Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
“Con yêu thú này sao đột nhiên lại hưng phấn như vậy?” Thủ vệ chợ yêu thú kỳ quái nói.
Giác Giác kéo hai người thủ vệ, kích động mà chạy vội về phía Ô Nhược: “Ngao ngao ——”
Người bán rong nôn nóng kêu lên: “Mau ngăn nó lại, đừng để nó chạy.”
Giác Giác chạy đến trước mặt Ô Nhược liền ngừng lại.
Thủ vệ lôi Giác Giác vội vàng hỏi: “Công tử, tiểu thư, con yêu thú này không thương tổn đến các ngươi chứ?”
Ô Nhược liếc nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: “Không thương tổn đến, chỉ là, các ngươi bắt sủng vật của ta đem đi bán có phải là nên có một lời giải thích hay không?”
Thủ vệ ngẩn người.
Ô Hi tức giận nói: “Các ngươi quá đáng, lại còn dùng xích sắt khắc phù văn trói chặt nó.”
“Từ Tam công tử!?” Thâm Tụng đi tới nhìn thấy đúng thật là Ô Nhược, sang sảng cười: “Thật đúng là ngươi, vừa rồi ta còn nghĩ thanh âm của ngươi sao lại quen tai như vậy.
Ô Hi hoang mang, người này sao lại gọi nhị ca là Từ Tam công tử?
Ô Nhược hơi hơi gật đầu với hắn: “Thâm Tụng đại nhân, lâu rồi không gặp.”
Thâm Tụng đi lên vỗ bả vai y cười nói: “Đã lâu không gặp, chúng ta thật là có duyên, đi đến nơi nào đều có thể gặp được, đúng rồi, vừa rồi ngươi nói con yêu thú này là của ngươi?”
“Đúng vậy.”
Thâm Tụng quay đầu tức giận nói với người bán hàng rong: “Chợ yêu thú của các ngươi buôn bán như vậy sao? Bắt sủng vật của người khác để bán? Nếu mà ta cưỡi con yêu thú này ra ngoài rồi thì chẳng phải sau này chủ nhân của yêu thú liền đến làm phiền ta hay sao? Như vật thì về sau ai còn dám mua sủng vật ở chợ yêu thú các ngươi nữa? Nói không chừng sau khi mua xong lại sẽ bị các ngươi bắt trở về.”
Người bán rong tức giận phản bác “Nói hươu nói vượn, chợ chúng ta có cái quy củ, tuyệt đối sẽ không bắt yêu thú của người khác để bán, mang phiền toái đến cho khách nhân.”
Hắn nhìn về phía Ô Nhược: “Công tử, ngươi có chứng cứ gì chứng minh yêu thú này là của ngươi?”
Ô Nhược dùng linh lực đập vỡ vỡ xích sắt trên người Giác Giác: “Ngươi nói cho bọn họ ai là chủ tử của ngươi.”
“Chủ tử.” Giác giác đứng ở bên người Ô Nhược, nổi giận hướng về phía thủ vệ gầm lên một tiếng, thủ vệ sợ tới mức chật vật xoay người bỏ chạy.
Ô Hi nói: “Thấy chưa? Nó là yêu thú của chúng ta.”
Yêu thú có thể mở miệng nói tiếng người nhất định có cấp bậc không thấp, người bán rong làm sao lại có thể cam tâm thả yêu thú đi như vậy: “Được, nếu nó là yêu thú của các ngươi, vậy các ngươi liền giúp nó bồi thường chúng ta một trăm vạn lượng tiền thuốc men, nó đã đả thương rất nhiều thủ vệ của chúng ta.”
Thâm Tụng thấy bất bình thay cho Ô Nhược: “Các ngươi đây là vừa ăn cắp vừa la làng hả?”
Hắn mua con yêu thú này cũng chỉ 150 vạn lượng, người bán rong lại đòi một trăm vạn lượng bạc tiền thuốc men, thật sự quá đáng.
Ô Hi cười lạnh: “Các ngươi không bắt nó, nó sẽ đả thương các ngươi?”
Người bán rong phản bác nói: “Là nó quá mức thú tính đả thương đến người của chúng ta, người của chúng ta đành phải bắt nó.”
“Ngươi……”
Ô Nhược ngăn Ô Hi lại không cần nói tiếp, hỏi người bán rong: “Ngươi xác định muốn chúng ta bồi thường tiền thuốc men? Vậy người các ngươi đả thương sủng vật của ta, có phải chúng ta cũng nên đòi các ngươi bồi thường tiền thuốc men hay không?”
Người bán rong: “……”
Ô Hi nghe thấy vậy, vui vẻ: “Đúng vậy, các ngươi cũng phải bồi thường cho chúng ta tiền thuốc men, dựa theo mức độ các ngươi đả thương Giác Giác, mỗi miệng vết thương ít nhất một ngàn vạn lượng trở lên.”
Người bán rong chán nản: “Các ngươi đây là đi ăn cướp sao.”
Ô Hi cười nói: “Bây giờ chúng ta chính là muốn cướp bạc của ngươi.”
Người bán rong: “……”
Ô Nhược lạnh nhạt hỏi: “Còn muốn chúng ta bồi thường bạc không? Hơn nữa, nếu tiếp tục tranh cãi, cũng không tốt cho thanh danh của chợ yêu thú các ngươi.”
Người bán rong nhìn thấy càng ngày càng nhiều khách vây xem, vội vàng đuổi người: “Đi, đi, đem yêu thú của các ngươi đi đi, con mẹ nó, gặp được các ngươi thật là đen đủi.”
Ô Nhược từ biệt Thâm Tụng, liền cùng Ô Hi bọn họ xoay người rời đi, tiếp tục tìm sủng vật bọn họ muốn.
Thâm Tụng đòi ngân phiếu của mình về, sau đó đuổi theo.
“Cái đám nhân loại không có mắt này, ta đường đường là một đại yêu thú lại chỉ bán 150 vạn lượng, 150 vạn lượng, còn không bằng yêu thú cấp tám nữa, bọn họ có biết ta chính là yêu thú có được huyết thống Yêu tộc hay không, chỉ cần tu luyện một thời gian nhất định, liền có thể biến hóa thành người, yêu thú giống như ta ít nhất cũng phải ra giá trên trăm triệu bạc.” Giác Giác một đường tức giận bất bình: “Đều do thuật sư phong ấn ta, hại ta bị phong ấn nhiều năm như vậy, bằng không, ta đã sớm có thể biến hóa thành hình người, cũng không đến mức như hiện tại không chỉ không thể biến thành hình người, còn rớt tu vi, thật sự đáng giận, nếu ta mà gặp lại tên thuật sư phong ấn ta, ta nhất định sẽ đánh chết bọn họ.”
Ô Hi sờ sờ lông trấn an nó: “Đúng vậy, là bọn họ không có mắt nhìn, đại yêu thú như ngươi lại bị coi thành tiểu yêu thú.”
Giác Giác kiêu ngạo ngẩng đầu: “Nếu ta khôi phục thực lực lúc ban đầu, cho dù có mười tên thuật sư cấp chín cũng không phải đối thủ của ta.”
Ánh mắt Ô Hi sáng ngời: “Thiệt hay giả?”
Ô Nhược trợn trắng mắt, ngăn Giác Giác lại khỏi tiếp tục mèo khen mèo dài đuôi: “Pi Pi đâu? Ngươi không ở cùng Pi Pi sao?”
“Không, sau khi chúng ta cùng nhau rời thuyền, đã bị lũ lụt tách ra. Các ngươi yên tâm, hắn lợi hại như vậy, tuyệt đối sẽ không bị người khác bắt được. Bây giờ hắn chưa tìm được các ngươi, khẳng định là không có bạc để vào Truyền Tống Trận, chỉ có thể chậm rãi bay đến tầng một.”
“……” Ô Nhược liếc mắt nhìn thấy có người nhích lại gần, không khỏi quay đầu.
“Từ Tam công tử.” Vẻ mặt Thâm Tụng tươi cười đi lên hỏi: “Các ngươi cũng là tới mua yêu thú sao? Chúng ta đi cùng nhau, ta cũng muốn mua yêu thú để cưỡi.”
Ô Nhược tìm không được lý do cự tuyệt, liền đi theo hắn.
Thâm Tụng nhìn về phía Ô Hi: “Từ Tam công tử, đây là phu nhân của ngươi ư?”
“Không phải.” Ô Nhược cũng không giới thiệu thân phận của Ô Hi, chỉ nói: “Nàng kêu Tiểu Hi.”
Ô Hi mỉm cười gật gật đầu với Thâm Tụng tiếp tục nhìn lồng sắt hai bên tìm sủng vật.
Thâm Tụng lại hỏi: “Nhi tử ngươi đâu? Sao lại không thấy ngươi dẫn nhi tử đi cùng?”
“Đang ở cùng tổ mẫu hắn.” Ô Nhược không muốn hắn hỏi thăm chuyện của mình quá nhiều liền đổi đề tài hỏi: “Thâm Tụng đại nhân. Ta nhớ ngươi không phải là có vật cưỡi rồi sao? Sao lại còn muốn mua vật cưỡi, một người có thể cưỡi được nhiều yêu thú như vậy sao?”
Thâm Tụng bất đắc dĩ nói: “Việc này phải nói là do xui xẻo, cũng không biết là ai chọc giận chủ tử nhà ta, sau đó, vật cưỡi của ta liền trở thành bao cát cho chủ tử nhà ta trút giận, bị một cước đá chết.”
Ô Nhược: “……”
“Đúng rồi, chủ tử nhà ta vẫn luôn tìm ngươi.”
Ô Nhược kỳ quái: “Hắn tìm ta vì chuyện gì?”
“Hắn không nói, chỉ dặn ta nếu gặp được ngươi, liền phải giữ ngươi lại, hoặc là hỏi thăm ngươi đang ở nơi nào.” Thâm Tụng ngượng ngùng hỏi: “Không biết ngươi có thể nói ra nơi ở của mình không, còn có, ta không phải thiếu các ngươi một bữa cơm sao? Chờ chủ tử ta tới, ta liền hẹn các ngươi đến đại tửu lâu ăn một bữa no nê.”
Ô Nhược cười nói: “Đã qua lâu như vậy rồi, ngươi vẫn còn nhớ chuyện này.”
“Thâm Tụng ta trước nay đều nhất ngôn cửu đỉnh.”
Ô Nhược cảm thấy hắn với Tuyển Hành làm người cũng không tệ lắm, kết giao với bọn họ coi như là thêm một người bạn, dù sao y ở Tử Linh Quốc cũng không có người bạn nào, chỉ là, thân phận của y không tiện nói ra, đành phải nói cho hắn về Vọng Nguyệt Cư y không hay lui tới: “Ta trước mắt ở tại nơi đó, nếu ngươi có chuyện gì liền đến đó tìm ta, nếu ta không ở đó, ngươi có thể dặn dò chưởng quầy chuyển lời.”
“Được.”
Ô Nhược thấy ngã rẽ trước mặt, một bên là rẽ tới khu vực bán sủng vật, một bên khác là khu vực bán vật cưỡi cùng yêu thú, liền dừng chân nói: “Thâm Tụng đại nhân, chúng ta muốn đi mua sủng vật, ngươi……”
Thâm Tụng hiểu ý tứ của y, cười nói: “Ta muốn mua vật cưỡi, không thể đi cùng đường với các ngươi nữa.”
“Vậy Thâm Tụng đại nhân đi cẩn thận.”
“Được, chờ chúng ta rảnh liền đi tìm ngươi.” Thâm Tụng xoay người đi đến khu vực bán vật cưỡi, đến một nơi mà Ô Nhược không nhìn thấy, vội vàng rời khỏi chợ yêu thú đi tìm chủ tử hắn.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy Thâm Tụng nữa Ô Hi mới cất tiếng hỏi: “Nhị ca, người kia là ai, vì sao lại gọi ngươi là Từ Tam công tử?”
“Còn nhớ chuyện Quỷ Bà nhận nhầm ta không?” Ô Nhược kể lại đơn giản một lần: “Bọn họ cứ như vậy coi ta thành Tam công tử Từ gia.”
Ô Hi cười hì hì: “Sự tình thật đúng là trùng hợp, nhưng mà, cũng may mắn ngươi trông giống nhi tử của Quỷ Bà, bằng không, Quỷ Bà cũng sẽ không cứu ngươi.”
Ô Nhược cười mà không nói.
Ô Hi cười cười sau đó liền nhíu mày: “Nhị ca.”
Ô Nhược quay đầu liếc nhìn nàng một cái: “Chuyện gì?”
Ô Hi có chút khổ sở nói: “Ta phát hiện đại tẩu không thích ta.”
Ô Nhược nghi hoặc: “Vì sao lại nói như vậy?”
Y thấy thái độ của U Diệp đối với người nhà bọn họ đều rất tốt, thậm chí còn hận không thể dỗ cho mọi người đều vui vui vẻ vẻ, để cho Ô Trúc đồng ý gả cho hắn.
“Chính là mỗi khi ta muốn kéo tay nàng đi, nàng liền sẽ lập tức né tránh, tuy rằng biểu hiện không quá rõ ràng. Nhưng sau vài lần, ta liền nhận thấy được nàng đang trốn ta, còn có, mỗi lần ta hẹn đại tẩu đi mua đồ dùng của nữ nhi, nàng luôn nói có việc bận không đi được.
Ô Nhược: “!!!!!!”
Ô Hi vô cùng ấm ức: “Ta làm như vậy cũng là vì muốn kéo gần quan hệ giữa mình và đại tẩu, để cho quan hệ của hai người thân mật một chút, nhưng mà đại tẩu lại không muốn đi chung với ta, nhị ca, có phải ta khiến cho đại tẩu không thích ta?”
Ô Nhược đỡ trán: “Không phải, Tiểu Hi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Ô Hi sốt ruột nói: “Không phải không thích ta, vậy thì tại sao?”
Ô Nhược cạn lời: “Tiểu Hi, sau khi ta nói cho ngươi, hy vọng ngươi coi như không biết chuyện này, cũng đừng đem chuyện này nói cho cha mẹ, để sau này chính đại tẩu nói ra.”
Ô Hi gật gật đầu.
Ô Nhược thở sâu nói: “Thực ra đại tẩu là nam.”
Tức khắc, Ô Hi ngây ngốc: “Nam, nam?”
“Đúng vậy, hắn là nam, chính là bởi vì hắn là nam, cho nên mới không để cho một cô nương như ngươi lôi lôi kéo kéo tay nam nhân như hắn, dù sao cũng không phải ca ca ruột thịt của ngươi, không thể thân mật giống như chúng ta, càng không thể giống như một nữ nhân cùng ngươi đi mua đồ của nữ nhân. Bây giờ hắn chưa nói ra, hẳn là muốn chờ sau khi đại ca thực sự chấp nhận mới thẳng thắn nói cho cha mẹ chuyện này.”
Đùng một cái, hai má Ô Hi đỏ đến mức không kém đít khỉ là mấy: “Nam, đại tẩu vậy mà lại là nam, a, ngại muốn chết, thực sự ngại muốn chết, sau này ta không dám gặp hắn nữa.”
Nhớ rõ khoảng thời gian trước, nàng còn rủ đại tẩu đi mua yếm, còn có, khi nàng tới ngày kinh nguyệt, còn hỏi đại tẩu dùng đồ lót gì, ôi, nàng không muốn về vương phủ gặp người nữa.
Ô Nhược nói: “Đều do ta, quên mất chuyện chị dâu với em chồng không giống nhau, bằng không, đã sớm nói cho ngươi chuyện này.
“Nhị ca, ta không muốn về vương phủ.”