Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược đi theo Lão Hắc chọn lựa được vài món lễ vật nhưng đều không quá vừa lòng, chủ yếu là vì y chưa xác định được thân phận của Hắc Tuyển Dực, nếu thật sự là Thái Tử, mua những lễ vật mà người nhà hắn thích, sẽ làm những người khác cảm thấy y có tâm kế, chưa gì đã hỏi thăm thân phận của bọn họ để lấy lòng bọn họ. Nếu không phải Thái Tử, mua lễ vật mà người khác thích, lại trở thành không tôn trọng người nhà Hắc Tuyển Dực, nghĩ tới nghĩ lui, y quyết định tự mình vẽ thiết kế trang sức, lại bỏ ra số tiền lớn cho người gấp rút chế tạo trong hai ngày, cho dù đối phương có thích hay không cũng là tấm lòng của y.
Lúc sau, khi y đi mua dược liệu, hỏi thăm đại phu của hiệu thuốc tình hình trị liệu của căn bệnh Khuyết Dương. Sau khi rời khỏi hiệu thuốc, lại mua cho Đản Đản một đống đồ chơi, mua thêm quần áo trang sức cho Quỷ Bà, cùng với quần áo cho Lão Hắc mặc. Gần tới giờ Mùi, bốn người bụng đói kêu vang mới về khách điếm ăn cơm.
Ăn cơm xong, Ô Nhược lấy từ trong không gian ra một vạn lượng bạc đưa cho Lão Hắc cầm đi đổi thành ngân phiếu.
Lão Hắc đổi ngân phiếu, sau đó đi đến phá phòng tìm Bàng thúc nhắc đến việc Ô Nhược muốn trị liệu cho tôn nhi cùng cháu gái hắn, cũng nói cho Bàng thúc tất cả các loại kết quả có thể xảy ra, Bàng thúc biết được Ô Nhược chữa trị miễn phí cho tôn nhi, cháu gái hắn, không nói hai lời, liền cùng Lão Hắc ôm hài tử đi khách điếm.
Ô Nhược nhìn thấy họ đang ôm hai đứa trẻ không ngừng run rẩy, liền hỏi: “Bàng thúc, Lão Hắc hẳn là đã nói với ngươi không nhất định có thể trị liệu thành công cho tôn nhi cùng cháu gái ngươi, thậm chí có khả năng……”
Bàng thúc đỏ mắt nức nở nói: “Đã nói, đã nói, thay vì để bọn chúng nằm một chỗ đau đớn thống khổ, còn không bằng thử một lần, nói không chừng có một tia hi vọng.”
“Các ngươi bế đứa bé lên trên giường.” Ô Nhược lấy ra quyển sách mua từ đại phu hiệu thuốc, tỉ mỉ lật xem, nghe nói, mấy năm nay mỗi biện pháp mà các đại phu trị liệu căn bệnh Khuyết Dương đều ghi vào quyển sách này, nhưng mà, không có ai thành công.
Lão Hắc nhỏ giọng nói với Bàng thúc: “Bàng thúc, chúng ta không ở đây quấy rầy gia nữa, ta dẫn ngươi đến phòng ta ăn cơm, được không?”
Bàng thúc ngồi ở đây cũng không được tự nhiên, liền cùng Lão Hắc rời đi.
Ô Nhược nhìn bọn họ, tiếp tục nghiên cứu quyển sách trong tay, lại lấy ra một đống dược liệu tinh luyện thành dược thủy.
Lúc này, ngoài phòng truyền đến thanh âm ầm ỹ.
“Cha, ta trở lại phá phòng biết được ngươi bế hai đứa nhỏ đi chữa bệnh, ta vô cùng sốt ruột, lo rằng ngươi bị người khác lừa, cho nên vội vàng qua đây nhìn xem.”
“Bàng Đại, ngươi nói chuyện nhỏ giọng chút, gia nhà ta đang luyện dược.” Đây là thanh âm của Lão Hắc.
“Ngươi cảm thấy ăn mày như chúng ta, có cái gì đáng giá để mà người khác đi lừa gạt chứ?” Bàng thúc không có tức giận nói.
“Cha, ta không có ý tứ này.” Bàng Đại nhìn Lão Hắc: “Ta là cha của đứa bé, tới đây cũng là muốn nhìn xem người trị liệu cho con mình là ai mới yên tâm, ta làm như vậy không sai chứ?”
Ô Nhược nghe đến đây, chủ động mở cửa ra đi ra ngoài: “Ta chính là người trị liệu cho con ngươi.”
Bàng Đại nhìn thấy dung mạo Ô Nhược tuyệt mỹ khuynh thành, trên người mặc quần áo hoa lệ, tức khắc thất thần.
“Từ Tam công tử.” Tiếng nói trầm thấp khiến cho mọi người chú ý.
Ô Nhược nhìn về phía chủ nhân của thanh âm, hơi hơi sửng sốt: “Tuyển Hành đại nhân………”
Đáy mắt Tuyển Hành hiện lên ý cười: “Chúng ta thật đúng là có duyên.”
Ô Nhược cười cười: “Đúng vậy, chúng ta thật đúng là có duyên.”
Nếu không phải chắc chắn là không có người theo dõi bọn họ, bằng không, cũng cho rằng Tuyển Hành luôn đi theo sau bọn họ.
Bàng thúc đẩy đẩy Bàng Đại: “Ngươi đã nhìn thấy là ai trị liệu cho Tiểu Thủy và Tiểu Lệ, thì mau trở về đi, đừng quấy rầy ngài ấy trị liệu cho đứa bé.”
Bàng Đại lấy lại tinh thần, nhìn thấy đồ ăn trong phòng Lão Hắc, nuốt nuốt nước miếng: “Ta phải ở lại đây xem ngài ấy trị liệu cho con ta như thế nào.”
Lão Hắc sao lại không biết mục đích của hắn là gì, liền bảo tiểu nhị lại xới một chén cơm nữa.
Ô Nhược xoay người trở về phòng.
Tuyển Hành bước lên trước hỏi: “Có thể vào xem không?”
Ô Nhược do dự gật gật đầu.
Tuyển Hành bước vào nhà, liền nói ra nguyên nhân hắn xuất hiện ở đây: “Hôm nay tới Xích Thành, vốn định mua chút đồ vật, lại nhìn thấy ăn mày vừa rồi bị chưởng quầy cùng tiểu nhị ngăn lại không cho tiến vào, cứ đứng bên ngoài khách điếm náo loạn đòi gặp con, ta nghe thấy con hắn ở đây trị liệu bệnh Khuyết Dương. Cho nên, liền tò mò dẫn hắn tiến vào nhìn xem, không nghĩ tới sẽ gặp được ngươi.”
Ô Nhược rót cho hắn một chén nước: “Ta cũng chỉ là muốn thử một lần, còn không nhất định sẽ thành công.”
Tuyển Hành nhận lấy chén trà: “Ngươi làm việc của ngươi, ta liền ngồi ở một bên nhìn, không quấy rầy ngươi.”
“Được.” Ô Nhược cũng không tiếp đãi hắn nữa, xoay người tiếp tục tinh luyện dược liệu.
Tuyển Hành hớp nhẹ một hớp nước trà, nhìn đứa bé nằm trên giường, ánh mắt dừng ở pháp khí treo trên đỉnh đầu Ô Nhược, không cần bước tới xem, cũng có thể cảm giác được đây là một cái pháp khí cao cấp. Nhưng mà, lại bị Ô Nhược coi như một cái đuốc đèn bình thường để sử dụng, thật sự là quá mức lãng phí.
Khóe miệng hắn cong lên, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Tuyển Hành dời ánh mắt, chuyển sang nhìn ngắm Ô Nhược, gặp y nhiều lần như vậy, đây lại là lần đầu tiên nghiêm túc quan sát diện mạo của y. Ánh đèn màu trắng chiếu vào trên người y, khiến cho dung nhan tuấn tú tuyệt mỹ càng thêm trắng nõn mịn màng, phảng phất như trăng sáng trên bầu trời. Chỉ có thể đứng ở nơi xa quan sát, dường như chỉ cần tới gần y liền sẽ đánh vỡ khung cảnh tuyệt đẹp này, lông mi đen dài giống như những sợi lông chim, nhẹ nhàng lay động lòng người, cái mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, xứng đáng dùng từ hai từ hoàn mỹ để tả, phảng phất như là tuyệt thế mỹ nhân từ họa đi ra, đẹp đến kinh tâm động phách, cũng đẹp đến khiến người ta không thể phân rõ được giới tính của y. Cho dù như thế, bộ dáng tựa nam tựa nữ này càng dễ dàng mê hoặc tâm trí mọi người, phải nói rằng ngắm mỹ nhân dưới đèn, lại còn là mỹ nhân đứng dưới đèn nghiêm túc tinh luyện dược liệu thực sự hấp dẫn lòng người. Tuyển Hành đã từng gặp qua vô số mỹ nhân, cũng không khỏi có chút ngắm đến si mê, mãi cho đến khi cửa phòng bị gõ vang mới lấy lại tinh thần, lúc này, nước trà trong tay đã lạnh.
Tuyển Hành thấy Ô Nhược đang đắm chìm tinh luyện dược liệu, liền buông chén trà đứng dậy ra mở cửa phòng.
Người ngoài cửa là Lão Hắc, hắn nhìn thấy người ra mở cửa là Tuyển Hành liền ngẩn người, cung kính nói: “Gia, tới giờ ăn cơm rồi.”
Tuyển Hành quay đầu lại nhìn Ô Nhược đang chuyên tâm tinh luyện dược: “Các ngươi ăn trước đi, chờ y tinh luyện xong chỗ dược liệu đó, ta sẽ ăn cùng y.”
Không nghĩ đến, Ô Nhược cứ thế tinh luyện dược cho đến buổi sáng ngày thứ hai mới xong, trong lúc đó, mấy người Bàng thúc đút cháo và nước cho mấy đứa trẻ, còn tắm cho bọn nhỏ bằng nước ấm.
Ô Nhược đem một giọt nước thuốc cuối cùng bỏ vào chai, thở phào một hơi nói: “Mấy giờ rồi?”
“Mùng hai tháng tư, giờ Thìn.” Tuyển Hành vẫn luôn ngồi xem y tinh luyện dược đứng dậy nói.
Ô Nhược sửng sốt: “A, đã qua một đêm?”
Tuyển Hành hỏi: “Ngươi trước kia đều là cái dạng này sao?”
Ô Nhược nghi hoặc: “Có chuyện gì?”
“Cứ luyện dược liền trở nên quên ăn quên ngủ.”
“Ừm, mỗi khi chăm chú tinh luyện dược liệu, liền sẽ quên thời gian, nhưng mà, phu quân ta sẽ không cho phép ta không ăn không ngủ. Nếu không, hắn sẽ không cho ta luyện dược.” Ô Nhược nhắc tới Hắc Tuyển Dực, thần sắc nhu hòa hơn một chút.
Tuyển Hành nghe thấy y nhắc đến phu quân y, sắc mặt dừng một chút, gật đầu nói: “Phu quân ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi, bây giờ đã tinh luyện hết tất cả các nguyên liệu, ngươi cũng nên xuống lầu ăn bữa cơm sáng chứ?”
“Được.” Ô Nhược vặn vẹo cổ, cùng hắn xuống lầu ăn cơm sáng. Khi trở về, Bàng Đại cùng vợ Bàng Đại đang ngồi nói chuyện với hai đứa nhỏ.
“Cha, ta lạnh quá.” Tiểu Thủy suy yếu nói.
Vợ Bàng Đại vội vàng kéo chăn lên đắp kín cho con: “Chờ đại phu trị khỏi bệnh cho các ngươi, sẽ không lạnh nữa.”
Bàng Đại nhìn thấy Ô Nhược bọn họ, vội vàng đứng lên, quỳ xuống trước mặt Ô Nhược: “Cầu xin ngài, mau cứu lấy con của ta.”
Ô Nhược nâng hắn dậy: “Các ngươi bế một đứa nhẻ trong đó xuống phòng tắm dưới lầu, ta thử một lần xem dược liệu có hiệu quả với thân thể của đứa bé hay không.”
“Vậy đứa trẻ còn lại thì sao?”
“Nếu dược liệu có hiệu với một đứa, ta sẽ dùng cho đứa kia.”
“Được.” Bàng Đại trực tiếp bế nữ nhi Tiểu Lệ xuống lầu.
Tuyển Hành hỏi: “Sao ngươi không nghỉ ngơi đã rồi mới cứu bọn nhỏ?”
“Thân thể bọn nhỏ càng ngày càng suy yếu, cứu bọn chúng quan trọng hơn.”
Ô Nhược đem theo nước thuốc y tinh luyện được đi vào phòng tắm, đưa nước thuốc cho Lão Hắc đang chuẩn bị thau tắm, lại bảo Bàng Đại đặt đứa bé vào trong thau thuốc tắm, chờ làn da đứa bé chuyển thành ấm, hắn lấy từ chiếc túi bên eo ra một đồ vật phía dưới là ống tiêm nhỏ bên trên là một cái phễu đặt lên mặt bàn.
“Đây là cái gì?” Tuyển Hành tò mò hỏi.
Ô Nhược liếc hắn một cái: “Lần trước ngươi có nhìn thấy viêm cổ trùng chui vào thân thể đứa trẻ hay không?”
“Nhìn thấy.”
“Cho nên, ta muốn thử một lần xem có thể truyền nước thuốc vào mạch máu của đứa bé hay không. Cái này chính là đồ vật dùng để truyền nước thuốc, là ta cho người chế tạo ra, ta tạm thời cũng không biết gọi nó là cái gì.” Ô Nhược chỉ vào phần ống tiêm nói: “Đầu này là để đâm vào trong thân thể đứa trẻ, cái phễu này là dùng để chứa nước thuốc truyền vào trong thân thể đứa bé.”
Tuyển Hành giật mình: “Các đại phu khác không phải là cho tắm thuốc, thì là đút thuốc vào miệng, chưa từng thấy đại phu nào thử qua cách này.”
“Ta cũng là thông qua sự tình lần trước, đột nhiên nghĩ ra điều này, cũng không biết được không.”
“Chắc chắn sẽ được.”
Ô Nhược sửng sốt, cười nói: “Nhờ vào những lời tốt lành của ngươi.”
Tuyển Hành nhìn thấy y tươi cười, khóe miệng hơi hơi cong.
Ô Nhược thấy cơ thế đứa bé càng ngày càng nóng, liền cầm lấy ống tiêm đã được khử khuẩn, thật cẩn thận mà cắm vào mạch máu trên mu bàn tay, lại đổ từng giọt từng giọt nước thuốc vào cái phễu.
Tuyển Hành nhìn y đổ thực sự chậm, không khỏi mà nín thở.
Bàng Đại nhìn đến sốt ruột, vội hỏi: “Không thể đổ nhanh lên được sao?”
Ô Nhược nhàn nhạt nói: “Nước thuốc vô cùng mạnh, cần phải để từng giọt từng giọt dung hợp với máu, nếu đổ quá nhanh, máu của đứa trẻ sẽ sôi trào như nước sôi khiến đứa trẻ đang sống sờ sờ lại bị nóng chết.”
Tuyển Hành lạnh lùng mà trừng mắt nhìn Bàng Đại.
Bàng Đại run run, không dám mở mồm nói câu nào nữa.
Qua khoảng một nén nhang, sắc mặt nhợt nhạt của đứa bé cuối cùng cũng có một tia hồng nhuận.
Ô Nhược nói với Tuyển Hành: “Tuyển Hành đại nhân, phiền ngươi thăm dò hơi thở của đứa bé, có ấm hơn hay không.”
“Được.” Tuyển Hành vươn ngón trỏ đến dưới mũi đứa bé, cảm giác được hơi thở phun ra hơi ấm, hưng phấn nói: “Ấm, ấm lắm.”
Đã nhiều năm qua hắn chưa từ kích động như vậy, lúc này, hắn cảm thấy mình giống như một đứa trẻ con, sắp không được che dấu được nội tâm hưng phấn, muốn nhảy dựng lên hoan hô.
Ô Nhược giương mắt nhìn hắn, cũng bắt đầu cười.
Đột nhiên, “phốc” một tiếng, trong miệng đứa bé gái phun ra một ngụm máu tươi.