Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
“Râu của ngươi đâm ta đau quá.” Đản Đản thở phì phì niệm ra chú ngữ. Đột nhiên, trong túi nhỏ bên eo của nó phi ra một thân ảnh màu xanh chói lóa tựa như tia chớp, ở trên thân thể Thâm Tụng nhanh chóng cuốn lại vài vòng, sau đó cái thu nhỏ lại, tựa hồ đang bó bánh chưng, đem Thâm Tụng trói lại.
Thâm Tụng sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn, hắn giờ đây giống một con sâu, tứ chi bị khóa trụ chặt chẽ, hắn hơi giãy giụa, lại phát hiện càng giãy giụa thì dây thừng trói càng mạnh hơn: “Ai, tiểu oa nhi nhà ngươi, sao ngươi lấy đâu ra nhiều y pháp khí cao cấp như vậy, mau cởi bỏ nó cho ta.”
Đản Đản cười khanh khách từ trên người hắn trượt xuống dưới, bổ nhào vào lòng Ô Nhược: “Cha, hắn thật là xấu xa.”
Ô Nhược đau lòng xem khuôn mặt nhỏ giờ đây đã bị chà đạp đến đỏ ứng: “Con làm tốt lắm, chúng ta nên đối đãi với những kẻ xấu xa như vậy.”
Thâm Tụng bực mình nói: “Từ công tử, ngươi dạy con như thế nào vậy, ta là người xấu sao? Ta nơi nào giống người xấu?”
Tuyển Hành cũng nhìn đến khuôn mặt đỏ ửng của tiểu oa nhi, nhàn nhạt quét mắt qua Thâm Tụng: “Ai bảo ngươi bắt nạt đứa bé đó, ngươi nhìn chúng ta ăn cơm là được rồi.”
Thâm Tụng vẻ mặt ủy khuất: “Chủ tử……” Tuyển Hành không để ý đến hắn, chuyển chủ đề lên người Ô Nhược: “Mẫu thân của đứa trẻ này đâu?”
“Hắn ở nơi khác đang phải xử lý rất nhiều việc, qua mấy ngày nữa ta mới gặp lại hắn.” Mấy ngày trước đây, Ô Nhược lấy cớ ‘đi lạc’ đã khiến cho đám người Do Dĩ Nhuận bọn họ hoài nghi cùng suy đoán, cho nên, lúc này đây y không thể lại nói như vậy được nữa.
Tuyển Hành liếc đến một bên tay nải của y: “Vậy các ngươi hiện tại định đi đến nơi nào?”
“Vừa rồi chắc các ngươi cũng thấy chúng ta đã bị Từ gia đuổi khỏi gia môn, Tượng thành không còn là nơi chúng ta có thể dung thân được nữa, ta định sẽ đi đến những thành khác xem xem.”
“Ngươi nếu như vẫn muốn ở trong Tượng thành, ta có thể bảo đảm Từ gia cùng Lạnh gia sẽ không bao giờ quấy rầy các ngươi.”
Ô Nhược lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của ngươi, ta vẫn muốn đi dạo khắp nơi.”
Thâm Tụng cười lạnh: “Ở cái này thành phố ngầm này, đi đâu cũng đều giống nhau cả thôi.”
Dưới mặt đất trong thành, mỗi một tầng thành ngoại trừ phòng ốc, thì vẫn là phòng ốc, không có phong cảnh đặc biệt gì có thể xem cả.
Tuyển Hành liếc mắt một cái,hướng về phía Ô Nhược nói: “Nếu ngươi không còn nơi nào để đi, ngươi có thể đến Xích thành thử xem, ngày mai của bọn họ là lễ tháng tư, sẽ náo nhiệt vô cùng, còn có có thể đi dạo quanh chợ mua rất nhiều đồ vật.”
“Cảm ơn ngươi đã cho ta biết.” Ô Nhược cũng đang định đi Xích thành, Xích thành là nơi cách Tượng thành gần nhất.
Chưa được bao lâu, tiểu nhị đã bưng tới một bàn đầy rượu và thức ăn.
Sau khi Đản Đản mở trói cho Thâm Tụng, liền ăn những miếng thật lớn.
“Ăn chậm một chút.” Ô Nhược giúp nó lau sạch miệng, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn, nhìn thấy Quỷ Bà không dám động đến đồ ăn trước mặt bàn của Tuyển Hành, y liền tự mình giúp bà ấy gắp đồ ăn đến trong chén, thấy bà ta ăn quá nhanh đến mức bị nghẹn, liền nhanh chóng rót thêm một chén trà, chờ một nhỏ một lớn ăn gần xong thì chính mình mới động đũa ăn cơm.
Tuyển Hành yên lặng nhìn y hầu hạ một già một trẻ, cũng không dám quấy rầy.
Thâm Tụng ra tiếng nói: “Ta trước kia đã trách oan ngươi rồi.”
Ô Nhược nghi ngờ liếc hắn một cái.
Thâm Tụng xấu hổ mà cười cười: “Ta cho rằng ngươi là một tên bất hiếu, chỉ lo hưởng lạc chính mình, không để ý tới mẫu thân sống chết ra sao.”
Vẻ mặt Ô Nhược không thèm để ý: “Lúc ấy cho dù là ai đi nữa, khi nhìn thấy chúng ta ăn mặc như vậy thì cũng sẽ hiểu lầm thế thôi.”
“Đợi lát nữa ta sẽ mời ngươi bữa này, coi như là ta bồi tội.”
Ô Nhược chớp chớp mắt: “Không phải đã quyết là ta mời sao?”
“Thế thì nếu lần sau có duyên gặp lại ngươi, ta chắc chắn sẽ mời ngươi.”
Ô Nhược tràn ra ý cười: “Được thôi, nhi tử, đến lúc đó chúng ta phải ăn của Thâm Tụng đại nhân một bữa thật no nê.”
Đản Đản vừa nhai miếng cơm to trong miệng, vừa nói: “Ta muốn tới Đại tửu lâu ăn đồ ăn quý nhất.”
Thâm Tụng cười ha ha, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt nhỏ của nó: “Tiểu oa nhi nhà ngươi, thật đúng là tàn nhẫn, có phải mang thù ta vừa rồi đối với ngươi thụ thụ bất tương thân hay không?”
Tuyển Hành cong cong khóe miệng: “Đại tửu lâu tầng một của Tử Linh Quốc là nơi quý nhất.”
“Chủ tử.” Thâm Tụng khóc lóc mặt nhìn hắn: “Người lại nỡ hành hạ thuộc hạ như vậy sao?”
Tuyển Hành nhướng mày: “Ai bảo ngươi vừa rồi đem mặt của hài tử chà đến đỏ ửng lên như thế, ngươi phải đền bù tội lỗi của mình cho thật xứng đáng.” Đản Đản ăn no liền buông chiếc đũa: “Đúng vậy, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.”
Ô Nhược: “……”
Con của y hơn một năm ở đây đã học được những điều linh tinh gì vậy?
Thâm Tụng ý vị thâm trường nhìn nó: “Tiểu oa nhi, ngươi thật sự muốn ta chịu trách nhiệm với ngươi sao?”
Ô Nhược trừng hắn một cái: “Thâm Tụng đại nhân, ngươi đừng dạy hư nhi tử của ta.”
“Ha ha.”
Sau khi ăn no, Ô Nhược cùng đám người Tuyển Hành bọn họ liền từ biệt rồi tiến vào Nha môn, tiếp theo đó, vào Truyền Tống Trận rồi đến Xích thành.
Vừa đến Xích thành, Ô Nhược lập tức có một loại cảm ứng, là khế ước cảm ứng của y cùng người nào đó, hơn nữa, nó ở ngay cạnh Nha môn.
Hắn mang theo Quỷ Bà đi khỏi Nha môn, tiến vào địa phương mà có nhiều người đang tụ tập ngoài kia, liền nghe có người đang nói: “Ta mới từ một tầng trở về, nghe nói Thái Tử đã hồi cung, cũng đem Thái Tử Phi tương lai mang về đến cung điện, nghe nói, qua chút thời gian nữa ngài ấy sẽ phải cùng Thái Tử Phi thành thân.”
Có người cảm thấy cao hứng thay cho Thái Tử: “Thật tốt quá, Thái Tử rốt cuộc thành thân rồi, tin rằng không qua bao lâu nữa, Đế Hoàng cùng Đế Hậu của chúng ta liền có thể ôm Thái Tôn.”
“Khụ, ta nghe nói người Thái Tử muốn cưới là một nam nhân.”
Mọi người vẻ mặt kinh ngạc: “Nam nhân?”
“Đế Hoàng, sẽ đồng ý Thái Tử cưới nam nhân sao?”
Thanh âm người này vang lên Ô Nhược đã biết rõ đó chính là Lão Hắc mà trước đây nguyện ý cùng bọn họ tới Tử Linh Quốc.
“Theo lý thuyết là không đồng ý, nhưng dựa vào chủ trương của Thái Tử từ trước đến nay thì đúng là rất khó mà nói được, chúng ta vẫn không nên bình luận chuyện hoàng gia thì tốt hơn.”
Ô Nhược nghe đến đó, phóng xuất ra khế ước cảm ứng trong cơ thể, Lão Hắc đang ở cùng người để nói chuyện bát quái đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía Ô Nhược đang đứng nhìn lại. Đột nhiên, ánh mắt sáng lên, vội vội vàng vàng đẩy đám người ra vọt tới trước mặt Ô Nhược, hai mắt ửng đỏ nói: “Phu… Gia, tiểu nhân cuối cùng cũng tìm được ngài rồi.”
Lão Hắc thông minh, hắn rốt cuộc không ngốc đến mức trước mặt mọi người gọi y là phu nhân.
Ô Nhược đánh giá cách ăn mặc của hắn, cười nói: “Thoạt nhìn ngươi thì ắt hẳn cuộc sống cũng không đến nỗi tồi.”
Sau khi cởi bỏ lớp mặt nạ trên mặt Lão Hắc, cùng với quần áo sạch sẽ chỉnh tề, thì hắn quả thật tựa như thiếu gia thư hương của thế gia, diện mạo có vài phần văn nhã.
Hắn ngượng ngùng cười cười, tiếp lấy tay nải trong lồng ngực Ô Nhược, hỏi: “Gia, các người hiện tại đang ở nơi nào?”
Ô Nhược nói: “Ta vừa mới tới đến Xích thành.”
Lão Hắc nhìn Quỷ Bà bên cạnh: “Gia cũng cùng đám người chủ tử đã bị thất lạc ư? Ngài vẫn chưa tìm được chủ tử sao?”
Ô Nhược lắc đầu: “Ngươi vừa rồi đang làm gì vậy?”
“Ta đang hỏi thăm tin tức.”
Ô Nhược đợi đến khi vào một nơi không có người, mới hỏi hắn: “Chỉ có một mình ngươi bị đưa tới nơi này sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi có nghe ngóng được đại môn mà chúng ta tới nơi này nằm ở đâu không? Hoặc có tìm được người của chúng ta không?”
Lão Hắc vẻ mặt đau khổ: “Không có, tiểu nhân thử hỏi vài người, không ai biết nơi chúng ta tiến vào nằm ở đâu, tiểu nhân liền đoán nơi chủ tử cùng chúng ta tiến vào có khả năng là thông đạo bí mật, đúng rồi, tiểu nhân còn nghe được……”
Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, hạ giọng nói: “Người của quốc gia này đều đã bị nguyền rủa, tất cả mọi người không thể rời khỏi Tử Linh Quốc. Hơn nữa, nếu như bị mặt trời chiếu vào sẽ hồn phi phách lạc, cho nên, nếu là người của quốc gia khác tới đây, tuyệt đối không thể để cho ai biết chúng ta là người của quốc gia khác, bằng không, sẽ bị người của Tử Linh Quốc đoạt xác, dùng thân thể của chúng ta để rời khỏi Tử Linh Quốc.”
Ô Nhược nhướng mày: “Tin tức của ngươi nhanh nhẹn đấy.”
Đến cả người linh lực cấp một còn không có như hắn, lại có thể dưới tình huống mà người ta không phát nghe được nhiều như vậy tin tức, thật đúng không dễ dàng gì.
Lão Hắc cười nói: “Ngài ắt hẳn biết rõ thân phận trước kia của tiểu nhân, thời điểm tiểu nhân ăn không ngồi rồi, lại rất thích nói chuyện bát quái với người ta, trao đổi tin tức cùng với người khác. Không phải tiểu nhân khoe khoang, tuy rằng thời gian vào nơi này chỉ vỏn vẹn có năm, sáu ngày, nhưng tất cả những sự tình xảy ra ở đây tiểu nhân đều vô cùng rõ ràng, mỗi một việc đều nắm trong lòng bàn tay. Gia, ngài muốn biết điều gì, cứ việc hỏi tiểu nhân là được.”
Ô Nhược nghĩ đến Thái Tử mà bọn họ vừa rồi nhắc tới, liền hỏi: “Thái Tử nhìn như thế nào?”
“……” Lão Hắc vô ngữ mà liếc y một cái: “Gia, không nghĩ tới ngài cũng thích nói đùa, ngài nếu thật sự muốn biết, thì chờ ngày nào đó tiểu nhân vào trong cung, nhất định sẽ hỏi thăm cho ngài.
“……” Ô Nhược trợn trắng mắt: “Không cần, ta không có hứng thú, ngươi cũng đừng tiểu nhân, tiểu nhân, nghe xong rất khó chịu, ngươi vẫn giống như trước tự xưng ta là được rồi.”
Lão Hắc ha ha cười: “Được thôi.”
Ô Nhược hỏi: “Ngươi hiện giờ đang ở nơi nào?”
Sắc mặt Lão Hắc lộ ra tia ngưng trọng: “Lại nói, ta cùng đám ăn mày kia rất có duyên phận thời điểm ta bị đưa tới nơi này, chính là được một vị ăn mày đã cứu, ta hiện tại ở trong một căn phòng nhỏ cũ nát cùng bọn họ. Gia, ta có thể xin ngài giúp một chút hay không?”
Ô Nhược thấy thần sắc của hắn nghiêm túc, cũng nghiêm túc hỏi: “Ngươi muốn ta giúp chuyện gì?”
Lão Hắc nhanh chóng nói: “Cháu gái và cháu trai của người ăn xin già đã cứu ta cũng như mấy đứa con trong nhà đều đã bị mắc bệnh nặng. Ta xin ngài hãy xem qua bệnh tình của bọn họ..”
“Được thôi.”
Lão Hắc lại bổ sung: “Tiền chữa bệnh của bọn họ cứ tính vào ta.”
Ô Nhược nói: “Ngươi là người của ta, bọn họ cứu ngươi chẳng khác nào đã cứu ta, sao ta lại lấy bạc của ngươi được chứ. Nếu ngươi ngại chuyện này, thì hãy nhanh chóng giúp ta tìm được phu quân của ta đi.”
Lão Hắc cười hắc hắc: “Gia nhớ chủ tử rồi ư?”
“Nói linh tinh.” Mặt của Ô Nhược không khỏi hồng lên một chút.
Lão Hắc vỗ ngực hướng về phía y bảo đảm: “Ngài yên tâm, ta sẽ nỗ lực tìm được bọn họ.”
Ô Nhược cười cười: “Được, ta tin ngươi.”
“Gia, thời điểm vừa rồi ta thấy ngài, vì sao lại đột nhiên có một loại cảm ứng ngài ở ngay lân cận.”
Ô Nhược giải thích: “Đó là do gian khế ước cảm ứng giữa chúng ta, mặc kệ ngươi ở nơi nào, hoặc là ở khoảng cách bao xa, ta đều có thể cảm ứng được vị trí của ngươi, nhưng khi ở Tử Linh Quốc, chỉ có thể ở cùng trong thành thì cảm ứng kia mới tồn tại. Còn việc ngươi có thể cảm ứng được ta, là bởi vì ta cho phép ngươi biết được vị trí ta đang đứng.”
“Hóa ra là vậy.”
“Lão Hắc, ngươi vừa rồi nói tin tức gần đây nhất của Tử Linh Quốc ngươi đều rõ như lòng bàn tay, vậy ngươi có nghe được chuyện gì có quan hệ với đám người Tuyển Dực bọn họ hay không? Hoặc là tình huống giống như đám người Tuyển Dực bọn họ.”
Lão Hắc mặt có chút do dự hỏi: “Gia, ngươi có phải không biết thân phận của chủ tử hay không? Ngài cũng không biết bọn họ đang ở nơi nào sao?”
“Nếu ta biết thì ta còn đến đây tìm bọn họ làm gì?”
“Thế những lời ta nói tiếp theo, chỉ là suy đoán đơn thuần của ta mà thôi, gia nghe xong, coi như đang tham khảo, bởi vì lời ta nói hoàn toàn không nhất định là đúng.”
Ô Nhược gật đầu: “Ngươi cứ việc nói đi.”