Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
“Ta nghe ngóng được chỉ có hoàng tộc cùng người Cựu tộc họ Hắc, hoàng tộc chính là hoàng thất, ta cũng không giải thích nhiều về việc này nữa. Còn Cựu tộc trước kia là hoàng thất, bởi vì nguyên nhân nào đó bị hoàng tộc hiện tại lật đổ, nhưng thế lực của bọn họ vẫn tồn tại, bọn họ vẫn vô cùng quan tâm đến yên vui của bá tánh Tử Linh Quốc. Nhưng ở một phương diện nào đó lại hơi bá đạo cực đoan, khiến cho các bá tánh đều sợ hãi bọn họ. Mấy ngày qua ta đã nghe ngóng được rất nhiều chuyện của Cựu tộc, qua lời của mọi người kể, ta cảm thấy phu quân của gia rất giống người hoàng tộc, cho dù là lời nói, hành động đến cử chỉ, hay là các chi phí chi tiêu thường ngày đều giống với người hoàng thất hiện tại, đến cả chiếc thuyền chúng ta ngồi, nếu không phải là người hoàng thất, tuyệt đối không dám chế tạo chiếc thuyền xa hoa giống như của hoàng thất như vậy. Cho dù là Cựu tộc, bọn họ cũng không có tiềm lực kinh tế như này. Trừ cái này ra, ta còn nghe nói mấy năm nay Thái Tử vẫn luôn cải trang đi tuần, cho đến mấy ngày gần đây mới hồi cung, hơn nữa, lại có đồn đãi nói hắn dẫn về một nam phi. Thông qua đủ mọi sự tình dấu hiệu, ta đoán phu quân của gia rất có khả năng là Thái Tử.”
Lão Hắc nhỏ giọng nói bên tai Ô Nhược: “Gia, ta nghĩ không cần ta đi hỏi thăm, ngài hẳn là biết rõ hơn ta phân của Thái Tử màu gì .”
Ô Nhược trừng hắn một cái: “Ngươi cứ như vậy liền xác định là Thái Tử?”
“Có tám phần chắc chắn là hắn.” Lão Hắc thấy y không vui ngược lại còn nhíu mày, liền hỏi: “Gia, có phải ngươi lo lắng Đế Hoàng bọn họ không tiếp nhận ngươi hay không?”
Ô Nhược nhàn nhạt nói: “Đương nhiên rồi, đường đường là một Thái Tử, quốc quân tương lai sao có thể cưới nam nhân làm vợ, đừng nói Đế Hoàng có chấp nhận hay không, bá tánh Tử Linh Quốc tuyệt đối sẽ không chấp nhận một nam phi. Huống chi quan hệ trong hoàng thất phức tạp, tranh đấu không ngừng, đi đến đâu cũng là lục đục với nhau, sẽ không có ngày tháng yên vui tốt lành nào.”
“Gia, ngài cũng đừng quá mức lo lắng, sự tình không phức tạp như ngài nghĩ, ta nghe nói Đế Hoàng Tử Linh Quốc không có tam cung lục viện giống Đế Quân Thiên Hành Quốc, bọn họ chỉ có một Đế Hậu, năm vị hoàng tử công chúa đều là cùng phụ cùng mẫu sinh ra, quan hệ giữa huynh đệ tỷ muội vô cùng hòa hợp. Hơn nữa, phương thức kế thừa của hoàng thất cũng không giống nhau, cho dù đối phương là nam hay nữ, là con cả hay con út, ngôi vị hoàng đế đều chỉ truyền cho người có năng lực mạnh nhất, những người khác mất đi tư cách thừa kế. Chẳng sợ Thái Tử trước khi thượng vị đột nhiên chết đi, những người khác cũng không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, phải một lần nữa chọn ra người mạnh nhất từ trong các con cháu. Sau đó, dưới danh nghĩa của Thái Tử đã chết, cha mẹ ruột của con cháu bị chọn trúng sẽ bị tước đi tước vị trở thành bình dân, vĩnh viễn không được nhập vào hoàng thất.”
Ô Nhược nhướng mày: “Loại phương thức kế vị này cũng rất đặc biệt.”
Ít nhất là có thể loại bỏ được ý niệm muốn kế vị của những người khác, thứ hai là ngăn trở xảy ra lục đục giữa huynh đệ tỷ muội, ba là phòng ngừa những người khác có ý đồ mượn nhi tử để thượng vị.
“Cho dù là thế nào, ta vẫn hy vọng Tuyển Dực không phải là Thái Tử.”
Lão Hắc cười cười, nhìn căn phòng trước mặt nói: “Gia, tới rồi.”
Ô Nhược đứng trước đại môn rách nát: “Ngươi ở đây?”
Người ra ra vào vào đại môn đều mặc quần áo rách tung rách toé, khuôn mặt lấm lem, tóc rối bù, thậm chí có người trên người còn phát ra mùi thối cực kì khó ngửi.
“Đúng vậy.” Lão Hắc làm ra điệu bộ mời: “Gia, mời.”
Ô Nhược đi vào đại môn, đại viện và trong phòng chỉ thắp một cây nến, hết sức tối tăm, dường như không thấy rõ diện mạo của đối phương. Bởi vậy, nhóm ăn mày trong phòng không chú ý tới Ô Nhược bọn họ đã đến, mọi người đều ở trong ổ nhỏ của mình nhỏ giọng nói chuyện phiếm hoặc là ngủ đến phát ngốc. Mà tất cả bọn nhỏ đều tập trung ở giữa sân hát hò nhảy múa, trong đại viện tất cả đều là tiếng cười của bọn họ.
“Bàng thúc.” Lão Hắc dẫn Ô Nhược đi đến một góc trong phòng: “Ta tìm thấy chủ tử nhà ta.”
Bàng thúc là người bình thường, qua năm nay là đã thành một ông già, đầu tóc hoa râm, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, quần áo trên người cũng nhăn nhúm bèo nhèo, hắn nhìn thấy Lão Hắc lại đây, liền đứng lên: “Vương Bình, ngươi vừa nói cái gì?”
Vương Bình là tên trước đây của Lão Hắc.
Lão Hắc đỡ tay của Bàng thúc: “Ta nói ta tìm được chủ tử nhà ta, hắn biết một chút y thuật, có thể xem bệnh cho cháu gái cùng tôn tử của ngài.”
Bàng thúc kích động nói: “Thật ư?”
Lão Hắc gật gật đầu, lôi Bàng thúc đi đến trước mặt Ô Nhược.
Bàng thúc nhìn thấy Ô Nhược ăn mặc phú quý như thế, lập tức quỳ xuống: “Thưa ngài, cầu xin ngài cứu cứu cháu gái cùng tôn tử nhà ta ……”
Lão Hắc vội vàng nâng hắn dậy: “Bàng thúc, ngài mau đứng lên. Chủ tử ta tới đây, chính là đồng ý tới xem bệnh cho bọn họ, cho nên ngài đừng có gấp.”
Ô Nhược hỏi: “Cháu gái với tôn tử của hắn ở nơi nào?”
Lão Hắc chỉ chỉ hai đứa nhỏ nằm ở một bên dùng chăn che lại.
Trong phòng thật sự quá tối, Ô Nhược lấy ra pháp khí chiếu sáng, tức khắc, trong phòng sáng như ban ngày, tất cả mọi người đều nhìn lại đây.
“Sáng quá.” Mấy đứa trẻ vui mừng mà chạy đến bên người Ô Nhược, nhìn thấy pháp khí hết sức tò mò: “Đây là đèn lồng ư? Vì sao phát ra ánh sáng sáng như vậy? Ta chưa từng nhìn thấy đèn lồng loại này, cũng chưa từng nhìn thấy loại ánh sáng đẹp như này.”
Ăn mày ngoài phòng cũng tò mò mà đi đến xem.
Ô Nhược ngồi xổm xuống, xốc chăn lên, liền thấy hai đứa trẻ năm sáu tuổi đang run rẩy không ngừng, khi y vừa đụng vào làn da bọn họ, lập tức cảm thấy được một sự lạnh lẽo, tình trạng giống như đúc đứa trẻ mà y trị liệu cho mấy ngày trước.
Sắc mặt y nghiêm trọng mà ngẩng đầu nhìn mọi người nói: “Bọn họ đây là mắc bệnh Khuyết Dương.”
Lời này vừa nói ra, trong phòng tràn ngập không khí bi thương, Bàng thúc không nhịn được kêu rên khóc lớn: “Tôn nhi đáng thương của ta, tại sao lại mắc chứng Khuyết Dương cơ chứ, bọn chúng còn nhỏ như thế, vậy thì ta, chúng ta sau này biết làm sao bây giờ?”
Mọi người đều đồng tình mà nhìn Bàng thúc.
Lão Hắc khẩn trương mà nhỏ giọng hỏi: “Gia, bọn họ còn có thể cứu chữa không?”
Ô Nhược hỏi hắn: “Ngươi hẳn là từng nghe nói về loại bệnh trạng này rồi?”
Vẻ mặt Lão Hắc lộ vẻ khổ sở gật gật đầu, biết rõ những người mắc căn bệnh Khuyết Dương chưa từng cứu được.
Ô Nhược than nhẹ một tiếng, trước khi tới đây, còn tưởng rằng cháu gái cùng tôn nhi của lão ăn mày mắc bệnh bình thường thôi. Cho nên, y chẳng chút nghĩ ngợi liền đồng ý đến đây nhìn xem, không nghĩ tới sẽ gặp tình hình như này. Hiện nay trên người y chỉ còn lại có một viên cổ trùng, tạm thời cứu được một đứa, không cứu được đứa thứ hai.
Trong phòng Bàng thúc toàn là tiếng khóc, chỗ khác một mảnh an tĩnh.
Đột nhiên, một phụ nhân quỳ đến trước mặt Ô Nhược: “Thưa ngài, mong ngài cũng khám cho con của ta.”
Ô Nhược gật gật đầu: “Con ngươi ở chỗ nào?”
Phụ nhân vội vàng dẫn Ô Nhược đến góc tường nàng ở, cũng như thế, trên người con nàng cũng đắp một cái chăn thật dày.
Ô Nhược nhìn cái chăn không ngừng run rẩy, đã có thể đoán được bệnh của con nàng giống với bệnh của tôn nhi Bàng thúc.
Phụ nhân vội vàng xốc chăn lên.
Ô Nhược vừa đụng vào tay đứa trẻ, liền biết bệnh tình của đứa trẻ là gì.
Phụ nhân khẩn trương nhìn Ô Nhược: “Thưa ông, bệnh tình của con ta thế nào?”
Ô Nhược thấp giọng nói: “Cũng là mắc bệnh Khuyết Dương.”
Tức khắc, nữ nhân ngã ngồi trên mặt đất, giống như bị mất hồn, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần.
Người ở đây đều biết được người mắc bệnh Khuyết Dương chưa thể chữa khỏi được. Cho nên, cũng không ai cầu Ô Nhược cứu lấy bọn nhỏ.
Sau đó, Lão Hắc lại dẫn Ô Nhược đi khám cho ba đứa trẻ nữa, mà tình trạng của bọn chúng đều giống nhau, căn phòng vốn dĩ tràn đầy tiếng nói tiếng cười, bây giờ đã trở nên toàn là tiếng khóc, không khí vô cùng đau thương.
Lão Hắc vội vàng đưa Ô Nhược rời khỏi căn phòng, để tránh mọi người quá mức bi thương, tránh cho Ô Nhược tức giận: “Gia, ta không nghĩ tới bọn nhỏ đều mắc bệnh Khuyết Dương, aizz, nghe nói loại bệnh này vô phương cứu chữa.”
Ô Nhược không nói lời nào.
Lão Hắc đổi đề tài nói: “Gia, trời cũng không còn sớm, ta dẫn các ngươi đi tìm khách điếm.”
Ô Nhược gật gật đầu.
Lão Hắc dẫn bọn y đến một khách điếm giá cả không quá đắt, ở cũng rất thoải mái.
Ô Nhược nói: “Ngươi cũng dọn lại đây ở cùng chúng ta, mọi người chăm sóc lẫn nhau cho tốt, hai ngày sau, chúng ta liền đi tìm Tuyển Dực bọn họ.”
“Vâng.”
Ô Nhược sau khi vào phòng, trong lòng vẫn luôn nhớ đến tiếng khóc của mấy đứa trẻ, nghĩ tới nghĩ lui, như thế nào cũng không ngồi yên được. Liền đi đến một cái hiệu thuốc lớn dược liệu về luyện chế, bận rộn một hồi cho đến tận canh ba mới đi vào giấc ngủ.
Tiết tháng tư là ngày hội độc nhất của Xích Thành. Sáng sớm, mọi người liền thắp hương bái thần, hơn nữa còn đốt pháo, Ô Nhược bị ồn ào đến ngủ không được, đành phải dậy cùng mấy người Đản Đản ăn cơm sáng, khi ăn xong, liền cùng Đản Đản bọn họ rời khỏi khách điếm.
Trên đường cái, không khí giống như đón năm mới vậy, hết sức náo nhiệt, rất nhiều người đều thay quần áo mới, vẻ mặt vui mừng tưng bừng.
“Gia, ta nghe nói hôm nay chợ sẽ bán các đồ vật ở tầng khác, ngài có muốn đi xem hay không? Chỉ là, nơi đó có rất nhiều người, cần phải trông chừng cho kĩ tiểu thiếu gia với lão phu nhân mới được, nếu không rất dễ bị lạc.” Lão Hắc thấy Ô Nhược không có phản ứng, thậm chí còn là một bộ dáng tâm sự nặng nề, nghi hoặc nói: “Gia, ngài đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Ô Nhược lấy lại tinh thần: “Ta đang nghĩ liệu Bàng thúc bọn họ có nguyện ý để ta liệu cho tôn tử hắn hay không.”
Y đã dự định đời này sẽ không xen vào việc của người khác nữa, nhưng nhìn thấy một đám trẻ vô tội mắc bệnh Khuyết Dương, trong lòng luôn có chút không đành lòng. Hơn nữa, nếu Hắc Tuyển Dực thật sự là Thái Tử hoặc là người hoàng tộc, vậy y thân là bạn đời của Hắc Tuyển Dực, hẳn là cũng nên giúp sức một tay, gánh vác một chút ưu phiền cho phu quân của y.
Lão Hắc cực kì vui sướng: “Gia, ngươi muốn trị liệu cho tôn tử của Bàng thúc?”
“Chỉ là muốn thử xem, nhưng ta không nắm chắc lắm, nếu lấy trẻ con để thử thuốc, thật sự có chút quá đáng, quan trọng nhất chính là khả năng sẽ gây chết người, cho nên, ta vẫn luôn do dự có nên làm như vậy hay không.”
“Có thể ý của Bàng thúc xem thử như thế nào, nói cho bọn họ tất cả các tình huống có thể phát sinh, nếu bọn họ đồng ý, chúng ta liền làm.” Lão Hắc chau mày: “Nói thực ra, người mắc bệnh Khuyết Dương cũng là đang nằm chờ chết, còn không bằng thử một lần, nói không chừng lại có thể cứu chữa. Gia, ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều, hôm nay là tiết tháng tư, là một ngày náo nhiệt, chúng ta phải chơi cho đã một chút, chờ sau khi trở về, ta sẽ đi hỏi Bàng thúc có muốn thử một lần hay không, nếu không muốn thì thôi, chúng ta cũng có thể rời đi sớm hơn một chút.”
Ô Nhược nghĩ đến còn phải mua lễ vật cho người nhà Hắc Tuyển Dực, liền tạm thời đem chuyện chứng Khuyết Dương vứt ra sau đầu: “Lão Hắc, hỏi ngươi một việc, ngươi có biết hay không, khụ……”
Hắn nhìn bốn phía hạ giọng nói nhỏ: “Ngươi có nghe ngóng được người nhà Thái Tử thích thứ gì hay không?”
Lão Hắc cười ha ha: “Gia, ngài hỏi đúng người rồi, đi, ta dẫn ngài đi chọn lựa lễ vật.”