Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Sau khi Ô Nhược rời khỏi khách điếm, cũng không rời khỏi Xích Thành, mà là tìm một gian khách điếm khác để ở, không lập tức rời đi là bởi vì đồ vật y muốn chế tạo còn chưa chế tạo xong, thứ hai là bởi vì y muốn nhìn xem dược mà y tinh luyện có hiệu quả đối với tôn tử của Bàng thúc hay không.
“Gia, đều tại ta không làm tốt việc này, mới có thể để Bàng Đại bọn họ có cơ hội thừa nước đục thả câu.” Lão Hắc vô cùng tự trách, đối với hành động của Bàng Đại vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, nếu không phải cuộc sống khó khăn, có lẽ sẽ không xảy ra sự tình như vậy, trước kia hắn cũng đã từng vì để kiếm bạc mà làm rất nhiều việc khiến người khác ghét cay ghét đắng.
“Bọn họ vì bạc ta có thể hiểu được, nhưng vì bạc mà lại giết nữ nhi của mình, thì không thể tha thứ, thôi, đều qua rồi, không cần nhắc lại nữa.” Ô Nhược cầm chiếc trống bỏi* màu đen lắc lắc, viên tròn đánh lên mặt trống, phát ra những tiếng thùng thùng.
Trống bỏi: trống làm bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh.
Rõ ràng là món đồ chơi của trẻ con, lại làm Lão Hắc nghe thấy mà run sợ trong lòng, trên trán toát ra một ít mồ hôi lạnh.
Ô Nhược nhìn đang Lão Hắc nơm nớp lo sợ: “Biết đây là cái gì không?”
“Trống bỏi.”
Ô Nhược nhếch môi cười cười: “Ừm, là trống bỏi, nhưng bên trong có một con cổ trùng mẹ, chỉ cần ta nhẹ nhàng lắc lắc, trống bỏi phát ra những tiếng thùng thùng, liền sẽ khiến cho người có cổ trùng con trong cơ thể đau đớn muốn chết.”
Lão Hắc nhìn chiếc trống bỏi dưới ánh nến, trong trống bỏi hình như thật sự có một con sâu đang mấp máy, hắn không khỏi nuốt nuốt nước miếng, phỏng đoán Ô Nhược nói lời này chắc chắn là có dụng ý gì, liền hỏi: “Gia đã hạ cổ trên người ai?”
Ô Nhược ý vị thâm sâu mà liếc hắn một cái: “Ngươi nói xem?”
Lão Hắc lập tức nghĩ tới Bàng Đại cùng vợ hắn.
“Cha……” Đản Đản vui vẻ bổ nhào vào người Ô Nhược, duỗi tay muốn cầm lấy trống bỏi: “Cho ta, ta muốn chơi.”
Ô Nhược đưa trống bỏi cho hắn: “Lấy đi, đừng làm cổ trùng mẹ bên trong chết, bằng không, người bị hạ cổ trùng con sẽ không sống nổi.”
“Vâng.” Đản Đản có chỗ hiểu có chỗ không mà cầm trống bỏi không ngừng lắc.
Tim Lão Hắc cũng đập theo thanh âm thùng thùng như sắp nhảy ra trong cổ họng đến nơi, trông tiểu thiếu gia lắc mạnh như vậy, không biết người bị hạ cổ đau đến nhường nào. Bỗng nhiên nghĩ đến việc này, cảm thấy Bàng Đại bọn họ hết sức đáng thương.
Tuy nhiên, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, sau khi Bàng Đại bọn họ bị bắt, vẫn không thừa nhận chính mình đã giết nữ nhi, cho đến khi không hiểu sao toàn thân đột nhiên đau đớn kịch liệt mới bằng lòng ký tên nhận tội, nhóm nha sai nhất trí cho rằng thân thể Bàng Đại bọn họ đột nhiên đau đớn là trời cao đã xử phạt bọn hắn, mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cái loại người giết con mình để kiếm bạc như này rất đáng chết.
Đêm hôm đó, vợ chồng Bàng Đại bị người khác cướp khỏi ngục.
Khi Ô Nhược nhận được tin tức, y đang ở thị trấn khác đi dạo, y phát hiện cuộc sống của người trong thành cũng khá tốt, còn các bá tánh nghèo khổ ở các thị trấn khác thì thảm hơn cả bá tánh nghèo khổ ở Thiên Hành Quốc, bá tánh Thiên Hành Quốc ít nhất còn có nước uống, bá tánh nơi này đến uống nước đều khó khăn.
Hai ngày sau, Ô Nhược nhận được lễ vật đã chế tạo xong, liền dẫn theo Lão Hắc bọn họ đến nha môn, chi phí để đi đến các tầng khác khá cao, mỗi người phải nộp ba lượng bạc, hơn nữa thu phí cũng tăng theo các tầng.
Mỗi khi lên một tầng, là có thể nhìn thấy biến hóa rất lớn, tuy rằng Ô Nhược bọn họ đi vào tầng thứ mười bảy của nha môn, lại lập tức vào Truyền Tống Trận di chuyển lên mười sáu tầng, nhưng vẫn có thể nhìn ra bên ngoài, qua cách ăn mặc của mọi người cùng độ sáng của ánh nến trong thành có thể thấy được các tầng khác nhau có độ giàu có, độ ấm khác nhau.
Khi bọn y lên đến thủ đô ở tầng một, nghiễm nhiên có một loại cảm giác như được đi vào Thiên giới, so với tầng thứ mười tám, nơi này quả thực chính là thiên đường.
Đường cái phải rộng đến mười trượng, phòng ốc hai đường bên đều cao mười tầng, giăng đèn kết hoa, giống như đón năm mới vậy, hết sức náo nhiệt, trừ cái này ra, phía trên các phố lớn ngõ nhỏ đều bay lơ lửng vô số viên cầu tản ra ánh sáng mãnh liệt chiếu sáng tất cả các con đường, bên trên còn có hình tượng Phật, cả tòa thành lớn sáng như ban ngày.
“Gia, ta nghe người khác nói những quả quang cầu trên đỉnh đầu có thể chiếu sáng đường ở thủ đô tầng một còn có thể tùy lúc mà phát sinh biến hóa. Nếu tới ban đêm, quang cầu sẽ trở nên giống như sao trời, chợt tắt chợt lóe, không cần phu canh đúng giờ gõ kẻng, mọi người cũng có thể đại khái biết được bây giờ là mấy giờ.”
Ô Nhược kinh ngạc cảm thán: “Thần kỳ như vậy?”
“Ta muốn chơi, cha ta muốn chơi.” Đản Đản hưng phấn mà vươn tay lên với.
Ô Nhược bất đắc dĩ chỉ vào chiếc túi nhỏ bên hông hắn: “Nếu cái túi này của ngươi mà chứa được, ta liền lấy cho ngươi một cái.”
Hai cái túi nhỏ đeo bên hông của con còn chưa to bằng bàn tay y, pháp khí bên trong là Hắc Tuyển Dực bỏ ra rất nhiều công sức mới làm được thành hình dạng nhỏ xinh tinh tế, đồng thời, lại có thể tạo ra được tác dụng lớn nhất.
Đản Đản cúi đầu nhìn cái túi nhỏ đeo dưới hông mình, lại nhìn viên cầu to giống cái đầu của hắn, chu chu cái miệng nhỏ: “Hình như không đựng được.”
“Vậy thì sao này đừng có nhìn thấy cái gì cũng đòi lấy, biết chưa?”
Đản Đản ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lão Hắc nói: “Gia, chúng ta tìm nơi nào ở đã, sau đó mới đi hỏi thăm tin tức, được không?”
Ô Nhược hỏi: “Vậy ngươi biết tửu lầu nào tốt nhất ở đây không?”
“Ta nghe nói Vọng Nguyệt Cư tốt nhất, phong cảnh, trang trí đều làm người ta cảm thấy thư thái, giống như cảm giác về đến nhà vậy, nhưng giá cao hơn nhiều so với các khách điếm khác, thấp nhất cũng phải đến một trăm mười lăm lượng một ngày.” Lão Hắc nói tới đây cảm thấy đau lòng: “Phòng ở đại khách điếm thượng đẳng ở Hoàng Đô Thiên Hành Quốc cùng lắm cũng chỉ hơn mười lăm lượng, sao ở đây lại đắt như thế?”
“Là ở trong thành sao?”
“Vâng, ở trung tâm thành.”
“Chúng ta đi xem.”
Ô Nhược chỉ là do tò mò vì sao ở một đêm ở Vọng Nguyệt Cư lại tốn nhiều bạc như vậy, cho đến khi đi vào trong Vọng Nguyệt Cư mới biết được nơi họ dừng chân không chỉ là một phòng.
Bên trong Vọng Nguyệt Cư, vô cùng rộng lớn, đánh mắt trông đi cũng không nhìn thấy bờ bên kia, bên trong có tất cả mười tòa nhà, mỗi tòa cao mười tầng, mỗi một tầng đều có một khu vườn nhỏ độc lập cùng bốn căn phòng và một phòng bếp nhỏ, có thể chứa cả nhà ở bên trong. Hơn nữa, còn có ba người hầu ở trong phòng hầu hạ cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, vừa có thể chi bạc bảo bọn họ mua đồ nấu cơm, cũng có thể chi bạc bảo khách điếm mang đồ ăn đến, giống như mua một căn nhà nhỏ vậy, vô cùng thoải mái, cũng vô cùng tiện lợi.
Quan trọng nhất là vô cùng an toàn, Vọng Nguyệt Cư có quy định, không thể đánh nhau gây sự trong Vọng Nguyệt Cư, người làm trái sẽ bị trục xuất khỏi Vọng Nguyệt Cư, còn phải nộp rất nhiều tiền phạt, trừ cái này ra, mỗi gian phòng đều được bố trí trận pháp phòng ngự, cũng có thuật sư cấp sáu tuần tra Vọng Nguyệt Cư.
Ở trong đại viện của Vọng Nguyệt Cư rất đắt, một đêm mất một ngàn lượng bạc, nơi ở so tiểu viện rộng mở hơn rất nhiều, còn có thể nhìn thấy hồ nước, thác nước, … người hầu hạ cũng tương đối nhiều, Ô Nhược cảm thấy không cần thiết phải ở nơi lớn như vậy, liền lựa chọn một tiểu viện tiện nghi, bốn người bọn họ ở tại tiểu viện vừa vặn, sẽ không có vẻ trống rỗng.
Khi Lão Hắc lấy ra ngân phiếu hai ngàn lượng đưa cho chưởng quầy làm tiền thế chấp, tim vẫn luôn nhỏ máu, không ngừng cầu nguyện có thể mau chóng tìm được Hắc chủ tử, bọn họ sẽ không cần tiêu nhiều tiền uổng phí như vậy nữa.
Ăn cơm trưa xong, Ô Nhược lại lấy ra mười rương bạc đưa cho Lão Hắc cầm đi đổi ngân phiếu, sau đó, đi hỏi thăm hoàng cung ở đâu, chỉ là phủ đệ ở tầng một đều bố trí đại trận, hơi có dị động liền sẽ bị người phát hiện, hoàng cung thì càng không cần phải nói, một tầng lại một tầng đại trận bảo hộ nội viện hoàng cung, thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt, rất nhiều thị vệ qua lại tuần tra, hắn căn bản là không vào được, đành phải ở bên ngoài chờ, nhưng đến giờ ăn cơm chiều, cũng không chờ được người quen nào từ trong phủ đi ra.
Sau đó lại nghe nói Thái Tử đang ở trong cung cùng Thái Tử Phi tương lai ân ái, liền nghĩ Thái Tử không có khả năng là Hắc Tuyển Dực, liền đến các phủ đệ họ Hắc tra tìm. Nhưng vẫn là không tìm thấy người, trong lòng hắn liền bắt đầu có chút bực bội, nếu không phải Hắc Tuyển Dực không đem tên họ thật cùng thân phận thật sự nói cho hắn, sẽ đến nông nỗi đi đến Tử Linh Quốc gần một tháng rồi mà vẫn chưa tìm được người sao?
Ô Nhược bỗng nhiên phát hiện hiểu biết của mình về Hắc Tuyển Dực không nhiều lắm, cũng không phải không quan tâm chuyện của phu quân mình, chỉ là mỗi lần hỏi Hắc Tuyển Dực về sự tình trong nhà, đều là nói chờ khi nào đến Tử Linh Quốc sẽ nói cho y, rõ ràng cố ý muốn giấu giếm y một vài sự tình.
“Không tìm nữa.” Ô Nhược tức giận nói.
Lão Hắc không dám lên tiếng, đáy lòng đối với Hắc Tuyển Dực cũng có chút tức giận, thân là phu thê với nhau, vậy mà đến cả tên họ thật cùng thân phận của mình đều không nói cho Ô Nhược, là ai đều sẽ cảm thấy bực bội.
Ô Nhược bế Đản Đản lên nói: “Cha dẫn ngươi đi ra ngoài chơi.”
Đản Đản mở to mắt, ôm lấy cổ Ô Nhược, hưng phấn kêu lên: “Vâng.”
Ô Nhược nhìn thấy nhi tử vui vẻ như vậy, trong lòng cũng bớt giận hơn rất nhiều, y nhìn về phía Quỷ Bà: “Quỷ Bà, ngươi muốn đi ra ngoài chơi một chút không?”
Quỷ Bà lắc đầu.
Ô Nhược cũng không miễn cưỡng nàng: “Vậy ngươi ở lại đây, nếu có chuyện gì cần liền phân phó hạ nhân đi làm.”
Quỷ Bà gật gật đầu.
Ô Nhược ôm Đản Đản cùng Lão Hắc rời khỏi Vọng Nguyệt Cư: “Lão Hắc, ngươi có biết ở thủ đô có chỗ nào chơi vui không?”
“Có, nhưng đa số đều xây trên đất bằng, phải đợi sau khi mặt trời lặn mới có thể khai trương, chúng ta còn cần làm lệnh bài ra vào, nếu không, không cho đi ra ngoài.”
Ô Nhược ngẩng đầu lên nhìn viên cầu đèn trên đầu: “Hiện tại là ban ngày, vậy là còn chưa khai trương?”
“Đúng vậy.”
Ô Nhược thấy đôi mắt Đản Đản không ngừng hướng về tiểu sạp hai bên đường ngắm nghía, vừa nhìn là biết chính là bộ dáng lại muốn mua đồ, y liền thả hắn xuống đất, đứa trẻ còn chưa cao bằng cái sạp, muốn xem đồ vật bên trên sạp, phải nhảy lên để xem.
Ô Nhược nhìn dáng vẻ của nhi tử đang nhón chân lên để xem đồ vật trên sạp, không nhịn được cười khẽ: “Nhi tử của ta thật đáng yêu.”
Lão Hắc cười nói: “Tiểu thiếu gia lớn lên trông thật giống Hắc chủ tử.”
Ô Nhược nghe hắn nhắc tới Hắc Tuyển Dực, hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay miễn bàn hắn, nhắc tới hắn liền bực mình.”
“Tuân lệnh.” Lão Hắc cười tủm tỉm ngậm miệng lại.
Ô Nhược nhìn thấy phía trước có một đám người đang xếp hàng, tò mò hỏi: “Phía trước làm sao vậy?”
“Gia, để ta đi hỏi thăm.”
Lão Hắc đi qua, nửa nén nhang sau liền trở về nói: “Trưa nay Tụ Phong Trai có một bữa tiệc rượu.”
“Tiệc rượu? Uống rượu sao?”
“Không phải uống rượu, tuy bên ngoài nói là tiệc rượu, kỳ thật không khác gì hội đấu giá, nhưng mà, lại có chút khác với hội đấu giá, ví dụ như hội đấu giá chỉ đấu giá vật thật, còn tiệc rượu có thể bán đấu giá năng lực của chính mình, giúp người khác làm việc, hơn nữa, còn có thể kết bạn các loại đại nhân vật. Chỉ là, phí vào bàn phải đến một trăm lượng bạc, sau khi vào đó liền có thể ở đó ăn uống thoải mái.”
Ô Nhược cảm thấy tương đối hứng thú đối với câu cuối cùng: “Đản Đản, đói bụng không?”
Đản Đản nhìn một cái sạp bánh rán nuốt nuốt nước miếng: “Cha, ngươi sẽ mua bánh rán cho ta sao?”
“Không ăn bánh rán.” Ô Nhược bế Đản Đản lên, cười nói: “Chúng ta đi đến chỗ khác ăn ngon hơn, ngươi phải ăn cho đủ ba trăm lượng bạc của ta.
“Vâng.” Đản Đản hưng phấn mà chảy nước miếng.
“……” Lão Hắc yên lặng nhìn cái bụng nhỏ của Đản Đản, có chút buồn bực, tiểu thiếu gia mỗi ngày ăn bao nhiêu bữa, mỗi bữa còn ăn nhiều hơn cả người lớn, không biết thức ăn hắn ăn vào trong bụng đều đi đâu hết cả rồi.