Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược híp híp mắt, thế mà y lại bị người khác xem thường.
Ngay sau đó, trong mắt y lấp lánh, hướng về phía bọn họ há to miệng: “Ách xì ——”
Tức khắc, trong miệng y phát ra một cỗ khí cường đại bắn tới đội ngũ yêu thú, tốc độ vô cùng nhanh, ngoại trừ nam nhân anh tuấn ở ngoài. Một đám người đang cười ha hả không có phản ứng liền đột nhiên cảm thấy một làn gió sắc bén quét tới trên người yêu thú, tựa như đang hung hăng đánh một roi, lũ yêu thú bị đau, đâm loạn xạ về phía vách tường của thông đạo. Tức khắc, nơi đây biến thành một mảnh hỗn loạn.
Người đánh xe tặc lưỡi.
Ô Nhược bảo ông ta tiếp tục lên đường.
Người đánh xe thú chậm rãi từ từ đánh xe bên cạnh đội ngũ đi qua.
“Ách xì ách xì ——” Ô Nhược lại hướng về phía người nam nhân cao gầy hắt xì thêm mấy cái, lúc này so với trước kia đã nhỏ đi nhiều, giống như đang đánh vào người nam nhân kia mấy roi, không nhẹ không nặng, lại làm hắn bực bội vô cùng.
“Mẹ nó, ngươi hắt xì giống như là sét đánh vậy, có cần phải mạnh bạo như thế không.”
Ô Nhược chà xát cái mũi, khóe miệng giương lên nụ cười đầy xán lạn: “Xin lỗi, ta gần đây bị phong hàn chưa khỏi hẳn.”
Một chiêu này là khi y còn đang ở trên thuyền, đã học được Tán ca bí thuật từ trên người của Tức Hoa, có thể thông qua thanh âm chấn phá được cả linh hồn, khống chế nhân tâm làm người bị sa đọa, hoặc là khiến cho đối phương đầy phấn khởi, nhưng lại có thể giết người vô hình.
Nam nhân cao gầy hung hăng trừng mắt với y.
Ý cười trong mắt của Ô Nhược càng sâu hơn, hướng về phía người nam nhân cao gầy làm ra động tác khinh bỉ giống như hắn vừa rồi.
Đản Đản học theo, cười hì hì vươn đôi tay nhỏ trắng nõn khinh bỉ nam nhân cao gầy. Tiếp theo, thi triển ma pháp ma rống Cức Hi chỉ dạy, khiến bùn đất nổ tứ tung bay đến trên người bọn họ, làm cho bọn họ cảm tưởng giống như vừa ăn một nắm đất cát.
“Con mẹ nó, tiểu hài tử chết tiệt nhà ngươi” Nam nhân cao gầy tức giận cuốn tay áo lên.
Đản Đản cười khanh khách hướng về phía hắn làm một cái mặt quỷ.
“Aiz, ngươi chơi xấu thành nghiện rồi đúng không, lão tử hôm nay không giáo huấn ngươi một chút, thì ngươi chính là ông nội của ta.”
Đản Đản vội vàng trốn đến sau lưng của Ô Nhược, thăm dò nói: “Hi Hi nói rồi, người xấu sẽ xấu đến cùng, tiễn người chết tiễn đến tận tây phương.”
Ô Nhược nhìn nhi tử của mình chơi đến vô cùng vui vẻ, cũng không ngăn cản nó, đối với nam nhân anh tuấn cầm đầu phất tay: “Ngượng ngùng rồi, chúng ta đi trước một bước đây.”
Nam nhân anh tuấn kia híp đôi mắt, thanh đạm nói: “Chúng ta sẽ đuổi theo ngươi.”
“Chờ ngươi đuổi theo.” Ô Nhược ở trên lưng yêu thú của bọn họ dán một lá bùa, soạt một cái, liền biến mất ở trước mắt bọn họ.
Nam nhân cao gầy cả giận nói: “Con mẹ nó, đừng để ta thấy bọn ngươi một lần nữa, bằng không, lão tử giết chết ngươi.”
Nam nhân anh tuấn quay đầu lại nói: “Ngươi không phải đối thủ của y.”
Nam nhân cao gầy :“……”
Người đánh xe sau khi rời xa đội ngũ yêu thú, vội vàng hướng về phía Ô Nhược nói: “Đại lão gia, đám người này không dễ chọc đâu, ngài về sau nếu như một lần nữa gặp được bọn họ, nhất định phải tránh xa một chút.”
“Bọn họ là ai?”
Người đánh xe lắc đầu: “Ngươi không phải là người của quốc gia chúng ta, có một số việc không thể nói cho ngươi được.”
Ô Nhược: “……”
“A a a a……” Quỷ Bà bị đánh thức, hướng về Ô Nhược dò hỏi đã phát sinh ra chuyện gì.
Ô Nhược chỉnh cho nàng ta nằm ngay ngắn: “Ngài trước tiên hãy ngủ một lát, sau khi ngủ một giấc, chúng ta liền đến nơi.”
Đản Đản ngáp một cái, vô cùng tự giác mà bò đến trên người Ô Nhược ngủ.
Xe thú sau khi bị dán dục tốc phù, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, rõ ràng lộ trình phải mất hai canh giờ, giờ đây đã được rút ngắn lại chỉ còn có một canh giờ.
Đi vào Lược thành, người đánh xe cùng đám người Ô Nhược tiến vào bên trong. Sau đó, hắn đi tìm một nơi để nghỉ ngơi, chờ ngày mai có khách nhân trở về Mạt trấn hoặc là trấn nhỏ khác, sẽ lập tức theo đó rời đi. Lược thành so với Thiên Hành quốc hay những thành trấn bình thường khác vào ban đêm thì cũng chẳng khác biệt là mấy, khắp nơi đèn đuốc đều sáng trưng, không giống như Mạt trấn, đen như mực, đến cả đường cũng nhìn không rõ.
Ô Nhược sau khi cùng người đánh xe từ biệt, trong lòng âm thầm tính toán một phen, y phát hiện giờ đây trời xa đất lạ, đối với tình huống ở Tử Linh Quốc cũng không hiểu biết được quá rõ, vẫn nên ở Lược thành một đêm, chờ khi hiểu được tình huống mới biết được nên đi đâu để tìm Hắc Tuyển Dực.
Sau khi hạ quyết tâm, đầu tiên y mang theo Quỷ Bà đến chỗ bán trang phục mua mấy bộ quần áo. Quỷ Bà mới lúc đầu không muốn thay quần áo, sau khi nghe Ô Nhược nói có bạc xong mới bằng lòng đem quần áo trên người đổi đi.
Lúc sau, Ô Nhược lại cho mua nàng một ít trang sức, còn mua cho Đản Đản mấy cái mặt nạ nhỏ, để có thể đem toàn bộ gương mặt che đi, hoặc là chỉ che chắn nửa khuôn mặt hoặc là chỉ che đi miệng, đôi mắt hay bộ phận khác cũng được. Y mua mặt nạ cho nhi tử đơn giản chỉ là lo lắng trong lúc vô ý sẽ gặp thù địch của Hắc Tuyển Dực, lo rằng bọn họ sẽ nhìn thấy mặt của Đản Đản làm bọn họ đối với Hắc Tuyển Dực dựng lên sát tâm.
Mua quần áo và trang sức xong, y lại mang theo người đến hiệu thuốc mua chút dược liệu để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, không đến một canh giờ, y đã tiêu đến ba ngàn lượng bạc, trước khi may mắn rời khỏi Thiên Hành quốc, bọn họ đã đem ngân phiếu đều đổi thành tiền bạc thông dụng của mỗi quốc gia, hơn nữa, tất cả tiền bạc đều đặt ở trong không gian của y, cho nên y hiện tại căn bản không thiếu bạc để tiêu.
“Giờ Thân đến –” Người canh bên ngoài hiệu thuốc một bên gõ la, một bên hô: “Giờ Thân đến ——”
Ô Nhược thấy giờ không còn sớm, liền cùng Quỷ Bà, Đản Đản từ hiệu thuốc ở xuống dưới lầu. Sau đó, nhìn thấy một người nam nhân ôm một đứa trẻ bốn tuổi hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào, phía sau còn có một nữ nhân đang khóc lóc không ngừng đi theo.
“Đại phu, đại phu, ngươi mau xem bệnh cho đôi mắt nhi tử của ta đi.”
Đại phu xem mắt hài tử xong liền lắc đầu: “Ta vô năng.”
‘Bịch’ một tiếng, người nam nhân kia quỳ xuống, nức nở: “Đại phu, ngài còn chưa có xem qua mắt của nó như thế nào làm sao lại biết không thể cứu được, nó còn nhỏ như vậy, còn chưa được nhìn ngắm, xem qua thế giới bên ngoài, ngài thế nào lại nhẫn tâm nhìn hắn cứ như vậy chết đi……”
Thê tử của nam nhân kia cũng tới quỳ xuống, không ngừng hướng về phía đại phu dập đầu: “Đại phu, cầu xin ngài cứu nhi tử của ta đi.”
Đại phu cau mày nâng bọn họ đứng lên: “Các ngươi không phải không biết căn bệnh Khuyết Dương thì chẳng có cách nào trị liệu, ta dù có làm bất kỳ điều gì, cũng không có biện pháp trị liệu cho nó.”
Phụ thân của đứa trẻ sau khi nghe vậy, liền khóc rống lên, trong hiệu thuốc tràn ngập không khí bi thương. Những người khác nghe xong cũng lắc đầu thở dài. Ô Nhược nhìn mặt đôi vợ chồng, ôm Đản Đản từ phía bên người bọn họ đi qua.
“Cha, mẹ, hai người đừng khóc nữa, Chiêu nhi không việc gì đâu.” Đứa trẻ vẻ mặt suy yếu nhưng vẫn rất hiểu chuyện mà an ủi phụ mẫu của mình, nó không muốn nhìn thấy cha mẹ lại vì nó mà thương tâm rơi lệ.
Thanh âm non nớt nhỏ yếu làm Ô Nhược đột nhiên dừng lại bước chân.
“Được thôi, chúng ta không khóc nữa, chúng ta không khóc nữa.” Phụ thân của đứa trẻ vội vàng lau đi trên mặt nước mắt.
Ô Nhược quay đầu nhìn về phía vẻ mặt tái nhợt suy yếu đứa trẻ, không khỏi nhớ tới khi Đản Đản an ủi chính mình, y do dự một lát, đem Đản Đản đưa cho Quỷ Bà, đi lên hỏi: “Có thể cho ta nhìn một chút được không?”
Vợ chồng kia ngẩn người, vội vàng nói: “Ngươi là đại phu ư?”
Ô Nhược lắc đầu: “Không phải, nhưng ta đã từng học qua y thuật.”
Y vốn dĩ không nghĩ sẽ xen vào việc của người khác, chỉ là đứa trẻ này thật sự quá đáng thương.
Phụ thân của đứa trẻ nghĩ đại phu đã nói không cứu được rồi, sao không cố gắng ngựa chết trở thành ngựa sống thử xem, có lẽ sẽ có một con đường sống, hắn cắn chặt răng gật đầu nói: “Được thôi, phiền công tử hãy giúp nhi tử của ta xem qua một chút.”
Đại phu khuyên: “Công tử, đứa trẻ này đã mắc căn bệnh Khuyết Dương, chữa không nổi nữa đâu.”
Những người đang vây xem cũng thở dài nói: “Tử Linh Quốc không có đại phu nào có thể chữa khỏi bệnh Khuyết Dương cả.”
Ô Nhược chưa từng nghe nói qua căn bệnh Khuyết Dương này, lấy tay đứa trẻ để bắt mạch, đứa trẻ này giống như mới từ trong động băng vớt ra vậy, làn da lạnh băng, thân thể không ngừng phát run, trong cơ thể còn có một mảnh hàn khí, ngay cả hô hấp cũng vô cùng lạnh lẽo, hiện giờ đứa trẻ này đã gần như không còn thở đến nơi, có thể nói nó đã đạp một chân đến quỷ môn quan.
Ô Nhược nhíu nhíu mày, y chưa từng gặp qua, cũng như chưa được nghe nói qua loại bệnh này.
“Công tử, nhi tử của ta còn có thể cứu chữa sao?” Phụ thân của đứa trẻ ôm lấy chút tia hy vọng cuối cùng hỏi.
Ô Nhược nhíu mày: “Hàn thể này là trời sinh sao?”
Mẫu thân của đứa trẻ khóc lóc nói: “Không phải là trời sinh, ở thời điểm một tuổi nó mới bị mắc loại bệnh này.”
Ô Nhược thấy đứa trẻ chậm rãi nhắm mắt lại, biết đứa trẻ là sắp không trụ được nữa, hắn nhanh chóng nói: “Ta có một biện pháp hẳn là có thể tạm thời khắc chế hàn khí trong thân thể nó, không biết các người có nguyện ý thử hay không?”
Vợ chồng kia cũng biết đứa trẻ sắp không trụ được nữa rồi, vội vàng gật gật đầu: “Mặc kệ công tử dùng phương nào pháp, chúng ta đều nguyện ý thử xem.”
Ô Nhược làm bộ từ túi eo lấy ra đồ vật, từ trong không gian lấy ra hỏa cổ trùng mà Nỗ Mộc đã đưa cho y, bề ngoài của nó lớn lên giống như một con tằm màu hồng, khoảng chừng ba tấc, thân thể mềm mại, thoạt nhìn thập phần vô hại, nhưng những người thường tiếp xúc nó, sẽ bị cơ thể liệt hỏa trong người nó đốt thành tro bụi.
Y một mặt niệm chú một mặt đem cổ trùng phóng tới trên mu bàn tay của đứa trẻ .
Viêm cổ trùng từ trên mu bàn tay đầy gân xanh của đứa trẻ chui vào trong cơ thể, mọi người vây xem không khỏi nén thở. Sau khi chính mắt thấy sâu tiến vào thân thể của đứa trẻ, ở bên trong chậm rãi bơi lội, mọi người đồng loạt không rét mà run.
Đại phu nhìn đứa trẻ vẫn không nhúc nhích, thở dài: “Quả nhiên vô dụng.”
Cha mẹ đứa trẻ nghe vậy, không khỏi khóc lớn: “Chiêu nhi, Chiêu nhi của ta.”
Ô Nhược rũ mí mắt xuống, y đã tận lực rồi.
Kỳ thật y vừa rồi chỉ là nghĩ đến nhiệt sẽ khắc hàn, mới lấy ra hỏa cổ trùng thử một lần, cho nên, y cũng không xác định có thể cứu đứa trẻ này hay không.
Những người khác lại lần nữa thở dài: “Thật là một đứa trẻ đáng thương.”
Ngay sau đó, có người kích động kêu lên: “Đứa bé vừa cử động.”
Cha mẹ đứa trẻ nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn đến mí mắt hơi động một chút, đôi môi tái nhợt dần dần có huyết sắc, hơn nữa, làn da cùng nhiệt độ cơ thể không hề lạnh lẽo vô cùng giống như trước đây.
“Chiêu nhi? Chiêu nhi?” Cha mẹ đứa trẻ kích động kêu lên.
Một lát sau, đứa trẻ chậm rãi mở hai mắt, suy yếu kêu lên: “Cha, mẹ……”
Cha mẹ đứa trẻ lại lần nữa khóc rống: “Thật tốt quá, thật tốt quá, Chiêu nhi của chúng ta không việc gì rồi.”
Mọi người khiếp sợ mà nhìn Ô Nhược: “Vị công tử này có thể trị căn bệnhKhuyết Dương? Đó có phải chứng tỏ rằng bọn nhỏ bị căn bệnh Khuyết Dương này được cứu rồi?”
Đại phu vội vàng hỏi: “Công tử, ngài làm như thế nào vậy? Ngươi có thể dạy cho ta hay không?”
Ô Nhược nhíu mày: “Ta trước kia đã nói, chỉ là tạm thời khắc chế hàn khí của đứa trẻ này mà thôi, một khi liệt hỏa trùng trong cơ thể tiêu hao hết, bệnh tình của đứa trẻ sẽ tái phát lại. Cho nên, trước khi bệnh tình tái phát, tốt nhất phải tìm được biện pháp trị liệu.”
“Một con trùng đại khái có thể duy trì thời gian bao lâu?”
“Xem cơ thể của đứa bé này, khả năng có thể duy trì được hai năm, nếu là người lớn, nhiều nhất cũng chỉ được nửa năm.”
“Không thể chờ sau khi cổ trùng trong cơ thể của đứa trẻ tiêu hao hết rồi đưa thêm một con nữa đi vào được ư?”
Ô Nhược lắc đầu: “Cổ trùng hàng năm ở trong thân thể, đối với nhân thể có thể hại. Hơn nữa, có lẽ cổ trùng tiếp theo đối với đứa trẻ cũng không có tác dụng.”
Y không nghĩ sẽ khiến cho quá nhiều người chú ý đến mình, liền xoay người bế lấy Đản Đản, liền nhìn đến nam nhân anh tuấn cùng nam nhân cao gầy phía trước.