Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Đương nhiên, Chu Lê không thể tay không đến thăm bệnh nhân, cho nên trên đường đi tranh thủ ghé ngang qua cửa hàng hoa, tự mình lựa một bó hoa, cảm thấy kỹ năng cắm hoa học từ mẹ rốt cuộc cũng có chút công dụng, có thể tỏa sáng rồi.
Cậu đưa bó hoa cho hắn: “Chúc anh mau bình phục.”
Quý Thiếu Yến không đợi hộ lý tiến lên, chủ động duỗi tay nhận bó hoa, lúc nhận còn vô tình đụng phải đầu ngón tay của cậu, bất động thu tay lại, nhiệt độ trên tay vẫn còn sót lại một chút hơi ấm, cười nói: “Cảm ơn.”
Chu Lê liếc mắt nhìn cổ chân hắn, thấy trên đó vẫn còn quấn băng gạc, hỏi: “Cái này bao lâu thì lành?”
Quý Thiếu Yến nói: “Bác sĩ nói ít nhất phải dưỡng thương 1 tháng.”
Nói một cách khác là bị giam lỏng 1 tháng trong bệnh viện.
Trong lòng Chu Lê thầm cảm thán ông nội Quý quả nhiên là thần, gật gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Quý Thiếu Yến nhìn băng gạc quấn trên đầu cậu: “Còn cậu thì sao?”
Chu Lê nói: “Vết thương của tôi chỉ là ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.”
Trong đầu Quý Thiếu Yến xuất hiện hình ảnh cậu bị chảy máu nhiều đến nỗi ngất xỉu, hắn cố gắng kìm chế lại cảm xúc đang dâng trào của mình, nhẹ nhàng nói “Ừ”, đuổi hộ lý đi, bưng ấm trà trên bàn xuống.
Tuy rằng trời mưa to, tuy rằng không thể ở hoa viên nhỏ tản bộ tâm sự, tuy rằng chỉ có thể ngồi cạnh nhau trên dãy ghế dài, nhưng những điều này hoàn toàn không làm mờ đi chính sự của Quý thiếu.
Sáng sớm hắn đã nhờ hộ lý chuẩn bị cho mình một bộ ấm trà nhỏ tinh xảo, nhân tiện hắn vừa mới dọn xuống dưới, vì thế chọn trà, ủ trà, lọc trà, thưởng trà… Pha trà trước mặt Chu Lê.
Hành động này rất vừa mắt, dưới làn khói sương trắng xóa, cả người dường như càng thêm dịu dàng.
Chu Lê yên lặng theo dõi, trong lòng thầm nói đúng là giáo thảo* có rất nhiều fan não tàn theo đuổi, quả nhiên có vốn liếng này.
Chú thích * Giáo thảo: nam sinh đẹp trai học giỏi trong trường học.
Quý Thiếu Yến bưng một tách trà đến trước mặt cậu, nói: “Nếm thử xem.”
Chu Lê nhấp thử một ngụm, cảm thấy tay nghề này không tồi.
Quý Thiếu Yến nói: “Thế nào?”
Chu Lê nói: “Khá ngon đó.”
Quý Thiếu Yến cười cười với cậu: “Nếu như có lá trà ngon, hương vị sẽ càng tăng thêm.”
Chu Lê nhìn bộ dạng ôn hòa của hắn, nhớ lại Husky tự kỷ trước kia, còn nhớ đến Đản Đản của mình đột nhiên biến mất, cậu đột nhiên cảm thấy có chút mất mác, lấy điện thoại ra chơi game.
Quý Thiếu Yến không rõ tâm tình của cậu lắm, hắn đưa cho cậu một tờ giấy, sau đó bắt đầu vấn đề chính.
“Đây là bức tranh tôi vẽ,” hắn nói, “Tạm thời chỉ có một phần thôi. Tôi không biết chính xác là bao nhiêu phần trăm, nhưng có thể nhìn ra nhất định có quy luật gì đó.”
Chu Lê nhận lấy tờ giấy, thấy mặt trên bức tranh ghi ra rất rõ rành những quy tắc, bên cạnh còn viết mấy chữ “Tầng thứ ba”, chữ viết rất phóng khoáng, nhìn vào liền khiến cho người khác cảm thấy thư thái.
Cậu không biết đây tâm tư nhỏ của Quý thiếu gia, lấy ra một bức tranh mà mình tùy tiện vẽ lại, nhưng không cảm thấy khó coi chút nào, ghép hai bức tranh lại, chần chờ nói: “Anh nói xem đây có phải là bát quái trận hay không?”
Quý Thiếu Yến di chuyển xe lăn về phía cậu, đánh giá vài lần: “Ừm, có chút giống.”
Chu Lê nói: “Tôi không biết gì nhiều về bát quái trận, chỉ biết nó có một cái vòng đen trắng, chẳng lẽ đây lại là điểm mấu chốt?”
Quý Thiếu Yến chậm rãi xê dịch người về phía cậu một chút, giống như làm ảo thuật móc ở đâu ra hai cây bút, ôn hòa nói: “Trước tiên vẽ lại thử xem.”
Chu Lê không có ý kiến, vừa chơi game vừa dựa theo những gì suy luận được bổ sung vào bức tranh.
Quý Thiếu Yến liếc nhìn cậu ở cự ly gần, trước khi để cậu phát hiện đã thu hồi tầm mắt, vờ như không có chuyện gì tiếp tục chơi game.
Ngày mưa, mọi người đều không muốn ra đường quá nhiều, phần lớn đều ở nhà chơi game.
Càng ngày càng có thêm nhiều người tới được tầng thứ ba, mở đi mở lại bao nhiêu rương, kết quả hoàn toàn vô dụng, cả đám tức điên rồi.
Trịnh Tam: Con mẹ nó game này là cái mẹ gì thế?!
Bá Trung Bá: Tôi nghi rằng đây là lỗi bug của trò chơi!
Cảnh thiếu: Tháng Ba có ở đây không?
Lưu Tiểu Duy: Đúng vậy, gọi Tháng Ba đi, giang hồ nguy cấp cần được cứu giúp QAQ
Lê: Bà nội cô ấy vừa mất, có thể gần đây cô ấy không online.
Lời vừa nói ra, mọi người đều chú ý đến lời nói này.
Trịnh Tam: Việc này mà mi cũng biết? Hai người bọn mi quen nhau ngoài đời à?
Đường Tâm Điềm: Wow, có gian tình!
Lưu Tiểu Duy: Đúng, có gian tình!
Lê: Chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, có quá nhiều người theo đuổi tôi, vì thế để mọi người không phải chịu cảnh khổ sở thương tâm, tôi đành hy sinh bản thân mình một chút vậy, sẽ bảo trì trạng thái độc thân.
Cảnh thiếu:…
Lưu Tiểu Duy: Ta phi!
Trịnh Tam: Ta đã chụp màn hình lại rồi, có bản lĩnh thì từ nay về sau mi đừng nói chuyện yêu đương.
Lê: Tuy rằng ta thực sự không cố ý nói về vấn đề này, nhưng ta không hiểu rõ lắm về thao tác của mi, ta chẳng sợ nói chuyện yêu đương gì đó đâu, mi mói xem mi chụp màn hình lại thì có ích gì chứ? Ta lại không cần gặm điện thoại giống như ai kia.
Trịnh Tam:…
Trái tim Quý Thiếu Yến hơi nhảy lên, nhìn sang người bên cạnh, cùng lúc đó Chu Lê cũng nhìn sang, trong ánh mắt mang theo một tia nghi vấn, giọng điệu vô cùng tự nhiên hỏi: “Bà nội Tháng Ba qua đời à?”
Chu Lê nói: “Bà cô ấy mất vào cái đêm cô ấy đến được tầng thứ tư.”
Quý Thiếu Yến “Ừm” một tiếng, không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục vẽ.
Chu Lê thấy hắn phản ứng bình thường, có chút đau đớn.
Tuyến tình cảm giữa nam chính và nữ chính không có, cũng không biết sau này có thể bẻ ngược trở về hay không, nhưng mà Tống Oanh Thời tốt xấu gì cũng chăm sóc hắn mấy ngày, địa vị của nàng trong lòng hắn chắc cũng có chút đặc thù đi?
Trong game, khi người chơi thấy manh mối duy nhất không online, vì thế họ tìm tới Chu Lê.
Cảnh thiếu: Mi không hỏi cô ta cụ thể đã xảy ra chuyện gì à?
Lê: Cô ta cũng nói chỉ thấy một cái rương, nếu như hỏi được khác, ta đã sớm tiến đến tầng thứ tư rồi.
Mọi người nghĩ thầm cũng đúng, lần nữa kêu rên.
Nhóm fan não tàn không nhịn được gọi Quý Thiếu Yến, thậm chí nhóm của Nhị đại cũng kêu lên, bởi vì Quý Thiếu Yến thật sự thông minh.
Từ trước đến nay Quý đại thiêu luôn luôn quan tâm đến bọn họ cho nên không thể phớt lờ được, hắn nhanh chóng nổi đóa lên.
Quý thiếu: Tôi nghĩ đây là một bức tranh, đang phác thảo lại thử.
Trịnh Tam: Như thế nào lại là một bức tranh?
Lưu Tiểu Duy: What? Nhìn vậy mà có thể vẽ lại sao???
Fan não tàn biết Quý thiếu có biện pháp, kích động kêu ngao ngao, vô cùng sôi nổi khích lệ nam thần.
Trịnh Tam: Tất cả đều ngậm miệng lại cho ta, để yên cho hắn nói, không muốn qua cửa phải không!
Fan não tàn lập tức im lặng, nhìn chằm chằm màn hình kênh thế giới.
Nhị đại và những giáo thảo ở trường khác cũng nhìn xem, muốn nghe thử suy nghĩ của hắn.
Quý Thiếu Yến đang định gõ tự, đột nhiên nhìn thấy phía trước có cái rương, vì thế thuận tay mở ra, phát hiện trong đó có một bông hoa.
Vì thế ngay sau đó, mọi người đều nhìn thấy trên kênh thế giới hiện lên thông báo, nội dung và khung cảnh đều vô cùng quen mắt.
‘Hệ thống’ người chơi ‘Quý thiếu’ tặng cho người chơi ‘Lê’ một đóa hoa hồng, thích cậu không cần lý do ‘trái tim’ ‘trái tim’ ‘trái tim’.
Trịnh Tam:…
Cảnh thiếu:…
Tiểu Nhan:…
…
Quý thiếu: Tôi cảm giác toàn bộ tầng thứ ba là một bức tranh, có những điểm mấu chốt để thông qua. Tháng Ba kia có thể là trùng hợp gặp được điểm mấu chốt, cho nên có thể tiến vào tầng thứ tư. Trước mắt thì cái bức tranh này, nhìn qua có thể là một bát quái trận.
Mọi người: “…”
Không phải, vì sao dáng vẻ của hắn như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy? Mất trí nhớ à!
Đường Tâm Điềm: Hiện tại tôi không muốn nói về cái bát quái trận này, tôi muốn biết vì sao anh lại tặng hoa cho cậu ta.
Vừa mới nói xong, Chu Lê bên kia cũng mở ra một đóa hoa, thuận tay dùng.
‘Hệ thống’ người chơi ‘Lê’ tặng cho người chơi ‘Quý thiếu’ một đóa hoa hồng, thích cậu không cần lý do ‘trái tim’ ‘trái tim’ ‘trái tim’.
Mọi người: “…”
Trịnh Tam: Hai người muốn chính thức thông báo làm đám cưới à?
Cảnh thiếu: Nhìn đi, đúng là bạn tồi, một đóa hoa cũng không tặng cho tôi. Tiểu Nhan, tôi thương tâm quá.
Tiểu Nhan: Tôi cũng thế.
Lê: Điều này không phải rõ ràng rồi sao? Ta là giáo thảo, hắn cũng là giáo thảo, bọn ta lập tổ đội cùng với người khác có thể làm cho người ta thương tâm rất nhiều, cho nên bọn ta mới lén lút thương lượng giá trị nhan sắc của giáo thảo trong tổ đội, điều này cũng là một phần để vun đắp tình bạn, bọn mi hiểu chứ.
Thanh Lâm: Xin lỗi nhưng ta phải nói thẳng, mi có ở tổ đội với ai cũng không thể nào làm người ta thương tâm được đâu, mi mau chóng trả lại Quý thiếu cho chúng ta a a a!
Lê: Đừng tức giận, dùng xong ta sẽ trả.
Đường Tâm Điềm: Khụ… Lời nói này của ngươi ghê quá đó.
Chu Lê suy nghĩ hai giây, sau đó nhếch mép.
Cậu liếc sang Quý Thiếu Yến, thấy đối phương cũng mỉm cười về câu nói kia, vẻ mặt vẫn như cũ, coi như không nhìn thấy gì, nghiêm túc gửi một tin nhắn mới.
Quý thiếu: Bức tranh chỉ mới vẽ được một phần tư, một là mấy người đi chỗ khác chơi, hoặc là giúp đỡ nhau vẽ ra bức tranh này, nhiều người vẽ, sẽ nhanh hơn một chút.
Chủ đề bàn tán nãy giờ được hắn kéo về quỹ đạo, một đám người ồn ào báo danh, nhưng cái này không thể tất cả cùng vẽ được, cuối cùng chỉ chọn ra một vài người, còn lại tạo một nhóm chat nhỏ trên WeChat, có thể thảo luận với nhau bất cứ lúc nào.
Hộ lý đứng ở xa nhìn thời gian, do do dự dự không dám đi tới.
Ông nội Quý vì sợ cháu mình giở trò quỷ, cho nên quy định hắn không được ra hóng ra quá nửa giờ, hôm nay hắn đã xuống lầu trước 20 phút, nguyên bản chỉ có thể tiếp khách 10 phút mà thôi, nhưng hộ lý cảm thấy hắn không dễ dàng gì, tự mình kéo dài thời gian ra một chút, chớp mắt đã qua một giờ.
Cô thấp giọng nói: “Thiếu gia, phải về phòng rồi.”
Quý Thiếu Yến ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Bọn tôi còn chưa thương lượng xong, chờ một chút nữa có được không?”
Hộ lý tức khắc mềm lòng, chưa kịp đồng ý, thì cậu thanh niên kia đã mở miệng nói: “Không có việc gì, nói trên nhóm chat đi, dù sao cũng chỉ là vẽ một bức tranh, tôi về trước, anh cố gắng dưỡng thương.”
“…” Quý Thiếu Yến nói, “Đã trưa rồi, ăn cơm xong rồi mới về được không?”
Chu Lê nói: “Không cần, tôi về nhà ăn, mưa cũng ngớt rồi.”
Quý Thiếu Yến thấy hắn nói xong thì đứng dậy, vội vàng nói hộ lý đẩy mình tiễn khách, hắn ngồi ở cửa nhìn bóng dáng cậu biến mất hoàn toàn, lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Hộ lý bảo hắn cứ nằm nghỉ ở trên giường, cô sẽ đem bó hoa lại đây, nhưng thấy hắn tự mình ôm bó hoa, nửa ngày cũng chưa mở miệng, từ tận đáy lòng của thấy không nên hỏi, ngập ngừng thử nói: “Thiếu gia, trưa nay muốn ăn món gì?”
Quý Thiếu Yến nói: “Không muốn ăn lắm.”
Hộ lý nghĩ tiêu rồi, phải nhanh chóng khuyên hắn hay đổi tâm ý.
Quý Thiếu Yến quan sát biểu cảm của cô, trong lòng cũng hơi chột dạ, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp “ra tù” trước hạn.
Trời mưa cả ngày, đến chạng vạng mới tạnh.
Sau một buổi chiều trao đổi trong nhóm, mối quan hệ đã có một bước nhảy vọt. Cả đám cử người đi đến những vị trí bất đồng ở tầng thứ ba, cùng nhau động thủ, rất nhanh đã vẽ được một nửa.
Đây là một trận bát quái đã được cải tiến, nhìn rất phức tạp.
Chu Lê thầm nghĩ vị Vệ lão gia kia thật sự biết làm khó người khác, nói với nhóm chat mình muốn đi ăn cơm, lười biếng duỗi xuống lầu.
Chu Lộ Văn vẫn ở trấn Tương Mãn, nhìn bộ dạng này có vẻ đêm nay vẫn phải thức đêm.
Chu Lộ Bác đã trở về từ sớm, để lại một vệ sĩ ở đó, phòng ngừa có chuyện gì xảy ra. Mọi người yên ổn ăn xong một bữa cơm, ăn xong Chu Lê dắt Golden nhỏ ra ngoài đi dạo.
Lương Cảnh Tu vừa vặn có việc đi ngang qua, nhìn thấy cậu thì hai mắt sáng ngời, lập tức dừng xe, tiến lên chào hỏi: “Hello.”
Chu Lê quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt thiếu niên anh tuấn, một đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười, nhìn qua có vẻ phong lưu phóng khoáng, hỏi: “Anh là?”
Lương Cảnh Tu khai báo tên họ, thuận tiện nói luôn ID trong game của mình.
Chu Lê hiểu rõ.
Lương Cảnh Tu và Nhan Vân Huy đều là bạn của Quý Thiếu Yến, cũng có không ít đất diễn.
Lương Cảnh Tu giống như đã quen với cậu từ trước, vẻ mặt cười cười hàn huyên cùng cậu hai câu, sau đó đi thẳng vào chủ đề: “Tôi hỏi cậu chuyện này được không, cậu và A Yến quen biết nhau như thế nào?”
Chu Lê không biết Quý Thiếu Yến bên kia nói gì, vì thế thành thật nói: “Tôi gần đây mới quen biết anh ấy, trước đây chỉ quen trong game.”
Lương Cảnh Tu nghe được câu trả lời, trong lòng kinh hoàng, như vậy có nghĩa là, A Yến trước đây căn bản là không biết người này!
Hắn đang tự hỏi câu trả lời nào mới là đúng về sự thật Quý thiếu biến thành con chó, thì nghe thấy người trước mắt tiếp tục nói: “Về việc trước đây tôi có nhận ra anh ta hay không, câu trả lời này nói ra thì không khớp lắm.”
Lương Cảnh Tu ngẩn người: “Có ý gì?”
Chu Lê nói: “Anh có biết vì sao thông tin lại không khớp không? Bởi vì tôi có hai nhân cách.”
“…” Lương Cảnh Tu nói, “Hả?”
Chu Lê thành thật nói: “Tội không gạt anh, là thật đó.”
Lương Cảnh Tu: “…”
Ai hỏi cậu cái này!
Hắn nhanh chóng hoàn hồn, tạm thời bỏ qua cái vấn đề cẩu huyết* này, tiếp tục truy vấn: “ID trong trò chơi là cậu lấy, hay là nhân cách kia của cậu lấy?”
Chú thích * Cẩu huyết: máu chó, một vấn đề ngược tâm ngược thân đến nỗi không ai chấp nhận được.
Chu Lê thầm nghĩ đúng là không dễ lừa, hỏi ngược lại vấn đề: “Vì sao anh lại hỏi tôi điều này? Có phải Quý thiếu đã nói gì với các anh hay không? Tôi và anh ta trước đây thật sự không quen biết?”
Tâm tư của Lương Cảnh Tu dao động, bây giờ mà nói ra câu “Nhất kiến chung tình”, A Yến sẽ nhất định sẽ đánh chết hắn, vì thế nói: “Hắn chỉ nói rằng hắn và cậu rất có duyên.”
Chu Lê thật cao hứng: “Đương nhiên rồi, bọn tôi đều là giáo thảo mà, đương nhiên có rất nhiều đề tài.”
“…” Lương Cảnh Tu làm bộ không nghe thấy, hỏi, “Vậy cái ID kia?”
“Cái này không quan trọng,” Chu Lê so với hắn còn quen thuộc hơn, vỗ vỗ vai hắn, “Anh nói lại với Quý thiếu, hắn và tôi có duyên như thế, tôi sẽ nhận hắn là anh em!”
Lương Cảnh Tu muốn nói lại một câu “Cái này rất quan trọng”, nhưng nhất thời tìm không được lý do, đành phải kiềm chế lại tâm tình của mình, kiên nhẫn cùng cậu nói chuyện phiếm, kết quả của cuộc trò chuyện này là hắn bị cậu dắt mũi rồi.
Cuối cùng khi hắn vất vả quay trở về chủ đề chính, thì trời đã tối đen, hai người chào tạm biệt nhau, cậu dắt chó rời đi.
Lương Cảnh Tu: “…”
Rốt cuộc A Yến coi trọng người này ở điểm nào!
Hắn trầm mặc nhìn đối phương đã đi xa, không nhịn được chụp một bức ảnh, gửi qua: Hôm nay gặp được tình yêu nhỏ của cậu, nhìn cận cảnh, đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.
Quý Thiếu Yến thầm nói đương nhiên, nghĩ đến việc hôm nay gặp được người thật, tâm tình có chút vui sướng.
Ngay sau đó, chỉ thấy WeChat rung lên, bên kia đã gửi qua một bức ảnh.
Lương Cảnh Tu không đi cùng đường với Chu Lê, cho nên quyết định lừa đảo một chút: Chỉ tiếc đã quên chụp chính diện khuôn mặt, nhìn cái bóng này mà tưởng tượng đi.
Hắn gửi ảnh chụp qua, để chứng minh lần này đã gặp được Chu Lê, sau đó nhắn qua một tin: Tôi hỏi cậu ta vì sao quen biết cậu, cậu ta chỉ nói mới quen cậu ở trên game gần đây thôi, cậu giải thích chuyện này cho tôi xem nào?
Quý Thiếu Yến căn bản không thèm nhìn tin nhắn đó, mà là nhìn chằm chằm vào bức ảnh Golden nhỏ, trầm mặc.
Còn nói “tạm thời” chỉ “nuôi nó vài ngày”?
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thiếu Yến: Haizz, tôi còn không bằng một con Golden, có chút tủi thân.