Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược đi lên đem Quỷ Bà cùng Đản Đản bảo hộ ở sau người, híp mắt nhìn chằm chằm nam tử trung niên, không khỏi ngẩn ra, người nam nhân này ngoại trừ bộ râu ở trên môi, còn lại dung mạo có đến chín phần tương tự y.
Mẹ nó, thật thấy quỷ rồi.
Nếu không phải biết rõ rằng bản thân mình là do ai sinh ra, đến cả y cũng sẽ lầm tưởng người này chính là phụ thân của y mất.
Đản Đản tựa hồ cũng phát hiện nam tử trung niên cùng với Ô Nhược vô cùng giống nhau, đôi mắt nhỏ như hạt châu hết nhìn về phía Ô Nhược lại nhìn về phía nam tử trung niên kia.
Nam tử trung niên nhìn thấy Ô Nhược thì cũng ngẩn người, đánh giá từ trên xuống dưới cách ăn mặc của Ô Nhược, giận tím mặt nói: “Tên nghiệt tử nhà ngươi, ngươi quả nhiên đã đi làm trai lơ cho người ta? Đêm hôm qua nghe Bạo Phú truyền tin tới nói ngươi làm trai lơ ta còn chưa dám tin, hiện tại nhìn ngươi xuyên kim mang ngọc, ta không tin cũng phải tin, Từ Phán Dương, ngươi quả thật là đồ không biết xấu hổ, ta còn mặt mũi nào nữa. Không cần biết hôm nay sẽ thế nào, ngươi nhất định phải trở về cùng ta, sau khi trở về, ta sẽ ước định chung thân đại sự cho ngươi.”
Ô Nhược: “……”
Người này thật sự là cha y hay sao?
Ừm, không đúng, là cha của Từ Phán Dương sao?
Y nhìn nam tử trung niên đánh giá, từ quần áo mặt liêu cùng bội sức tốt nhất của hắn, nếu như không phải phú hào, thì cũng là một người rất có tiền có của. Hơn nữa, từ linh sóng mà trên người nam tử đó phát ra thì ắt hẳn hắn phải là thuật sư cấp bẩy, thế vì sao lại làm khó một người có bộ dáng thê thảm như Quỷ Bà?
Ấn tượng của Ô Nhược đối với nam tử trung niên cực kỳ kém, trước tiên không nói đến thái độ ác liệt của hắn, chỉ nói về việc của Quỷ Bà, bà đã biến thành một dạng người không giống người, quỷ không giống quỷ, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không nên đối đãi với thê tử của chính mình như vậy.
Quỷ Bà nghe được nam tử trung niên muốn đem Ô Nhược đi, đặc biệt kích động, điên cuồng bổ nhào vào trên người của hắn ta: “A a a……”
Do Dĩ Nhuận bắt lấy hai cổ tay của bà, nén đi lửa giận nói: “Hắn đã sắp đến độ tuổi năm mươi rồi, những người giống như hắn đến độ tuổi này sớm đã có con đàn cháu đống, thậm chí đến cả chắt cũng có luôn rồi. Ngươi thế mà lại không muốn thành thân, chẳng lẽ ngươi định giống như hắn sống đơn độc cả cuộc đời này hay sao?”
Ô Nhược sau khi nghe được lời này của hắn lại có cảm giác không đúng lắm, hai người hoàn toàn không giống một đôi phu thê.
Quỷ Bà giật mình.
Do Dĩ Nhuận thở dài: “Còn có mặt của ngươi nữa, ngươi cũng nên cố gắng trị liệu cho thật tốt đi.”
Ô Nhược: “……”
Người này thoạt nhìn cũng không đến nỗi xấu xa như trong tưởng tượng của y.
“A a a……” Quỷ Bà lại trở nên vô cùng kích động.
“Lần này cho dù ngươi có không tự nguyện đi chăng nữa, người đâu.” Do Dĩ Nhuận hạ lệnh, năm tên hộ vệ trong đại sảnh của khách điếm bước ra: “Mau đưa bọn họ về cho ta.”
Hai hộ vệ lập tức đến ngăn chặn Quỷ Bà, mặt khác hai hộ vệ nữa lại lên lầu giúp đám người bọn họ thu thập hành trang.
Ô Nhược theo bản năng hỏi: “Ngươi muốn mang chúng ta đi đâu?”
“Về Tượng thành.”
Ô Nhược: “……”
Vừa rồi y đã từng dò hỏi qua, Tượng thành là thủ đô của tầng thứ mười tám, cũng là nơi phồn hoa nhất trong mười tám tầng, là một địa phương vô cùng giàu có, nghe nói Hắc Cựu tộc cũng ở đó.
Ô Nhược trong lúc do dự, bất tri bất giác mà đi theo Do Dĩ Nhuận tiến vào Nha môn, chín người tổng cộng dung tất cả hai mươi lượng bạc từ Truyền Tống Trận rồi vào tới Tượng thành.
Tượng thành không hổ danh là thủ đô, nơi đây khắp nơi ánh đèn huy hoàng, ngựa xe như nước, sênh ca ồn ào, cười nói không ngừng, Đản Đản ôm cổ của Ô Nhược tò mò mà nhìn đông nhìn tây.
Do Dĩ Nhuận nhìn Đản Đản hỏi: “Đây là nhi tử của ai thế?”
Ô Nhược thanh đạm nói: “Là nhi tử do ta thân sinh.”
Do Dĩ Nhuận giật mình, cả giận nói: “Ngươi đã thành thân? Ngươi đến cả việc thành thân lớn như vậy cũng không thông báo cho người nhà một tiếng, ngươi rốt cuộc có coi ta là phụ thân của ngươi không hả?”
Hắn quay đầu nhìn về phía Quỷ Bà: “Ngươi có biết việc này hay không?”
Quỷ Bà vẻ mặt mờ mịt.
Do Dĩ Nhuận thấy bà ta cũng không biết, tâm tình tốt lên được một chút, khuôn mặt hơi trầm xuống quay đầu lại nhìn Ô Nhược: “Thê tử của ngươi đâu?”
“Chúng ta đã bị lạc mất nhau rồi.”
Do Dĩ Nhuận: “……”
“Ta hiện tại đang đi tìm hắn.”
Do Dĩ Nhuận tức giận đến tột độ: “Ngươi, ngươi á, đến cả thê tử của mình cũng có thể đánh mất, ngươi……”
Hắn giờ đây quả thật chẳng còn hơi sức để nói chuyện với nhi tử ngu ngốc của mình, cố gắng mang mọi việc ném hết ở sau đầu, mang theo người trở lại Từ phủ trước rồi tính.
Của lớn của Từ phủ rộng mở, vừa nhìn đã đoán được đây chính là một gia đình vô cùng giàu có, bởi vì nơi đây ánh mặt trời không chiếu tới được, nên khắp nơi trong viện đều là kinh các ngọc ngà trang trí xung quanh.
“Lão gia, mọi ngươi đã trở lại rồi sao.” Một vị phu nhân đoan trang như hoa từ trong đại sảnh đi ra, nhìn thấy Quỷ Bà lại được mang về, khuôn mặt đoan trang kia nháy mắt trở nên vặn vẹo: “Lão gia, sao ngài lại đem bà ta trở về đây.”
Khuôn mặt của Do Dĩ Nhuận trầm xuống, đến trước mặt phu nhân, lạnh lùng nói: “Nàng là muội muội của ta, là em chồng của nàng, cũng là nữ nhi do cha mẹ thân sinh, nàng họ Từ, Từ phủ là nhà của nàng ấy, không trở lại nơi này, nàng ấy có thể đi nơi đâu?”
Tô Bạch Song xấu hổ cười: “Lão gia, ta không phải có ý đó, ngài cũng biết nàng ấy không ở được trong cái phủ này, mỗi lần trở về đều không quá hai ngày liền chạy trốn không thấy bóng dáng.”
“Chỉ cần Phán Dương ở trong phủ, Oánh Nhiên sẽ không rời đi.”
Tô Bạch Song không nghĩ việc này làm trượng phu không cao hứng, liền không đề cập thêm gì, nàng nhìn Ô Nhược, thấy y đang ôm một đứa trẻ trong lồng ngực, bèn nhíu mày: “Phán Dương nhi tử của nhà ai vậy?”
Do Dĩ Nhuận nói: “Nó là nhi tử của Phán Dương.”
Tô Bạch Song sắc mặt tức khắc thay đổi: “Nó có nhi tử ư? Việc này sao có thể được chứ? Ta đã sớm định cho y một cuộc hôn sự tốt đẹp rồi.”
Do Dĩ Nhuận híp híp mắt: “Nhanh như vậy à?”
Tô Bạch Song đáy mắt hiện lên một tia chột dạ: “Đêm qua có người truyền tin đến nói y làm trai lơ cho người khác, ta lo lắng thanh danh của y truyền đi không hay liền nghĩ rằng trước khi việc việc được mọi người biết được, nhanh chóng tìm cho y một mối hôn sự.”
Do Dĩ Nhuận trừng nàng một cái, đừng tưởng rằng hắn không biết nàng đang suy nghĩ những gì.
Mặt Tô Bạch Song trầm xuống: “Nó chính là nhi tử ta thân sinh ra, chẳng lẽ ta còn có thể hại chính nhi tử của mình hay sao?”
Ô Nhược nghe được lời nói này bọn họ, đáy mắt hiện lên một trận kinh ngạc.
Từ đối thoại của bọn họ có thể biết được Do Dĩ Nhuận cùng Quỷ Bà là huynh muội, không phải phu thê, mà phu nhân là mẹ ruột của Từ Phán Dương, chỉ có điều sao người ở Mạt trấn lại nói Quỷ Bà là mẹ của Từ Phán Dương?
Do Dĩ Nhuận nói: “Y đã thành thân, ngươi nhanh chóng hủy bỏ mối hôn sự này đi.”
Tô Bạch Song nghi hoặc: “Không phải có người nói y làm trai lơ cho người khác sao? Sao bỗng dưng lại thành thân rồi?”
Do Dĩ Nhuận quay đầu lại nhìn Ô Nhược: “Nhìn bộ dáng của y không giống như đi làm trai lơ cho người khác, có vẻ như đã thành hôn với một tiểu thư giàu sang nào đó.”
Tô Bạch Song đánh giá cách ăn mặc của Ô Nhược ánh mắt đại lượng: “Phu nhân của y đâu?”
“Đã bị lạc mất nhau.”
“Đã bị lạc mất nhau?” Tô Bạch Song ngẩn người, cũng không biết đã nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, sai quản gia đưa đám người Ô Nhược bọn họ tới ngồi ở trước đại sảnh, sau đó, lôi kéo Do Dĩ Nhuận ở trong đại viện nhỏ giọng nói chuyện: “Lão gia, ngài thế nào lại hồ đồ như vậy, nếu phu nhân của y là người Tử Linh Quốc, chỉ cần về phủ đợi người là được, nào có thể đi lạc được chứ. Còn nữa, đứa bé mà y đang ôm trong lồng ngực so với y không giống nhau cho lắm, cũng không biết có phải thật là nhi tử của y hay không.”
“Nàng không phải không biết Phán Dương là một đứa ngốc, y lạc mất phu nhân của mình cũng là một chuyện không có gì kỳ quái.”
“Nhưng mà vừa nãy ta nhìn y, nhưng y chẳng có biểu hiện gì của một tên ngốc cả.”
Nghe Tô Bạch Song nhắc nhở, Do Dĩ Nhuận lúc này mới chú ý tới nhi tử của hắn từ lúc gặp được hắn đến bây giờ vẫn luôn biểu hiện vô cùng bình thường, không giống trước kia, mỗi lần gặp mặt đều hì hì ngu ngốc, chảy nước miếng cười to.
Tô Bạch Song nói: “Ngài không phải vừa nói rằng thê tử của y là một tiểu thư giàu sang sao? Nói không chừng đã trị khỏi bệnh ngu ngốc của y rồi, cho nên, y nói rằng đã lạc mất thê tử có khả năng là đang cố tình lừa gạt chúng ta.”
Do Dĩ Nhuận bỗng chốc cau mày: “Nàng có phải lo lắng rằng phu nhân của Phán Dương là người của quốc gia khác sao?”
“Đương nhiên lo lắng rồi.” Tô Bạch Song hạ giọng nói: “Lão gia, ngài đã quên Cựu tộc là sẽ không cho Từ gia của chúng ta cùng người ngoại tộc thành hôn, chẳng lẽ ngài sẽ để chuyện trong vài thập niên trước lại một lần nữa phát sinh ở cho Từ gia của chúng ta?”
Do Dĩ Nhuận sắc mặt ngưng trọng: “Đợi lát nữa khi chúng ta ăn cơm, thăm dò nó thử xem.”
“Được.”
Do Dĩ Nhuận cùng Tô Bạch Song trở lại đại sảnh, liền phân phó quản gia truyền đồ ăn để ăn cơm.Tô Bạch Song hướng về phía Ô Nhược cười hỏi: “Tên gọi của đứa nhỏ này là gì vậy?”
“Đản Đản.”
“Hóa ra tên là Đản Đản ư, cái tên thật đáng yêu.” Tô Bạch Song vươn tay đến Đản Đản: “Đản Đản, tổ mẫu ôm con một cái, có được không?”
Đản Đản không thích Tô Bạch Song,vùi đầu vào trong lồng ngực Ô Nhược không để ý tới nàng ta. Hơn nữa, nữ nhân này không phải tổ mẫu của nó, tổ mẫu của nó là Quản Đồng vừa ôn nhu vừa thiện lương cơ.
Tô Bạch Song xấu hổ mà nhìn Ô Nhược.
Ô Nhược nói: “Nó sợ người lạ.”
“Thế chờ khi chúng ta trở nên quen thuộc sẽ ôm nó vậy.” Tô Bạch Song thu hồi bàn tay hỏi: “Đản Đản hẳn là nhũ danh của hài tử đúng không, thế đại danh của nó là gì vậy?”
Ô Nhược tùy ý lấy một cái tên: “Là Từ Từ.”
Do Dĩ Nhuận nhăn chặt mày: “Sao lại lấy tên của nữ nhi đặt cho nó thế, còn mẫu thân của nó thì sao? Tên là gì, là người ở nơi nào?”
“Đợi khi tìm được hắn, ta sẽ giới thiệu cho các người.”
“Hiện tại không thể nói cho chúng ta biết sao? Chúng ta có thể phái người giúp con tìm.”
“Hắn có quá nhiều thù địch, ta lo lắng nói ra sẽ khiến Từ gia chọc phải họa sát thân.”
“Cái gì?” Tô Bạch Song đột nhiên biến sắc: “Nữ nhân dọa người như vậy mà ngươi còn dám cưới sao? Ngươi muốn hại chết Từ gia của chúng ta có phải không hả?”
Sắc mặt Do Dĩ Nhuận cũng không được tốt.
Tô Bạch Song bỗng chốc đứng lên: “Ngươi hiện tại mau chóng ra khỏi Từ gia cho ta, chúng ta không muốn bị ngươi liên lụy. “
Ô Nhược châm chọc nhìn nàng: “Ngươi đối đãi với thân sinh nhi tử của chính mình như vậy ư?”
Tô Bạch Song chế nhạo nói: “Ngươi hiện tại thừa nhận ngươi là nhi tử của ta rồi hả? Trước kia sao chẳng bao giờ thấy ngươi gọi ta một tiếng mẫu thân?”
Ô Nhược thấy nàng ta không chào đón mình, ôm Đản Đản đứng lên, Quỷ Bà cũng vội vàng đứng lên, thở phì phì, a a kêu to đẩy Tô Bạch Song một phen.
Quản gia vội vàng đỡ lấy Tô Bạch Song, nàng ta mới may mắn thoát khỏi cảnh té ngã trên đất.
“Từ Oánh Nhiên, ngươi đừng quá phận. “Tô bạch cả giận nói.
Ô Nhược nhìn Do Dĩ Nhuận: “Ngươi cũng muốn chúng ta rời đi đúng không?”
Khuôn mặt Do Dĩ Nhuận trầm xuống nói: “Từ phủ đã chịu không nổi lăn lộn nữa rồi, các ngươi có thể ăn cơm xong rồi đi.”
Ô Nhược cười nhạo, trở về cùng Do Dĩ Nhuận, một là vì tra tìm Hắc nhân gia ở Tượng thành , hai là muốn xem xem đám người Do Dĩ Nhuận bọn họ đối xử với Quỷ Bà tốt không. Nếu đối tốt với Quỷ Bà, y sẽ để Quỷ Bà ở lại Từ gia, để người nhà của bà ấy chiếu cố, nhưng hiện tại vừa thấy, y vẫn là nên đem người đi đến nơi khác rồi tự an bài cho thỏa đáng.
Tô Bạch Song lại nói: “Đương nhiên, nếu ngươi cùng nữ nhân kia hòa ly, đem hài tử trong lòng ngực ngươi cho đi, Từ gia ta tức khắc sẽ an bài thêm một mối hôn sự, các ngươi liền có thể ở lại đây.”
Ô Nhược cười lạnh: “Ngươi cho rằng chúng ta muốn ở lại lắm sao?”
Tô Bạch Song tức giận vỗ lên mặt bàn: “Ngươi có bản lĩnh đi thì cũng đừng bao giờ trở về.”
Ô Nhược lạnh lùng nhìn nàng: “Các ngươi nếu là có bản lĩnh thì sau này đừng có nhận nhi tử, cùng đừng nhận người muội muội như Quỷ Bà.”
“Ngươi……”
Do Dĩ Nhuận trừng mắt Tô Bạch Song: “Bạch Song, nàng đừng tranh cãi nữa.”
Tô Bạch Song tức giận phất tay áo đi ra đại sảnh.
Ô Nhược cũng cầm lấy hành lý, mang theo Quỷ Bà rời khỏi Từ gia.
Do Dĩ Nhuận ngồi ở trong đại sảnh, chua xót mà thở dài một hơi: “Nếu không có chuyện xảy ra vào vài thập niên trước thì tốt rồi……”
Ngồi đấy mà nếu như, con của mình rồi em gái còn không muốn nhận. Fia đình trong đây như cái…