Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Đám người Ô Nhược rời khỏi Từ phủ đến ở trong một khách điếm.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Ô Nhược liền ở trong phòng giúp Quỷ Bà luyện chế phơi thương dược, tới gần lúc ăn cơm mới từ trong phòng đi ra, nhưng y không nghĩ tới chính là, Quỷ Bà sẽ phản ứng kịch liệt như thế, bà ta cự tuyệt dùng thượng dược, căn bản không muốn y chữa khỏi cho gương mặt của bà.
Y sau vài lần khuyên giải không có kết quả, trước tiên đành phải từ bỏ trị liệu, đợi khi tìm được đám người Hắc Tuyển Dực bọn họ thì mới nghĩ tiếp về việc chữa trị cho Quỷ Bà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ô Nhược lại đến Nha môn hỏi thăm sự tình của Cựu tộc,. Tất nhiên, Cựu tộc tựa như một thứ tồn tại vô cùng thần bí, không người nào có thể biết được chỗ ở của bọn họ, thậm chí người ta khi nghe đến Cựu tộc cũng sẽ thay đổi sắc mặt. Hơn nữa, trong Tượng thành một gia đình giàu có họ Hắc cũng không có.
Y không hoàn toàn mất đi hi vọng, dùng khoảng thời gian ba ngày, sử dụng Tàng Ảnh bí thuật ở những nơi mà các gia đình giàu có thường xuyên lui tới, nhưng lại không tìm được hình bóng quen thuộc, cũng chính vì thế mà y không thể không từ bỏ ý nghĩ tìm kiếm, chuẩn bị cùng đám người Quỷ Bà bọn họ rời khỏi Tượng thành.
Ô Nhược điều tra một hộ gia đình giàu có cuối cùng, nhưng vẫn là không tìm được người y muốn tìm, liền xoay người trở về khách điếm, xa xa đã nhìn thấy một đám người chật như nêm cối* vây xung quanh cửa khách điếm.
*Chật như nêm cối: đông đúc, chen chúc, chật đến không chen vào được.
“Con mẹ nó, cái tên tiểu hài tử chết tiệt này thế mà lại có pháp bảo phòng ngự lợi hại như vậy, chúng ta tìm bọn chúng kiểu gì đây?” Có người cả giận nói.
“Ta không tin bọn chúng có thể ở trong pháp bảo cả đời, mãi mãi không đi ra.”
Ô Nhược nghe được thanh âm thập phần quen thuộc, tựa hồ như là thanh âm của Tô Bạch Song, y tò mò đi lên phía trước, chỉ thấy Đản Đản cùng Quỷ Bà ngồi dưới đất, trên đỉnh đầu có pháp bảo phòng ngự bảo hộ an toàn cho bọn họ.
Y nghi ngờ tiến vào trong đám người: “Đản Đản?”
Đản Đản nhìn thấy Ô Nhược, đôi mắt mở lớn: “Cha……”
Ô Nhược giơ tay ý bảo nó đừng ra ngoài này, sau đó xoay người nhìn về phía những người khác, trong đó chính là Tô Bạch Song mà ba hôm trước vẫn còn gặp mặt.
“Chính là y.” Tô Bạch Song kích động mà chỉ vào Ô Nhược: “Lạnh quản sự, y chính là nhi tử của ta Từ Phán Dương”
Lạnh quản sự đánh giá Ô Nhược, vừa lòng gật gật đầu: “ Quả nhiên lớn lên hoàn toàn giống Từ lão gia, đều là dáng vẻ đường đường chính chính, long phượng trong đám người.”
Ai đều cũng thích nghe lời khen, Tô Bạch Song cũng không ngoại lệ, nghe được Lạnh quản sự khen trượng phu của mình anh tuấn, khóe miệng không nhịn được mà hướng lên trên.
Ô Nhược hướng về phía Tô Bạch Song cười khẩy nói: “Từ phu nhân, thời điểm Từ gia nhà ngươi vô tình đem ta đuổi ra khỏi cửa thì vào giờ khắc đó ta cũng đã không còn là nhi tử của ngươi nữa rồi.”
Tô Bạch Song sắc mặt thay đổi.
Lạnh quản sự hỏi: “Từ phu nhân, sao lại thế này?”
Tô Bạch Song nhanh chóng nói: “Ta mấy ngày trước mắng y vài câu, hiện tại y là đang làm loạn chút thôi”
Lạnh quản sự chau mày: “ Y có biết về chuyện hôn sự kia không?”
Ô Nhược lạnh giọng hỏi: “ Hôn sự gì chứ?”
Nữ nhân này dám tự mình làm chủ, đính hôn cho y?
Tô Bạch Song nói: “Từ trước đến nay hôn sự của con cái đều do cha mẹ xử lý, y có biết hay không thì có ảnh hưởng gì sao?”
Lạnh quản sự do dự một lát, quay đầu hướng về phía tiểu thư trong xe hỏi: “Tiểu thư, ngài có vừa ý vị công tử này không?.”
Bức màn bị người ta nhấc lên, lộ ra một đôi mắt, sau khi nhìn thấy Ô Nhược, bức màn lại nhanh chóng được buông xuống, tiểu thư kia thẹn thùng ừ một tiếng. Tô Bạch Song vô cùng vui vẻ.
Lạnh gia tiểu thư thích nhi tử của bà ta thì quả thật quá tốt rồi.
Lạnh quản sự cười cười, hạ lệnh: “Người đâu, đem Từ Tam công tử trở về.”
Ba gã hộ vệ của Lạnh gia vây quanh Ô Nhược. Mặt Ô Nhược trầm xuống, một cái phất tay áo đem ba gã hộ vệ đánh bay ra ngoài.
Tô Bạch Song ngẩn người.
Tên ngốc này trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ thế?
Lạnh quản sự nhíu mày: “Từ phu nhân, ngài không phải nói Lệnh công tử không biết võ công, cũng không hiểu sử dụng huyền thuật sao? Thôi không sao, như vậy cũng tốt, Từ Tam công tử văn võ song toàn mới có thể xứng đôi với tiểu thư nhà ta.”
Ô Nhược cười lạnh: “Ta đã không phải là con trai của bà ta, nếu các ngươi muốn kết thân, hãy đi mà tìm nhi tử khác của bà ấy.”
Mặt của Lạnh quản sự bỗng chốc trầm xuống: “Lạnh gia chúng ta mặc kệ chuyện của Từ gia nhà các ngươi. Ta chỉ biết mẫu thân của ngươi đã thu của chúng ta mười vạn tiền lễ hỏi thì ngươi bắt buộc phải thực hiện mối hôn sự này.”
“Hóa ra Từ gia đã nghèo túng đến độ phải bán đi nhi tử của chính mình rồi sao?” Ô Nhược trào phúng nhìn Tô Bạch Song: “ Thế nhưng, Từ gia nhà các ngươi cũng quá mặt dày vô sỉ, khi ta nói có chuyện không tốt, các ngươi không nói hai lời liền đem chúng ta đuổi ra khỏi nhà, hiện tại các ngươi thiếu tiền tiêu lại muốn bán ta để lấy bạc, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy, mọi người xem xem, ta nói có đúng hay không?”
“Đúng vậy.” Những người vây xem đều gật gật đầu, âm thầm hướng về phía Tô Bạch Song chỉ chỉ trỏ trỏ. Tô Bạch Song tức giận đến độ hồng cả hai mắt: “Từ Phán Dương, ngươi cũng là người của Từ gia, đừng cố tình phá hỏng thanh danh của gia môn.”
Ô Nhược vô tội mà nhìn bà ta: “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?”
Tô Bạch Song cố nén lửa giận đi đến trước mặt y nhỏ giọng nói: “Ta thu mười vạn lượng bạc cũng là vì cho đại ca cùng nhị ca của ngươi dùng để thăng cấp linh giai, chờ khi bọn họ vọt tới lục giai, về sau có chuyện gì tốt khẳng định cũng sẽ không thiếu phần của ngươi.”
Ô Nhược trào phúng nhìn bà ta: “ Ngươi thật sự coi ta là một tên ngốc à?”
Y cảm thấy thương hại Từ Phán Dương, cùng là nhi tử của mẫu thân, mà mẫu thân của hắn lại chỉ nghĩ đến hai người đại ca của hắn, có một người mẫu thân như vậy còn chẳng bằng không có. May mắn, mẫu thân Quản Đồng của y sẽ không như vậy.
Tô Bạch Song còn nghĩ sẽ khuyên nhủ Ô Nhược thêm vài câu, bỗng nhiên, có người lôi góc váy của nàng, vừa cúi đầu thì thấy, Đản Đản đang mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng: “Ngươi chết chắc rồi.”
Tô Bạch Song tức giận mà trừng mắt hắn: “Tên chết tiệt tiểu hài tử như ngươi đang nói cái quái gì thế?”
Đản Đản bĩu môi: “Ngươi làm mai cho cha ta, ngươi chết chắc rồi.”
Phụ thân của hắn nếu như biết chuyện này, chắc chắn sẽ tức giận tột độ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
“Từ phu nhân, các ngươi đã thương lượng đủ chưa?” Lạnh quản gia thúc giục nói.
Tô Bạch Song quay đầu cười nói: “ Thương lượng xong rồi.”
“Đúng vậy, đã thương lượng xong rồi.” Ô Nhược chỉ chỉ Tô Bạch Song nói: “ Bà ta nói bạc là bà ta thu, bà ta nguyện ý gả đến Lạnh gia cùng tiểu thư nhà các ngươi thành thân”
Ai ai cũng sửng sốt.
Đột nhiên, phụt một tiếng, có người cười ra tiếng, những người khác cũng ầm ầm cười theo.
Tô Bạch Song sắc mặt lúc xanh lúc trắng: “Từ Phán Dương……——
Lạnh quản sự sắc mặt cũng không mấy tốt đẹp: “Người đâu, bắt Tam công tử lại.”
Hộ vệ của Lạnh gia vừa bước ra, liền nghe có người nói: “Lạnh quản sự, bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn, dám ở trước thanh thiên bạch nhật hạ lệnh bắt người khác thành thân.”
Lạnh quản sự ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng cung cung kính kính hành lễ với nam nhân đang cưỡi yêu thú: “Lão nô gặp qua Thâm Tụng đại nhân……”
Tô Bạch Song thân thể khẽ run lên, cuống quýt quỳ xuống hành bái.
Ô Nhược híp híp mắt, người này không phải là nam nhân cao gầy mới gặp được mấy ngày trước sao? Thâm Tụng trên cao lạnh lùng nhìn xuống Lạnh quản sự: “Từ Tam công tử không muốn cùng tiểu thư nhà các người thành thân, các ngươi cần gì phải bức bách đối phương.”
“Là, là, là lão nô suy xét không chu toàn, không nên cưỡng bức Từ Tam công tử cùng tiểu thư nhà ta thành thân.”
Thâm Tụng cười chỉ vào Tô Bạch Song nói: “Giống như Từ Tam công tử nói, bạc là do bà ta thu, ngươi có thể đem bà ta cùng tiểu thư nhà các người……”
“Thâm Tụng!” Một đạo tiếng nói trầm lãnh từ sau đám người truyền đến, cảnh cáo Thâm Tụng không được nói chuyện lung tung.
Thâm Tụng hừ nhẹ một tiếng, không nói chuyện nữa. Lạnh quản gia nhìn về phía đám người sau đám người, thần sắc càng thêm cung kính: “Lão nô gặp qua Bằng Hành đại nhân.”
“Không cần đa lễ.” Tuyển Hành đi tới trước mặt Ô Nhược: “Từ Tam công tử, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi.”
Ô Nhược nhướng mày: “Đúng vậy, thật là có duyên.”
Tuyển Hành nhìn về phía Lạnh quản gia: “Biết nên làm như thế nào chưa?”
“Dạ biết.” Trán Lạnh quản sự đều toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng mang hộ vệ Lạnh gia rời đi.
Tô Bạch Song thấy Ô Nhược đi cùng đám người Tuyển Hành, liền biết việc hôn nhân này không thành, nàng cũng không dám đắc tội với bọn họ, nhanh chóng lui ra ngoài cùng đám người.
Những người khác thấy không còn trò hay để xem, cũng lần lượt giải tán.
Thâm Tụng nhìn về phía Ô Nhược nói: “Từ Tam công tử, tính ra thì ngươi thiếu bọn ta hai ân tình rồi đó.” Ô Nhược bế Đản Đản lên, nói lời cảm tạ với bọn họ: “Cảm ơn hai vị đại nhân đã ra tay giúp đỡ.”
Tuy nói y có thể tự mình giải quyết, không cần bọn họ hỗ trợ, nhưng nếu bọn họ đã hỗ trợ, thì bản thân cũng nên biết điều không nên đắc tội với người ta.
Tuyển Hành nhìn hài tử trong lồng ngực y: “ Nhi tử của ngươi sao?”
“ Đúng vậy.” Ô Nhược thuận thế giúp Đản Đản chỉnh đốn lại cái mặt nạ nhỏ, không cho mặt nạ chắn đi đôi mắt của nó.
A a a……” Quỷ Bà che ở trước người Ô Nhược, cảnh giác nhìn bọn họ.
Ô Nhược cảm thấy Quỷ Bà tựa hồ không thích đám người Tuyển Hành, liền nói: “Tại hạ còn có chút chuyện, đành phải rời đi trước một bước, nếu lần sau lại có duyên gặp nhau, tại hạ nhất định sẽ mời hai vị đại nhân ăn cơm.”
Thâm Tụng nói: “Quyết định như vậy đi.”
Vốn dĩ ấn tượng của hắn đối với Ô Nhược không tốt, nhưng từ khi nhìn thấy y cứu đứa trẻ bị bệnh Khuyết Dương lúc ấy, ấn tượng ban đầu đã hoàn toàn bị thay đổi. Tuyển Hành nhìn theo đám người Ô Nhược đi vào trong khách điếm.
Thâm Tụng cười nói: “Chủ tử, người này rất thú vị, y dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói mẫu thân kết hôn với vị tiểu thư kia.”
Tuyển Hành cong cong khóe miệng.
“Chủ tử, toàn bộ bốn phía của mười tám tầng chúng ta đều lục soát qua, căn bản không tìm được người kia, ta đoán hắn nếu không phải bị lạc, thì cũng đã bị người mang về Tử Linh Quốc, hơn nữa, ta nghe nói bọn họ đã hồi cung.”
Tuyển Hành không nói tiếng nào.
Thâm Tụng thấy hắn lạnh mặt, cẩn thận hỏi: “Chủ tử, chúng ta còn tiếp tục tìm người nữa không?
Tuyển Hành híp híp mắt: “Tiếp tục tìm đi.”
“ Vâng ạ.”
Thâm Tụng chuẩn bị rời đi, liền thấy Ô Nhược xách tay nải, mang theo đám người Quỷ Bà bọn họ từ khách điếm đi ra, hắn cười ha ha: “Từ Tam công tử, chúng ta lại gặp mặt, có phải có thể mời chúng ta ăn cơm hay không?”
Tuyển Hành: “……”
Ô Nhược: “……”
Hai người này sao vẫn còn ở nơi đây.
Đúng lúc này, phu canh từ trước mặt bọn họ đi qua, loảng xoảng một tiếng: “Buổi trưa đến ——”
Đúng lúc đó, bụng nhỏ của Đản Đản phát ra tiếng vang ục ục.
Ô Nhược khóe miệng cười cười: “ Được thôi, ta mời hai vị đại nhân ăn cơm.”
Y quay trở lại khách điếm, bảo tiểu nhị dẫn bọn họ tới sương phòng dùng cơm.
Vừa ngồi vào chỗ, Thâm Tụng cũng mặc kệ Đản Đản có nguyện ý hay không, trực tiếp đem Đản Đản ôm lấy, kéo kéo mặt nạ của nó: “ Đã đến lúc ăn cơm rồi, ngươi còn đeo cái này làm gì.”
Đản Đản vội vàng che mặt nạ lại, không cao hứng chu chu cái miệng nhỏ: “Nam nam thụ thụ bất tương thân, ngươi không thể tháo mặt nạ của ta.”
Ô Nhược: “……”
Y vừa nghe lời này liền biết nó học được từ chỗ Cức Hi.
Thâm Tụng ngơ ngác mà buông ra tay, cười ha ha; “Nam nam thụ thụ bất tương thân?”
Hắn cúi đầu, chơi xấu mà ở trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn Đản Đản ‘bẹp bẹp’ hôn vài cái, cười nói: “Ta hôn ngươi nhiều như vậy rồi, còn nam nam thụ thụ bất tương thân cái gì?”
”Nam nam thụ thụ bất tương thân” 😂 Đúng thế, trong truyện này đã có ba cặp đoạn tụ rồi đó thôi? :)) {Một cặp chính, hai cặp phụ} Chưa kể thời nay cũng có nhiều Gay lắm nha.. phải giữ khoảng cách! ( ꈍᴗꈍ)