạy về hướng Ô Nhược.
Quỷ Bà lập tức kéo Ô Nhược chạy sang một hướng khác.
Ô Nhược đi theo phía sau đại khái đoán được Quỷ Bà sợ mấy tên Bạo Phú đến làm phiền, cho nên thừa dịp bọn họ chưa tìm tới trước cửa lập tức rời đi.
Quỷ Bà mang theo mấy người Ô Nhược rẽ tới rẽ lui, rốt cuộc rẽ đến cổng lớn của thị trấn, tìm được xe kéo chở khách, sau đó đẩy mấy người Ô Nhược lên trên xe.
Tên đánh xe nhìn thấy người đến là Quỷ Bà, trào phúng nói: “Quỷ Bà, là bà hả, nhưng ta nói trước nhé, từ cuối trấn chúng ta đến giữa trấn cần 1500 văn tiền, bà có nhiều tiền như vậy sao?”
Quỷ Bà lấy ra một xâu tiền đưa cho hắn.
Tên đánh xe nhìn thoáng qua: “Còn thiếu 500 văn tiền.
“A a a……” Bà đau khổ hướng hắn cầu xin, hy vọng hắn có thể châm chước một chút, về sau có tiền sẽ trả cho hắn.
Tên đánh xe nhẫn tâm nói: “Quỷ Bà, ngươi hẳn rất rõ ràng chỗ ta không cho ghi nợ, ngươi có tiền thì đi, không có tiền thì xuống xe, xuỳ, xuỳ, xuỳ, đừng làm cản trở ta làm ăn buôn bán.”
Hắn mất kiên nhẫn, đẩy Quỷ Bà ra.
Ô Nhược vội vàng đỡ Quỷ Bà, lấy ra từ trong không gian một số bạc nhất định, giận dữ nói: “Mười lượng bạc này đủ cho ba người chúng ta lên xe của ngươi chưa?”
Tên đánh xe ánh mắt sáng rực lên, lúc này mới chú ý tới người ăn mặc quý phái đi cùng Quỷ Bà, hắn vội vàng gật đầu, đưa tay ra nhận bạc “Đủ rồi, đủ rồi.”
Ô Nhược cười lạnh, thu số bạc đó trở về: “Nhưng ta lại không muốn ngồi xe của ngươi nữa rồi.”
Y ôm Đản Đản, kéo Quỷ Bà ngồi lên một chiếc xe khác thoạt nhìn có vẻ tốt hơn to hơn, hỏi người đánh xe: “Đi đến giữa trấn cần bao nhiêu tiền?”
Người đánh xe biết y có bạc, liền thành thật trả lời: “Ta đây là xe lớn, ngồi thoải mái, tốc độ cũng tương đối nhanh, thu phí tất nhiên sẽ đắt đỏ hơn so với những người khác, nếu ba người các ngươi đến giữa trấn cần phải có hai điếu tiền, đến Lược Thành cần những năm điếu tiền.”
Ô Nhược liếc mắt nhìn tên đánh xe lúc trước coi khinh người khác, đem bạc nhét vào tay chủ của chiếc xe lớn hơn: “Đi Lược Thành, không cần thối lại.”
Người đánh xe của chiếc xe lớn hơn không ngờ Ô Nhược lại hào phóng như vậy, miệng cười toét đến tận mang tai, tủm tỉm nhận lấy số bạc: “Cảm ơn đại gia, cảm ơn đại gia.”
Tên đánh xe lúc trước hâm mộ đến đỏ mắt, nuối tiếc đến mức hận không thể tát cho mình mấy cái.
Rời đi cuối thị trấn, Ô Nhược lập tức lấy thuốc trị thương ra đưa cho Quỷ Bà bôi lên miệng vết thương.
Quỷ Bà thấy y dịu dàng như vậy, nhịn không được ôm hắn lớn tiếng khóc.
“Đừng khóc, sẽ tổn hại đến thân thể.” Ô Nhược tuy rằng ở trong trấn thời gian không lâu, có thể nhìn ra được mọi người ở đây đều xem thường Quỷ Bà, cho nên rất đau lòng cho tình cảnh của bà. Chờ đi đến trong thành, nhất định phải sắp xếp hết thảy cho bà rồi mới rời đi, dù gì bà lão này cũng là ân nhân cứu mạng của bọn họ.
Người đánh xe thấy Quỷ Bà khóc vô cùng thương tâm, nhịn không được nói một câu: “Quỷ Bà ở cuối trấn cũng không dễ dàng gì, có thể rời đi cũng tốt.”
Ô Nhược vỗ nhẹ lưng Quỷ Bà, chờ sau khi bà ngủ say, nhỏ giọng hỏi người đánh xe: “Đại thúc, ngươi có biết cổng lớn để rời khỏi Tử Linh tộc ở nơi nào không?”
Người đánh xe quay đầu lại liếc y một cái, bởi vì ánh nến tối tăm nên không thể nhìn rõ xem diện mạo của y như thế nào: “Đại gia là người ở quốc gia khác sao?”
Ô Nhược không trả lời hắn.
Người đánh xe thấy y đưa cho hắn rất nhiều bạc, liền có ý tốt nhắc nhở: “Vậy ngươi cũng nên cẩn thận, không được bại lộ thân phận của bản thân, bằng không, sẽ bị người khác câu mất linh hồn của ngươi đổi với thân thể của một người khác đấy.”
Ô Nhược kinh ngạc nói: “Vì sao lại đem linh hồn của ta đổi với thân thể của một người khác?”
“Xin lỗi, cái này ta không thể nói, nếu ngươi muốn rời khỏi Tử Linh Quốc, chỉ có thể đến tầng thứ nhất rồi rời đi từ mặt đất thôi.”
“Mặt đất?” Ô Nhược nhíu mày: “Nhưng thời điểm ta đến là đi vào từ đáy biển mà.”
“Đi vào từ đáy biển ư?” người đánh xe sửng sốt, nhíu mày nói: “Ta chưa từng nghe qua chuyện như vậy, đương nhiên cũng có thể là do ta kiến thức hạn hẹp, chờ sau khi ngươi đến Lược Thành có thể hỏi thăm người khác về chuyện này, nhưng nhớ rằng nhất định phải lặng lẽ hỏi thăm nhé.”
”Được, cảm ơn đại thúc nhắc nhở.” Ô Nhược nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Đại thúc, chúng ta hiện tại đang ở tầng thứ bao nhiêu?”
“Nơi này là tầng thứ mười tám, là tầng thấp nhất ở Tử Linh Quốc,tầng này của chúng ta có tất cả năm mươi sáu trấn nhỏ, chín tòa thành lớn, muốn đến tầng mười bảy, cần phải vào trong thành thông đi xuyên qua Truyền Tống Trận.”
Ô Nhược hỏi: “Cuối trấn không có Truyền Tống Trận sao?”
Vừa rồi y nghe được Bạo Phú có nhắc đến Truyền Tống Trận.
“Có Truyền Tống Trận, nhưng chỉ dẫn tới một trấn khác ở tầng này hoặc là đến một trong các thành lớn thôi, thu phí còn đắt hơn so với xe thú của chúng ta nữa.
“Tốc độ xe thú của ngươi rất nhanh, vậy đến Lược Thành cần bao nhiêu thời gian vậy?”
“Đại khái trên dưới hai canh giờ.”
Ô Nhược thấy thời gian không dài, nên cũng không định dừng lại trên đường đi để dùng Truyền Tống Trận: “Đại thúc, nơi này của các ngươi không có ánh mặt trời, cũng không có ánh trăng, làm sao để biết được khi nào hừng đông? Khi nào là trời tối?”
“Có người đi tuần báo giờ, cứ mỗi một canh giờ trôi qua, người đi tuần sẽ xuất hiện báo giờ.
Người đánh xe vừa mới dứt lời, đột nhiên, phía sau truyền đến âm thanh ù ù.
Người đánh xe vội vàng đánh xe thú sang bên cạnh.
Ô Nhược nhìn thoáng qua phía sau: “Làm sao vậy?”
“Ta đang nhường đường cho người đằng sau .”
Một lát sau, một nhóm người cưỡi yêu thú bay tới.
Ô Nhược liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở phía trước là nam nhân anh tuấn đến lúc trước đã giúp đỡ bọn họ.
Nam nhân anh tuấn cũng nhìn thấy Ô Nhược, trong khoảng thời gian ngắn mà liên tiếp gặp người này đến hai lần, hơn nữa cách ăn mặc của y thật sự quá hút ánh nhìn của người khác, cho nên hắn không khỏi mà liếc nhìn Ô Nhược mấy cái.
Nhóm người cưỡi yêu thú tốc độ vô cùng nhanh, phút chốc đã bay qua mấy người Ô Nhược, nam nhân cao gầy đi cuối cùng nhìn thấy người trên xe thú lại là Ô Nhược, hừ lạnh một tiếng, dùng roi tàn nhẫn quất vào mông của yêu thú, ngay sau đó “Bủm” một tiếng, yêu thú thả một quả rắm vào mấy người Ô Nhược.
Ô Nhược vội vàng ngừng thở.
“A, thối muốn chết đi được, thối chết mất.” Đản Đản nhanh chóng che cái mũi nhỏ lại: “So với rắm ta thả còn thối hơn nữa, cha, thối đến mức ta sắp hôn mê rồi, người mau mau đến đỡ ta đi.
“……” Ô Nhược vội vàng đỡ lấy thân hình nhỏ bé của nó.
Nhóm người cưỡi yêu thú nghe được hài tử nói, đều nhịn không được ha ha cười.
Nam nhân anh tuấn cũng khó mà không nhếch môi lên được.
Nam nhân cao gầy đi cuối đoàn người giơ ngón cái lên với Ô Nhược, sau đó quay ngược ngón tay xuống dưới, tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ y.
Bọn khùng đi đâu cũng có