Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Hắc Tuyển Dực nghe thấy thanh âm kia, lập tức đứng lên.
“Lầu hai có phải điên rồi hay không, một phát liền ra cao hơn 3000 vạn, con yêu thú kia căn bản là không đáng giá 8000 vạn.” Nam tử đeo mặt nạ ngồi ở bên cạnh hắn tức giận, thấy Hắc Tuyển Dực đứng lên nghi hoặc nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Hắc Tuyển Dực nhanh chóng quay đầu: “Hắc Càn.”
Hắc Càn biết rõ hắn muốn hỏi cái gì: “Hình như là thanh âm của tiểu thiếu gia.”
Đối phương chỉ hô ba chữ, nhanh đến mức làm người khác không phân biệt được rõ ràng cho lắm.
Hắc Tuyển Dực quay đầu đi về phía cửa phòng.
Hắc Càn nhanh chóng ngăn lại: “Chủ tử, cẩn thận có bẫy, vẫn là để thủ hạ đi nhìn xem.”
“Tám nghìn vạn, có ai ra giá cao hơn tám nghìn vạn không.” Người bán đấu giá dưới lầu hô.
“Bán đấu giá tạm dừng một lát đi đã.” Hắc Tuyển Dực cất tiếng nói, Hắc Càn thừa cơ nhanh chóng rời khỏi phòng, đi về phía lầu hai.
Khách khứa dưới lầu bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Người ở lầu hai rõ ràng là nhằm vào vào Thái Tử, mỗi lần chỉ ra giá cao hơn mười vạn lượng, lúc trước bán đấu giá quỷ linh cũng là như thế.”
“Người ở lầu hai là ai? Có tiền như vậy, nếu thật là thanh toán tám nghìn vạn lượng, lại thêm 800 vạn lượng trước đó, vậy cũng gần triệu bạc.”
“Thái Tử cũng phải kêu tạm dừng, người ở lầu hai chết chắc rồi.”
“Thanh âm vừa rồi hình như là trẻ con, liệu có phải đứa trẻ ở lầu hai hô bậy hay không?”
“Ta cũng nghe thấy là thanh âm của trẻ con, lúc trước khi mới vừa tiến vào Tụ Phong Trai, ta nhìn thấy có người dẫn trẻ con vào đây.”
“Nếu thật sự là trẻ con ra giá, người dẫn đứa trẻ này đến mà không trả nổi số bạc này, vậy bọn họ liền thảm rồi. Tụ Phong Trai cũng không phải là nơi có thể tùy ý để người ra giá bậy, cho dù đối phương chỉ là một đứa trẻ con thì cũng sẽ truy cứu việc này.”
Sương phòng trên lầu hai, Ô Nhược cùng Lão Hắc đều trừng lớn mắt nhìn Đản Đản vô cùng tự giác ra giá lại còn đặc biệt khẳng khái.
Đản Đản chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội nhìn cha mình: “Không vượt quá tám nghìn vạn.”
Ô Nhược “……”
Đúng là không vượt quá 8000 vạn, nhưng thêm 800 vạn trước đó, liền không chỉ tám nghìn vạn.
Lão Hắc: “……”
Một hơi nâng thêm 3000 vạn, tiểu thiếu gia, ngươi cũng thật là hào phóng.
“Gia, liệu sương phòng đối diện trên lầu có phái người lại đây không.”
Ô Nhược nhìn sương phòng đối diện trên lầu, mơ hồ nhìn thấy Hắc Tuyển Dực hình như còn ở trong phòng: “Hắn có thể sẽ bảo Hắc Càn lại đây, ngươi đợi lát nữa cho hắn tiến vào.”
“Vâng.”
Một lát sau, cửa phòng bị gõ vang.
Lão Hắc ra mở cửa phòng, thủ vệ Tụ Phong Trai nói: “Hộ vệ của Thái Tử điện hạ muốn gặp các ngươi.”
Khuôn mặt vô biểu tình của Hắc Càn hiện lên vui sướng: “Là ngươi, Lão Hắc? Phu nhân cùng tiểu thiếu gia có phải cũng ở bên trong hay không?”
Lão Hắc hừ lạnh, xoay đầu không để ý tới hắn.
“……” Hắc Càn có loại dự cảm không tốt, nghĩ đến cuộc đấu đá lúc trước, dự cảm không tốt càng thêm mãnh liệt.
Thủ vệ Tụ Phong Trai liếc nhìn Lão Hắc, người này rốt cuộc là ai, vậy mà lại dám tỏ thái độ với hộ vệ của Thái Tử điện hạ.
Hắc Càn căng da đầu nhìn vào trong sương phòng, lập tức, liền nhìn thấy đôi mắt lạnh băng của Ô Nhược, trong lòng lộp bộp một chút, có vẻ tình hình không ổn, sớm biết vậy thì đã để chủ tử tự mình lại đây.
Ô Nhược trầm mặt nhìn hắn: “Ngươi là ai?”
Đản Đản giơ giơ quả chuối hắn vừa mới lột chỉ vào Hắc Càn, học Ô Nhược xụ mặt hỏi: “Ngươi là ai?”
Hắc Càn cung kính kêu: “Phu nhân……”
Ô Nhược lạnh lùng nói: “Nơi này không có phu nhân của ngươi.”
“……” Vẻ mặt Hắc Càn xấu hổ mà nhìn về phía Đản Đản: “Tiểu thiếu gia.”
“Nơi này không có tiểu thiếu gia của ngươi.” Đản Đản thở phì phì cắn một miếng chuối.
Hắc Càn thấy bọn họ có tinh thần như vậy, thở phào nhẹ nhõm: “Các ngươi không sao thật sự là quá tốt rồi.”
Ô Nhược châm chọc nói: “Khi tỉnh lại hỏi thăm mọi người về bạn đời của mình, lại phát hiện chính mình vừa không biết phủ đệ của bạn đời ở đâu, cũng không biết bạn đời có thân phận như thế nào, ngay cả tên đều là giả, tìm kiếm một tháng, vất vất vả vả mới nhìn thấy bạn đời của mình, lại nhìn thấy hắn nắm tay người khác, ngươi cảm thấy sẽ ổn sao?”
Hắc Càn: “……”
Đản Đản học ngữ khí của y nói: “Khi tỉnh lại hỏi thăm mọi người về đồ khốn kiếp, lại phát hiện chính mình vừa không biết phủ đệ của đồ khốn kiếp ở đâu, cũng không biết đồ khốn kiếp có thân phận như thế nào, ngay cả tên đều là giả, tìm kiếm một tháng, vất vất vả vả mới nhìn thấy đồ khốn kiếp, lại nhìn thấy hắn nắm tay người khác, ngươi cảm thấy sẽ ổn sao?”
Lão Hắc: “!!!!!!”
Thật sự gọi đồ khốn kiếp!
Hắc Càn: “!!!!!!”
Đến đồ khốn kiếp cũng dám gọi, xem ra phu nhân cùng tiểu thiếu gia cực kỳ cực kỳ tức giận.
Khóe mắt Ô Nhược co giật, không khỏi quay đầu nhìn về phía Đản Đản.
Lúc trước hắn chỉ tùy ý nói vậy thôi, hắn vậy mà lại thật sự gọi vậy.
Đản Đản cắn một miếng chuối, khí phách nói: “Trước khi cha chưa tha thứ cho đồ khốn kiếp, ta sẽ không nhận hắn.”
“Tiểu thiếu gia nói rất đúng.” Lão Hắc cười tủm tỉm mà đi lên lột chuối cho Đản Đản.
Hắc Càn trừng mắt Lão Hắc: “Phu nhân, ngươi nghe thuộc hạ giải thích.”
Ô Nhược lạnh lùng nói: “Ngươi trở về đi, bây giờ ta không muốn nghe cái gì hết.”
Hắc Càn thấy y thật sự tức giận không nhẹ, bất đắc dĩ gật gật đầu: “Tuân lệnh.”
Hắn vừa rời đi, Lão Hắc nhanh chóng đóng lại cửa phòng: “Gia, Hắc chủ tử thật sự cùng người nọ là……”
“Không phải.” Ô Nhược khẳng định nói.
Y kỳ thật là tin tưởng con người Hắc Tuyển Dực, chỉ là tức giận vì khi mình đau khổ đi tìm người. Hắc Tuyển Dực lại lôi lôi kéo kéo tay người khác xuất hiện trước mặt mình, còn để cho người khác ngộ nhận người lôi kéo hắn là bạn đời của hắn. Cho dù Hắc Tuyển Dực có ẩn tình hoặc là có mục đích riêng, hoặc là lôi kéo đối phương chỉ là trò bịp bợm lừa gạt thế nhân đi chăng nữa đều làm y cảm thấy hết sức tức giận.
Lão Hắc thở phào nhẹ nhõm.
Hắc Càn về đến đến sương phòng lầu ba, vẻ mặt “ngài thảm rồi” nhìn Hắc Tuyển Dực: “Chủ tử, là phu nhân cùng tiểu thiếu gia, bọn họ hình như thực sự tức giận.”
Dứt lời, Hắc Tuyển Dực đã rời khỏi phòng, bước nhanh đến ngoài cửa sương phòng lầu hai.
Thủ vệ vội vàng quỳ xuống: “Bái kiến Thái Tử.”
Hắc Tuyển Dực trực tiếp đẩy cửa, tuy nhiên, cửa lại bị khóa trái.
Hắn nhíu mày, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng: “Tiểu Nhược.”
Hai gã thủ vệ hai mặt nhìn nhau, người bên trong rốt cuộc là nhân vật nào, sao lại có thể làm cho Thái Tử tôn quý ăn nói khép nép như vậy.
Không ai trả lời hắn, cũng không có người mở cửa. Một lát sau, trong phòng vang lên thanh âm của Lão Hắc: “Muốn tạm dừng tới khi nào? Nếu không bắt đầu, chúng ta liền không cần con yêu thú này.”
Hắc Tuyển Dực nghe thấy vậy, liều phân phó thủ vệ đứng trước cửa: “Để cho hội đấu giá tiếp tục đi, nếu người trong phòng nhận được yêu thú, đến chỗ bổn cung lấy bạc, còn nữa, để hội đấu giá kết thúc sớm đi.
“Tuân lệnh.”
Hai gã thủ vệ thức thời rời đi, Hắc Tuyển Dực tiếp tục gõ cửa giải thích: “Tiểu Nhược, người lúc nãy ta dẫn đến Tụ Phong Trai là Ngũ đệ ta, không phải là Thái Tử Phi của ta.”
Cửa được mở ra, đáy mắt hắn hiện lên ý mừng.
“Chủ tử.” Lão Hắc nghiêng người để Hắc Tuyển Dực đi vào.
“Tiểu Nhược.” Giây phút Hắc Tuyển Dực nhìn thấy Ô Nhược, trái tim đập loạn cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Ô Nhược lạnh nhạt nói: “Đừng tới đây.”
Hắc Tuyển Dực dừng lại nhìn ánh mắt lạnh nhạt của y, trái tim hung hăng mà thắt chặt.
“Cha mẹ ta bọn họ có khỏe không?”
“Bọn họ ở trong phủ Tuyển Đường.”
Ô Nhược nghe thấy hội đấu giá kết thúc, bế Đản Đản lên đứng lên ra khỏi phòng.
Hắc Tuyển Dực theo sát phía sau.
Đản Đản ôm cổ Ô Nhược, hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt nhỏ chôn vào trong cổ Ô Nhược, không để ý tới hắn.
Hắc Tuyển Dực: “……”
Đến cả nhi tử cũng không để ý tới hắn.
Các thuật sư ở đại đường cũng không có lập tức rời đi, chính là muốn nhìn trò hay, nhìn xem Thái Tử đối đãi người cạnh tranh yêu thú với hắn như thế nào, nào ngờ Thái Tử tôn quý lại hạ mình một đường hộ tống Ô Nhược bọn họ đi ra ngoài, thậm chí còn theo sau cùng nhau rời đi.
Hắc Càn bọn họ vội vàng đuổi theo.
Mọi người thấy một màn như vậy, hai mặt nhìn nhau.
“Nam nhân có dung mạo khuynh thành kia là ai? Vậy mà lại khiến cho Thái Tử đưa bọn họ rời đi, là Thái Tử Phi sao?”
“Hẳn là không phải, ngươi nhìn cách ăn mặc của người nọ, căn bản không giống Thái Tử Phi lúc nãy.”
“Lúc nãy ta đã thấy nam nhân kia, bọn họ sáng sớm liền vào Tụ Phong Trai, ngồi ở trong một góc ăn điểm tâm.”
“Thái Tử Phi đâu? Thái Tử không phải là không cần Thái Tử Phi nữa chứ?”
“Thái Tử còn chưa thành thân đâu, lấy đâu ra Thái Tử Phi?”
“Nam nhân vừa rồi đẹp như vậy, Thái Tử khẳng định là thích y rồi.”
“Nam nhân được Thái Tử dẫn đến thật đúng là đáng thương.”
Người đang ngồi ở sương phòng lầu ba bị người thảo luận cười khẽ một tiếng: “Từ khi bổn vương sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên thấy hoàng huynh khẩn trương như vậy.” Hoàng tẩu của hắn quả thật là rất đẹp, cùng hoàng huynh của hắn đứng chung một chỗ vô cùng đẹp đôi, như vậy hắn liền an tâm rồi.
Ô Nhược trở lại Vọng Nguyệt Cư, liền nhốt Hắc Tuyển Dực ở ngoài phòng.
“Chủ tử, đừng trách phu nhân đối đãi với ngài như vậy, ngài ngẫm lại xem các ngươi đã thành thân được hơn một năm. Ngài lại sự tình gì cũng không nói cho y, ngay cả tên cũng là giả, chúng ta liền bởi vì không biết gì về ngài, chỉ có thể khắp nơi hỏi thăm tin tức về ngài, những ngày tháng đi tìm ngài, mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, canh giữ ở bên ngoài phủ đệ người khác, chỉ vì sợ bỏ lỡ cơ hội tìm thấy ngài. Mà ngài thì hay rồi, lôi lôi kéo kéo tay người khác nghênh ngang đi đến Tụ Phong Trai, ngài nói y có thể không tức giận sao?” Lão Hắc thở dài, đóng đại môn lại mặc kệ người ở bên ngoài.
Hắc Càn tiến lên hỏi: “Chủ tử, phu nhân thoạt nhìn vô cùng tức giận, làm sao bây giờ?”
“……” Hắc Tuyển Dực biết Ô Nhược giận hắn là vì cái gì cũng không nói cho y: “Phái người nói một tiếng cho nhạc phụ nhạc mẫu, nói đã tìm được Tiểu Nhược.”
“Vậy có cần cũng nói một tiếng với Đế Hoàng cùng Đế Hậu hay không? Bọn họ vẫn luôn ngóng trông muốn gặp con dâu cùng hoàng tôn.”
“Ngũ đệ sẽ nói cho bọn họ.”
Hơn nửa canh giờ sau, Ô Tiền Thanh bọn họ vội vàng chạy đến Vọng Nguyệt Cư: “Tiểu Nhược đâu? Tiểu Nhược ở đâu?”
“Phu nhân ở bên trong.” Hắc Càn vội vàng gõ cửa.
Lão Hắc mở cửa thấy là Ô Tiền Thanh, liền để cho bọn họ tiến vào.
Hắc Tuyển Đường cùng theo tới hết sức đồng tình vỗ vỗ bả vai Hắc Tuyển Dực: “Hoàng huynh, chờ hoàng đệ ta nói đỡ cho ngươi đi.”
Lão Hắc cười tủm tỉm nói với Hắc Tuyển Đường: “Đường thiếu gia, ngài cũng không thể tiến vào.”
Hắc Tuyển Đường sốt ruột hỏi: “Đại tẩu cũng giận ta sao?”
“Chỉ cần họ Hắc đều không thể tiến vào.”
“Vậy Đản Đản cũng họ Hắc.”
“Gia nói, về sau tiểu thiếu gia Đản Đản liền sửa thành họ Ô.”
“Phanh——-” Lão Hắc đóng cửa lại.
Hắc Tuyển Đường cùng Hắc Tuyển Dực ở lại hai mặt nhìn nhau: “Đại tẩu thực sự tức giận rồi, làm sao bây giờ? Y sẽ không tức giận quá mức liền dẫn theo người rời khỏi Tử Linh Quốc chứ?”
Hắc Tuyển Dực: “……”
Hắc Càn khóe giật giật miệng: “Vương gia, mong ngài đừng có miệng quạ đen.”
Hắc Tuyển Đường: “……”
“Khi tỉnh lại hỏi thăm mọi người về đồ khốn kiếp, lại phát hiện chính mình vừa không biết phủ đệ của đồ khốn kiếp ở đâu, cũng không biết đồ khốn kiếp có thân phận như thế nào, ngay cả tên đều là giả, tìm kiếm một tháng, vất vất vả vả mới nhìn thấy đồ khốn kiếp, lại nhìn thấy hắn nắm tay người khác, ngươi cảm thấy sẽ ổn sao?”
Alo anh Dực ei cột sống anh ổn không =))?
Thật ra thì tôi thấy Ô Nhược cũng đẹp, chỉ là không đẹp bằng Hắc Tuyển Dực và tên Thánh Tử kia thôi. Nếu không vì sao —— lúc Ô Nhược ở đại sảnh đứng cạnh quầy thức ăn không có nhiều người chú ý tới dung mạo anh ấy? Mà chỉ khi đi cạnh Thái Tử mới có nhiều người kinh ngạc vì dung mạo ”khuynh thành” của anh ấy? Chứng tỏ anh ấy đẹp —— nhưng không đẹp đến mức khiến ai lần đầu gặp cũng kinh diễm.
(Đừng nói với tôi là lúc ở đại sảnh Ô Nhược đeo mặt nạ, vì nếu muốn đeo mặt nạ thì anh ấy đã đeo lúc ở tầng 18 rồi, chứ không đợi đến khi đi đến tầng 1 mới đeo. Lại nói, nếu thật sự đã đeo mặt nạ thì cần gì phải lẩn tránh đi lên lầu hai?)
không, tui nghĩ là cũng đẹp khuynh quốc khuynh thành đó.
căn bản là tác giả không tả nhiều thôi.
bồ nghĩ xem, bộ này chủ thụ, mà mỗi lần đều phải tả thụ khiến cho người khác trầm trồ như nào khi xuất hiện, thế chẳng phải mệt chết à?