Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược trừng hắn: “Trước tiên ngươi nói cho ta, thân thể này là chính ngươi phải không?”
“Đúng vậy.” Hắc Tuyển Dực nao nao, ý cười nhẹ nhàng lướt qua đáy mắt: “Có phải ngươi nghe nói về việc người Tử Linh Quốc hay không?”
“Ta còn nghe nói người Tử Linh Quốc các ngươi không thể rời khỏi Tử Linh Quốc, vậy ngươi cùng người của ngươi đi đến Thiên Hành quốc như thế nào?”
“Ở đây chúng ta có một vườn tiên thụ được tiên nhân trồng trọt, có thể dùng trái cây mà chúng kết ra để luyện đan dược. Sau khi ăn, tiên lực ở bên trong có thể ngăn cản nguyền rủa, nhưng chỉ có thời gian là một năm, một năm sau, lại phải ăn đan dược luyện từ trái cây.”
Ô Nhược lại hỏi: “Khi chúng ta tới Tử Linh Quốc, là từ đáy sông tiến vào, vậy vì sao những người khác đều không biết chuyện này?”
“Đó là thông đạo hoàng thất chúng ta khai quật ra, những người khác đương nhiên không biết.”
“Từ đáy biển là có thể rời khỏi Tử Linh Quốc?”
“Ở dưới đáy biển có một chỗ chôn giấu hài cốt tiên nhân Tử Linh Tộc, nó có thể phù hộ tộc nhân chúng ta rời khỏi Tử Linh Quốc, cũng là dựa vào nó để mở ra thông đạo dưới đáy biển.”
Ô Nhược đẩy ra hắn ngồi lên trên giường ôm Đản Đản vào trong lòng ngực: “Ta đã hỏi xong, bây giờ ngươi muốn kể cho ta cái gì? Giải thích thân phận của ngươi là Thái Tử hay là những cái khác?”
Kỳ thật y còn có vấn đề khác muốn hỏi Hắc Tuyển Dực, nhưng mà, y mơ hồ cảm giác được chuyện mà Hắc Tuyển Dực muốn nói, chính là điều mà y muốn hỏi.
Hắc Tuyển Dực ngồi xuống vén tóc y ra sau tai rồi nói: “Trước khi nói ra, hy vọng sau khi ngươi nghe xong không tức giận.”
Ô Nhược nhíu mày, ôm Đản Đản đặt vào phía trong giường: “Vậy ngươi vẫn là đừng nói nữa, ta sợ ta sẽ không nhịn được đánh ngươi.”
Y vốn dĩ là đang nổi nóng, nếu sau khi nghe xong càng tức giận, tuyệt đối muốn đánh người.
Hắc Tuyển Dực: “……”
Nếu đánh hắn một trận có thể làm Ô Nhược hết giận, vậy y cứ đánh thoải mái, đừng tiếp tục lạnh mặt không để ý tới hắn là được.
Hắc Tuyển Dực cởi giày lên giường ôm lấy y: “Ngươi không muốn nghe sao?”
“Muốn nghe.” Đản Đản hưng phấn mà bò dậy: “Ta muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ.”
Hắc Tuyển Dực híp híp mắt, ai thèm kể chuyện xưa trước khi ngủ cho hắn.
Ô Nhược kéo Đản Đản về trong lòng ngực: “Ngươi mau ngoan ngoãn ngủ đi.”
Trong nháy mắt, Đản Đản liền phát ra tiếng gáy khò khè.
Ô Nhược nhẹ cào lòng bàn chân hắn.
“Khanh khách ——” Đản Đản lập tức cười ra tiếng.
Ô Nhược vỗ nhẹ cái mông nhỏ của hắn: “Hửm? Giả bộ ngủ, cho ngươi giả bộ ngủ.”
Hắc Tuyển Dực thấy bọn họ vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng nhếch lên theo. Một tháng không gặp, cảm tình giữa hai cha con tốt hơn trước kia rất nhiều.
Đản Đản bò lên trên người Ô Nhược: “Cha, ta không ngủ được.”
Ô Nhược véo nhẹ cái mũi nhỏ của hắn: “Ta thấy ngươi là muốn nghe kể chuyện xưa.”
“Đúng vậy.” Đản Đản dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hắc Tuyển Dực.
Ô Nhược lật người lại nói với Hắc Tuyển Dực: “Ngươi nói đi, nếu có thể không tức giận, ta sẽ cố gắng không tức giận.”
Hắc Tuyển Dực ngồi dậy nắm lấy tay y: “Chuyện này phải nói từ hơn năm nghìn năm trước……”
Ô Nhược thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng ôm Đản Đản ngồi dậy: “Hơn năm nghìn năm trước?”
Sao lại nhắc tới chuyện từ hơn năm nghìn năm trước?
“Ừm. Ngươi có còn nhớ chuyện về hậu duệ tiên nhân ta từng nói với ngươi không? Đó là sự thật, hậu duệ mà lúc ấy tiên nhân cùng phàm nhân sinh ra bị phân chia thành ba đại tộc, lần lượt là Thiên Thánh tộc, Tử Linh tộc cùng Bí Ẩn tộc. Trong đó tộc nhân Thiên Thánh tộc khá nhiều, dã tâm cũng khá lớn, nhìn thấy xung quanh hết quốc gia này đến quốc gia khác được thành lập, liền cùng Tử Linh tộc và Bí Ẩn tộc thương thảo về việc xâm chiếm các quốc gia khác thành lập đại quốc, Tử Linh tộc cùng Bí Ẩn tộc từ trước đến nay đều không thích chiến tranh, nhưng cũng không muốn các quốc gia xung quanh xâm phạm lãnh thổ của bọn họ, liền đồng ý cùng Thiên Thánh tộc tấn công các quốc gia khác. Đối với người kế thừa một bộ phận tiên lực của tiên nhân như bọn họ mà nói, cho dù tam tộc cộng lại còn không đến hai ngàn người, nhưng mà, cũng đủ hủy diệt các quốc gia xung quanh.”
“Chưa đầy hai năm ngắn ngủi, người tam đại tộc đã đánh bại vô số quốc gia, thành lập Thiên Thánh đại quốc, Tử Linh tộc cùng Bí Ẩn tộc làm tả hữu hộ pháp tộc bảo hộ Thiên Thánh Quốc, một thời gian đầu tất cả đều hoà bình, Tử Linh tộc cùng Bí Ẩn tộc cũng không tham gia vào chính sự, chỉ khi có chiến sự mới ra chiến trường giết địch, quốc chủ Thiên Thánh Quốc đối với thái độ không ham quyền thế của người hai tộc cũng rất vừa lòng. Cho đến hơn ba nghìn năm sau, tộc nhân Tử Linh tộc cùng Bí Ẩn tộc càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng cường đại, người hai tộc lại giống như huynh đệ thủ túc chặt chẽ lui tới, sau đó tộc trưởng Tử Linh tộc cùng Thánh Nữ Bí Ẩn tộc yêu nhau, hai tộc thông hôn khiến quan hệ của hai tộc trở nên càng thêm thân mật, điều này không thể không làm cho quốc chủ Thiên Thánh Quốc nổi lên lòng cảnh giác, vốn dĩ có tam tộc, năng lực của Thiên Thánh tộc lại không bằng hai tộc kia, cho nên, quốc chủ lo lắng hai tộc thông hôn sẽ liên thủ cướp đi Thiên Thánh Quốc vì vậy đã nghĩ ra một cái mưu kế âm độc ly gián hai tộc.”
“Lúc ấy, Tử Linh tộc cùng Bí Ẩn tộc cũng không biết quốc chủ đã nổi lên dị tâm với bọn họ. Cho nên, trong một buổi yến hội, liền trúng phải kế của quốc chủ Thiên Thánh Quốc, dần dần, tình cảm của tộc trưởng Tử Linh tộc đối với Thánh Nữ Bí Ẩn tộc càng lúc càng mờ nhạt, thậm chí còn cưới công chúa Thiên Thánh quốc làm bình thê, có thể tùy ý sử dụng quyền lợi của phu nhân tộc trưởng, thậm chí vì lấy lòng công chúa Thiên Thánh Quốc, tộc trưởng Tử Linh tộc vậy mà lại tự tay đánh chết Thánh Nữ Bí Ẩn tộc, ngay cả con của hắn cùng Thánh Nữ cũng không buông tha, Thánh Nữ Bí Ẩn tộc chính mắt nhìn thấy con mình chết trong tay tộc trưởng Tử Linh tộc, oán khí đối với tộc trưởng Tử Linh tộc cùng người Tử Linh tộc ngùn ngụt tận trời, trước khi chết, nàng dùng linh lực và tiên lực cuối cùng còn sót lại để nguyền rủa Tử Linh Quốc.”
“Nguyền rủa người Tử Linh tộc vĩnh viễn không thể sống trong ban ngày không thể nhìn thấy mặt trời, cũng vĩnh viễn không được rời khỏi Tử Linh Quốc nửa bước, còn nguyền rủa người Tử Linh tộc không thể một chồng nhiều vợ hoặc là một vợ nhiều chồng, cũng nguyền rủa hoàng thất hậu duệ của tộc trưởng Tử Linh tộc không được sống ở trên mặt đất, nếu không sẽ hóa thành tro tàn, vĩnh không được luân hồi.”
Ô Nhược hỏi: “Có phải là Thánh Nữ Bí Ẩn tộc tiên lực không đủ mạnh hay không, bằng không, hẳn là có thể trực tiếp nguyền rủa chết tộc trưởng bọn họ.”
“Đúng vậy, nếu tiên lực của nàng cao hơn một chút, mọi người Tử Linh tộc sẽ càng thảm hại hơn.” Hắc Tuyển Dực híp híp mắt tiếp tục nói: “Sau khi Thánh Nữ chết, tộc trưởng Tử Linh tộc tức khắc tỉnh táo lại, nhìn thấy vợ con đã chết, hắn thống khổ vạn phần, biết được là Thiên Thánh Quốc hạ chú thuật với hắn, hắn liền thừa dịp bản thân thanh tỉnh dùng một nửa tiên lực nguyền rủa người Thiên Thánh tộc đều không được chết tử tế, cũng nguyền rủa hậu duệ của quốc chủ Thiên Thánh Quốc đều thọ mệnh ngắn ngủi đều không sống quá 40 tuổi, một nửa tiên lực còn lại chính là giúp Tử Linh Quốc có được cơ hội giải chú, chỉ cần hoàng thất Tử Linh Quốc cùng người Bí Ẩn tộc lại một lần nữa yêu nhau thật lòng, là có thể giải trừ một phần của nguyền rủa.”
Ô Nhược tò mò hỏi: “Một phần nào của nguyền rủa?”
“Được nhìn thấy ánh mặt trời, người Tử Linh Quốc đều có thể rời khỏi Tử Linh Quốc, tộc trưởng Tử Linh tộc xem như chuộc tội cho chính mình.”
Trong lòng Ô Nhược vui vẻ, đối với việc Tử Linh Quốc có thể cởi bỏ một phần nguyền rủa vô cùng vui vẻ, ngay sau đó, nhíu mày: “Người Tử Linh tộc cùng Bí Ẩn tộc đều hạ nguyền rủa, người Thiên Thánh Quốc không có khả năng thờ ơ chứ? Bọn họ nguyền rủa người hai tộc các ngươi hay không?”
“Hạ một nguyền rủa lớn như thế cần phải tiêu hao hết sinh mệnh cùng tiên lực. Chắc chắn là Thiên Thánh Quốc không có ai nguyện ý hy sinh bản thân, nhưng mà, bọn họ cũng sẽ không để tộc trưởng Tử Linh tộc như ý nguyện, liền thả tiếng gió với các quốc gia khác, nói Bí Ẩn tộc có một bí kỹ, sau khi tập được bí thuật này, sẽ trở thành thiên hạ vô địch, thuật sư ở các quốc gia khác ngo ngoe rục rịch, phát động tất cả thuật sư đi Bí Ẩn tộc đoạt bí thuật. Gây rối đến mức người Bí Ẩn tộc không thể chịu nổi phiền toái, tộc trưởng Bí Ẩn tộc đành phải dẫn theo người toàn tộc ẩn cư, khiến tất cả mọi người không tìm thấy bọn họ.”
“Vậy Tử Linh Quốc chẳng phải là không thể cởi bỏ nguyền rủa sao.”
“Lúc ấy, hoàng thất Tử Linh tộc cũng không có ý định cởi bỏ nguyền rủa, có một số người là hậu duệ của tộc trưởng Tử Linh tộc, đối bọn họ mà nói có giải được nguyền rủa hay không đều giống nhau, bởi vì bọn họ vĩnh viễn đều không thể sống ở trên mặt đất.”
Ô Nhược nghe đến lời này, liền đoán được sự tình phía sau: “Cho nên, hoàng thất hiện tại của các ngươi lật đổ hoàng thất trước đây, khiến đã hoàng thất trước đây trở thành Cựu tộc?”
Hắc Tuyển Dực khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đều muốn trở lại mặt đất, nhìn thấy ánh mặt trời, ngươi đã ở Tử Linh Quốc một khoảng thời gian, không biết có từng nghe nói về một loại bệnh gọi là Khuyết Dương hay không?”
Ô Nhược gật đầu: “Không chỉ từng nghe qua, lại còn từng chính mắt nhìn thấy.”
“Thậm chí còn từng tự tay trị liệu.”
Nhưng mà lời này y không hề nói ra.
“Loại bệnh tật này không thể trị liệu, cho nên, việc giải trừ nguyền rủa đối với chúng ta mà nói có thể coi như lửa sém lông mày.”
Ô Nhược nhíu mày: “Nhưng mà người Bí Ẩn tộc đều đã ẩn cư, các ngươi giải trừ nguyền rủa như thế nào, hay là các ngươi đã tìm được bọn họ? Cho dù tìm được rồi, muốn hai người yêu nhau cũng không dễ dàng gì?”
“Hơn ba trăm năm trước đã tìm thấy vị trí bọn họ ẩn cư, chỉ là, bọn họ chỉ khi nào rèn luyện mới đi ra ngoài. Chúng ta liền phái người đi chờ bọn họ, chỉ là, hành tung của bọn họ bất định, đợi 50 năm, chỉ gặp được một người Bí Ẩn tộc. Hơn nữa, vừa mới liếc nhìn một cái, sau đó đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu, mãi cho đến hơn hai mươi năm trước, chúng ta rốt cuộc cũng đã gặp được người Bí Ẩn tộc, thân phận của đối phương còn là một Thánh Nữ. Người của chúng ta vô cùng kích động, cho rằng đã có cơ hội giải trừ nguyền rủa, ai ngờ đối phương mới vừa rèn luyện trở về, ở bên ngoài sớm đã tìm được người mình thích.”
Ô Nhược: “……”
Thật xui xẻo!
“Vốn dĩ người chúng ta đã cảm thấy không còn hy vọng, nhưng không lâu sau đó, Thánh Nữ bởi vì yêu người ngoại tộc, cho nên bị trục xuất khỏi Bí Ẩn tộc, vĩnh viễn không được trở lại tộc.”
Ô Nhược nghe thấy việc nữ nhân này trải qua giống với nương của y, không nhịn được cảm thấy bất bình thay: “Sao lại giống với tộc của nương ta, đều không thể cùng người ngoại tộc thông hôn, bọn họ có nghĩ tới về lâu về dài, sẽ gây ra họ hàng gần kết hôn, đứa trẻ sinh ra đều không khỏe mạnh hay không.”
Hắc Tuyển Dực bình tĩnh nhìn y không nói lời nào.
Ô Nhược hoang mang: “Ta nói sai rồi sao?”
“Không.”
“Vậy Thánh Nữ kia đã có người nàng thích, các ngươi không chia rẽ bọn họ chứ?”
“Ừm, chúng ta không chia rẽ bọn họ, hai bên thiệt tình yêu nhau mới có thể giải trừ nguyền rủa, chia rẽ bọn họ cũng không có ý nghĩa gì. Chúng ta chỉ có thể chuyển chủ ý sang con của nàng, nhưng mà, đứa con đầu tiên của nàng cũng không thực sự kế thừa huyết mạch Bí Ẩn tộc.”
Ô Nhược nghi hoặc: “Không phải là đứa bé có một nửa huyết thống Bí Ẩn tộc sao?”
“Có một nửa huyết thống, nhưng đứa nhỏ này cũng không có thực sự kế thừa năng lực của Bí Ẩn tộc, không kế thừa năng lực của Bí Ẩn tộc, liền không xem như người Bí Ẩn tộc thực sự.”
“Vậy làm sao bây giờ? Tiếp tục chờ nàng sinh đứa con thứ hai sao?”
“Đúng vậy, ước chừng qua hai năm, đứa con thứ hai của nàng ra đời.”