Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Trúc lắc đầu: “Chưa từng.”
Ô Nhược giải thích: “Kỳ thật ta cũng không biết nhiều về không gian giới tử, chỉ biết đó là một cái không gian có thể cất chứa rất nhiều đồ vật, trong thân thể ta liền có một cái không gian ảnh.”
Người nhà Hắc Tuyển Dực đều biết chuyện y có không gian, y không có lý do gì không nói cho người nhà của y, liền nói cho Ô Trúc tất cả sự tình sau khi cởi bỏ phong ấn.
Vẻ mặt Ô Trúc kinh ngạc: “Nói như vậy, sở dĩ ngươi có thể đối kháng với Ô Thần Tử là bởi vì ngươi có bí thuật Ảnh Trộm, có thể hút linh lực của người khác để giúp bản thân nhanh chóng tăng lên thuật sư cấp chín?”
“Đúng vậy.”
“Nương chúng ta là Thánh Nữ của Bí Ẩn tộc, là hậu duệ tiên nhân?”
“Đúng”
Ô Trúc hoang mang: “Vậy vì sao ta không có bí thuật ngươi nói?”
“Ta nghe Tuyển Dực nói, là bởi vì hậu duệ của tiên nhân cùng với phàm nhân thành thân sinh con, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, cho nên, không phải mỗi người đều có thể kế thừa bí thuật, đại ca, ngươi sẽ không trách ta giấu giếm chuyện này chứ.”
“Ngươi giấu giếm những việc này nhất định là vì có nỗi khổ, tựa như nương không thể nói về việc trong tộc nàng là bởi vì nàng đã từng thề độc.” Vẻ mặt Ô Trúc hâm mộ chụp lấy bả vai Ô Nhược: “Ngươi không cần tu luyện cũng có thể nhanh chóng lên tới cấp chín, năng lực của bí thuật Ảnh Trộm quả thực chính là nghịch thiên.”
“Đại ca, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cũng có thể lên tới cấp chín.”
“Nhất định, tuy rằng ta không thể kế thừa bí thuật, nhưng nói như thế nào ta cũng coi như là hậu duệ của tiên nhân, ngẫm lại cũng cảm thấy mình rất lợi hại, ha ha.”
Ô Nhược cũng không khách khí cười theo.
“A ——” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai.
Sắc mặt Ô Nhược biến đổi: “Hình như là tiếng kêu của nương.”
Hắn cùng Ô Trúc vội vàng chạy ra phòng, chạy tới phòng Quản Đồng, vừa chạy tới cửa liền nghe thấy tiếng Ô Tiền Thanh quát: “Các ngươi khoan hẵn tiến vào.”
Hai người ngẩn người.
“Vừa rồi ta nghe thấy tiếng kêu của nương, nương làm sao vậy?” Ô Hi vội vội vàng vàng chạy tới.
Ô Nhược cùng Ô Trúc lắc đầu: “Không biết.”
Một lát sau, Ô Tiền Thanh mở cửa phòng: “Các ngươi vào đi.”
Ô Trúc nôn nóng dò hỏi: “Cha, xảy ra chuyện gì?”
Ô Tiền Thanh giận tím mặt nói: “Có người dám nhìn lén nương ngươi tắm gội thay quần áo.”
Ba huynh muội tức khắc há hốc mồm, tức giận nói: “Cha, ngươi có nhìn thấy là ai nhìn lén nương tắm gội hay không? Có phái người đi bắt người này hay không?”
“U nhi bọn họ đã lao đi bắt người rồi.”
Ô Nhược hỏi: “Nương đâu?”
Ô Tiền Thanh nói: “Đang ở trong phòng mặc quần áo.”
Ô Nhược đi đến thau tắm phía sau bình phong, đánh giá bốn phía, sau đó, nhìn qua cửa sổ liền phát hiện, trong một góc trên giấy dán cửa sổ đã bị đục một cái lỗ nhỏ.
“Tiểu Nhược, ngươi phát hiện được gì không?” Ô Trúc đi vào.
Ô Nhược chỉ chỉ lỗ nhỏ trên cửa sổ nói: “Người nọ hẳn nhìn lén qua chỗ này, nhưng mà, làm sao nương phát hiện ra có người đang nhìn lén nàng?”
Quản Đồng mặc xong quần áo trong lòng vẫn còn sợ hãi đi vào nói: “Trong lúc ta xoay người vô ý nhìn thấy chiếc lỗ nhỏ trên cửa sổ, sau đó nhìn thấy con mắt đang chớp động, lập tức sợ tới mức kêu to lên, đúng rồi, Tiểu Hi, Tiểu Hi ngươi còn chưa tắm gội chứ?”
Sắc mặt Ô Hi trắng bệch lắc đầu: “Ta đang định cởi quần áo, liền nghe thấy tiếng kêu của nương.”
Ô Trúc nói: “Đợi lát nữa ngươi tắm gội thay quần áo, ta cùng Tiểu Nhược canh giữ bên ngoài cửa cho ngươi.
Lúc này, U Diệp, Cức Hi cùng Dạ Ký trở về, lắc đầu nói: “Chúng ta đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi bắt người, đối phương lại còn nhanh hơn chúng ta, theo ta suy đoán đối phương chỉ sợ là một thuật sư cấp chín.”
Ô Nhược bọn họ vừa nghe thấy, sắc mặt không được tốt lắm.
Bọn họ có phải nên cảm thấy may mắn đối phương chỉ là nhìn lén người tắm rửa, chứ không phải muốn lấy mạng người hay không?
U Diệp tiếp tục nói: “Mọi người cũng đừng lo lắng, nếu đối phương thực sự muốn lấy mạng nương, hẳn là đã sớm động thủ mới phải, nhưng người kia không làm như vậy. Cho nên, ta nghĩ đối phương hẳn là muốn vào trong phủ tìm ai, sau đó vô ý nhìn lén thấy nương đang tắm.”
Ô Nhược bình tĩnh lại: “Hy vọng chỉ là như vậy.”
“Ông thông gia, bà thông gia, các ngươi không sao chứ?” Hắc Tuyển Đường nhận được tin tức trong viện Ô Tiền Thanh bọn họ có kẻ lén nhìn trộm, lập tức chạy tới.
Quản Đồng nói: “Chúng ta không sao.”
Hắc Tuyển Đường lại hỏi: “Các ngươi có bị thương hay không? Có bắt được xem kẻ kia là ai không?”
Mọi người đều đen mặt: “Không.”
Hắc Tuyển Đường khó có thể tin mà đảo qua mặt Ô Nhược, U Diệp, Dạ Ký: “Ba thuật sư cấp chín các ngươi ở chỗ này, đều không bắt được người? Vậy đối phương rốt cuộc lợi hại như thế nào mới có thể đào tẩu dưới mắt các ngươi.”
Ô Nhược, U Diệp, Dạ Ký: “……”
“Xem ra ta phải tăng thêm nhân thủ tuần tra mới được, bằng không, các ngươi có bất trắc gì, đại ca cùng cha mẹ ta bọn họ nhất định sẽ lột da ta.”
Quản Đồng nói: “Sắc trời không còn sớm, các ngươi trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng, cha, nương, các ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.” Ô Nhược ra khỏi phòng nói với U Diệp bọn họ: “Chúng ta lại đến xung quanh đây tìm một lần, nhìn xem có nhân vật nào khả nghi hay không.”
“Được.”
Ô Nhược đi trong sân một vòng, xác định không có ai khác ngoài hộ vệ, liền trở lại viện của Ô Hi ở, cùng Ô Trúc canh giữ bên ngoài.
Đợi người tắm gội xong, Ô Nhược gọi Thủ Lao cùng Yêu Trập tới bảo vệ Ô Tiền Thanh, Quản Đồng cùng Ô Hi.
Một đêm bình an trôi qua, ngoài Ma tộc ra, những người khác đều là quầng thâm đầy mắt đi vào đại sảnh ăn cơm sáng.
Ô Hi ngáp một cái hỏi: “Các ngươi đều không ngủ ngon à?”
Ô Trúc nói: “Chúng ta lo lắng kẻ kia có khả năng sẽ xuất hiện lại, nào có còn ngủ được, Tiểu Nhược càng là thường xuyên dậy tuần tra sân.”
Ô Nhược cũng ngáp một cái: “Xảy ra chuyện như vậy, ta sao có thể an tâm ngủ.”
Quản Đồng đau lòng nói: “Đợi lát nữa ăn cơm sáng xong, các ngươi lại đi ngủ một lát.”
Ô Nhược nói: “Ta không ngủ nữa, đợi lát nữa còn phải đi ra ngoài mua chút dược liệu.”
Ô Hi vội vàng nói: “Nhị ca, ta cũng đi.”
“Được.”
Lúc này, Hắc Tuyển Đường đi đến: “Đại tẩu, ta điều tới mười hai linh binh từ chỗ đại ca.”
“Mười hai linh binh?” Mọi người nghi ngờ nhìn hắn.
Hắc Tuyển Đường vỗ vỗ tay: “Ra đây.”
Đột nhiên, mười hai nữ tử mặc áo giáp màu đen từ ngoài cửa đi vào, mỗi nữ linh binh đều cao lớn sáng sủa, uy phong bất phàm.
Ô Nhược hỏi: “Các nàng là……”
Hắc Tuyển Đường giới thiệu: “Các nàng là linh binh hoàng thất chúng ta bí mật huấn luyện ra, trừ Linh Quang là thuật sư cấp chín ra, linh lực của những người khác đều là cấp tám, có các nàng ở đây, có thể bảo vệ tốt nữ quyến trong viện.”
Ô Hi cười hì hì: “Ngươi nghĩ thật là chu đáo.”
Hắc Tuyển Đường ngượng ngùng nói: “Là đại ca ta nghĩ chu đáo, biết được bà thông gia xảy ra chuyện như vậy, lập tức điều động nữ linh binh lại đây.”
Ô Hi trợn trắng mắt: “Ta cũng nghĩ sao ngươi lại đột nhiên trở nên cẩn thận như vậy.”
Hắc Tuyển Đường: “……”
Ô Nhược hỏi: “Tuyển Đường, có phải lát nữa ngươi phải vào cung hay không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi nói cho Tuyển Dực, hai ngày tới ta muốn ở trong phủ ngươi.”
Hắc Tuyển Đường cười nói: “Đại ca đã đoán được ngươi không yên tâm nơi này, bảo ta nói với ngươi hai ngày nữa, hắn sẽ tự mình đón ngươi cùng ông bà thông gia bọn họ cùng nhau tiến cung.”
Ô Tiền Thanh kinh ngạc nói: “Chúng ta cũng phải tiến cung sao?”
“Đúng vậy, phụ hoàng ta nói, từ sau khi ông bà thông gia các ngươi đi đến Tử Linh Quốc, người hai nhà vẫn chưa được gặp mặt, cho nên, muốn chính thức mời các ngươi tiến cung một chuyến, thuận tiện thương lượng hôn sự của đại ca cùng đại tẩu.”
Ô Hi trừng lớn đôi mắt: “Hôn sự? Đại ca cùng Dực ca không phải là đã thành thân rồi sao?”
Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng cũng sửng sốt một chút.
“Hôn sự của đại ca cùng đại tẩu là tổ chức ở bên ngoài, sau khi trở về đương nhiên phải tổ chức thêm lần nữa, để cho người Tử Linh Quốc biết Thái Tử Phi là ai.”
Ô Trúc nói: “Tuyển Dực là Thái Tử, hôn sự nhất định phải tổ chức thêm một lần.”
Quản Đồng gật gật đầu: “Được, vậy chúng ta sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Ăn cơm sáng xong, Ô Nhược cùng Ô Hi rời khỏi vương phủ.
“Nhị ca, bây giờ chúng ta liền trực tiếp đến hiệu thuốc mua dược liệu ư?”
Ô Nhược nhìn vẻ mặt hưng phấn của Ô Hi: “Vốn dĩ định như vậy, nhưng mà, ngươi cũng đi theo ta ra đây, dù sao cũng không thể chỉ đến hiệu thuốc.”
Ô Hi vui vẻ nói: “Thật tốt quá.”
Ô Nhược xoa xoa tóc nàng: “Bây giờ ta dẫn ngươi đến chợ yêu thú đi dạo.”
“Nhị ca, ngươi muốn mua yêu thú?”
“Không phải ta muốn mua yêu thú, mà là mua cho ngươi con sủng vật.”
“Nhị ca, sao ngươi lại đột nhiên muốn mua cho ta sủng vật?”
“Ta nhớ khi ở chợ đen, ngươi đã từng nhìn thấy một con sủng vật, rất thích nó, vốn dĩ muốn mua cho ngươi, nhưng khi đó bởi vì muốn mua được thần linh đan cực phẩm, ta lo không đủ bạc mới chưa mua về.”
Ô Hi cảm động ôm lấy cánh tay Ô Nhược: “Nhị ca, ngươi thật tốt.”
Sắp qua hơn một năm rồi, vậy mà vẫn còn có thể nhớ rõ chuyện này.
“Ngươi là muội muội của ta, không tốt với ngươi, thì tốt với ai?”
Ô Nhược dẫn nàng đi vào chợ yêu thú, lập tức liền cảm giác được một cỗ khế ước dao động.
Y híp híp mắt, dẫn theo Ô Hi đi vào trong cùng chợ, xa xa liền nghe thấy có người tức giận nói: “Chợ yêu thú của các ngươi thật xấu, đã giao dịch với các ngươi nhiều như vậy mà vẫn không thể bán rẻ cho ta một chút, nếu không phải thấy yêu thú ở đây thật sự tốt, ta mới không nỡ bỏ ra nhiều bạc như vậy đâu.”
Ô Nhược nhướng mày, đây hình như là thanh âm của Thâm Tụng.
Người bán rong trong chợ yêu thú cười làm lành nói: “Đại gia, tiểu nhân biết ngài là khách quen ở đây của chúng ta, cũng muốn bán rẻ cho ngài một chút. Chỉ là, người của chúng ta phải bỏ ra rất nhiều công sức mới bắt con yêu thú này về được, lúc ấy không biết bao nhiêu người bị thương mới có thể bắt được yêu thú, bây giờ chúng ta cũng chỉ là kiếm về chút phí tổn thất mà thôi.”
“Được rồi, được rồi……” Thâm Tụng móc ra ngân phiếu đưa cho người bán rong.
Người bán rong đếm đếm ngân phiếu, sau đó, bảo người dắt yêu thú ra.
“Úi—-” Ô Hi trừng lớn đôi mắt, vội vàng chỉ vào yêu thú bị dắt ra: “Nhị ca, ngươi mau nhìn xem, kia không phải Giác Giác sao?”
Ô Nhược đương nhiên cũng nhìn thấy Giác Giác, nghi hoặc nói: “Sao Giác Giác lại ở đây? Không phải nó cùng các ngươi đi đến tầng một sao?”
Y vẫn luôn cho rằng Giác Giác với Pi Pi đang ở cùng nhau.
“Khi chúng ta rời khỏi thuyền, nó cùng Pi Pi đều mất tích, có lẽ lúc đó chúng nó cũng bị lũ lụt cuốn trôi giống ngươi, sao đó chúng ta tìm thấy ngươi bởi vì rất vui mừng, liền quên nói cho ngươi chuyện này, nhị ca, chúng ta mau qua đó, bằng không, Giác Giác liền bị người nọ mang đi mất.”
“Đừng có vội.” Ô Nhược đem khế ước cảm ứng truyền cho Giác Giác.
Giác Giác ngồi xuống với vẻ mặt chết cũng không muốn thuần phục với người khác cảm ứng được tồn tại của Ô Nhược, bỗng chốc ngẩng đầu, kích động mà kêu to ngao ngao.