Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Chu Lê và Chu Lộ Văn đứng cạnh nhau ngay cầu thang, giống như những cậu học sinh tiểu học bị phạt đứng.
Chu Lộ Bác đứng ở trước mặt nhìn bọn họ, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: “Buổi tối lái xe đi không nói một lời nào, một đứa thì trộm chìa khóa, đứa còn lại chưa có bằng lái đã dám điều khiển xe, quả nhiên đều có năng lực.”
Mặc dù hôm qua có nghe loáng thoáng nghe được tiếng xe lái đi, nhưng đều tưởng ông Chu hay Chu Lộ Bác có việc cần làm, không ai nghĩ tới thì ra là hai đứa nhỏ lấy xe đi. Kết quả sáng nay không thấy ai trên bàn ăn cả, hỏi ra mới biết đêm hôm qua có xe chạy ra ngoài, cả nhà hoảng loạn như vừa gặp động đất, gọi điện thoại mới biết được bọn họ ở bệnh viện.
Hai đứa nhỏ rất có tiềm năng kia đứng yên lặng một chỗ, không dám nói gì.
Có một đứa bé cười hì hì chạy chơi, bỗng nhiên thấy ánh mắt của Chu Lộ Bác, cả người thằng bé nổi hết cả da gà, quay đầu vừa chạy vừa mếu.
Chu Lộ Bác đành phải thu hồi ánh mắt sắc lạnh đang nhìn hai đứa nhỏ, nhưng vẫn lạnh lùng hỏi: “Điện thoại là dùng để trang trí à, gọi điện về nhà báo một câu khó khăn lắm hay sao? Bình thường xem phim điện ảnh nhiều quá rồi, muốn làm vua tốc độ phải không? Để anh về cho người làm hai cái huy chương, tặng cho hai đứa mỗi đứa một cái, muốn huy chương vàng hay huy chương bạc đây?”
Chu Lê: “…”
Chu Lộ Văn: “…”
Sắc mặt của Chu Lê đen lại hiếm thấy.
Tối hôm qua đầu óc cậu không suy nghĩ được chuyện gì khác nữa, bởi vì không xác định được Tiền Đa Thụ tự tử là thật hay giả, cho nên đã quên mất báo lại việc này cho ông Chu, Chu Lộ Văn trên đường có nhớ ra, nhưng khi đó bọn họ đã tới nơi rồi, vì thế cũng không gọi điện cho ông Chu.
May mắn thay, nhờ cái tính sĩ diện của Tiền Đa Thụ, làm loạn đến nỗi tất cả mọi người đều biết, về sau e rằng lão không dám ngẩng đầu nhìn ai, nhưng mà lần đầu tiên lão biết được, ngoài tính cách lạnh lùng không thích nói chuyện kia của ông Chu, ông ấy còn rất độc miệng nữa.
Chu Lộ Bác nói: “Còn gì để phản bác không?”
Chu Lê biết sai liền nói: “Em sai rồi.”
Chu Lộ Văn cũng nói theo: “Anh đừng trách cậu ấy, là em căng thẳng quá nên quên báo cho anh.”
Chu Lộ Bác nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, cảm thấy giáo huấn đủ rồi, nói: “Chỉ một lần này, không được có lần sau.”
Hai người như được ân xá, ba chân bốn cẳng chạy khỏi “Phòng hỏi cung”.
Lúc này Tiền Đa Thụ đã tỉnh dậy.
Hai người vừa chạy đến cửa phòng bệnh, đã nghe thấy giọng nói của ông Chu vọng ra, trong giọng nói còn kèm theo cả sự tức giận: “… Ông không thể nghĩ đến hai đứa nhỏ được sao, người biết chuyện mới biết được ông bị mất việc, không biết chuyện còn tưởng rằng hai đứa nhỏ không chịu về cùng ông, khiến ông phải tự sát! Ông thì hay rồi, nhưng hai đứa nhỏ sau này phải làm sao?”
Hai người dừng chân lại, tạm thời không dám gõ cửa.
Ông Chu tức giận chỉ người đang nằm trên giường, cả hai tay đều run lên.
Vô dụng, lần đầu tiên ông nhìn thấy một người đàn ông vô dụng đến như vậy.
Ông đương nhiên không thể hiểu được cảm xúc của Tiền Đa Thụ, làm ra chuyện này sẽ khiến ngoài ngoài coi thường lão, nhưng đã là một người cha, cho dù bệnh tật, hay bị mất việc, ít nhất phải nghĩ con của mình đầu tiên thay vì buông tay mặc kệ số phận.
Nhưng mắng chửi thế nào, cũng không thể mắng khó nghe quá được, tránh làm cho lão kích động thêm.
Vì vậy, ông Chu đi qua đi lại hai vòng, buộc mình phải nuốt cơn giận này xuống, sắc mặt đen sì ngồi trên ghế.
Hai mắt Tiền Đa Thụ đỏ bừng, im lặng nhìn trần nhà, không hé răng nói nửa lời.
Chu Lê ở bên ngoài nghe xong cuộc đối thoại này, mới gõ gõ cửa, vào phòng nhìn ông Chu: “Con nói chuyện với ông ấy một chút.”
Ông Chu gật đầu, trấn an vỗ vai hắn, thở dài đi ra ngoài.
Chu Lê kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn Tiền Đa Thụ, ông Chu ở phía sau nhìn cậu một chút, rồi nhanh chóng rời đi, không nhìn cậu nữa.
Chu Lê cũng không mở miệng, cứ như thế mà ngồi một lúc.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, hai người hình như muốn thi kiên nhẫn với nhau, một cuộc thi dài dằng dặc, còn có ý đối đầu nhau nữa.
Ước chừng nửa ngày, Tiền Đa Thụ mới chủ động lên tiếng.
Nói ra cũng lạ, nhân cách thứ hai rõ ràng không có cảm tình với lão, cả hai đều nhận thức được, nhưng có thể là đứa nhỏ này quá bình tĩnh, cũng có thể là cậu hiểu lão ta muốn gì, cậu đứng trước mặt lão luôn có một cảm giác rất vững chắc, vì thế lão chủ động nói ra.
Lão nói: “Cha… Ngày hôm qua cha, nhịn không được nên đã làm loạn ở công ty.”
Chu Lê nói: “Nguyên nhân là gì?”
Tiền Đa Thụ lạnh lùng nói: “Việc ở phòng nhân sự.”
Chu Lê “Ồ” một tiếng, tỏ ý đã hiểu.
Có thể là ngày hôm qua bộ phận nhân sự đã nói cho lão biết việc lão bị sa thải, cho nên điều này đã kích thích tới lão.
Tiền Đa Thụ khàn khàn nói: “Cha đã đập đồ đạc trong văn phòng, cha có cảm giác bọn họ… bọn họ đều nghĩ ta không thích hợp.”
Chu Lê nói: “Ông nghĩ nhiều rồi.”
Tiền Đa Thụ lắc đầu: “Cha nghĩ bọn họ đều biết cha bị bệnh.”
Lão nhìn về phía Chu Lê, “Con tìm được cha mẹ đẻ của mình, Tiểu Văn ở bên kia cũng có bọn họ chiếu cố, không giống như cha, sự tồn tại của cha chỉ kéo chân các con mà thôi,” lão quay đầu đi, không kiềm chế được nước mắt, “Cha không muốn các con bị người khác nói là có bệnh tâm thần giống cha.”
“Cho nên ông nghĩ chỉ cần thầm xin lỗi ở trong lòng mình thì mọi chuyện sẽ ổn hơn sao?” Chu Lê gật đầu, “Cũng đúng đó, nhưng hôm qua ông nói sao? Ngày hôm qua ông kêu Lập Nghiệp, nhưng tôi đâu phải là cậu ta? Ông một câu cũng không nói với cậu ta, chỉ liên tục xin lỗi rồi cúp máy, chờ sau khi cậu ta biết được ông chết rồi, ngoại trừ càng thêm hận ông gấp trăm lần, cậu ta còn lựa chọn nào khác không?”
Tiền Đa Thụ hai tay ôm mặt, cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực mà bật khóc thành tiếng.
Chu Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đời trước cậu ở bệnh viện đã đủ lắm rồi, cậu không hề thích nơi này một tí nào, đặc biệt là cái nơi có liên quan đến vấn đề sinh tử.
Cậu nhẹ giọng nói: “Ông cũng biết được tình huống của nhân cách thứ hai này, lỡ đâu nhân cách này chỉ xuất hiện đúng một lần, sau này không bao giờ nữa xuất hiện thì sao?”
Tiền Đa Thụ ngần người, giương mắt nhìn về phía cậu.
Chu Lê nói: “Chỉ là một căn bệnh mà thôi, không phải bệnh nan y, ít ra thì ông còn có tương lai, không có tương lai như tôi còn không nghĩ đến việc phải chết đi, vậy thì ông lo cái gì?”
Cậu nhìn Tiền Đa Thụ, thuận tiện dỗ ngọt lão ta, “Người xưa không phải có một câu nói, thống khổ của hiện tại chẳng là gì cả, chỉ cần bạn sống thêm vài năm nữa, bạn sẽ biết thế nào là bi thương.”
Tiền Đa Thụ: “…”
Chu Lê nhanh chóng thu lại câu nói này, cậu ý thức được đó không phải dỗ ngọt mà là đâm thêm một nhát vào tim, bảo trì im lặng.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tiền Đa Thụ phụt một tiếng, giống như một tiếng cười ngắn vừa phát ra.
Chu Lê nói: “Dù sao thì tôi đã cứu ông lần này, tự ông suy nghĩ lại đi.”
Cậu đứng lên, “Thật ra mà nói, ông không cần lo lắng ông kéo chân bọn tôi, ông càng sợ thì con cái sau này sẽ càng thất vọng về ông hơn, hàng xóm láng giềng cũng tránh mặt ông, vậy nên tôi kiến nghị ông, thay vì sống một cuộc sống bất an không thoải mái, vậy thì đổi một cuộc sống mới đi. Tôi không thích bệnh viện, tôi đi đây.”
Tiền Đa Thụ lần đầu tiên gọi tên cậu: “Tiểu Lê.”
Chu Lê dừng bước.
Tiền Đa Thụ hơi hé miệng, nhìn như muốn nói câu cảm ơn.
Nhưng lão nghĩ, nói ra lời cảm ơn với con trai thì quá buồn nôn rồi, cho nên giữ lại câu nói ấy, môi mấp áy vài lần,lão hỏi hỏi: “Con đi đâu vậy?”
Chu Lê nói: “Về nhà ngủ.”
Tiền Đa Thụ nói: “Vậy, ừm… Vậy thì đi đường cẩn thận, về nhà rồi nhớ ăn cơm rồi mới đi ngủ, đừng để bụng đói.”
Chu Lê nghe thấy, nhận câu nói này, cũng “cảm ơn” lão một tiếng, không quay đầu lại mà mở cửa rời đi, thấy Chu Lộ Văn ngó nghiêng, nói: “Ông ấy giao lại cho cậu.”
Những gì muốn khuyên cậu cũng đã khuyên rồi, việc còn lại cậu không muốn quan tâm nữa.
Có thể trong nhà vẫn còn lưu lại dấu vết di thư của lão, nhưng cậu cũng không có hưng xem.
Chu Lộ Văn nói: “Ừ, cậu mệt mỏi thì về nhà nghỉ đi.”
Đúng lúc ông Chu cũng đang chuẩn bị đến công ty, để lại con trai lớn ở lại đây cùng Tiểu Văn, đưa Chu Lê rời khỏi đây.
Chu Lê đút hai tay vào túi, chậm rãi rời phòng cấp cứu, bị ánh nắng mặt trời làm cho chói mắt.
Ánh nắng ban mai rực rỡ sáng lạn, trên ban công có người đang tưới hoa, trên trời còn xuất hiện cầu vồng nhỏ, cây ngô đồng kêu xào xạc, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hót của chim sẻ, cảnh vật đều sinh động, vui tươi.
Mấy ngày nữa là bước sang mùa thu, mùa hè sắp sửa trôi qua.
Chu Lê chậm rãi hít một hơi thật sâu, những cảm xúc dồn nén trong lòng cuối cùng cũng tiêu tán hết.
Cậu nhịn không được lấy điện thoại chụp ảnh một bông hoa, đăng lên vòng bạn bè, đặt tiêu đề rằng: Có thể sống trên đời này thật sự rất tuyệt vời.
Bọn đàn em tỉnh ngủ, sôi nổi bình luận trong đó.
Lão Nhị: Được sống đương nhiên là tốt rồi, anh còn có một cuộc sống giàu sang phú quý!
Lão Tam: Khi nào chúng ta đi học đây? Hôm qua em mơ thấy em nhận được học bổng, ta ba lôi kéo chúng ta toàn gia đi cấp phần mộ tổ tiên dập đầu, khái khái ta chủ nhiệm lớp cũng lại đây khái, trực tiếp cho ta cười tỉnh.
Tiểu lục: Ha ha ha ha ha
Thất phát tài: Đây là hoa gì vậy, chắc là đắt tiền lắm?
Chu Lê bị bọn họ nháo đến dở khóc dở cười, cũng không giải thích, xem bản tin một chút, thì thấy có một tin nhắn gửi qua.
Quý Thiếu Yến: Làm sao vậy?
Cậu giật mình, cười trả lời: Không có việc gì, anh tự cảm nhận đi.
Quý Thiếu Yến nhìn thấy câu trả lời này của cậu, bắt đầu suy nghĩ “cảm nhận” ở đây là có ý gì.
Sau đó có tiếng Wechat rung lên, tên ngốc đáng yêu kia gửi đến một tin nhắn.
Chu Lê: Hôm nay thật sự xin lỗi, ngày mai tôi nhất định sẽ đến thăm anh.
Nhắc tới việc này Quý Thiếu Yến liền khó chịu, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại mà trả lời: Không sao cả, cậu có việc riêng của cậu, xong việc rồi có thể đến đây lúc nào cũng được.
Tin nhắn vừa gửi qua, chỉ nghe “cạch” một tiếng, hộ lý mở cửa bước vào, đem điểm tâm ngọt đúng giờ được đưa tới. Hắn ngẩng đầu, dịu dàng nhìn đối phương.
Hộ lý chớp chớp mắt, hỏi: “Ngài muốn ăn sao?”
Quý Thiếu Yến thở dài: “Không ăn.”
Hộ lý ngẫm lại, hắn sáng nay bận rộn hết một buổi, kết quả vị khách kia không tới, vì thế có chút đau lòng, bưng điểm tâm ngọt chạy nhanh ra ngoài, tránh cho hắn bị cảnh tượng này làm cho kích động.
Cùng lúc đó, Chu Lê gửi qua một tin nhắn.
Chu Lê: Ngày mai tôi rảnh, lần này đã quyết định rồi, cho dù trời có sập xuống tôi cũng sẽ qua đó.
Quý Thiếu Yến cảm thấy lần này ổn rồi, tâm tình mới dịu đi một chút, nhắn lại một chữ “Được”.
Kết quả nửa đêm thời tiết thay đổi, sáng hôm sau thức dậy, bên ngoài mưa vẫn to tầm tã, mưa như trút nước từ trên trời rơi xối xả, ào ào.
Hắn trầm mặc mà ngồi ở cửa sổ sát đất quan sát, nghĩ thầm người nào đó quả thực là miệng quạ đen.
Hắn cầm điện thoại, đang muốn gửi tin nhắn bảo Chu Lê đừng tới, nhưng ngẫm lại thì không cam lòng, đang do dự không quyết định được, Chu Lê đã gửi tin nhắn cho hắn, tin nhắn viết vô cùng ngắn gọn.
Chu Lê: Hẹn gặp ở bệnh viện.
Khóe môi của Quý Thiếu Yến nhếch lên, nhắn lại một câu: Nếu như chút nữa mưa vẫn còn lớn như vậy thì đừng qua đây nữa.
Chu Lê: Không có việc gì, có thể từ từ lái xe đến.
Quý Thiếu Yến không ngăn cản, trả lời: Vậy cậu đi đường cẩn thận.
Mưa to đến nỗi không nhìn rõ được bên ngoài, cũng may đây là bệnh viện tư cao cấp, ở sảnh tầng 1 khoa nội trú có một khu vực thư giãn, có thể đọc sạch, uống trà, hai người đã hẹn nhau ở nơi đó.
Quý Thiếu Yến thay quần áo, xuống trước giờ hẹn 20 phút, cố ý chọn một vị trí yên tĩnh và có nhiều ánh sáng, ngồi ở đó nhìn về phía cửa, một lát sau, rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng của Chu Lê.
Hắn không khỏi nheo mắt.
Vẫn là dáng vẻ kia, rực rỡ đến mức trong những ngày mưa cũng không thể che lấp được, rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp, hắn lại cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.
Chu Lê dựa theo tin nhắn tìm vị trí của hắn, rất mau đã tìm hắn.
Cậu là lần đầu tiên thấy được hình dáng thật của Quý Yến Nhiên, thầm nghĩ quả nhiên rất đẹp trai, cười cười chào hỏi: “Hế lô.”
Quý Thiếu Yến cũng cười mỉm một cái: “Chào cậu.”
Giống nhau, hắn nghĩ thầm.
Cảm giác đó là giống nhau.
Chính là cảm giác hắn muốn trói buộc Chu Lê, để cậu vĩnh viễn thuộc về hắn.
Không cần biết lúc trước hắn là Husky, hay là người.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thiếu Yến: Nhưng mà người không bằng chó.