Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Mọi người đều nhìn về phía Ô Nhược.
Ánh mắt Hắc Tuyển Đường sáng lên: “Đúng rồi, đại tẩu biết y thuật, có thể khám cho hắn xem, thêm một người hỗ trợ, nhiều một phần hy vọng.”
Những người khác vừa nghe thấy, vội vàng nhường chỗ cho Ô Nhược.
Ô Nhược đi đến mép giường ngồi xuống bắt mạch, mạch của Hắc Tuyển Chiếu vô cùng mỏng manh, yếu đến mức gần như không phát hiện được, giống như lời thái y nói nếu lần sau lại phát bệnh, Hắc Tuyển Chiếu sẽ không chịu được nữa. Tuy rằng có cổ trùng thì có khả năng sẽ vượt qua được lần tới phát bệnh, có thể chống đỡ một ít thời gian, nhưng lần sau nữa thì sao, phải làm sao bây giờ?
Y thu tay lại, hỏi thái y: “Dược thái y, mỗi lần lục đệ phát bệnh, ngươi cho hắn uống thuốc gì? Với cả những ngày thường, các ngươi có cho hắn uống thuốc không?”
Dược thái y nhìn thấy Đế Hoàng, Đế Hoàng gật đầu đồng ý mới cất tiếng nói: “Vào năm năm trước, chúng ta cho Lục hoàng tử uống thuốc hàng ngày nhưng đều không có hiệu quả, vì vậy liền ngừng cho uống thuốc. Dù sao thì trong thuốc cũng có ba phần độc, nếu vô dụng thì không cần tiếp tục uống nữa, liền chuyển thành cho ngâm thuốc tắm, chỉ khi phát bệnh, chúng ta mới cho hắn dùng đan dược được luyện chế bằng những dược liệu mạnh để khắc chế hàn khí, để cho khi Lục hoàng tử phát bệnh sẽ không quá thống khổ. Nhưng mà, thời gian duy trì tác dụng của đan dược ở trong cơ thể hắn càng ngày càng ngắn, cho đến bây giờ, thời gian mà đan dược phát huy tác dụng chưa được nửa chén trà nhỏ, sau nửa chén trà nhỏ, Lục hoàng tử liền bị ốm đau tra tấn.”
Ô Nhược nhíu mày: “Nếu không có hiệu quả, sao các ngươi không nghĩ tới đổi phương thức khác thử một lần?”
“Ngoài uống thuốc, ngâm thuốc tắm, châm cứu, đã từng dùng linh khí để bức hàn khí trong cơ thể ra, các phương thuốc cổ truyền của các quốc gia khác cũng đều thử qua, chỉ là không có hiệu quả, cũng từng đi tìm đại phu ở các quốc gia khác cùng nhau nghiên cứu trị liệu căn bệnh Khuyết Dương như thế nào, nhưng vẫn không thể trị tận gốc cái này bệnh.”
Ô Nhược hỏi hắn: “Vậy các ngươi đã từng truyền thuốc vào trong thân thể lục đệ chưa?”
Dược thái y sửng sốt: “Truyền thuốc vào trong cơ thể? Làm như thế nào?”
“Chính là đem thuốc tinh luyện thành nước thuốc, truyền vào mạch máu của hắn.”
Dược thái y kinh ngạc nhìn Ô Nhược: “Chúng ta còn chưa từng thử qua, phương pháp này thật đúng là kỳ lạ, quả thực là chưa từng nghe thấy, nhưng mà, có được không?”
“Ta đã từng dùng phương pháp này chữa trị cho một đứa trẻ mắc chứng Khuyết Dương ……”
Dược thái y vội vàng hỏi: “Kết quả như thế nào.”
“Sức khỏe của đứa bé khôi phục như thường. Nhưng mà, có thể duy trì bao lâu thì ta cũng không biết.”
Trên mặt mọi người đều lộ ra ý mừng.
Ánh mắt Dược thái y sáng ngời: “Sao ngươi lại nghĩ ra biện pháp này?”
Ô Nhược nói ra chuyện đã trị liệu cho đứa bé kia như thế nào: “Thuốc mà ta truyền khá là mạnh, chỉ là có thể tạm thời làm thân thể người mắc bệnh Khuyết Dương ấm lên, có lẽ chỉ được một hai năm, bệnh của bọn họ vẫn sẽ phát tác. Cho nên, khoảng thời gian này ta vẫn luôn nghĩ, sau khi truyền nước thuốc vào để làm ấm thân thể, có lẽ còn cần phải điều trị lục phủ ngũ tạng cùng gân cốt trong cơ thể. Sau khi thân thể tốt hơn rồi, tiếp theo đó là thay máu.”
“Thay máu?” Dược thái y khiếp sợ trừng lớn đôi mắt nhìn y: “Thay toàn bộ máu trong cơ thể ư?”
“Ừm, máu trong cơ thể của người nhiễm bệnh đã hoại tử, cần phải rút ra toàn bộ, sau đó lại truyền máu sạch vào, có lẽ là sẽ trị tận gốc bệnh Khuyết Dương.” Ô Nhược dù sao cũng là người trùng sinh, mười năm sau phương pháp chữa bệnh ùn ùn không dứt, có lẽ y đã từng nhìn thấy có người thay máu, mới dám đưa ra giả thiết to gan như vậy.
“Trước mắt cũng chỉ là một cái giả thiết của ta, có thể thành công hay không còn chưa biết.”
“Rút hết máu ra, vậy máu mới lấy ở đâu?”
“Lấy một ít từ thân thể người khỏe mạnh.”
“Chỉ có một ít máu thì sao đủ dùng? Trừ phi rút cạn toàn bộ máu trên trong cơ thể người này, nếu như vậy, chẳng phải là cứu một người giết một người sao?”
Nếu không phải không khí không đúng, Ô Nhược thật muốn trợn trắng mắt: “Tử Linh Quốc nhiều người như vậy, chỉ cần lấy của mỗi người một ít máu là có thể trị bệnh cho rất nhiều người, chỉ là, máu của mỗi người đều sẽ không giống nhau……”
“Cái phương pháp này của ngươi, ta chưa từng nghe qua cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng mà nghe có vẻ có thể hoàn toàn trị khỏi bệnh Khuyết Dương.”
Mọi người ở đây đều lộ ra sắc mặt vui sướng, tuy rằng bọn họ không biết về y thuật, cũng không biết biện pháp mà Ô Nhược nói có thành công hay không, nhưng mà phương pháp Ô Nhược nói đáng tin cậy hơn nhiều so với các thái y, đại phu khác.
Ô Nhược xấu hổ: “Đây đều là giả thiết của ta, với lại nói thì dễ, nhưng làm thì khó.”
“Chúng ta không sợ khó, chỉ sợ không có biện pháp, đi, ngươi cùng ta đi Thái Y Viện, cùng với các đại phu khác thương thảo biện pháp ngươi nói.” Cũng không cho Ô Nhược cơ hội trả lời, Dược thái y hưng phấn mà kéo người rời khỏi cung điện, mãi cho đến nửa đêm mới rời khỏi Thái Y Viện.
Hắc Tuyển Dực trực tiếp lôi Ô Nhược đến cung điện của hắn để ở, cũng nhân cơ hội nói: “Ngươi trả phòng ở Vọng Nguyệt Cư đi, sau này liền ở trong cung.”
Ô Nhược lười biếng mà ghé vào thau tắm bên cạnh: “Ta còn muốn sắp xếp chỗ ở cho Quỷ Bà, chờ sắp xếp cho nàng ổn thỏa, ta lại tiến cung.”
Quỷ Bà là ân nhân cứu mạng của y, cũng không khác gì ân nhân cứu mạng của Hắc Tuyển Dực: “Việc này để ta làm.”
“Không được, Quỷ Bà sợ người lạ, nàng không dám gặp các ngươi.”
“Ta ở bên ngoài có mấy tòa nhà lớn, ngày mai ngươi có thể để nàng dọn đến nơi đó.”
“Được, vậy ta không cần tìm phòng ở nữa, đúng rồi. Sau đó, lại giúp tìm mấy người thật thà để chăm sóc nàng.”
“Được.”
Ô Nhược ngáp một cái.
Hắc Tuyển Dực ôm y từ trong nước ra, đặt lên trên giường, chờ hắn lau người sạch sẽ mặc áo lót quần lót vào cho y, Ô Nhược đã mệt đến ngủ thiếp đi.
Hôm sau tỉnh lại, ăn cơm sáng xong, Ô Nhược liền ra khỏi cung sắp xếp mọi việc cho Quỷ Bà, nào ngờ, khi Quỷ Bà biết y muốn tách khỏi nàng, sống chết ôm người không buông, còn khóc lóc hết sức thê thảm, tựa như cảm giác nhi tử có vợ liền không cần nương.
Ô Nhược bất đắc dĩ nói: “Quỷ Bà, ta không phải không cần ngài nữa, sau này, ta sẽ cách vài bữa lại tới thăm ngài.”
Quỷ Bà căn bản không nghe, cứ thế ôm Ô Nhược không chịu buông tay.
Ô Nhược cũng không thể đẩy nàng ra.
Y nhìn về phía Lão Hắc: “Ngươi nghĩ biện pháp đi.”
Khóe miệng Lão Hắc nhếch lên: “Quỷ Bà nàng chỉ nhận ngài, ta có thể nghĩ ra cái biện pháp gì?”
Ô Nhược: “……”
Sau này y chắc chắc là sẽ ở trong cung cùng với Hắc Tuyển Dực, không thể cứ mãi ở bên cạnh Quỷ Bà, nếu nàng có thể giống như người bình thường khác, có lẽ y sẽ đưa người vào trong cung ở. Nhưng mà, nàng vừa thấy Hắc Tuyển Dực bọn họ liền trốn, thỉnh thoảng lại khóc lại nháo, vậy thì sao có thể dẫn người vào trong cung được.
Lão Hắc đảo đảo tròng mắt lanh lợi, nhỏ giọng nói: “Gia, không phải ngài muốn tiến cung nhưng không thể dẫn người vào trong cung sao? Vậy thì ngài có thể đưa Quỷ Bà đến chỗ lão phu nhân.”
“Lão phu nhân? Ngươi nói nương ta?” Ô Nhược khó hiểu: “Vì sao đưa người đến chỗ nương ta?”
“Ngài lớn lên giống với lão phu nhân, Quỷ Bà khẳng định nguyện ý ở cùng với lão phu nhân, chỉ cần trấn an Quỷ Bà, ngày thường nàng chắc hẳn là sẽ giống như người bình thường, sẽ không gây phiền toái cho lão phu nhân.”
“Cái này… được không?” Ô Nhược cảm thấy giao Quỷ Bà cho nương của y chăm sóc là vô cùng không tốt.
“Ngài có thể thử xem, nếu Quỷ Bà lại nháo, ngài liền đưa nàng rời đi.”
Ô Nhược nhìn người đang ôm y khóc suy xét, cũng chỉ có như vậy y mới có thể yên tâm được: “Được, bây giờ ta liền dẫn Quỷ Bà đến chỗ tứ đệ.”
Y dẫn người ngồi lên xe thú đi đến vương phủ Hắc Tuyển Đường, tìm được Quản Đồng bọn họ, còn chưa đợi y nói rõ về việc này, Quỷ Bà vẫn luôn ôm y không buông sau khi nhìn thấy Quản Đồng, lập tức chuyển sang ôm Quản Đồng.
Ô Nhược: “……”
Lão Hắc nhỏ giọng nói bên tai y: “Ta đã nói là việc này sẽ thành công mà.”
“Tiểu Nhược, Đản Đản đâu? Sao Đản Đản lại không đến đây với ngươi?” Quản Đồng vừa an ủi Quỷ Bà vừa hỏi.
Ô Nhược vội vàng đem chân tướng nói lại một lần.
Quản Đồng cười dịu dàng: “Ra là như vậy, vậy tạm thời cứ để ta chăm sóc cho Quỷ Bà.”
“Ta ở lại đây một đêm, nếu nàng khóc nháo, ta liền đưa nàng rời đi.”
“Được, ta bảo người chuẩn bị phòng cho ngươi.”
Ô Trúc vội vàng nói: “Nương, để Tiểu Nhược ngủ cùng ta đi.”
U Diệp lập tức nhìn về phía Ô Nhược với ánh mắt đầy hâm mộ và đố kỵ, nếu Ô Trúc cũng tự động nhắc tới cùng hắn ngủ như vậy thì tốt rồi, nhưng mà, mỗi buổi tối hắn đều phải bò qua cửa sổ mới có thể đi vào phòng Ô Trúc.
Ô Nhược nhìn lại hắn với ánh mắt đắc ý: “Được, tối nay ta liền ngủ cùng đại ca, thuận tiện bố trí cho phòng đại ca một cái đại trận pháp, để đề phòng có người lén đi vào.”
“……” U Diệp đi đến phía sau Ô Nhược, sâu kín hỏi: “Chú em, ngươi là muốn phá hỏng đường sống của người khác sao?”
Ô Nhược cười: “Nói giỡn với ngươi thôi.”
Hắn nhìn Dạ Ký đang ngồi một bên nghịch tóc Cức Hi, không khỏi nhớ tới sự tình trong mộng lúc trước, nhỏ giọng hỏi: “Đại tẩu, hỏi ngươi chuyện này.”
U Diệp thấy biểu tình của y trở nên nghiêm túc, thần sắc cũng trở nên đứng đắn: “Chuyện gì?”
“Việc Ma tộc các ngươi có người làm phản có phải là đã xử lý tốt rồi.”
“Ừm, ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Ô Nhược không đáp hắn, tiếp tục hỏi: “Ngươi xác định là Ma tộc các ngươi đã không còn nghịch tặc?”
“Hiện tại ma tướng Ma tộc đều là bộ hạ của ta, bọn họ cho tới nay vẫn luôn trung thành và tận tâm với ta, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với ta.”
U Diệp nhíu mày: “Ngươi hỏi cái này, có phải biết được chuyện gì hay không?”
“Ta chỉ muốn xác nhận một chút, dù sao thì ngươi cũng là đại tẩu của ta, đương nhiên phải quan tâm ngươi một chút.”
“Phải không?”
“Đương nhiên, nếu ngươi đã xử lý ổn thoả việc của Ma tộc, ta mới yên tâm giao đại ca cho ngươi.” Ô Nhược cảm thấy hắn trọng sinh có lẽ đã thay đổi cái chết của Dạ Ký.
U Diệp không tin tưởng lời này lắm, nhưng mà, lại không cảm thấy có cái gì không đúng.
“Đúng rồi, đại tẩu, phi tử kia của ngươi đã chết chưa?” Ô Nhược nhớ là Hắc Tín đã từng đem nàng lên thuyền.
“Ngươi tra tấn nàng như vậy, cho dù có là thần tiên cũng sẽ chết.”
Ô Nhược cười vui vẻ: “Cảm ơn đã khích lệ.”
U Diệp: “……”
“Vậy ngươi xử lý thi thể nàng như thế nào?”
“Sau khi đến Tử Linh Quốc, ta đã cho người đem thi thể nàng ném xuống biển cho cá ăn.”
“Đại ca biết chuyện của nàng không?”
“Ta không nói cho hắn, chỉ là, hắn hẳn là đã phát hiện.”
Ô Nhược thở dài: “Nhìn thấy ngươi bảo vệ đại ca ta như vậy, giao hắn vào trong tay ngươi, ta rất yên tâm.”
Chỉ là có đôi khi, bảo vệ đến quá tốt lại chưa chắc là chuyện tốt.
Ăn cơm trưa xong, mọi người ngồi ở đại sảnh một lát. Sau đó, mới từng người trở về phòng tắm gội nghỉ ngơi.
“Tiểu Nhược, ở đây không có quần áo của ngươi, ngươi liền mặc tạm đồ của ta đi.” Ô Trúc từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo hắn chưa từng mặc đưa cho Ô Nhược.
“Ta có quần áo.” Ô Nhược ở ngay trước mặt hắn, từ trong không gian lấy ra áo lót quần lót.
Ô Trúc khiếp sợ mà trừng lớn đôi mắt: “Quần áo của ngươi là từ đâu biến ra?”
Ô Nhược hỏi: “Đại ca đã từng nghe thấy không gian giới tử chưa?”